Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 779

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 779: Nam Hải thần quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Các lộ tân khách đến tham gia quang minh tế cũng rất giật mình, bọn họ nhìn những người kỳ quái này, nhìn hồng y thần bào trên người bọn họ, đoán lai lịch cùng ý đồ đến của bọn họ.

Thất Niệm chính là phật tông hành tẩu, từng ở trong Huyền Không tự thấy rất nhiều chuyện xưa bí mật của giới tu hành, lúc này nhìn những hồng y thần quan bộ dáng người đánh cá, nhíu mày nghĩ đến khả năng nào đó.

"Chẳng lẽ Nam Hải đại thần quan lại còn có truyền nhân?"

Những người này chậm rãi đi đến trước tế đàn đá trắng, vẫn sắp xếp thành một đường thẳng tắp, hướng tới Trần Bì Bì trên tế đàn, tiếp tục bình tĩnh mà thành kính tụng đọc giáo điển chương Phụng Thiên.

Tiếng tụng tế phía Tây Lăng thần điện dần thưa thớt, cho đến cuối cùng không thể nghe thấy, vạn tia sáng rơi ở trên tế đàn đá trắng, từ uy áp chuyển thành rủ lòng thương, sau đó biến thành trìu mến.

Tiếng tụng tế phía Tây Lăng thần điện ngừng, tiếng tụng tế của những người tới kỳ dị còn duy trì, nhìn những người này đội nón cùng mùi cá thoang thoảng trên người, viện trưởng Thiên Dụ viện rốt cuộc đoán được những người này lai lịch ra sao, sắc mặt chợt trở nên càng thêm tái nhợt, không có bất cứ sự do dự gì nữa, khóe môi trào máu, lớn tiếng quát: "Ngôn chi mệnh tòng (nói là làm ngay)! Đoạn!"

Tiếng quát này là câu đầu tiên đoạn đầu trong chương Hàng Thế của Tây Lăng giáo điển, dung nhập tu vi Tri Mệnh cảnh của hắn và thu hoạch mấy chục năm tụng đọc kinh điển, tất nhiên không tầm thường.

Tiếng tụng tế trước tế đàn rốt cuộc hoàn toàn dừng lại, chẳng qua làm viện trưởng cảm thấy có chút tim đập nhanh là, tiếng tụng tế của những người này không phải ở sau tiếng quát đó của mình liền im bặt mà dừng, mà là giống như một bài ngư khúc, kéo ra trường âm thần thánh mềm mại, mới lượn lờ mà kết thúc.

"Sáu trăm năm rồi." Thiên Dụ viện trưởng nhìn mười mấy người trước tế đàn, sắc mặt tái nhợt nói: "Đã qua sáu trăm năm, các ngươi vì sao còn muốn trở về?"

Đứng ở trước những người đó là vị lão nhân, khuôn mặt ngăm đen, trên mặt có nếp nhăn cực sâu, tựa như da thuộc bị vật nặng đè lâu, mọc chòm râu ngắn mà thưa, ánh mắt bình tĩnh, nhìn qua giống như vị lão nông duyệt hết thăng trầm nhân gian, bởi vì mùi biển thoang thoảng, càng thêm giống người đánh cá già.

Lão nhân nói: "Chúng ta vốn thuộc về đạo môn, vì sao không thể về Tây Lăng thần điện?"

Viện trưởng Thiên Dụ viện trầm mặc một lát, hỏi: "Thỉnh giáo đạo hiệu."

"Triệu Nam Hải, đến từ Nam Hải." Lão nhân nhìn hắn nói: "Đào sơn tổ chức quang minh tế, theo lý thường phải do Quang Minh thần điện chủ tế, khi nào đến lượt người của Thiên Dụ thần điện? Nam Hải nhất mạch ta chính là quang minh chính tông đích hệ, nay Quang Minh thần tọa đã để trống, ta không thể không trở về chủ trì việc này."

Khách hôm nay tham gia quang minh tế, hoặc là cường giả trong giới tu hành, hoặc là quý nhân trong thế tục, đối với những lịch sử bí ẩn đó của đạo môn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hiểu biết, nghe tới lúc này, đã có rất nhiều người đoán được lai lịch người ta, rung động nghĩ, chẳng lẽ thật sự là con cháu Nam Hải đại thần quan?

Tây Lăng thần điện là trung tâm đạo môn thống trị thế giới, lấy chưởng giáo cầm đầu, đặt Quang Minh, Thiên Dụ, Tài Quyết ba vị thần tọa. Chưởng giáo quản lý tất cả công việc, Thiên Dụ đại thần quan phụ trách cảm giác Hạo Thiên dụ lệnh, cùng với bồi dưỡng thần quan, Tài Quyết đại thần quan phụ trách duy trì trật tự đạo môn, chấp hành hình phạt giáo điển, tiêu diệt kẻ phản giáo cùng người tu hành Ma tông, đều có được quyền bính thật lớn. Duy chỉ có Quang Minh đại thần quan không có công việc cụ thể, nhưng lại là tồn tại địa vị siêu nhiên nhất.

