← Ch.812 | Ch.814 → |
Nói xong câu đó, nàng tiếp tục cầm bút viết chữ, vẻ mặt điềm tĩnh, bút pháp tự nhiên.
Nhưng nàng biểu hiện càng bình tĩnh thong dong, Vương Thư Thánh liền càng lo lắng, cảm xúc trên mặt càng lúc càng nghiêm túc, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
"Ta phải lại một lần nữa nhắc nhở con, nếu con không muốn Kinh Đô bị nước lũ cắn nuốt, không muốn nhìn thấy vô số vạn Đại Hà quốc dân thê thảm chết đi, như vậy con nhất định phải chết, hoặc là mau chóng lập gia đình!"
Vương Thư Thánh nhìn bên khuôn mặt thanh uyển của nàng, cảm thấy trái tim già của mình có chút mơ hồ đau, cố áp chế xuống phần thương tiếc cùng không nỡ đó, lớn tiếng nói:
"Người, là không thể đấu với trời!"
"Tây Lăng truyền đến tin tức, Ninh Khuyết đã tiến vào Quang Minh thần điện, mãi chưa đi ra, ai cũng không biết trong thần điện đang xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù Hạo Thiên cuối cùng sẽ giết chết Ninh Khuyết, nàng cũng sẽ không thích nhìn thấy con vẫn là một mình, mà nàng phẫn nộ, toàn bộ nhân gian đều không thể thừa nhận."
Nói xong câu đó, Vương Thư Thánh xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Mạc Sơn Sơn bỗng nhiên đem bút đặt tới trên nghiên mực, đứng lên nhìn bóng lưng hắn, bình tĩnh nói:
"Sư phụ, con biết người thích con, từ lúc rất nhỏ, người đã luôn thích con."
Thân thể Vương Thư Thánh khẽ chấn động, sau đó bóng lưng cao ngất tỏ ra có chút còng đi.
"Tiếc nuối là, con đã trưởng thành quá nhanh, người cũng không ngờ, con có thể trẻ tuổi như vậy đã trở thành thần phù sư. Phải, chính như người nói, không còn có ai có thể cướp đoạt hạnh phúc của con, nhưng con chung quy vẫn là phải bị người gả ra ngoài. Ngài trừ thương tiếc cùng không nỡ, nghĩ hẳn cũng có chút vui vẻ nhỉ?".
Vẻ mặt Mạc Sơn Sơn rất bình tĩnh:
"Đương nhiên con thừa nhận ngài nói là đúng, ai cũng không biết Hạo Thiên sẽ nghĩ như thế nào. Đại Hà không thể mạo hiểm như vậy, con sẽ xuất giá theo mong muốn của ngài."
"Nói linh tinh!"
Vương Thư Thánh lớn tiếng khiển trách, phất tay áo rời căn nhà đơn sơ mà đi. Không biết có phải bởi vì bị Mạc Sơn Sơn vạch trần tâm tư đen tối ẩn giấu nhiều năm hay không, không biết đối mặt nàng như thế nào, hắn xuống khỏi Mạc Kiền Sơn, trực tiếp đi Kinh Đô, vào trong hoàng cung, gặp mặt Đại Hà quốc quân, bắt đầu an bài hôn sự này.
Cửa nhà đơn sơ mở một nửa bị gió trên mặt Mặc trì thổi đến nhẹ nhàng thổi, khi thì đóng, khi thì mở. Mạc Sơn Sơn nhìn nơi đó, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó ngồi trở lại cạnh bàn.
Nàng tiếp tục tĩnh tâm viết chữ, khóe môi lại hơi nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười sung sướng. Trầm mặc nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể đem lời muốn nói nói ra, nàng cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
Một lát sau, Chước Chi Hoa và Thiên Miêu Nữ đi vào trong căn nhà đơn sơ. Thiên Miêu Nữ ngồi tới bên cạnh Mạc Sơn Sơn, nắm ống tay áo nàng, đáng thương hề hề nhìn nàng, nói:
"Sơn chủ, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"
Mạc Sơn Sơn bỗng nhớ tới nhiều năm trước ở trên hoang nguyên, lúc mình hỏi Ninh Khuyết làm sao bây giờ, Ninh Khuyết trả lời, nàng không thể nào hiểu câu chuyện cười đó, nhưng lúc ấy vẫn cười rất vui vė.
