← Ch.789 | Ch.791 → |
Trên thực tế ở trước khi mọi người khiếp sợ la lên, trong xe kéo khổng lồ chưởng giáo đại nhân đã cảm giác được nguy hiểm, bởi vì hắn mới là cường giả cảnh giới cao nhất ở bãi trước Đào sơn.
Hắn nhanh chóng từ trong cảm xúc ngạc nhiên lúc trước thức tỉnh lại, quát lớn một tiếng, đôi tay mới mọc vung tốc độ cao ở trước thân, trước xe kéo nhất thời có thêm mười làn khí tức tươi sáng.
Những khi tức này có được uy nghiêm không thể kháng cự, giống như những quy tắc kia dưới bầu trời, có thể dùng để chỉ dẫn mọi sự vật thế gian, đó là thiên lý!
Chưởng giáo năm đó ở trên hoang nguyên bị Dư Liêm làm bị thương nặng tuyết sơn bụng dưới, đã thành hoạn quan, từ ngày ấy trở đi, hắn đã diệt ham muốn con người của mình, cuối cùng lấy thiên lý nhập đạo, mà đây mới là bản mạng đạo pháp của hắn!
Không hổ là chủ Tây Lăng thần điện, tuy Hạo Thiên thần lực Thiên Khải đưa đến bị Ninh Khuyết đoạt, nhưng cảnh giới vẫn sâu không lường được, nào là dễ bị bắn chết như vậy?
Mặc dù vận dụng thiên lý đạo thuật, chưởng giáo cũng không dám thử đi khống chế cung sắt cùng tên sắt trong tay Ninh Khuyết, bởi vì lúc này trong thân thể Ninh Khuyết tất cả là Hạo Thiên thần lực mênh mông, đã vượt qua trên ngũ cảnh bậc cửa cao cao đó, thậm chí có thể nói không ở thế gian, thiên lý có thể khống chế tất cả vật thế gian, nào có thể khống chế vật thế ngoại?
Đối tượng chưởng giáo đại nhân lựa chọn, là các thần quan cùng chấp sự Tây Lăng thần điện dưới xe kéo khổng lồ, mười luồng đạo pháp thiên lý rơi vào trong đám người, chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, bao gồm Thiên Dụ viện chính phó viện trưởng cùng mười mấy gã hồng y thần quan, căn bản không thể khống chế thân thể mình, tới trước xe kéo khổng lồ.
Lúc này mũi tên sắt Ninh Khuyết vừa mới rời khỏi dây cung.
Mùi tên sắt sau khi rời cung không có bất cứ tiếng động gì, đến thẳng lúc tới trước xe kéo khổng lồ, tiếp xúc hồng y thần quan đầu tiên, mới bùng nổ một tiếng vang lớn khủng bố, hồng y thần quan này trực tiếp bị mũi tên sắt đánh thành bụi máu! Mũi tên sắt tiếp tục tiến lên, đâm vào ngực hồng y thần quan thứ hai. Hồng y thần quan này tương tự bị đánh thành bụi máu!
Không trung ở giữa xe kéo khổng lồ cùng Ninh Khuyết trôi nổi mười mấy tên hồng y thần quan cùng Thiên Dụ viện chính phó viện trưởng, chỉ thấy một tia màu đen hiện lên, trên không đã có thêm mười mấy quầng sương máu!
Mọi người che ở trước xe kéo đều đã chết, vô luận là Thiên Dụ viện phó viện trưởng Mạc Li, hay là chính viện trưởng có Tri Mệnh cảnh, căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, đã bị mũi tên sắt đánh thành phấn!
Mũi tên sắt vào xe kéo khổng lồ.
Vạn tầng rèm vải đánh bay như sợi rối, vạn trượng hào quang tắt như ngọn đèn trong cuồng phong. Xe kéo khổng lồ trong tiếng rắc rắc tan thành mảnh vụn, lộ ra thân thể đáng khinh mà nhỏ gầy của chưởng giáo.
Chưởng giáo sau khi vận dụng thiên lý đạo pháp, không chút do dự hướng trên mặt đất nằm úp sấp, chỉ cần có thể tránh đi mũi tên sắt khủng bố này, hắn cái gì cũng đồng ý làm, nào còn quản được uy nghiêm của đạo môn chí tôn.
Nhưng mũi tên sắt đến quá nhanh. Tuy sau khi đem mười mấy tên thần quan kia bắn thành sương máu, lại phá xe kéo khổng lồ tốc độ có điều chậm lại, vẫn nhanh hơn mọi người tưởng tượng.
Lúc mũi tên sắt tới trước người hắn, đầu gối hắn chỉ gấp khúc mấy tấc, thân thể chỉ kịp lệch đi mấy phân, bàn tay vừa mới nâng đến trước người, cũng không thể hoàn toàn tránh đi.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ, con ngươi hắn co chặt như hạt đậu.
"Bốp bốp" hai tiếng vang nhỏ, tay phải hắn che ở trước người biến thành một vầng sương máu, ngay sau đó, vai phải hắn biến thành một vầng sương máu. Nơi mũi tên sắt đi qua, tất cả đều hóa thành sương máu.
Bàn tay hắn ở trong chuyến Hào sơn bị Hứa Thể chẻm rơi một cái, ở thư viện hậu sơn lại bị Dư Liêm chặt đứt một cái, Hạo Thiên ân sủng mới có thể mọc mới, nhưng hôm nay tay hắn lại không thấy nữa.
Không chỉ như vậy, vai phải hắn cũng không thấy nữa, chỉ còn lại có một lỗ thủng máu khủng bố.
Chưởng giáo thét dài thê lương, cả người là máu, như điên.
Mũi tên sắt bắn tan xe kéo khổng lồ, cũng không dừng lại ở đây, mà là "vù" một tiếng biến mất không dấu vết, ngay sau đó liền xuất hiện ở trên đỉnh Đào sơn, bắn về phía sâu trong Quang Minh thần điện!
...
Mũi tên sắt đen sì đó, thoạt nhìn là giản dị tự nhiên, tầm thường không gì lạ như vậy, nhưng mũi tên hướng tới, kẻ cản lại tránh, vô luận người tu hành Động Huyền cảnh hay Tri Mệnh cảnh, căn bản đều không có bất cứ cách nào, liền hóa thành một vầng sương máu, mặc dù là chưởng giáo đại nhân cũng bị bắn bị thương nặng sắp điên, uy lực một mũi tên quả là như thế!
Chỉ là chấn động, không phải ngoài ý muốn, không ai cảm thấy ngoài ý muốn. Nguyên Thập Tam Tiễn tập hợp kết tinh trí tuệ tập thể thư viện hậu sơn, là Đường quốc tập hợp quốc lực cường đại tạo thành, vốn là vũ khí sắc bén vô thượng có thể vượt biên giết người, ở trong những trận chiến trước kia, đã sớm chứng minh bản thân khủng bố.
Lúc này Ninh Khuyết đã Thiên Khải, trong thân thể có được vô hạn thần lực, mặc dù là quan chủ thời kì toàn thịnh, chỉ sợ cũng không dám đón đỡ một mũi tên của hắn, huống chi là những người này trước Đào sơn?