Quang Minh đại thần quan đều được coi là người phàm cách Hạo Thiên gần nhất, ở trong ba đại thần tọa mơ hồ xếp vị trí đầu, thậm chí có được uy vọng không thua chướng giáo, thậm chí có loại cách nói, ở hơn ba ngàn năm trước trước năm Đại Trị đầu tiên, Tây Lăng thần điện căn

bản không có chưởng giáo, chưởng giáo xuất hiện, chính là kết quả bởi vì nội bộ đạo môn ý đồ áp chế hệ quang minh.

Ngàn năm qua, ba người giỏi nhất Tây Lăng thần điện đều ra từ Quang Minh thần điện, vị thứ nhất là mang theo quyển thiên thư chữ Minh đi xa hoang nguyên truyền đạo, lại cuối cùng khai sáng Minh tổng vị Quang Minh đại thần quan kia. Gần nhất vị kia, đó là Vệ Quang Minh bị nhốt ở U Các hơn mười năm cuối cùng cùng chết với Nhan Sắt đi.

Vị còn lại kia, đó là chủ nhân Quang Minh thần điện sáu trăm năm trước. Vị Quang Minh đại thần quan đó, từ nhỏ nghiên cứu kĩ càng Tây Lăng giáo điển, được tôn sùng, đi Tri Thủ Quan đọc ba quyển thiên thư, đạo môn vốn tưởng rằng người này sẽ trở thành quan chủ Tri Thủ Quan đời tiếp theo, nhưng ai có thể ngờ tới, người này ngẫu nhiên có cơ duyên, sau khi xem qua bút ký của Phật tổ, cảm ngộ, bắt đầu thử tiến hành phê thích cùng chỉnh sửa đối với Tây Lăng giáo điển lưu truyền vô số năm.

Đây là một công trình mênh mông, cũng rất làm đạo môn cảm thấy bất an, giáo điển chính là tín đồ Hạo Thiên truyền thụ, há có thể tùy ý chỉnh sửa? Lúc ấy hai vị thần tọa Tài Quyết, Thiên Dụ và chưởng giáo đều phản đối cách làm của hắn, cho rằng hắn đã đi lên lối rẽ, cuối cùng khác nhau trên học thuật dần dần diễn biến thành tranh đấu quyền lực.

Vị Quang Minh đại thần quan đó cảnh giới cao thâm khó lường, vô luận cảnh giới tu đạo hay là tranh luận, lấy một đấu ba lại cũng không rơi xuống hạ phong, trong thần điện cũng theo đó đã xảy ra đấu tranh cực kỳ kịch liệt.

Vệ Quang Minh thoát đi U Các, Đào sơn chết và bị thương vô số, trước đó, sáu trăm năm trước tràng nội loạn bởi vì chỉnh sửa giáo điển mà dẫn phát, đó là một đoạn lịch sử thảm thiết nhất trong lịch sử Tây Lăng thần điện.

Tràng nội loạn đó của thần điện quá mức khủng bố, dẫn tới ảnh hưởng đến đạo môn khống chế đối với nhân gian, Tri Thủ Quan ẩn ở thế ngoại bất đắc dĩ ra tay, nhưng mặc dù là quan chủ cùng những trưởng lão lánh đời đó cũng không thể phân biệt rõ ai đúng ai sai, ở loại thời khắc này, đành phải làm ra phán đoán bọn họ cho rằng là chính xác nhất.

Đạo môn không cho phép Quang Minh đại thần quan tiến hành chính sửa đối với Tây Lăng giáo điển nữa, hơn nữa đem hắn cùng mười mấy hồng y thần quan nguyện trung thành với hắn mời ra khỏi Đào sơn, nhưng thừa nhận địa vị chính thống của nhất mạch hắn.

Vị Quang Minh đại thần quan đấy từ đó nhẹ nhàng rời khỏi Đào sơn, đi xa Nam Hải truyền đạo, phát đại nguyện, trừ phi Hạo Thiên đánh xuống thần tích hoặc là đạo môn nhận sai, hắn cả đời không đạp đất liền một bước!

Sau đó, trên Nam Hải ngẫu nhiên truyền đến tin tức, có người ngồi thuyền đi trên biển, qua lại giữa các đảo nhỏ, truyền đạo cho những dã nhân chưa khai phá. Tin tức không ngừng truyền về đất liền, vị truyền đạo kia năm này tháng nọ không thấy mỏi mệt gian khổ, được tôn xưng là Nam Hải đại thần quan, thẳng đến mấy chục năm sau, truyền đến tin hắn chết.