"Làm sao bây giờ? Rau trộn."
Thiên Miêu Nữ hỏi:
"Cứ như vậy gả đi?"
Mạc Sơn Sơn mỉm cười nói:
"Đương nhiên không."
Thiên Miêu Nữ có chút cao hứng, lại có chút khổ sở, nói:
"Thập Tam tiên sinh là gia hỏa không có lương tâm, sơn chủ nếu ngươi không gả cho quốc quân đại nhân, vậy còn có thể gả cho ai?"
Nữ nhân càng xinh đẹp càng khó gả nữ nhân, năng lực càng mạnh càng khó gả, có vấn đề môn đăng hộ đối, cũng có vấn đề tư cách. Mạc Sơn Sơn lấy xinh đẹp trứ danh, lúc thiếu nữ đã là phù đạo đại gia, hiện tại càng là thần phù sư trẻ tuổi hiếm thấy trong lịch sử, muốn lập gia đình tất nhiên không có quá nhiều lựa chọn tốt.
"Vì sao nhất định phải lập gia đình?"
Mạc Sơn Sơn cưng chiều xoa xoa đầu Thiên Miếu Nữ, nói:
"Muốn bức một thần phù sư gả cho người ta, đây là chuyện cười, cho nên nếu ngươi không muốn gả cho người ta, nhớ phải tu hành cho tốt."
Thiên Miêu Nữ thầm nghĩ có đạo lý, nếu đính thân nam tử kia không tốt, đến lúc đó mình quả quyết cũng không chịu gả, nghe nói nhà hắn ra rất nhiều tướng quân, mình quả thật nên mau tăng cảnh giới mới phải.
Chước Chi Hoa nhìn Mạc Sơn Sơn không nói gì, trên mặt tràn đầy sầu lo.
Mạc Sơn Sơn biết nàng lo lắng là gì, bình tĩnh nói:
"Người đời kính ngưỡng Hạo Thiên mà sợ hãi, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng nghĩ ta đã từng tranh với nàng, như vậy sợ nàng nữa lại có ý nghĩa gì? Nếu Hạo Thiên bởi vì ta mà tức giận, vậy không phải trách nhiệm của ta, mà là tội ác của nàng."
...
Đỉnh đồng Lạc Mông sơn Kinh Đô Đại Hà, ở toàn bộ thế gian cũng là phong cảnh cực nổi tiếng, nếu không phải bởi vì đại hôn của quốc quân sắp tới, hoàng thành đề phòng nghiêm ngặt, nơi đây tất nhiên du khách tập hợp.
Trên ngự đạo trước hoàng thành trải một tầng lá đỏ mỏng manh, Tang Tang đi ở trên đường, đế giày đem lá đỏ bị gió thổi khô đạp nát, phát ra tiếng cực thanh thúy, nghe có chút làm người ta tim đập nhanh.
Cùng lúc vừa mới rời khỏi Tây Lăng thần điện, nàng đã xảy ra rất nhiều biến hóa, ví dụ như ở dưới Ninh Khuyết mãnh liệt yêu cầu, nàng đã đi giày, hơn nữa lúc này hai tay nàng cũng không chắp ở sau lưng.
Tay trái Tang Tang đang cầm một bát viên cá lẫn canh, tay phải cầm cây trúc, đang không ngừng ăn. Tuy cảm xúc trên mặt vẫn là lạnh lùng như vậy, nhưng thông qua tốc độ viên cá biến mất, có thể thấy được nàng rất hài lòng.
Ngự đạo lá đỏ đối với nàng mà nói rõ ràng không có lực hấp dẫn lớn như viên cá, đối với đế giày nghiền nát lá đỏ, nàng càng không giống các thiếu nữ hoài xuân sinh ra cảm xúc tiếc hận gì.