Thời khắc lúc trước, mọi người trên bãi trước thậm chí có loại ảo giác, nếu mũi tên sắt đó của Ninh Khuyết bắn không phải chưởng giáo trong xe kéo khổng lồ, mà là Đào sơn, có lẽ Đào sơn cũng có thể bị một mũi tên này bắn sập!
Đây là Nguyên Thập Tam Tiễn trên trời dưới đất, có một không hai!
Mọi người thậm chí không ngờ, hắn ở dưới trạng thái như vậy bắn ra mũi tên sắt, lại có thể để chưởng giáo tránh được.
Chưởng giáo lúc này tuy bản thân bị thương nặng, nhưng chung quy vẫn là còn sống. Cường giả cảnh giới như vậy, chỉ cần còn có thể hít thở, dù là ai cũng không dám bỏ qua lực lượng cường đại.
Bản thân Ninh Khuyết không ngoài ý muốn. Khác với ý nghĩ của người thường. Nguyên Thập Tam Tiễn cũng không giống cung tên bình thường, càng gần uy lực càng lớn, trái lại cách càng xa, Nguyên Thập Tam Tiễn mới càng khó phòng bị, càng thêm khủng bố.
Nếu có thể xác định mục tiêu đầu mũi tên chỉ, mũi tên sắt cách thiên sơn vạn thủy bắn ra mới chính thức cường đại, bởi vì không ai có thể ở dưới tình huống không có chuẩn bị, tránh được tên của hắn, nhưng đối thủ có thể thông qua quan sát động tác của hắn, làm ra phản ứng trước.
Trong mấy trận khổ chiến của hắn và Diệp Hồng Ngư, chưa từng có thể sử dụng mũi tên sắt đem nàng bắn chết, đó là đạo lý này, mặc dù hắn hiện tại cường đại trước đó chưa từng có, đạo lý vẫn sẽ không thay đổi.
Khoảng cách hắn đứng quá gần với xe kéo khổng lồ, chưởng giáo có thể nhìn thấy động tác của hắn, lấy cảnh giới thực lực cao thâm khó lường của đối phương, tất nhiên có thể làm ra phản ứng chuẩn xác nhất.
Trên thực tế nếu không phải ở trên hoang nguyên bắn trượt chưởng giáo một mũi tên, từ trong đó đạt được chút kinh nghiệm, cho nên lúc trước cố ý hướng phía dưới bóng người chưởng giáo bắn, nói không chừng mũi tên này căn bản không thể thương tổn đến đối phương.
**Nguồn đả tự: **
Chưa thể trực tiếp bắn chết chưởng giáo, hắn không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì ở trong kế hoạch của thư viện, chưởng giáo chết sống vốn không quan trọng. Kiếm của Liễu Bạch cũng chỉ là lời dẫn, chuyện quan trọng nhất, đó là trận Thiên Khải long trọng này, đó là hắn mạnh mẽ cướp lấy Hạo Thiên thần lực, sau đó một lần nữa thành lập liên hệ.
Hắn biết mình làm được một điểm này, cho nên rất hài lòng. Không để ý tới chưởng giáo tóc tai bù xù cả người máu đen trên xe kéo nữa, xoay người nhìn phía các vị cường giả trước tế đàn, muốn lấy tên bắn tiếp.
Cho tới bây giờ, vẫn không ai có thể hiểu ra, Ninh Khuyết là tới Đào sơn lúc nào, càng không ai có thể hiểu ra, vì sao rõ ràng là chưởng giáo sử dụng ra Thiên Khải, luồng Hạo Thiên thần lực mênh mông kia lại tiến vào thân thể hắn, tất cả cái này rốt cuộc là vì sao? Thế gian sao có thể có người tu hành trẻ tuổi như thế đã phá ngũ cảnh?
Nhưng những người tu hành cường đại kia rất rõ ràng, không thể để cho Ninh Khuyết có cơ hội bắn ra Nguyên Thập Tam Tiễn nữa. Nếu mũi tên sắt khủng bố đó lần nữa bắn ra, mọi người trước Đào sơn không ai có thể sống sót.
Phản ứng nhanh nhất là quốc sư Kim trường vương đình: Bảo Đỉnh đại thần quan, đầu tiên là vị lão nhân này cảnh giới thâm hậu nhất, càng bởi vì hắn làm là tế ti, tu là ý niệm.
Người tâm thần ổn định nhất thế gian, đó là tế ti. Vũ khí nhanh nhất thế gian, đó là ý niệm, ý niệm so với bất cứ động tác nào cũng nhanh hơn, nhanh hơn tốc độ Ninh Khuyết kéo thậm chí có thể nhanh hơn kiếm của Liễu Bạch.
Kim trường quốc sư nhìn phía Ninh Khuyết, nếp nhăn trên mặt chợt khắc sâu thêm mấy phần. Ý niệm của hắn đã tiến vào thức hải Ninh Khuyết, biến thành sóng triều tận trời, không ngừng ra đòn.
Tựa như năm trước ở trên hoang nguyên lần đó gặp nhau, sắc mặt Ninh Khuyết hơi tái đi, chỉ cảm thấy thức hải một trận bất an, cánh tay phải đang chuẩn bị từ trong hộp lấy tên hơi cứng đờ.
Niệm lực của Ninh Khuyết ở trong người tu hành hùng hồn nhất, nhưng hắn dù sao không phải niệm sư, cũng từng tu hành niệm thuật, đối mặt quốc sư tu niệm mấy chục năm, vẫn chịu thiệt như cũ.
Nhưng lúc này thể xác và tinh thần hắn đều được Hạo Thiên thần lực mênh mông hun đúc, há có thể dễ thua giống như ngày đó, chỉ là trừng mắt nhìn, buồn bực trong thức hải đều bị đốt thành khói, chỉ còn thanh minh.
Ngay tại lúc này, một lực lượng mênh mông từ trên trời giáng xuống, bổ về phía đỉnh đầu Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết rất quen thuộc đối với lực lượng này, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước người xuất hiện một pháp tướng, tăng y bay bay, phật quang dựng đứng, trong từ bi tự có lạnh lẽo.
Chỗ sâu nhất của phật quang, Huyền Không tự Thất Niệm ngồi khoanh chân, đôi môi khép hờ.
Pháp tướng này là Bất Động Minh Vương pháp thân của Thất Niệm, hắn niệm đó là phật môn chân ngôn chính tông.
Hai cái hợp lại, là phật môn chân ngôn thủ ấn cường đại nhất!
Năm đó ở trong Lạn Kha tự, Ninh Khuyết phật môn chân ngôn thủ ấn của Thất Niệm trấn áp khổ không nói nổi, chân ngôn thủ ấn của hắn cũng đã đại thành, nhưng chưa từng tu pháp thân, tất nhiên không địch lại.
Nhưng năm đó là năm đó, hộm nay là hôm nay.
Tay phải Ninh Khuyết đang lấy mũi tên, thấy tình thế không kịp, lật tay liền hướng bầu trời nghênh đón.
Vẻ mặt Minh vương pháp thân giận dữ, mày nhíu như kiếm, sấm sét trong mắt, bàn tay khổng lồ hướng mặt đất ấn xuống!
Rừng thu bên cạnh bãi trước bị luồng phật gia uy áp này trấn run "xào xạc", lá cây vàng đỏ bay khỏi đầu cành!
Cùng bàn tay Bất Động Minh Vương pháp thân như ngọn núi nhỏ so sánh, bàn tay Ninh Khuyết tỏ ra nhỏ bé như vậy.