**Nguồn đả tự: **

Phía Tây Lăng thần điện vẫn biết Nam Hải đại thần quan là Quang Minh đại thần quan rời khỏi Đào sơn, nghe biết tin người chết ngoài im lặng, không khỏi cũng có chút sầu não, ở trong thần điện để lại bài vị chính thức cho hắn.

Đó là nguồn gốc Nam Hải đại thần quan.

Sau khi đại thần quan chết, thì rất ít còn có thể nghe được có tin tức người ở trên biển truyền đạo, đến về sau thậm chí không có bất cứ tin tức nào truyền về đất liền nữa, phía Tây Lăng thần điện cho rằng các thần quan tùy tùng hắn sớm tán đi hoặc là biến mất, nay đã qua hơn sáu trăm năm, càng thêm cho rằng Nam Hải quang minh nhất mạch đã sớm đứt truyền thừa.

Ai có thể ngờ được Nam Hải đại thần quan còn có truyền nhân, hơn nữa một lần nữa về tới Đào sơn!

Vẻ mặt mọi người quanh tế đàn cực độ rung động, nhất là các thần quan cùng chấp sự trong thần điện biết được đoạn chuyện cũ này, biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp đến cực điểm, thời gian cách sáu trăm năm, những người này lại thực trở về rồi!

Không phải mọi người đều không biết Nam Hải đại thần quan nhất mạch vẫn chưa đứt truyền thừa, ví dụ như Diệp Hồng Ngư thì rất rõ ràng, mẫu thân Trần Bì Bì là con cháu đích truyền vị đại thần quan kia, chưởng giáo rất rõ ràng chuyện này.

Rèm vải trên thần liễn thổi nhẹ, trong vạn trượng hào quang bóng người cao lớn của chưởng giáo hơi nghiêng về phía trước. Hắn chưa nói gì, cũng chưa nhìn những người khách Nam Hải đường xa trở về, mà là lẳng lặng nhìn Trần Bì Bì.

Trên người Trần Bì Bì chảy một nửa máu Nam Hải nhất mạch, như vậy hôm nay những người tới từ Nam Hải xuất hiện ở Đào sơn, rốt cuộc là muốn làm gì? Bọn họ muốn cứu hắn đi sao?

Viện trưởng Thiên Dụ viện lau vết máu khoé môi, nhìn lão nhân nam hải tên là Triệu Nam Hải, trầm giọng nói: " Các ngươi tuy là một bộ phận của đạo môn, nhưng không nên quên lời thề năm đó Nam Hải đại thần quan phát khi rời khỏi Đào sơn."

Triệu Nam Hải không biểu cảm nói: "Nam Hải nhất mạch ta chưa từng hy vọng xa vời các ngươi những kẻ mục nát này ở trên Đào sơn đồng ý nhận sai, nhưng các ngươi đã dám tổ chức quang minh tế, tất nhiên nói rõ Hạo Thiên đã đánh xuống thần tích, chúng ta từ Nam Hải trở về, lại nào là trái lời thề?"

Viện trưởng Thiên Dụ viện không biết nên trả lời như thế nào.

Tụng tế tạm dừng, chương Phụng Thiên của Tây Lăng giáo điển chưa đọc xong, ánh sáng lúc trước rơi ở trên tế đàn đá trắng dần dần trở nên nhạt đi, Trần Bì Bì cảm thấy uy áp dần lặng, tuyết sơn khí hải thậm chí tạng phủ trong cơ thể sắp sửa tan rã một lần nữa khôi phục ổn định, mới hiểu được mình đã được từ kề cận cái chết kéo lại.

Hắn nhìn người tới từ Nam Hải trước tế đàn, phát hiện cũng không quen mắt. Lúc hắn rời khỏi Nam Hải còn rất nhỏ, đối với những chuyện năm đó và những người đó, đã không còn bất cứ ấn tượng gì.

Nhưng hắn biết những người này là người thân của mẹ, nói cách khác, những người này đều là thân tộc của hắn, theo đạo lý mà nói, người tới từ Nam Hải cứu tính mạng hắn, hơn nữa lại là người thân của hắn, hắn lúc này nên biểu hiện kích động hơn chút, ít nhất cũng có thể toát ra chút về mặt cảm kích.

Trần Bì Bì không có, hắn chỉ lẳng lặng nhìn những người tới từ Nam Hải đó, bởi vì hắn cho dù cái gì cũng không nhớ, cũng vẫn nhớ những người truyền đạo ở trên biển gian nan, trừ truyền đạo cái gì cũng không để ý, đối đãi mình cùng đối đãi người khác đều lạnh lùng như nước biển.