Đi đến trước cửa chính hoàng thành, nàng vừa vặn đem viên cá trong bát ăn xong, tùy tay đưa tới phía sau.
Ninh Khuyết dắt đại hắc mã luôn theo sau nàng, vội đón lấy bát, động tác tỏ ra đặc biệt thuần thục, trên đường, hắn sớm đã quen thân phận gã sai vặt của mình.
"Ngươi chuẩn bị lựa chọn như thế nào?"
Môi Tang Tang bởi vì viên cá có chút nóng mà hơi đỏ sáng, tỏ ra có chút đáng yêu.
Lựa chọn phá hoại đám hỏi của quốc quân Đại Hà cùng Mạc Sơn Sơn, từ đó chứng minh hắn là yêu nàng, tiếp đó chứng minh không có tình yêu thật sự, cuối cùng chứng minh hắn là không yêu Tang Tang?
Hay là lựa chọn cái gì cũng không làm, nhìn Sơn Sơn gả cho quốc quân đồ bỏ kia, do đó chứng minh hắn là không yêu nàng, tiếp đó chứng minh tình yêu là tồn tại, hắn và Tang Tang nên tiếp tục qua lại như vậy?
"Vì sao nhất định muốn ta làm lựa chọn khó khăn như vậy?"
Ninh Khuyết nói: "Ngươi biết thư viện theo đuổi chính là tự do, không chọn cũng là một loại tự do."
"Chính như ở ngoài thành nói, con người quả nhiên đều rất đạo đức giả."
Tang Tang nhìn hắn nói: "Ngươi hẳn là rất rõ, nàng vì sao phải gả cho người ta."
Ninh Khuyết quả thật rất rõ, Sơn Sơn vì sao bỗng nhiên phải gả cho quốc quân, đó là bởi vì đoạn chuyện xưa đó của mình và nàng, bởi vì nữ nhân bên người hắn là Hạo Thiên.
*****
Tang Tang nói:
"Ta nên gánh vác trách nhiệm nàng bị bắt gả cho người ta sao?"
Ninh Khuyết lắc đầu, nói:
"Ta sẽ không làm ra phán đoán ngu ngốc như vậy."
Tang Tang nói:
"Vậy ai nên gánh vác loại trách nhiệm này?"
Ninh Khuyết chỉ vào cái mũi mình nói:
"Ta, nhưng ta không biết nên làm như thế nào."
Tang Tang nói:
"Ta ra cái chủ ý cho ngươi, chỉ cần giết tên quốc quân kia, nàng tất nhiên không thể cưới."
Ninh Khuyết nhìn của hoàng thành, trầm mặc một lát sau đó nói:
"Mới nghe quả thật là cái chú ý không tệ."
Tang Tang hỏi:
"Vậy ngươi còn do dự cái gì?"
Ninh Khuyết nhìn nàng nói:
"Ta lo lắng sau khi mình đi vào, ngươi sẽ rời khỏi ta."
Nghe những lời này, Tang Tang trở nên im lặng hẳn đi.
Ninh Khuyết lại nói:
"Lôgic của ngươi quá cứng ngắc, cho nên ta cái gì cũng không thể làm."
Tang Tang cúi đầu nhìn vạt áo trước áo xanh của mình lộ ra mũi giày.
Ninh Khuyết nói:
"Hoặc là, ngươi hỗ trợ một chút?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn nghiêm túc nói:
"Nam nhân, thực rất hèn."
Ninh Khuyết nói:
"Ngươi cứ để ta hèn đến chết đi."
Tang Tang nói:
"Ta tạm thời không thể giết ngươi, vậy ta cũng chỉ có thể nhìn ngươi hèn mãi?"
Ninh Khuyết thề:
"Từ nay về sau, ta chỉ tiện cho một mình ngươi thấy."
Tang Tang nói:
"Ta vì sao phải giúp ngươi giải quyết nan đề lựa chọn này?"
Ninh Khuyết đúng lý hợp tình nói:
"Đề mục là người ra, ta giải không được, ngươi dù sao cũng phải cho ta đáp án."