Đôi bàn tay gặp nhau, thiên địa nguyên khí trên bãi trước Đào sơn tràn ra khắp nơi!
Bất Động Minh Vương pháp thân "ầm ầm" vỡ vụn, biến thành vô số mảnh vỡ!
Ninh Khuyết vậy mà mạnh mẽ dùng Hạo Thiên thần lực, đem Bất Động Minh Vương pháp thân nhìn như không thể phá vỡ này đánh nát!
Một luồng Hạo Thiên thần huy từ bên cạnh đánh úp lại.
Ninh Khuyết chưa xoay người, cũng biết tất nhiên là Triệu Nam Hải ra tay đánh lén.
Hắn không thèm để ý người nọ, bàn tay phải vừa mới chấn vỡ pháp thân thủ ấn, ở trong gió thu nắm hờ, trong nắm tay để trống, giống như có thể chứa chuôi đao, liền cầm chuôi thanh đao sắt.
Hắn vung đao sắt, chém về phía Thất Niệm xa xa.
Chỉ nghe một tiếng rít dữ tợn, đao sắt chợt đỏ bừng, sinh ra ngọn lửa khủng bố.
Thất Niệm dù chưa tu tới nhục thân thành Phật, thân thể cũng vững như kim cương, nhưng lại không ngăn được một đao đơn giản này của Ninh Khuyết.
Chỉ thấy tăng y rách, trước người hắn xuất hiện một vết đao cực kỳ thê thảm.
Đao sắt trong tay Ninh Khuyết chưa dừng lại, tiếng rít dữ tợn trên đao cũng chưa dừng lại.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trong đó mơ hồ có bóng dáng Chu Tước xuất hiện.
Đao sắt cách không chém tới trước người Kim trường quốc sư.
Mi mắt quốc sư cụp xuống, giơ lên cái đỉnh gỗ nhìn như cực bình thường nọ trong tay.
Chu Tước lại hót.
Đỉnh gỗ bị đốt cháy đen một mảng xuất hiện vết nứt.
Chỉ nháy mắt, quốc sư giống như già đi mấy chục tuổi, "phốc" một tiếng phun ra máu tươi.
Ngay tại lúc này, Hạo Thiên thần huy của Triệu Nam Hải rơi ở trên người Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết giống như không phát hiện, xoay người nhìn phía vị truyền nhân Nam Hải đại thần quan Tri Mệnh đỉnh phong này, đao sắt phá thế mà ra, mang theo núi tới, đem người này chém bay đến ngoài mấy chục trượng.
Sau đó hắn nói: "Ngu xuẩn."
Thân thể hắn lúc này đang được Hạo Thiên thần lực tinh lọc, nào có thể bị Hạo Thiên thần huy gây thương tích?
Bãi trước Đào sơn một mảng tĩnh mịch.
Thân thể Ninh Khuyết lúc này giống như đang thiêu đốt, đao sắt trong tay hắn đang thiêu đốt.
Đã không có cơ hội bắn ra Nguyên Thập Tam Tiễn, hắn liền dùng đao sắt.
Hắn ra ba đao, nơi đây liền có ba người bị thương nặng.
Phật tông hành tẩu Thất Niệm.
Kim trường quốc sư Bảo Đỉnh đại thần quan.
Cùng với Triệu Nam Hải ngu xuẩn.
Không ai dám tin tưởng hình ảnh mình nhìn thấy.
Nhưng đây là chân thật.
Mặt đất bãi trước Đào sơn chấn động kịch liệt, cao thủ võ đạo số một của Kim trường vương đình Lặc Bố rốt cuộc ra tay. Hắn phản ứng cũng không chậm hơn đám người quốc sư cùng Thất Niệm, chẳng qua bởi vì tu là võ đạo, khi như hổ vồ tới trước người Ninh Khuyết, chung quy cần chút thời gian, cho nên đến chậm một chút.
Đến sớm muộn gì cũng không quan trọng, bởi vì chung quy vẫn là phải lui về. Ninh Khuyết nghe phía sau truyền đến tiếng rít xé gió hung dữ, cổ tay khẽ lật, thân đao đen sì từ đầu vai đưa ngang về, đập trúng nắm tay của Lặc Bố.
Lúc trước nắm tay của Lặc Bố cùng côn sắt trong tay Đường Tiểu Đường va chạm vô số lần phải biết rằng cây gậy sắt nhìn như thô lậu đó chính là thánh vật Ma tông. Hắn đưa tay đón, trên nắm đấm lại chưa xuất hiện một vết rách, có thể thấy một thân tu vi võ đạo khủng bố cỡ nào, nhưng lúc này gặp đao sắt, chỉ nghe rắc một tiếng, Lặc Bố như lão hổ bị thương rú đau lên, xương cổ tay vỡ hết, thân thể cường hãn như núi chấn động sầu thảm bay về phía sau, nặng nề ném tới trên mặt đất.
*****
Lúc này công kích của bọn người Nam Hải và các thần quan Tây Lăng thần điện cũng rốt cuộc tới. Trên bãi trước Đào sơn chỉ nghe kiếm rít thê lương, mấy trăm đạo kiếm quang phi hành tốc độ cao, như mưa to chém về phía thân thể Ninh Khuyết.
Mọi người nơi đây đều biết, phải trong thời gian ngắn nhất đem Ninh Khuyết giết chết, không để hắn bắn ra mũi tên thứ hai, cho nên thật sự là vật lộn quên cả sống chết, nối đuôi nhau mà tới, chỉ là bởi vì cảnh giới tu hành chênh lệch, trình tự ra tay liền phân ra trước sau, lấy cái này xem ra, Kim trường quốc sư cùng Phật tông Thất Niệm còn có Triệu Nam Hải, chính là người tu hành cảnh giới thâm hậu nhất nơi đây. Lặc Bố kém hơn một chút, người khác càng là kém hơn.
Cái này không đại biểu lượt công kích đến cuối này yếu hơn lúc trước, bởi vì nhân số tham dự thật sự là quá nhiều, trừ Liễu Diệc Thanh và Lạn Kha tự Quan Hải tăng, vậy mà đã tập hợp lực lượng của mọi người.
Nếu mưa kiếm dày đặc, cho dù thân pháp tốt nữa, cũng không thể tránh được, nhưng đao pháp của Ninh Khuyết chính là ở trên Dân sơn hoang nguyên luyện ra, thuần thục đến cực điểm, hơn nữa từng từ chỗ Diệp Hồng Ngư học đạo lý một thước trước người của Nam Tấn Kiếm Các. Một khi thi triển ra, thật sự mưa cũng không thể ướt quần áo hắn, huống chi là phi kiếm như mưa.
Làm người ta khiếp sợ là, Ninh Khuyết không lựa chọn né tránh, cũng chưa múa ra đao quang bảo vệ toàn thân mình, trừ chém rơi đạo kiếm của một vị thần quan Nam Hải già, hắn đối với phi kiếm khác đánh úp lại nhìn cũng không nhìn một cái.
Mấy trăm đạo phi kiếm đâm thân thể Ninh Khuyết, từ bên ngoài thoạt nhìn hắn như biến thành một con nhím. Nhưng nháy mắt sau, mấy trăm phi kiếm đó liền gãy từng tấc, giống như cỏ nát rơi ở bên chân Ninh Khuyết!
