Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 846

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 846: Sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Khói bụi phất phơ ở trên đồng cỏ. Một thanh kiếm sắt bỗng nhiên hiện thân. Thanh kiếm sắt đó rất thẳng, trên đời không tìm được tồn tại thẳng hơn nữa. Thanh kiếm sắt này rất dày, dày không giống như kiếm, càng như là khối sắt ngoan cố. Kiếm sắt gào thét xé gió chém xuống.

Một gã tăng binh giơ lên côn sắt đón đỡ. Chỉ nghe một tiếng sấm vang, côn sắt chợt vỡ nát, tăng binh ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, thân phát vô số tiếng nứt thanh thúy, từ đây vỡ thân mà chết. Mười cây côn sắt xé gió mà tới, như dãy núi ép hướng thanh kiếm sắt kia.

Kiếm sắt ngạo nghễ gánh lên, vẫn chỉ một kiếm, cũng chỉ có một tiếng sấm, mười cây côn sắt giống như mười cọng cỏ, suy sụp biến hình, phân tán ở chung quanh, nhập vào cỏ dại không thấy. Mười tên tăng binh tay cầm côn sắt càng là không biết bị chấn động bay đi nơi nào. Trên đồng cỏ chỉ nghe một tiếng hét to, thủ lĩnh tăng binh há mồm lộ răng trừng mắt, giống như sư tử đực trước phật, ngưng vô số thiên địa nguyên khí ở trên côn sắt, đập hướng thanh kiếm sắt kia!

Ngay lúc này, một bàn tay từ trong khói bụi vươn ra, cầm chuôi kiếm sắt, cái tay này ngón tay rất thon dài, bàn tay rất dày rộng, cầm kiếm sắt, có một loại cảm giác hài hòa nói không nên lời. Nếu thế nào cũng phải hình dung loại cảm giác hài hòa này, đại khái đó là bốn chữ hồn nhiên thiên thành.

Trong khói bụi mơ hồ hiện ra một bóng người, người đó cầm kiếm sắt, tùy ý vung lên, liền ngăn một côn kia thủ lĩnh tăng binh cuốn theo vô số thiên địa nguyên khí đập xuống. Kiếm sắt côn sắt ngắn nhau, ở giữa có ánh lửa văng khắp nơi, có sấm mùa xuân bùng nổ, có nháy mắt lặng im.

Thủ lĩnh tăng binh chỉ cảm thấy một lực lượng khủng bố từ côn sắt truyền đến, lực lượng đó cho người ta cảm giác đầu tiên phi thường cuồng bạo, nhưng trong tầng thứ sâu hơn, lại là bình tĩnh mà có trật tự như vậy. Hắn biết mình không phải đối thủ loại lực lượng tầng thứ này, tất nhiên bị thua, nhưng thân là cường giả đứng đầu Giới Luật viện Huyền Không tự, thầm nghĩ chung quy phải ngăn kiếm sắt một cái chớp mắt, tuyệt không thể mất uy nghiêm phật tông. Cho nên hắn không chịu buông tay, nắm chặt côn sắt.

Trong mắt kẻ bàng quan, thanh kiếm sắt kia chỉ là ở trên côn sắt của tăng nhân khẽ chạm rồi rời, bóng dáng kia trong khói bụi không còn để ý tới thủ lĩnh tăng binh nữa, ở bên cạnh bình tĩnh đi qua.

Rầm rầm rầm rầm, tiếng sấm thật sự thẳng đến lúc này mới nổ vang, trong thân thể thủ lĩnh tăng binh nổ vang, ngón tay hắn vỡ hết thành cặn xương, cổ tay gãy thành hai đoạn, ngay sau đó là cánh tay...

Hai cánh tay thủ lĩnh tăng binh nắm chặt côn sắt, bị thanh kiếm sắt kia trực tiếp chấn thành hai đống sợi nát máu thịt trộn thành, bị gió trên đồng bằng thổi nhẹ, liền theo khói bụi nhạt đi không thấy.

Một tiếng quát chói tai thê thảm, thủ lĩnh tăng binh đau đến quỳ đến trên đất, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, muốn đánh đầu mình để giảm đau, lại đã không còn loại khả năng đó. Khói bụi dần yên tĩnh, bóng người kia dần dần hiển lộ ở trước mắt mọi người.

Tóc hắn rất ngắn, chân tóc sắc bén tựa như rừng kiếm nơi nào đó của thư viện, chỉ hướng bầu trời cao xa lạnh lùng, cánh tay phải của hắn đã cụt, trên tay áo buông nhẹ lại không có một tia nếp nhăn.

