← Ch.824 | Ch.826 → |
Tang Tang bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó nàng bỗng phát hiện, mình vậy mà bắt đầu để ý việc được người ta thích, vì thế trở nên càng thêm không thoải mái.
Trong giỏ đồ ăn nhét đầy rau xanh, Đường Tiểu Đường muốn trả tiền, bị cô gái bán hàng kiên quyết từ chối.
Đi ra khỏi tiệm đồ ăn, Tang Tang nói: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta lúc trước."
"Vì sao?"
Đường Tiểu Đường vươn cái tay để trống, dắt tay nàng, nhìn nàng đồng tình nói: "Ngươi và Ninh Khuyết đi nhiều nơi như vậy, còn chưa nghĩ thông sao?" Tang Tang nói: "Không giống, nếu hắn chết, ta cũng phải chết, cho nên ta chỉ đành theo hắn."
Đường Tiểu Đường mỉm cười nói: "Thật ra là giống nhau, nếu hắn chết, ta cũng không muốn sống."
Tang Tang nghĩ một chút, nói: "Con người thật là ngu xuẩn."
Đường Tiểu Đường nói: "Thật ra ngu xuẩn hẳn lên, có đôi khi cũng rất vui."
Tang Tang nhìn tay nàng, nói: "Người đồng tình ta, khiến ta rất không vui, ngươi đụng vào thân thể ta, cũng làm ta rất không vui, cho nên ta không rõ, ngu xuẩn có chỗ nào đáng cao hứng."
Đường Tiểu Đường cười nói: "Ngươi còn sống đối với thư viện, đối với minh tông đều không phải chuyện tốt, nhưng thấy người còn sống, ta lại rất cao hứng, đây có lẽ là cao hứng ngu xuân mang đến?"
Hai nữ nhân mua đồ ăn tâm sự đi, ba nam nhân trong căn nhà lụp xụp thì là trầm mặc không nói gì với nhau, biết đôi bên đều còn sống thì tốt, về phần sống sót như thế nào thực cũng không quan trọng.
Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết lo lắng hỏi: "Nàng chịu về Trường An với ngươi sao?"
Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói: "Nàng cũng chưa từng nói gì, nhưng tóm lại là cách thành Trường An càng ngày càng gần."
Trần Bì Bì nói: "Nàng biết thư viện muốn làm những gì sao?"
Ninh Khuyết nói: "Sư phụ từng nói, Hạo Thiên không gì không biết."
Trần Bì Bì trầm mặc một lát, nói: "Một khi đã như vậy, ngươi không có chút phần thắng."
Ninh Khuyết nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nói: "Sư phụ còn từng nói, trên thế giới này có rất nhiều chuyện, cho dù người biết không có khả năng làm được, cũng vẫn sẽ đi làm."
Trần Bì Bì nói: "Tiểu sự thúc chính là người như vậy, sư phụ cũng là người như vậy, người ta có lẽ tương lai có thể trưởng thành người như vậy, nhưng điều đó không có khả năng ảnh hưởng đến nàng, bởi vì nàng căn bản không phải người."
Ninh Khuyết nói: "Ta hy vọng nàng có thể tự mình làm ra lựa chọn." Trần Bì Bì nói: "Không ai sẽ làm ra lựa chọn hủy diệt bản thân."
Ninh Khuyết nở nụ cười, nói: "Ngươi mới nói, nàng không phải người."
Trần Bì Bì nói: "Dù là thế, vậy ngươi làm sao bây giờ?"
Cảm xúc của Ninh Khuyết trở nên có chút phức tạp, nói: "Ta hy vọng đến lúc đó có thể tìm được cách, cách ban đầu nghĩ kia, hiện tại xem ra tựa như không thể thực hiện được."
Trần Bì Bì nói: "Chẳng lẽ không có nàng, thì không thể sửa được Kinh Thần trận?"
Ninh Khuyết nói: "Cởi chuông còn cần người buộc chuông, nàng ở trong thành Trường An sinh sống những năm đó, dùng bước chân và khí tức của nàng hỏng Kinh Thần trận, nay tự nhiên cần nàng đi lên một chuyến nữa."
Trần Bì Bì lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ta chỉ hy vọng người đến lúc đó không nên hối hận, nếu người phải hối hận, không bằng thừa dịp hiện tại, chuyện tới trước mắt vậy thì như thế nào cũng tránh không thoát."
Ninh Khuyết nói: "Ta rời khỏi Trường An, đi Đào sơn đón nàng. Đó là đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng, nếu đến ngày đó thực cần làm ra lựa chọn, thật ra cũng rất đơn giản."
Trần Bì Bì nghe ra hắn che dấu kiên quyết trong lời nói, thở dài không nói gì.