Tuyệt đại đa số đạo kiếm đột kích, ngay cả những thần huy tràn ngập quanh người hắn cũng không thể đâm thủng, mặc dù là vài đạo kiếm Tri Mệnh cảnh trong Tây Lăng thần điện cùng bọn người Nam Hải, cũng nhiều nhất chỉ có thể đâm rách quần áo hắn, chạm da thịt hắn, liền mất đi toàn bộ uy lực, nháy mắt liền bị đánh gãy!
Ninh Khuyết sau khi tu hành hạo nhiên khí, vốn là thân cứng như sắt, lúc này trong cơ thể tràn đầy Hạo Thiên thần lực mênh mông, lại lấy hạo nhiên khí chỉ đạo mà làm, lấy trong đưa ra ngoài đem thân lực đó che kín toàn thân, càng là như vàng như ngọc, thậm chí sắp tiếp cận cảnh giới Bất Hủ của Ma tông. Nào là phi kiếm bình thường có thể làm bị thương?
Kiếm gãy rào rạt rơi xuống, trên mặt đất chất cao tới nữa thước, nhìn qua giống như những cái lá rụng vàng đỏ ở bãi trước Đào Sơn, ở trên mặt đất se lạnh đắp lên gò đất, Ninh Khuyết đứng ở trong đó.
Nhìn hình ảnh này trước tế đàn, mọi người đều cảm thấy rét lạnh trong lòng, nhất là những cường giả bản mạng đạo kiếm bị hắn chấn vỡ kia, càng thêm tuyệt vọng đến cực điểm.
Hôm nay Tây Lăng thần điện tổ chức quang minh tế, trên bãi trước Đào sơn ít nhất có hai mươi mấy người tu hành Tri Mệnh cảnh, càng không thiếu tuyệt thế cao nhân như Tây Lăng chưởng giáo, Phật tông Thất Niệm, Kim trường quốc sư. Có thể nói vượt qua một nửa chiến lực đứng đầu của nhân gian, đều ở đây. Nhưng trận thế như vậy, lại bị một đao của Ninh Khuyết phá!
Ở dưới các cường giả vây công, hắn không kịp vận dụng Nguyên Thập Tam Tiễn lần nữa, trong lời đồn đạo thần phù dị thường khủng bố kia cũng chưa, hắn chỉ bằng một thanh đao sắt đã đánh bại hết thiên hạ chư cường!
Ninh Khuyết từng bị giới tu hành coi là thiên hạ hành tẩu yếu nhất trong lịch sử, nhưng giờ này ngày này, ai còn dám nói hắn yếu? Ai còn có tư cách nói hắn yếu? Ai có thể mạnh hơn hắn?
Vì sao? Bởi vì hắn đã thừa nhận Thiên Khải? Vì sao hắn có thể tiếp nhận Hạo Thiên thần lực? Cho dù hắn thực tu đến trên ngũ cảnh, nhưng hắn không phải Hạo Thiên tín đồ, vì sao không bị Hạo Thiên thần lực mênh mông làm phình chết?
Mọi người chấn động không nói nên lời, vô số dấu chấm hỏi không ngừng quanh quẩn ở trong lòng.
Ngay lúc này, Ninh Khuyết đem đao sắt cắm thật sâu vào mặt đất, tiếp tục cầm cung sắt.
Trên bãi trước Đào sơn vang lên vài tiếng hét to cùng kinh hô. Một cây đao sắt của Ninh Khuyết đã uy mãnh như vậy, nếu để hắn vận dụng Nguyên Thập Tam Tiễn, vậy phải khủng bố cỡ nào?
Mọi người không có khả năng cho phép hình ảnh như vậy xảy ra. Vô luận có bị thương hay không, mọi người đều lần nữa hướng Ninh Khuyết khởi xướng công kích hung hãn không sợ chết, trên bãi trước Đào sơn thiên địa nguyên khí đại loạn!
Như lúc trước, các cường giả cảnh giới thâm hậu nhất, là người làm ra phản ứng trước hết.
Vẻ mặt Kim trường quốc sư Bảo Đỉnh đại thần quan ngưng trọng, màu sắc cái đỉnh gỗ nọ trong tay chợt tối đi, không biết khi nào, bên trên đã phủ lên một tầng tuyết sương mỏng.
Quốc sư niệm lực hùng hồn sâu như biển lớn, qua đỉnh gỗ thêm vào phóng đại, biến thành một luồng niệm lực băng hàn đến cực điểm, hơn nữa xen lẫn oán hận của vô số tế vật hy sinh thảo nguyên, cách không đánh về phía Ninh Khuyết!
Hắn tin tưởng vững chắc cho dù Ninh Khuyết có Hạo Thiên thần lực thêm vào, ở trước lực công kích oán hàn trả giá thật đắt này của mình, cũng tất nhiên phải lâm vào trong phiền toái, nhưng hắn không ngờ là, đạo niệm lực này vừa mới phóng thích ra đã biến mất, như trâu đất xuống biển, không tìm thấy đã đi nơi nào nữa!
Luồng niệm lực công kích này thế mà bị một lực lượng vô hình chặt đứt!
Lực lượng thế nào, có thể chặt đứt niệm lực!
...
Hầu như cùng lúc, Thất Niệm cũng vận dụng thủ đoạn Phật tông cường đại nhất của mình.
Thất Niệm chính là cao tăng Huyền Không tự, Phật tông thiên hạ hành tẩu cùng Diệp Tô, Đường tề danh, từ hai mươi năm trước sau khi hoang nguyên trời giáng điềm lạ, hắn liền cắn lưỡi vào bụng, lấy từ bi kiên nhẫn tu Bế khẩu thiền.
Một lần tu này là hơn mười năm, không còn có ai từng nghe hắn nói chuyện, dù là ở bờ hồ tuyết Trường An, đối mặt tông chủ Ma tông nhị thập tam niên thiền ẩn ở trong rừng, hắn cũng chưa mở miệng.
Cho đến mấy năm trước trận mưa thu nọ ở Lạn Kha tự, Ninh Khuyết và Tang Tang sắp vào bàn cờ Phật tổ, thư viện nhị tiên sinh Quân Mạch phá chùa mà vào, hắn mới rốt cuộc phá Bế khẩu thiền, nói một chữ "mau"!
Chỉ là một chữ "mau" này, đã làm chuông cổ Lạn Kha tự vỡ tan, Quân Mạch bị ép đem phía sau lưng để lại cho Diệp Tô, kiếm sắt rời tay mà ném đi, có thể thấy, Bế khẩu thiền của vị cao tăng Phật môn này đã cường đại đến trình độ gì.
Nay mấy năm thời gian nhoáng lên một cái đã qua, Bế khẩu thiền của Thất Niệm càng thêm cường đại, chỉ thấy hắn hơi mở miệng, trong gió thu thổi nhẹ, liền có một đóa hoa sen trắng sạch sẽ ở giữa răng môi sinh ra!
Người này vậy mà đã đem Phật niệm tu thành thực thể!
Cái này so với hắn tu Bất Động Minh Vương pháp tướng càng thêm không thể tưởng tượng!
Hoa sen trắng sạch sẽ nhẹ nhàng rời môi, đi hướng Ninh Khuyết.