Hắn đã quên lời mẫu thân trước khi chết nói, nhưng nay nghĩ đến, Nam Hải nhất mạch nếu không phải muốn quay về Đào sơn, lại nào sẽ đem mẫu thân tặng cho phụ thân?

Trần Bì Bì rất rõ Nam Hải đại thần quan nhất mạch trở về Đào sơn, khẳng định không phải vì cứu mình, cho dù có nguyên nhân này, cũng chỉ là nhân tiện, chuyện này tất nhiên có liên quan với phụ thân.

Nam Hải đại thần quan nhất mạch quay về Đào sơn, thoạt nhìn quả thật có thể vì Tri Thủ Quan một lần nữa thắng về quyền khống chế đạo môn, nhưng, phụ thân hắn là rất rõ, nàng lúc này đang ở trong Quang Minh thần điện.

Chỉ có nàng ở nhân gian, bất cứ người nào dám có gan khiêu chiến Tây Lăng thần điện, đều chỉ có thể chết, không cần nói những Nam Hải truyền nhân này, mặc dù là vị Quang Minh đại thần quan kia của sáu trăm năm trước sống lại cũng là như thế.

Phụ thân rốt cuộc muốn làm gì?

...

Bờ hồ nhỏ của Tri Thủ Quan bày một cái giường trúc.

Quan chủ nằm ở trên giường trúc, trong tay không biết cầm cái gì, lẳng lặng nhìn phương hướng Đào sơn ngoài tường. Đạo nhân trung niên ở bên giường pha trà, Long Khánh ở trong nhà tranh bờ hồ bên kia đọc thiên thư.

Đạo nhân trung niên đem trà chia xong, nhẹ nhàng đặt tới cạnh giường.

Quan chủ dùng ngón tay mới mọc chậm rãi lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Đạo nhân trung niên nhìn phương hướng Đào sơn, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Đáng tiếc rồi."

Quan chủ biết sư đệ nói đáng tiếc có tầng ý tứ.

Ngày ấy phu tử ở bờ Tứ Thủy lên trời, từ trên trời hạ xuống một cước, đạp sập hang kiến núi xanh sau quan, cao thủ lánh đời của đạo môn chết hết, từ một khắc đó trở đi, trọng tâm của đạo môn đã từ Tri Thủ Quan chuyển dời đến Tây Lăng thần điện, bởi vì quyền lực loại chuyện này vĩnh viễn không quan hệ với tín ngưỡng, chỉ có liên quan với lực lượng.

Lúc đó hắn còn, đạo môn vẫn lấy Tri Thủ Quan cầm đầu, nhưng nay hắn đã phế, đạo nhân trung niên tuy cảnh giới tuyệt diệu, cũng không đủ để chấn nhiếp đạo môn, cho nên Tri Thủ Quan liền phế rồi.

Đạo nhân trung niên nói đáng tiếc, tầng ý tứ thứ nhất, đó là đáng tiếc lực lượng thật sự của Tri Thủ Quan bị phu tử một cước đạp nát, tầng ý tứ thứ hai thì là đáng tiếc những Nam Hải thần quan lúc này ở Đào sơn.

Bởi vì nàng ở nhân gian, nàng lúc này ở ngay trên Đào sơn.

"Ta lại không cảm thấy đáng tiếc."

Quan chủ đem thứ trong tay ném tới trên mặt đất cạnh giường, phát ra vài tiếng vang giòn, hẳn là vật cứng nào đó. Sau đó hắn nhìn dưới mặt đất nói: "Nàng không thắng nữa, ít nhất hôm nay."

Đạo nhân trung niên nhìn, chỉ thấy hai mảnh xương trâu cũ kỹ một chính một phản rơi trên mặt đất.

Đó là tính.

Đạo nhân trung niên nói: "Người tính há có thể bằng trời tính?"

"Trời tính có thể tính tất cả chuyện, nhưng không hẳn có thể tính ra chính nàng."

Quan chủ bưng chén trà, nhìn phương hướng Đào sơn ngoài tường lạnh nhạt nói. Vì không để vị Quang Minh thần điện kia biết được mình an bài, hắn dù là bản thân cũng không rõ ràng nghĩ những gì.

Nếu vị kia có thể trở lại Hạo Thiên thần quốc, hắn bảo mọi người ở Nam Hải trở lại Đào sơn, có thể nói là để truyền nhân chính tông của Quang Minh thần điện chủ trì quang minh tế. Mà nếu vị kia không thể quay về, trận quang minh tế này liền không có bất cứ ý nghĩa gì, đạo môn phải lo lắng tình trạng ngày sau, bọn người Nam Hải là lực lượng của hắn, mà Trần Bì Bì tất nhiên cũng không cần bị hy sinh nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)