← Ch.802 | Ch.804 → |
Sau mùa xuân, liền không có ai tiến vào Quang Minh thần điện nữa, bao gồm chưởng giáo đại nhân ở trong, cho nên lúc các thần quan chấp sự thần thái kính cẩn kia ở bãi dốc thấy Tiểu Thảo được cô bé áo trắng dẫn vào thần điện, không khỏi toát ra vẻ chấn động. Bọn họ không thể lý giải hình ảnh nhìn thấy này.
Bản thân Tiểu Thảo cũng không hiểu những gặp gỡ xảy ra ở trên người, nàng biết Quang Minh thần điện đã rất nhiều năm chưa có chủ nhân, như vậy là ai muốn gặp mình?
Cô bé áo trắng sau khi đem nàng dẫn vào thần điện, liền lặng yên lui xuống. Nàng nhìn thần điện trống trải mà to lớn, cảm thấy mình quá nhỏ bé, theo bản năng quỳ gối trên cái đệm mềm kia.
Sâu trong thần điện có màn che, sau màn không thấy bóng người, cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào, im lặng làm người ta tim đập nhanh. Nàng cúi đầu, bất an chờ đợi kết cục của mình.
Thời gian thong thả trôi qua, nàng không biết quỳ đợi bao lâu, đầu gối đã sớm đau nhức không chịu nổi, nhưng nàng lại không dám đứng lên, tâm tình trở nên càng lúc càng khẩn trương.
Nàng bỗng thấy một con đại hắc mã.
Trong mắt Tiểu Thảo toát ra vẻ vui sướng, bởi vì nàng nhận ra đại hắc mã, biết là vật cưỡi của Ninh Khuyết, nàng đang chuẩn bị chào hỏi với con ngựa đen, lại nhớ tới một việc khác.
Nàng ở trong thành Trường An từng có người bạn tốt, người bạn đó tuổi không chênh lệch nhiều với nàng, đen đen, gầy gầy nho nhỏ, các nàng từng tặng nhau nhiều món quà nhỏ không đáng tiền, nàng dạy người bạn kia tô son điểm phấn như thế nào, câu dẫn nam chủ nhân háo sắc kia nhà nàng như thế nào.
Về sau người bạn tốt đó nàng gặp rất nhiều chuyện, biến thành tiểu thư nhà đại học sĩ, thậm chí nghe nói thành truyền nhân Quang Minh đại thần quan, nhưng lúc ngẫu nhiên gặp nhau, nàng vẫn là nàng ngơ ngẩn vô thố, ôm ngực ngồi xuống trên đệm mềm, không thể tin được suy luận của mình, nhưng nàng lại biết, trừ cái đó ra không thể có giải thích khác.
Trong Quang Minh thần điện, gió dần nổi lên, nhấc lên một góc màn che. Nhưng không có cố nhân nàng quen thuộc, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy vị cô nương đứng ở lộ đài cực cao lớn.
Là Tang Tang sao?
Tiểu Thảo đứng dậy, nhìn bóng người đó muốn gọi, lại không dám gọi, mặc kệ nàng hiện tại là chủ nhân Quang Minh thần điện, hay là đại nhân vật nào khác của Tây Lăng thần điện, cũng đã không là người bạn không bắt mắt của năm đó.
"Ta ban ngươi vĩnh sinh."
Một thanh âm cực kỳ uy nghiêm quanh quẩn không ngừng ở trong Quang Minh thần điện.
Tiểu Thảo không biết thanh âm này có phải đến từ bóng người nọ bên lộ đài hay không, nàng kinh ngạc nhìn bức màn che đem thế giới chia làm hai nửa đó, hai nắm tay treo ở bên váy khẽ nắm chặt.
Cô bé áo trắng lúc trước biến mất lần nữa xuất hiện, đem nàng dẫn ra khỏi Quang Minh thần điện.
Đi vào Quang Minh thần điện, Tiểu Thảo chuyện gì cũng chưa làm, nàng chưa gặp hình phạt tra tấn, chưa gặp cố nhân, chưa lễ bái Hạo Thiên. Cứ như vậy rời khỏi.
Toàn bộ, giống như chỉ để nàng nghe được câu kia -- ta ban ngươi vĩnh sinh.
Tiểu Thảo rời khỏi Quang Minh thần điện về tới trên trấn nhỏ, các cô nương Hồng Tụ Chiêu bất an hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cái gì cũng chưa kịp nói, thần điện đã phái ra mấy chục tên kỵ binh, đem đoàn ca múa Hồng Tụ Cliều dùng lễ tiễn khỏi Tây Lăng thần quốc, thậm chí đem các nàng đưa mãi đến nam Thanh Hạp.