Không ai biết, đóa hoa sen trắng này đánh úp về phía Ninh Khuyết, sẽ dẫn phát uy lực như thế nào.
**Nguồn đả tự: **
Ninh Khuyết không biết, hắn cũng không muốn biết.
Mọi người trên bãi trước Đào sơn muốn biết, nhưng bọn họ không thể biết.
Bởi vì đóa hoa sen trắng này ẩn chứa vô cùng Phật niệm, lại không thể bay tới trước người Ninh Khuyết, mà là sau khi rời đi răng môi Thất Niệm không xa, liền ở không trung trước mặt hắn nứt thành vô số cánh hoa tàn!
Lực lượng thế nào, có thể lặng yên không một tiếng động như thế đem hoa sen Phật niệm chém thành mảnh!
...
Hạo Thiên thần huy của Triệu Nam Hải đánh về phía Ninh Khuyết.
Thần huy ngưng tụ thành cột sáng thánh khiết, rời khỏi ngón trỏ hắn không đến ba thước, đã bị cắt đứt.
Lặc Bố trong tiếng hét to, giống như lão hổ bị thương, lần nữa vỗ về phía Ninh Khuyết.
Hắn chỉ đi lên được ba bước, trên người đã có thêm mười mấy vết thương khắc sâu.
Ý niệm bị chém!
Hoa sen trắng bị chém!
Hạo Thiên thần huy bị chém!
Thân thể cường hãn nhất cũng thoải mái chém!
Trong không khí quanh tế đàn giống như cất dấu vô số đạo lực lượng.
Những lực lượng đó vô cùng sắc bén, có thể chém hết tất cả vật trên đời.
Rốt cuộc là lực lượng gì, có thể khủng bố như thế?
Thần huy đứt đoạn thê thảm phun khắp nơi, hoa sen trắng nát bét phóng thích ánh sáng Phật niệm vặn vẹo, máu trên người Lặc Bố giống như thác nước phun, ở giữa máu tia sáng thần huy, có đường nét như ẩn như hiện.
Những lực lượng đó, là đến từ những đường nét này.
Những đường nét này nhìn như hỗn độn, trên thực tế mỗi một đôi làm một tổ, chính là chữ Nghệ!
Trong không khí trước tế đàn, mấy chục đạo phù chữ Nghệ chậm rãi hiển hiện ra.
Đó là thần phù cường đại nhất của Ninh Khuyết!
Đó là thần phù ở trong thành Trường An đem quan chủ chém xương thịt chia lìa!
Không ai nhìn thấy hắn là thị phù như thế nào, đó là bởi vì không ai biết, hắn lúc trước đao sắt chém xuống, không chỉ có vì lui địch, cũng là đang viết phù.
Mỗi vết đao là một nét, hai đao là một đạo phù.
Phù chữ Nghệ!
...
Trước tế đàn, bay phù chữ Nghệ!
Không có ai dám hướng Ninh Khuyết khởi xướng công kích nữa, những người tu hành kiêu ngạo cường đại nữa, đối mặt những văn tự đơn giản nhất này cũng không dám làm càn, vết xe đổ của quan chủ không xa.
Mọi người rung động không nói nên lời, không chỉ có vì Ninh Khuyết lấy thủ đoạn thần kỳ đao thư phù, lại bởi vì hắn lại có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã viết ra nhiều đạo thần phù như vậy!
Phù sư cần thiên phú, không phải ai cũng có thể làm, nhưng nhân vật như Thất Niệm, tất nhiên hiểu một ít nguyên lý cơ bản của phù đạo, nếu dùng viết chữ đến hình dung viết phù, như vậy niệm lực của phù sư là mực nước viết phù văn dùng, mà viết một đạo thần phù niệm lực cần càng là nhiều khó có thể tưởng tượng.
Giới tu hành thần phù sư cường đại nữa, cho dù là Nhan Sắt đại sư loại thần phù sư cảnh giới này, cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn như thế, viết ra nhiều đạo thần phù như vậy!
Ninh Khuyết lại đã làm được, hắn thậm chí không cần minh tưởng hồi phục niệm lực, hắn rốt cuộc là làm như thế nào?
Phù chữ Nghệ trôi nổi ở trước Đào sơn, vô số lá cây bay xuống sau đó vỡ vụn, vô số tiếng kêu thảm vang lên, vô số người gãy chân cụt tay, vẻ mặt đám người Thất Niệm ngưng trọng, không dám tiến lên.
Mũi tên sắt đã lên dây, cây cung sắt đang cong.
Ninh Khuyết nhìn hình ảnh này trước mắt, cảm thấy mình trở lại trong trận gió tuyết thành Trường An mùa đông năm trước, Thiên Khải nhận Hạo Thiên thần lực, giống như thành Trường cho mình lực lượng vô tận.
Có loại lực lượng này rồi, hắn có thể làm được rất nhiều việc người không ngờ tới, có thể viết ra rất nhiều đạo thần phù, dù là đối mặt quan chủ, hắn cũng đầy cõi lòng, loại cảm giác này phi thường tốt.
Loại cảm giác này, gọi là vô địch.
Một núi lá thu rơi, khắp bãi kinh tâm, trước Đào sơn nơi nơi tay cụt bay múa, máu tươi hắt rừng, mấy chục đạo thần phù ở quanh tế đàn như ẩn như hiện, các cường giả sắc mặt tái nhợt, bị thương nặng ho ra máu, ùn ùn chạy trốn.
Vòng lồng chim rào kiếm nọ trước người Đường Tiểu Đường từ đạo kiếm tạo thành cũng bị phù ý sắc bén trong không khí cắt, cắt vỡ thành mảnh sắt nhỏ hơn, hình ảnh nhìn qua cực kỳ khủng bố.
Chưởng giáo đại nhân cả người là máu từ trong xe kéo nát đứng lên, nào để ý được thương thế trên người, quát một tiếng chói tai, bàn tay trái đánh ra, theo đó liền có mấy luồng khí tức nghiêm nghị, xa xa đánh úp về phía thân thể Ninh Khuyết.
Thư viện chú ý đương nhiên, bởi vì chỉ cần chiếm đạo lý, tâm cảnh liền có thể đủ cường đại. Chưởng giáo dùng là thiên lý đạo pháp, nhân gian vẫn là Hạo Thiên thế giới, thiên lý của hắn là đạo lý của Hạo Thiên, tự nhiên cường đại. Dưới khí tức nghiêm nghị, Ninh Khuyết chợt thấy thế vung đao bắt đầu trở nên ngưng trệ hẳn đi.
Chưởng giáo bị thương nặng như thế, lại còn có thể sử dụng thủ đoạn bực này, quả nhiên không hổ là chủ Tây Lăng thần điện.
Ninh Khuyết lúc này đã vô địch nhân gian, tự nhiên không có khả năng bị thiên lý đạo pháp của chưởng giáo vây khốn, ý niệm cuồng bạo ra liền cứng rắn phá nó, nhưng chung quy vẫn là tốn chút thời gian.
Chưởng giáo lớn tiếng quát: "Bày trận!"
Ở trong khe hở một lát cực ngắn này, hơn ngàn tên thần quan trên bãi trước Đào sơn, vô luận bị thương nặng cỡ nào, đều khoanh chân ngồi xuống mặt đất, bắt đầu không ngừng hướng Hạo Thiên cầu nguyện.