Tang Tang nói:
"Con người đều là như ngươi sao?"
Ninh Khuyết kinh ngạc nói:
"Ngươi và ta ở trên một cái giường ngủ nhiều năm như vậy, còn không biết ta là một ngoại lệ sao?"
Thiên tâm của Tang Tang có chút hỗn loạn, nàng cảm thấy chuyện này có chút loạn.
Ninh Khuyết cuối cùng nói:
"Son phấn Trần Cẩm Kí hiện tại đều ở trong hoàng cung."
Tang Tang nghĩ một chút, phát hiện đây quả thật là vấn đề. Nàng đi hướng hoàng thành, hai tay một lần nữa đặt đến sau lưng.
Ninh Khuyết dắt đại hắc mã, biết vâng lời đi lên theo.
Sau đó hắn bắt đầu vụng trộm mặt mày hớn hở.
Để nữ nhân của mình mang theo đi phá hoại hôn sự của nữ tử nào đó, mà nữ tử kia là thích ngươi, Ninh Khuyết luôn cảm thấy tiết tấu chuyện này có chút không đúng, nhưng hắn không chuẩn bị phản đối.
Tang Tang đi đến trước hoàng cung, hai tay chắp sau lưng tùy ý quan sát, giống như du khách bình thường, ở trong mắt bọn thị vệ hoàng cung, cái này tất nhiên tỏ ra rất bất kính đối với quốc quân.
Thị vệ khiển trách mấy câu, tiến lên liền chuẩn bị đem nàng cùng Ninh Khuyết dắt đại hắc mã đuổi đi, nếu không phải nghĩ trong cung việc vui tới gần, có lẽ những thị vệ đó sớm đã rút kiếm hướng tới.
Tang Tang giống như chưa nhìn thấy những thị vệ đó, ngẩng đầu nhìn một gốc cây hoa trên góc hoàng thành, thấy có chút mới lạ, tiếp tục đi về phía trước, mắt thấy đã tới gần cửa chính hoàng cung.
Ở trước mắt bọn thị vệ hoàng cung đủng đỉnh đi hướng trong hoàng cung, người như vậy nếu không phải ngu ngốc, vậy tất nhiên là cường giả thật sự ý đồ gây rối đối với hoàng cung.
Thế cục nơi đây chợt trở nên khẩn trương hẳn lên, kèm theo tiếng ma sát 'sang sang', bọn thị vệ đều rút ra bội kiếm trong vỏ, mang theo tú kiếm đặc sắc Đại Hà rõ ràng, phản chiếu thanh quang bầu trời mùa đông chiếu xuống, cực kỳ giống cây tuyết, đồng thời trên hoàng thành nỗ thủ cũng nhắm phía dưới.
Ninh Khuyết tất nhiên sẽ không lo lắng sự an toàn của Tang Tang, hắn chỉ là có chút lo lắng sẽ có quá nhiều người thường chết ở trước nàng. Đại Hà cùng Đường quốc nhiều đời giao hảo, hắn thân là người Đường chung quy không thể để sự việc trở nên quá mức tanh máu, dắt đại hắc mã đi lên phía trước, nói thư viện tới chơi với một gã thị vệ.
Hắn cho rằng thanh danh thư viện có thể làm mình dễ dàng tiến vào hoàng cung, lại không ngờ mình không có chứng minh thân phận, yêu bài cũng bỏ lại ở Tây Lăng thần điện, những thị vệ đó nào chịu tin tưởng.
Vô số trường kiếm sắc bén cắt qua gió se lạnh, hướng đỉnh đầu bọn họ chém xuống. Tang Tang biết Ninh Khuyết đang nghĩ gì, nhưng nàng căn bản sẽ không để ý tới, hai tay chắp sau lưng tiếp tục tiến lên.
Lưỡi kiếm dài nhỏ hướng bả vai nàng hạ xuống. Thị vệ hoàng cung Đại Hà quốc làm việc khá ổn thỏa, chưa vừa ra tay đã muốn giết người, vì thế tên thị vệ kia rất may mắn chưa chết.