Sau khi trở lại thành Trường An, Tiểu Thảo vẫn cảm thấy chuyến đi Tây Lăng lần này như đang nằm mơ, nhất là đoạn thời gian chờ đợi ở trong Quang Minh thần điện đó, thật rất giống mộng cảnh, không có bất cứ thành phần chân thật nào, thẳng đến rất nhiều năm sau nàng mới biết, mình được thần ban ý nghĩa thế nào.
...
Ở trên Đào sơn, Hạo Thiên thần điện chỗ chưởng giáo xưa nay vị trí cao nhất, nhưng nay ở trong mắt mọi người, tòa Quang Minh thần điện u tĩnh kia mới là cao không thể với thật sự.
Không ai dám làm trái ý chí Quang Minh thần điện, chưởng giáo cũng không dám. Chỉ là từ đầu xuân tới nay, Quang Minh thần điện luôn trầm mặc, thẳng đến gần đây mới ban bố vài bố cáo mệnh lệnh.
Cáo lệnh thứ nhất của Quang Minh thần điện đó là dùng lễ đưa Hồng Tụ Chiêu về Trường An. Các lệnh này làm bọn người thân điện có chút khó hiểu, ở trong mắt chưởng giáo bọn người biết nội tình, nguyên nhân lại rất đơn giản, Hạo Thiên năm đó lúc tĩnh dưỡng hồng trần, từng nhận một số ân huệ nào đó của người phàm, đây chỉ là báo đáp ân tình mà thôi.
Nhưng Quang Minh thần điện ban cáo lệnh thứ hai, thì làm chưởng giáo cũng cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, cô bé áo trắng kia mặt không chút thay đổi yêu cầu thần điện lập tức dừng lùng bắt đối với Trần Bì Bì cùng Đường Tiểu Đường.
Trên quang minh tế, Đường Tiểu Đường xông vào Đào sơn mang theo Trần Bì Bì bỏ chạy, với Tây Lăng thần điện mà nói, đây là nhục nhã rất lớn, tất nhiên muốn khiến bọn họ trả giá cực lớn mới đúng.
Sau ngày đó, cường giả thần điện ra hết lùng bắt chung quanh, trên đường quận Thanh Hà đi thông Trường An càng là bày ra tầng tầng cạm bẫy, chưởng giáo tin tưởng vững chắc, đã ở dưới áp lực của tửu đồ cùng đồ tể, những cường giả thật sự của thư viện hậu sơn không dám ra tay, như vậy Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường sớm hay muộn sẽ bị thần điện bắt, sau đó bị lăng trì xử tử.
Ở loại thời điểm này, cô bé áo trắng kia yêu cầu thần điện lập tức dừng lùng bắt... Hạo Thiên rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Cảm xúc của chưởng giáo có chút ngơ ngẩn, lại không dám có bất cứ sự nghi ngờ gì đối với cái này.
...
Đối với Tây Lăng thần điện mà nói, Hồng Tụ Chiêu không chút thương tổn rời khỏi, tuy rất làm người ta phẫn nộ không vui, chung quy chỉ là một chuyện nhỏ, dừng đuổi giết Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường, lại là chuyện lớn đích thực.
Đối với Tang Tang mà nói, những cái này đều là việc nhỏ, bởi vì đối với Hạo Thiên mà nói, việc nhân gian đều là việc nhỏ, nàng làm những quyết định này không quan hệ bất luận tình cảm con người nào, mà là căn cứ vào thiên tính.
Mục đích quang minh tế là một lần nữa mở ra cửa chính Hạo Thiên thần quốc, đồng thời thay nàng chặt đứt từng đoạn trần duyên để lại nhân gian, cho nên nàng để Trần Bì Bì làm tế phẩm, đồng thời yêu cầu Đường quốc đem Hồng Tụ Chiêu đưa tới Tây Lăng thần quốc. Ở trong an bài ban đầu của nàng, chỉ đợi một hồi thánh hỏa hừng hực qua đi, Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường sẽ chết, Tiểu Thảo cũng sẽ chết, như vậy trần duyên nàng để lại nhân gian liền có thể chặt đứt đại bộ phận.
Tiếc nuối là Ninh Khuyết xuất hiện, hắn dùng tràng Thiên Khải long trọng đó hướng nàng chứng minh, trần duyên là không chém đứt, vì thế nàng sau khi trải qua tự hỏi, quyết định đổi một loại phương pháp giải quyết.
Nếu trần duyên là tình, như vậy nàng lấy mạng báo đáp ân tình, nàng ban Tiểu Thảo vĩnh sinh, nàng để Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường có thêm một lần sinh mệnh, nàng cho rằng như vậy liền có thể cắt ra ràng buộc giữa mình cùng nhân gian.