Theo chưởng giáo quát chói tai, một đạo thanh quang từ trước núi sau núi dâng lên, chạm bầu trời mà quay về, trận pháp của thần điện đột. nhiên khởi động, nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một quầng sáng. phạm vi mấy chục trượng.
Tế đàn đá trắng và Ninh Khuyết liền bị chụp vào trong vòng thanh. quang này.
Ở dưới các thần quan dẫn dắt cùng chỉ huy, mấy vạn tín đồ trên bãi trước cũng bắt đầu không ngừng cầu nguyện. Trong tín đồ có rất nhiều người bị thương, tiếng cầu nguyện nghe càng như là thở than khóc kể.
Tiếng mấy vạn tín đồ cầu nguyện quanh quẩn ở trong Đào sơn, xông thẳng lên trời, thanh quang đại trận rút nhỏ mấy trăm lần, uy lực đã gia tăng mấy trăm lần, áp hướng Ninh Khuyết mặt đất.
Đối mặt trận pháp tập hợp ý chí mấy vạn người này, Ninh Khuyết thừa nhận áp lực cực lớn, thậm chí cảm thấy mình giống như là đang đối kháng với toàn bộ thế giới.
Nếu là cường giả tu hành khác, cho dù có thực lực đối kháng trận pháp này, nhưng đối mặt loại sức ép tinh thần này, có lẽ cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ. Nhưng Ninh Khuyết khác, năm đó cõng Tang Tang vạn dặm đào vong, hắn đã từng chiến đấu với toàn bộ thế giới, hắn có kinh nghiệm phương diện này, hắn đủ lạnh lùng, hơn nữa hắn hiện tại đã tự
tin, ý niệm khẽ động, lấy hạo nhiên khí chi đạo đem Hạo Thiên thần lực trong cơ thể chuyển đổi hết thành niệm lực, khống chế mấy chục đạo thần phù, cường hãn hướng phía thanh quang đại trận kia đón đỡ!
Thanh quang đại trận cùng mấy chục đạo thần phù chữ Nghệ rốt cuộc gặp nhau, không trung bãi trước Đào sơn chợt xuất hiện mấy chục vết thương màu trắng, vang lên tiếng ma sát như người ta nghiến răng kịch liệt!
*****
Mấy chục đạo thần phù chữ Nghệ không thể ở trong khoảng thời gian ngắn cắt vỡ thanh quang đại trận, mà thanh quang đại trận lại cũng không thể xuyên qua uy lực khủng bố của thần phù chữ Nghệ, rơi xuống trên người Ninh Khuyết.
Ở một khắc này, giữa thanh quang đại trận cùng thần phù hình thành yên tĩnh cùng cân bằng tạm thời, đồng thời những vết cắt kia trên thanh quang cũng cuối cùng khiến mấy chục đạo thần phù kia hoàn toàn hiện ra dấu vết.
Mọi người trên bãi trước Đào sơn, nhìn mấy chục đạo thần phù đó bao trùm quanh tế đàn, bao gồm không trung, không khỏi thể xác và tinh thần đều rét lạnh, bởi vì bọn họ chưa nhìn thấy bất cứ lỗ hổng nào. Chỉ có trước tế đàn không có thần phù trôi nổi, nhưng Ninh Khuyết lại đã kéo cong cung sắt, mũi tên sắt trên dây đang ngắm chỗ đó!
Tây Lăng thần điện ở nam hướng bắc, bãi trước lên núi tất phải qua là ở bắc Đào sơn, Ninh Khuyết đứng ở trước tế đàn, tay cầm cung sắt nhắm đó là phương Bắc, mũi tên sắt chỉ bắc, muốn như thế nào?
Miêu tả trận chiến này cần thời gian rất lâu, trên thực tế, từ Quang Minh thần điện đánh xuống Hạo Thiên thần lực tiến vào thân thể Ninh Khuyết, đến hắn bắn tên chưởng giáo, đao phá cường địch thế gian, lại đến thần phù kinh động Đào sơn, thanh quang che phủ, chỉ là việc trong nháy mắt, thậm chí rất nhiều người còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đã chết.
Tiếng mấy vạn tín đồ cùng hơn ngàn thần quan chấp sự cầu nguyện còn không ngừng quanh quẩn ở bãi trước Đào sơn, quanh tế đàn lại là một mảng tĩnh mịch, trừ tiếng phù chữ Nghệ cắt thanh quang, không nghe được bất cứ động tĩnh nào nữa.
Các cường giả giới tu hành nhìn Ninh Khuyết đứng ở trước tế đàn, nhìn cung sắt trong tay hắn, rung động không nói nên lời, không có ai thử đi ngăn cản hắn nữa, chỉ có thể chờ đợi.
Phù đạo không hề nghi ngờ là vũ khí quần công cường đại nhất giới tu hành, đối với một vị thần phù sư cảnh giới thâm hậu mà nói, cùng một kẻ địch chiến đấu hay là cùng mười kẻ địch chiến đấu, không có gì khác nhau quá lớn.
Nhưng phù đạo cũng có chỗ thiếu hụt, thần phù cường đại nữa vẫn phải chịu khoảng cách hạn chế, hơn nữa phù ý không có khả năng duy trì vĩnh cửu, theo thời gian trôi qua, chung quy phải tiêu tán ở trong tự nhiên.
Tuy bị đao tên của Ninh Khuyết chém khổ không nói nổi, nhưng bọn người Kim trường quốc sư cùng Thất Niệm là nhân vật đỉnh cao nhất giới tu hành, bọn họ rất nhanh đã hiểu ra, lúc này việc cần làm nhất là cái gì.
Bọn họ lui tới xa xa, đó là muốn tránh đi phạm vi công kích của phù chữ Nghệ, sau đó chờ đợi những thần phù kia trước tế đàn, cùng với Hạo Thiên thần lực Ninh Khuyết hứng lấy tiêu tán.
Về phần Nguyên Thập Tam Tiễn... Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện mũi tên sắt Ninh Khuyết mang không nhiều, hoặc là cầu nguyện Ninh Khuyết ít nhất không nên lựa chọn mình trở thành mục tiêu mũi tên tiếp theo của hắn, trừ cái đó ra, không còn cách nào.
Im lặng ngắn ngủi, nơi đây vang lên một thanh âm già nua mà phẫn nộ.
Vị thần quan già nua đứng thứ hai của Nam Hải truyền nhân, dùng tay tràn đầy máu tươi chỉ Tài Quyết thần liễn, quát lên: "Diệp Hồng Ngư, ngươi vậy mà dám cấu kết với thư viện!"
Lúc trước Nam Hải nhất mạch khiêu chiến Tây Lăng thần điện, bị Diệp Hồng Ngư bùng nổ giết một người, dù là vị thần quan già nua này cảnh giới thâm hậu đến cực điểm, cũng bị nàng dùng thủ đoạn khó có thể tin chặt đứt một ngón tay.
Hắn lúc này chỉ trích Diệp Hồng Ngư, không phải bởi vì thù hận lúc trước, nhưng cũng có liên quan với thù hận. Ở thời khắc bậc này, cũng chỉ có hắn mới sẽ chú ý Diệp Hồng Ngư đang làm gì.