Gió Kinh Đô xưa nay cực kỳ nhẹ nhàng, cho nên mới sẽ có ngàn vạn cây hoa nở rộ, cho nên lá đỏ trên ngự đao mới có thể phủ mà không đi. Nhưng đột nhiên, những cơn gió này trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Gió gần như vô hình, mặc dù ngưng trọng lại có thể nặng bao nhiêu? Tang Tang chắp tay sau lưng bình tĩnh tiến lên, gió lượn lờ quanh người tựa như cảm xúc trên mặt nàng bình tĩnh trở lại, nặng như Đào sơn.
Trường kiếm xé gió hạ xuống, tới trước người nàng, giống như lâm vào vũng bùn không đáy, hoặc như là bị cuốn vào biển cả cuồng bạo, căn bản không thể tiếp tục đi, tà tà tung bay mà đi.
Tên thị vệ kia khiếp sợ nhìn bàn tay mình, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện tương tự xảy ra ở trên người toàn bộ thị vệ, kiếm trong tay bọn họ bị gió mát lượn lờ, liền thành bèo không rễ trong nước, bị gió táp sóng xô không biết đi nơi nào.
Trước hoàng cung Đại Hà quốc một mảng tiếng kinh hô, tên nỏ trên tường thành rốt cuộc bắn ra, nhưng lại nào có thể chạm tới một mảng tay áo của Tang Tang, ở trong gió biến mất không dấu vết.
Người Kinh Đô truy sùng phong cách Đường, tính tình cũng cực tương tự, bọn thị vệ lúc này đã đoán được, nữ tử tầm thường cao béo này tất nhiên là người tu hành cảnh giới cực cao. Nhưng cho dù trong tay đã không còn binh khí, vẫn cực kỳ dũng mãnh hướng phía nàng lao đến, muốn dùng thân thể máu thịt của mình đem nàng ngăn ở ngoài cung.
Nhưng nàng là Hạo Thiên, mặc dù là kiếm của Liễu Bạch, cũng không thể tiến vào thế giới của nàng, những người phàm tầm thường như con kiến này lại nào có thể làm được?
Bóng người bay tán loạn, rơi như mưa, tiếng kêu rên liên tục.
Tang Tang vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục khoanh tay tiến lúc, lúc tới trước hoàng thành, cửa cung tự nhiên mở ra.
Ninh Khuyết dắt đại hắc mã theo sau nàng, lẳng lặng nhìn từng hình ảnh này. Tuy trận đấu này thực lực hai bên chênh lệch thật sự quá lớn, thậm chí căn bản không gọi là chiến đấu, Tang Tang cũng vẫn chưa thật sự ra tay, nhưng hắn vẫn là muốn từ trong những hình ảnh này tìm kiếm được những chuyện hắn muốn tìm kiếm kia.
Tang Tang chính là quy tắc. Nàng không thể thay đổi quy tắc, nhưng nàng đối với vận dụng quy tắc, là cảnh giới con người căn bản không thể đụng vào, đó là vận dụng chi diệu tồn hồ nhất tâm.
Gió trong thành Kinh Đô, cây hoa trong góc hoàng thành, trong tay nàng lúc trước cầm canh viên cá, một đường đi qua suối nước hoặc là sông lớn, nàng nếu động niệm, tất cả trong tự nhiên đều sẽ trở thành vũ khí của nàng.
Hoàng thành mở ra, Tang Tang cứ như vậy bình tĩnh đi vào, bọn thị vệ cùng ngự quân Đại Hà quốc rung động không nói nên lời, lại căn bản không thể ngăn cản, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng ngơ ngẩn.
Lực lượng cường đại nhất trong thế tục, ở trước mặt nàng không có bất cứ ý nghĩa gì. Ở nàng xem ra, hoàng cung và lầu xanh không có bất cứ gì khác nhau, lúc nàng muốn vào đi dạo, tự nhiên có thể đi vào.
← Ch. 812 | Ch. 814 → |