***Nguồn đả tự: Bạch Ngọc Sách***
Ninh Khuyết không biết những việc này, chính như Hà Minh Trì ngày ấy nói, hắn hiện tại chỉ có thể nhìn thấy lá rụng cùng mây mưa ngoài cửa sổ đá, lại không thể gặp mưa.
Hắn hiện tại là kẻ tù tội quan trọng nhất U Các, nhưng hắn không để ý, nếu chưa từng tới Đào sơn, hắn cũng chỉ là kẻ tù tội thành Trường An, dù sao đều là bị nhốt, tù ở nơi nào cũng không quan trọng.
Hắn để ý vẫn là trận chiến này với Tang Tang. Hắn nằm ở trên giường đã tiếp tục nằm mơ, mơ hương diễm, mơ khủng bố, cùng nữ tử khi béo khi gầy kia ở trong mơ không ngừng giao đấu, hưởng thụ thống khổ cùng vui thích cực hạn nhất của sinh mệnh, hắn thường xuyên hôn nàng, ngẫu nhiên cắn nàng, cảm giác nàng đầy đặn trơn mềm. Cảm giác thiên đao vạn quả.
Nàng ở Quang Minh thần điện đỉnh núi, hắn ở phòng ốc sơ sài đá lạnh trong vách núi, cách nghìn trượng thân nhau yêu nhau hận nhau giết nhau, hắn để nàng cảm thụ cảm giác mĩ diệu nhất nhân gian, nàng để hắn cảm giác thống khổ nhất nhân gian. Nàng không ngừng giết hắn,
hắn không ngừng yêu nàng, thật ra đều là tra tấn.
Đây là chiến tranh giữa người với trời, cũng là chiến tranh giữa nam nhân cùng nữ nhân, hai loại chiến tranh này ở trong lịch sử đều từng xuất hiện vô số lần, chỉ là nay hòa lại một chỗ.
Trận chiến này rất bình thường, tựa như gia đình kịch đơn giản nhất, chỉ là xem gió đông thổi bật gió tây hay là gió tây áp đảo gió đông, hoặc là nói là ai ở bên trên ai ở phía dưới, ai muốn đổi cái tư thế ai không muốn đổi. Cuối cùng sẽ có một phương sẽ lấy được thắng lợi, sau đó tiếng nói ở nhà liền vang dội.
Nhưng trận chiến này rất không bình thường, bởi vì cuối cùng quyết định không phải vấn đề ai làm chủ Lão Bút Trai, mà là quan hệ đến thắng bại của Hạo Thiên và con người, quan hệ đến hướng đi cuối cùng của thế giới này.
Dựa vào vợ chồng sinh hoạt quyết định hướng đi của thế giới, có đôi khi nhớ tới chuyện này, Ninh Khuyết khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, lại có chút kiêu ngạo cùng đắc ý khó có thể che dấu.
Chiến tranh trong mơ không ngừng tiếp tục, trong phòng giam hắn không biết thời gian. Ngoài cửa sổ đá lá thu bay xuống càng ngày càng ít, cho đến bắt đầu có bông tuyết hắn mới biết được thì ra mùa đông đến rồi.
Ninh Khuyết nhìn tuyết rơi xuống ngoài cửa sổ đá, nghĩ mấy ngày qua tần suất chịu tra tấn dần dần thấp đi, lông mày nhướng lên, đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không biết hiện tại bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng xác nhận Thối lão thái gia đã bị mình bắn chết, hắn biết trên trấn nhỏ chỗ tửu đồ và đồ tể có người, chỉ là không biết là cố nhân của mình, hắn biết Đường quốc và thư viện đã làm tốt chuẩn bị, quận Thanh Hà sau đó không lâu sẽ nghênh đón lửa giận báo thù.
Nhưng tất cả cái này điều kiện tiên quyết là hắn có thể chiến thắng Tang Tang.
Trời nếu có tình trời dễ già, có thể già tự nhiên có thể thương, nếu Tang Tang có tình, hắn liền có thể thắng, nhưng hiện tại hắn không thấy bất cứ khả năng nào, cũng tìm không thấy phương pháp đánh vỡ cục diện bế tắc.
Làm hắn cảm thấy hoang mang hoặc là nói cảnh giác nhất là, Tang Tang hiện tại cũng nên không tìm thấy bất cứ cách nào chặt đứt trần duyên, nhưng vì sao trong mơ nàng tỏ ra bình tĩnh mà tràn ngập lòng tin như vậy?
Quang Minh thần điện lại ra một chuyện nhỏ.
Hai cô bé áo trắng quỳ gối sau Tang Tang, tỏ ra cực kỳ khẩn trương khổ sở, nhất là cô bé áo trắng bên trái mặt mày dần lớn kia, càng là hoảng sợ không ngừng khóc.