Hắn mới phát hiện, lúc trước toàn bộ cường giả nơi đây liều sống quên chết công kích Ninh Khuyết, Tài Quyết thần liễn lại chưa có bất cứ động tĩnh gì, Diệp Hồng Ngư chưa từng ra tay, mà lúc này phù chữ Nghệ của Ninh Khuyết trôi nổi ở quanh tế đàn, toàn bộ cường giả đều bị ép tránh xa, Tài Quyết thần liễn vẫn không chút động tĩnh, Diệp Hồng Ngư như lúc trước lẳng lặng ngồi ở trong thần liễn, nhưng chưa bị phù chữ Nghệ công kích, Ninh Khuyết nhìn cũng chưa nhìn nàng một cái!
Trừ nàng cùng thư viện cấu kết nhau, còn có thể có sự giải thích gì?
Có thể giải thích tất cả cái này, thật ra chỉ có bản thân Ninh Khuyết và Diệp Hồng Ngư. Ninh Khuyết không công kích nàng, trừ không muốn, cũng bởi vì đây vốn là một bộ phận trong kế hoạch của thư viện.
Hắn tất nhiên sẽ không giải thích đối với Tây Lăng thần điện.
Diệp Hồng Ngư cũng không làm bất cứ sự giải thích gì, chỉ là cảm xúc phức tạp nhìn nơi nào đó. Lúc trước các cường giả công kích Ninh Khuyết, nàng nhìn nơi đó, lúc Ninh Khuyết dùng ra mấy chục đạo thần phù khủng bố, nàng vẫn nhìn chỗ đó. Nàng chưa chiến đấu, chưa né tránh, chỉ là mắt không chớp một cái nhìn chỗ đó.
Nàng nhìn trên bậc đá sau tế đàn, nhìn chỗ xe kéo khổng lồ lúc trước, lúc này xe kéo khổng lồ đã vỡ, thần bí chưởng giáo đại nhân rốt cuộc ở trước vạn người hiện ra chân thân.
Đó là một lão đạo sĩ đáng khinh, gầy, đen lùn.
Chân thân Tây Lăng chưởng giáo, lại là bộ dáng này, nếu đặt ở bình thường, đây tuyệt đối là một việc có thể chấn động giới tu hành, nhưng hôm nay Đào sơn quang minh tế, sống chết là trong nháy mắt, ai sẽ đi chú ý một điểm này? Cho dù tới một điểm này, ai sẽ ở trước nguy cơ sinh tử nhìn mãi?
Diệp Hồng Ngư luôn nhìn chưởng giáo, giống như ở nàng xem ra, chuyện này đã cao hơn sống chết.
Ninh Khuyết cũng không biết nàng luôn nhìn phía sau mình, bởi vì trong kế hoạch của thư viện một vòng này là do tam sư tỷ định ra, hắn thậm chí không biết nguyên do trong đó.
Hắn lúc này đang nghĩ là việc khác -- trên người hắn xảy ra rất nhiều chuyện, làm các cường giả ở bãi trước khiếp sợ khó hiểu, ví dụ như hắn khi nào vượt qua bậc cửa ngũ cảnh, vì sao hắn có thể Thiên Khải, vì sao hắn thừa nhận nhiều Hạo Thiên thần lực như vậy lại chưa chết, thật ra chỉ bởi vì hắn là hắn.
Hắn cũng chưa phá ngũ cảnh, nhưng hắn có thể sử dụng một môn thần thông trên ngũ cảnh, hơn nữa cũng chỉ có thể dùng một loại thần thông đó, đó là đạo môn thần thuật Thiên Khải, đây là căn cứ vào quan hệ đặc thù giữa hắn cùng Hạo Thiên.
Về phần hắn đã chưa phá ngũ cảnh, hơn nữa không phải Hạo Thiên tín đồ thành kính, vì sao chưa bị luồng Hạo Thiên thần lực mênh mông kia căng chết, thì ỷ lại bởi thân thể cùng kinh nghiệm của hắn.
Năm trước ở trên đường tuyết chiến một trận với quan chủ, Kinh Thần trận thông qua chày mắt trận, đem thiên địa nguyên khí cả tòa thành Trường An đều rót đến trong cơ thể hắn, lúc ấy hắn thừa nhận thậm chí so với hôm nay còn nhiều hơn.
Ngày đó hắn đã có thể chống đỡ được, huống chi hôm nay.
Ninh Khuyết biết, tựa như tình hình khi trận chiến Trường An, thiên địa nguyên khí được từ Hạo Thiên thần lực tựa như được từ tự nhiên, tất nhiên sẽ dần dần tiêu tán, chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian.
Hơn nữa mũi tên sắt trong hộp quả thật đã không nhiều, nếu hắn có thể có được mũi tên sắt cuồn cuộn vô tận, đứng ở đầu thành Trường An, liền có thể trấn áp toàn bộ thế giới, cần gì phải tới Đào sơn mạo hiểm?
***Nguồn đả tự: ***
Thần phù chữ Nghệ trôi nổi quanh tế đàn, chung quy ở cái thời khắc nào đó sẽ biến mất, nếu thần phù một khi sử dụng ra liền có thể trọn đời không đổi, sư phụ Nhan Sắt của hắn đã sớm đi đem Nam Tấn Kiếm Các vây thành phần mộ rồi.
Hắn vô địch, chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian.
Việc hắn phải làm, đó là ở trong đoạn thời gian này, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hắn quay đầu nhìn phía Đào sơn, nhìn thoáng qua Quang Minh thần điện.
Theo động tác của hắn, các vị cường giả trên bãi trước mới nhớ tới, kiếm của Liễu Bạch đã tiến vào Quang Minh thần điện, nếu nơi đó có chiến đấu, tất nhiên là chiến đấu khủng bố nhất.
Bởi vì đó là nhân gian chiến đấu với Hạo Thiên.
Trong Quang Minh thần điện, Tang Tang giơ lên tay phải, đem mũi tên sắt đen sì kia từ không trung hái xuống, giống như mũi tên sắt này luôn lẳng lặng treo ở trong tay nàng, chờ nàng đi hái.
Tay nàng có thể hái trăng sao, huống chi một mũi tên?
Mũi tên sắt ở giữa ngón tay trắng noãn của nàng trở nên ảm đạm.
Nàng đem mũi tên sắt tùy ý ném xuống đất, sau đó nhìn phía Liễu Bạch.
Liễu Bạch cầm chuôi kiếm, luôn nhìn nàng.
Một khi đối diện, người trời liền không cách nhau nữa, có vô số tin tức truyền ở giữa nàng với Liễu Bạch.
Nàng biết người này được xưng là cường giả số một thế gian, nếu cho hắn năm tháng đủ dài, có lẽ hắn thực có thể trở nên cường đại như tên điên kia, nhưng bây giờ còn chưa phải thời khắc đó. Ở trong Thiên Cơ tính, ít nhất hắn hiện tại không nên có thể đi đến một bước này, trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa mặc dù hắn sớm đi tới một bước này, vì sao không tiếp tục chờ mấy trăm năm thời gian, đợi tới một khắc hắn mạnh nhất?
Nàng hướng Liễu Bạch đưa ra vấn đề của mình.
Liễu Bạch rất nghiêm túc làm ra giải đáp.