Diệp Tô vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn phố ngõ cùng bầu trời ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt gầy yếu mang theo tươi cười trong suốt, sắc mặt tái nhợt bị ánh sáng tẩy rửa vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn bỗng nhiên nói: "Đọ tính toán với trời, tính chỉ là chính mình."
Ninh Khuyết nhìn phía hắn, thành khẩn thỉnh giáo nói: "Vậy chẳng lẽ chúng ta nên cái gì cũng không cần làm?"
Diệp Tô xoay người lại, mim cười nói: "Đem việc của mình làm tốt, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Chính cái gọi là Hạo Thiên về Hạo Thiên, nhân gian về nhân gian, có gì tương quan?".
Hạo Thiên về Hạo Thiên, nhân gian về nhân gian, đó là đạo của hắn.
Ninh Khuyết như có chút hiểu ra, lại hỏi: "Tây Lăng thần điện quả quyết sẽ không cho phép người tiếp tục truyền đạo, cho dù Kiếm Các, cũng không thể che chở các ngươi mãi, kế tiếp người tính làm thế nào?"
Diệp Tô nói: "Lâm Khang thành đang tốt lên. Ta chuẩn bị rời khỏi."
Trần Bì Bì lần đầu tiên biết sư huynh muốn rời khỏi Lâm Khang, rất là giật mình.
"Chẳng lẽ ngươi muốn đi Trường An?".
Ninh Khuyết cũng rất giật mình. Thầm nghĩ Tây Lăng thần điện đã không có khả năng cho phép Diệp Tô tiếp tục truyền đạo, như vậy sau khi rời khỏi Nam Tấn, liền chỉ có Đường quốc mới có thể cung cấp cho hắn đất truyền đạo.
"Ta nói rồi, Đường quốc rất tốt, nhân gian quá xấu."
Diệp Tô bình tĩnh nói: "Ta đã là muốn đi thể hội nhân gian cực khổ, cứu vớt nhân gian cực khổ, tự nhiên phải đi những nơi thật sự cực khổ, đi nhận thức những người cực khổ kia."
Ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ, dừng ở trên người hắn, thân áo vải mỏng cũ kia giống như lập lòe tỏa sáng, chiếc đũa nọ cắm trong búi tóc đạo nhân, giống như so với gỗ mun quý báu nhất còn đẹp hơn.
Ninh Khuyết bỗng nhiên nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Diệp Tô lắc lắc đầu, năm đó ở hoang nguyên chân Thiên Khí sơn, hắn và Ninh Khuyết lần đầu tiên gặp nhau, khi đó hắn vẫn là đạo môn hành tẩu kiêu ngạo, nhìn là vị trí đại sư huynh, đối với Ninh Khuyết căn bản không có bất cứ ấn tượng nào.
"Ấn tượng của ta đối với người phi thường khắc sâu." Ninh Khuyết nhìn hắn nói: "Ta chưa từng gặp một người có thể cô đơn như vậy, giống như hai chân hắn đứng không phải mặt đất nhân gian, mà là một cái thế giới, hơn nữa hắn rõ ràng là còn sống, lại cảm giác đã chết rất nhiều năm, cách nói này cũng không chuẩn xác, phải nói lúc ấy ngươi trong mắt ta tựa như là người sống lại tựa như là người chết, ta cảm thấy ngươi rất đáng thương."
Diệp Tô nở nụ cười, nói: "Hiện tại ta nên càng đáng thương hơn mới phải."
Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Không, tuy ngươi hiện tại xa không cường đại bằng năm đó, người suy yếu tái nhợt, gần như phế nhân, nhưng ngươi một chút cũng không đáng thương, bởi vì ngươi sẽ trở thành một thánh nhân."
Diệp Tô nói: "Ngàn năm mới có thánh nhân ra, ngươi lời này quá rồi."
Ninh Khuyết nói: "Ngươi nếu có thể làm người người thành thánh, ngươi tự nhiên sẽ là thánh nhân."
Ngay lúc này, cửa căn phòng lụp xụp bị đẩy ra, Đường Tiểu Đường xách giỏ đồ ăn, cao hứng phấn chấn nói: "Xem ta và Tang Tang mang theo bao nhiêu đồ ăn trở về, còn ăn đồ thừa gì!".
Cơm chiều rất đơn giản, lấy rau xanh làm chủ, bởi vì quả thật có rất nhiều rau xanh.
Vì không để Hạo Thiên cảm thấy bị lừa gạt, Trần Bì Bì đi trong cửa hàng thịt cắt một miếng thịt ba chỉ làm một bát cải trắng đụn thịt, lại đi cách vách xách hai thùng rượu nhạt. Thịt rượu có thể trợ hứng nhất, không bao lâu, không khí trong căn nhà lụp xụp liền trở nên hứng khởi lên. Ninh Khuyết tửu lượng cực kém, sớm hiện nét ngà ngày say, nương hứng rượu, kéo giấy mài mực, viết nửa bức lậu thất minh.
← Ch. 824 | Ch. 826 → |