Ở trên khay gỗ cách đó không xa có một cái tiết khố màu trắng, bên trên dính vài vết máu.
Thì ra là cô bé áo trắng kia đã có kinh lần đầu.
Các nàng là thần điện từ trong hơn mười vạn bé gái của Tây Lăng thần quốc chọn lựa ra, yêu cầu đó là trắng trẻo sạch sẽ, không dính một chút dơ bẩn thế gian, bản thân các nàng rất rõ ràng một điểm này.
Tình huống nửa năm nay ở trong Quang Minh thần điện, làm các nàng biết thánh nữ mình phụng dưỡng là tồn tại vĩ đại cao cao tại thượng như thế nào, các nàng bởi vậy mà kiêu ngạo, càng thêm thành kính.
Nhưng có kinh lần đầu rốt cuộc vẫn là đã tới, các nàng biết nghênh đón mình là gì, muốn giấu diếm cũng không dám, vì thế quỳ gối sau Tang Tang, chảy nước mắt chờ đợi Hạo Thiên trừng phạt.
Tang Tang chưa trừng phạt các nàng.
Nàng nhìn vầng trăng sáng như ẩn như hiện kia trong bầu trời đêm, nói: "Nhân gian bắt đầu đem việc này gọi là nguyệt sự, không biết ngươi sẽ cảm thấy thú vị, hay là cảm thấy căm tức."
Trên lộ đài bay tuyết đêm mỏng manh.
Nàng khẽ nhíu mày, nhìn phía vách núi nơi nào đó trong gió tuyết, tay phải chậm rãi dừng ở trên bụng.
Đê ngàn dặm, là từ từng sọt bùn đất tạo thành, thành ngàn năm, là từ từng viên gạch xây thành, sự kiện lớn nữa tra đều là từ việc nhỏ cực không bắt mắt tạo thành.
Trong thế giới của nàng đã xảy ra ba việc nhỏ.
Ba việc nhỏ này mang một cái kết quả: Nàng quyết định đem người nào đó thả ra.
Ánh mắt Ninh Khuyết xuyên qua cửa sổ đá, dừng ở trên tuyết đọng vách núi đối diện, tinh thần có chút ngơ ngẩn, không phải thương cảm bởi vì bị nhốt nhà đá không biết xuân thu, mà là bởi vì hắn hiện tại lại có tâm tình đi ngắm tuyết.
Hắn đã hai ngày thời gian chưa nằm mơ, nói cách khác có hai ngày thời gian chưa bị tàn phá, dưới tình huống như vậy, hắn tất nhiên sẽ không ngu xuẩn đến tiếp tục ý dâm trêu chọc nàng, trận chiến quỷ dị mà thảm thiết này đột nhiên nổi chiêng thu binh, khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó là cảnh giác.
Trong đường núi của U Các vang lên tiếng bước chân trầm ổn, hai chấp sự áo đen của Tài Quyết ti, mặt không chút thay đổi tới trước hàng rào, lấy ra hai cái chìa khóa, mở ra song tử khóa phức tạp.
Ninh Khuyết bị đẩy ra đường trước hàng rào, chậm rãi nhíu mày, hỏi hai gã chấp sự áo đen đó: "Đây là muốn giết ta hay là muốn thả ta?"
Chấp sự áo đen rõ ràng đã tiếp nhận nghiêm lệnh, giống như chưa nghe thấy lời hắn nói, tất nhiên cũng sẽ không trả lời vấn đề của hắn, một trái một phải đỡ cánh tay hắn, đem hắn nâng ra ngoài.
Ninh Khuyết lúc bị nhốt vào U Các là hôn mê, lúc này mới là lần đầu tiên hắn rõ ràng bộ dáng trong U Các, hai bên đường lên núi u tĩnh đốt đuốc, đi lên không có gì khác với nhà tù bình thường của thế gian, làm hắn không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, chợt hắn mới phản ứng lại, đây là bởi vì tuyết sơn khí hải của mình bị khóa, không thể cảm ứng được thiên địa nguyên khí quanh mình biến hóa, bằng không hẳn là có thể tìm được những trận pháp khủng bỏ trong lời đồn mới phải.
Ra khỏi U Các liền tới tầng sườn dốc phía trên cùng, tòa Tài Quyết thần điện màu đen nọ gần ngay trước mắt, Ninh Khuyết bị hai gã chấp sự kẹp ở giữa hướng nơi đó nhìn một cái, rất muốn biết hiện tại Diệp Hồng Ngư đang làm gì, nếu nàng biết tình cảnh hiện tại của mình, lại sẽ có ý nghĩ như thế nào.
← Ch. 802 | Ch. 804 → |