"Trước Thanh Hạp, xem Quân Mạch Diệp Tô đánh kiếm, quân không thấy, Hoàng Hà của ta liền không thấy, có điều ngộ. Lý Mạn Mạn nhờ người mang cho ta một đạo khí tức, đó là cái nhìn của thư viện đối với nhân gian, có điều ngộ, vào thành Lâm Khang, gặp Diệp Tô ở ngõ hẹp truyền đạo, có điều ngộ. Cuối cùng nhiệt huyết của cô gái tới kiếm, như thể hồ quán đỉnh, cuối cùng ngộ nó."
"Kiến càng lay cây nào có dễ?"
"Kiếm của ta không vượt ngũ cảnh, nếu trên ngũ cảnh có bậc cửa, chém hết, dù là vô lượng cũng có thể chém."
" Lúc kiếm xuống, chém chung quy là chính mình."
"Phóng mắt thế gian, quan chủ phế, Lý Mạn Mạn không thiện chiến, tửu đồ đồ tể, cầu có cảnh giới lại vô tâm, chỉ là hai miếng thịt nát, ta kiếm đạo đại thành, ở nhân gian vô địch hết, vì thế sinh đại hận."
"Hận gì?"
"Hận không thể cùng Kha Hạo Nhiên đối kiếm, hận không thể cùng Liên Sinh đối ẩm, hận không thể sinh ở ngàn năm trước, cùng Quang Minh chiến ở hoang nguyên, cùng thời đại với phu tử. Các bậc tiền bối đã qua đời, người sau chưa đến, liền muốn rút kiếm hỏi trời, ngại là cửa thần quốc đã hủy, không có đường lên trời nữa, như thế, ta tịch mịch cỡ nào?"
Liễu Bạch nhìn nàng trước kiếm, cảm khái nói: "Ta không tưởng niệm thiên địa xa vời, chỉ thương mà nước mắt rơi, ngay tại lúc này, ngươi tới nhân gian, ta có thể nào không đến gặp?"
Kiến càng lay cây nào có dễ, ngươi vì sao dám đến Đào sơn? Đây chính là trời hỏi.
Ta ở nhân gian vô địch, không chiến với trời còn có thể chiến với ai?
Đó là nhân gian chi kiếm trả lời.
Nhân loại tu hành mục đích rốt cuộc là gì? Dùng lời đạo môn mà nói, đây là món quà Hạo Thiên ban thưởng cho mình, nhưng đối với thư viện và người như Liễu Bạch mà nói, tu hành không quan hệ với Hạo Thiên, chỉ là thủ đoạn làm con người mạnh lên, tu hành đến cuối cùng, chung quy sẽ ngẩng đầu nhìn trời, giơ kiếm hướng trời.
Kha Hạo Nhiên năm đó là làm như thế, phu tử một ngàn năm qua đều làm như thế, thư viện bây giờ còn đang làm như thế, nay rốt cuộc đến lượt thanh kiếm mạnh nhất nhân gian này.
Con người Liễu Bạch chính là một thanh kiếm.
Trước kia kiếm trong tay hắn, là kiếm mạnh nhất nhân gian, hiện tại người hắn biến thành một thanh kiếm, cùng thanh nhân gian chi kiếm phu tử từng dùng đó hợp làm một, vậy sẽ mạnh bao nhiêu?
Đây là việc chưa từng xuất hiện trong lịch sử tu hành.
Như hắn nói, hắn quả thật chưa phá ngũ cảnh, trước kia là không dám phá, về sau là khinh thường phá, hiện tại đã không cần phá không phá, bởi vì hắn đã là kiếm, nếu có chút bậc cửa ở phía trước, chặt đứt là được.
Về phần cuối cùng thanh kiếm này có thể như lời nàng nói chém ở trên người mình hay không, hắn không để ý.
Bởi vì cái này đối với hắn mà nói, đã là việc duy nhất có ý tứ.
Ngoài ngàn dặm trước Nam Tấn Kiếm Các, mấy trăm đệ tử quỳ lạy không dậy, ngọn núi màu đen như kiếm kia đột nhiên rời mặt đất bay lên, hướng về bầu trời đâm thẳng.
Các đệ tử kinh hãi không hiểu, đợi ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện
ngọn núi kiếm vẫn ở chỗ cũ.
Quang Minh thần điện chấn động không yên, kiếm ý nghiêm nghị, trên vách đá cứng rắn xuất hiện vô số vết kiếm, cây đèn tắt mấy tháng thời gian kia bỗng nhiên cắt thành ba đoạn.
Từ phía dưới vách núi gió thu thổi lên, đến trên lộ đài liền cắt thành sợi nát, như gió xuân làm người ta ngứa lòng, loại ngứa đó là khó nhịn, không phải thấy cái mình thích là thèm khó nhịn, mà là khát vọng sắp gặp đại đạo.
Tang Tang ở trên lộ đài, lẳng lặng nhìn Liễu Bạch đối diện.
Tay phải Liễu Bạch cầm kiếm lại đưa về phía trước, lòng tràn đầy vui mừng.
Mũi kiếm tiến thêm một tấc.
Kiếm của Liễu Bạch đã tiến vào thế giới của Tang Tang hai tấc.
Trước Hạo Thiên, gang tấc là chân trời.
Cái này tương đương kiếm hắn đã tung hoành mấy vạn dặm khoảng cách.
Liễu Bạch không phải người đầu tiên của nhân gian hướng Hạo Thiên khởi xướng khiêu chiến, nhưng hắn lại là người cách Hạo Thiên gần nhất, không phải bởi vì hắn mạnh hơn Kha Hạo Nhiên cùng phu tử, mà là bởi vì Hạo Thiên ở nhân gian.
Trời và người nên vĩnh viễn ngăn cách, ở giữa tự có chướng ngại lớn, cụ thể đến trận chiến này trong Quang Minh thần điện, khiến trời và người cách xa nhau là vách ngăn vô hình kia, là thế giới nhỏ của Tang Tang.
Kiếm của Liễu Bạch vì sao có thể đâm vào thế giới nhỏ của nàng?
Đó là bởi vì trong kiếm của hắn có Nam Tấn Kiếm Các ngọn núi đó, có ngõ hẹp trong thành Lâm Khang. Có hồi ức trên hoang nguyên phu tử chém rồng diệt thần, có khí tức nhân gian thư viện đưa tới, có mấy chục năm khổ tu suy tư, có dũng khí toàn bộ kẻ nghịch thiên trong ngàn vạn năm, có đại thế giới.
Hắn lấy đại thế giới phá trời.
Nghe được dưới núi truyền đến tiếng cầu nguyện, Tang Tang hất nhẹ tay áo xanh, liền có một trận gió mát đi hướng dưới Đào sơn, đối với thanh kiếm trước mắt cách mình càng lúc càng gần coi như chưa thấy.
Kiếm của Liễu Bạch lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị rỉ, mũi kiếm sáng ngời trở nên ảm đạm, giống như mọc chai sinh ra một tầng vệt rỉ màu đỏ xanh, vết rỉ không ngừng lan tràn cũng đi hướng trong kiếm.
Nàng là quy tắc của thế giới này, tuy không thể đảo ngược nhân quả, nhưng ở trong tiểu thế giới của mình lại có thể khống chế hoàn mỹ những quy tắc cơ bản nhất cũng là cường đại nhất.
← Ch. 789 | Ch. 791 → |