Hắn mặc bộ tăng y màu vàng đất, tăng y một năm chưa giặt, tràn đầy bụi bậm, lúc này lại dính máu tươi, rất dơ bẩn, nhưng vẻ mặt hắn, lại như là mặc hoa phục tham gia cố lễ hiến tế.

Về mặt hắn vẫn là bình tĩnh mà kiêu ngạo như vậy, trên mặt bôi đầy máu, trên tăng y dính đầy máu, tay trái cầm kiếm sắt không ngừng chảy máu, cả người hắn đều là máu.

Xem mặt mũi, hắn chỉ là tăng nhân bình thường, nhưng cả người dính máu như vậy, từ trong chiến trường như biển máu đi ra, giống như là một huyết phật từ trong địa ngục đi ra. Trên đồng bằng một mảng tĩnh mịch. Thất Niệm và các trưởng lão Giới Luật viện nhìn nhị tiên sinh kiểu ngạo nhất, khủng bố nhất của thư viện hậu sơn, nghĩ hắn trong một năm nay ở thế giới dưới lòng đất giết người, thở dài nói: "Ngã phật từ bi."

Hắn nói: "Phật tổ đáng buồn."

Thất Niệm chắp tay nói: "Năm ấy ở trước Thanh Hạp, ngươi lực địch ngàn quân, nhưng nơi đây không phải Thanh Hạp, là phật thổ, ngươi không có đồng môn thư viện giúp đỡ, dù là chiến tới thời gian cuối, cũng không có khả năng thủ thắng."

Hắn nói: "Sĩ giả, quân tử dã, sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị, nhâm trọng nhi đạo viên, nhân dĩ vi kỷ nhâm, bất diệc trong hồ? Tử nhi hậu hĩ, bất diệc viễn hồ?".

Thất Niệm nói: "Ngươi nói không thông, thế nào?"

Hắn nhìn tăng nhân trước người này, mặt không cảm xúc nói: "Ta tên Quân Mạch, được tiên sinh dạy bảo, chỉ mong đời này đi quân tử chi đạo, kẻ dám cản đường, hẳn phải chết không chỗ chôn."

Thất Niệm nhìn tay áo trống rỗng của Quân Mạch, nói: "Ngươi bị Liêu Bạch chặt đứt một tay, cũng tương đương bị dừng lại ở trong trần thế. Hiện tại, người cần nhất là ngã phật từ bi, cho nên người mới sẽ rời xa Trường An tới nơi đây, một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn kháng cự, sao không thật sự quy y ngã phật?"

Quân Mạch nhìn phía ngọn núi trước đồng bằng, núi cách nơi đây chỉ hai trăm dặm, đã là quá gần, cho nên tỏ ra càng thêm hùng tuấn. Hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Quy y như thế nào?"

Thất Niệm nhìn thanh kiếm sắt nhỏ máu kia trong tay hắn, nói: "Buông dao mổ, lập địa thành Phật."

"Có tượng phật, cũng có tượng thi cốt, có pháp khí đúc bằng vàng, cũng có đầu lâu khảm bạc. Giữa cổ tăng nhân có tràng hạt, trên cổ quý nhân buộc lỗ tai, nơi này không phải phật quốc, là địa ngục, nơi này cũng không có phật sống, chỉ có ác quỷ."

Quân Mạch thu hồi ánh mắt, nhìn hắn mặt không cảm xúc nói: Nếu thật muốn thành Phật, không đem các ngươi bọn ác quỷ thật sự này trừ hết, sao có thể thành? Đã muốn giết các ngươi, lại nào có thể buông dao mổ? Ở nhân gian có lẽ buông dao mổ có thể lập địa thành Phật, nhưng ở nơi này, nhặt lên dao mổ mới là đạo thành Phật."

Thất Niệm trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhìn những nông nỗ quần áo tả tơi kia, nói: "Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng bằng sức bản thân liền có thể mang theo những người này rời khỏi?"

Quân Mạch nói: "Ta vốn định mang theo những người này xây một con đường đi thông mặt đất. Vách đá tuy cao, nhưng nếu đời đời kiếp kiếp xay, cũng có thể xảy ra, chỉ là hiện tại cảm thấy thời gian có chút gấp gáp, cho nên ta đổi một cái biện pháp, đã không ra được, trước dẫn bọn họ đến trên núi ngắm phong cảnh một chút."

Trong thế giới lòng đất có rất nhiều ngọn núi, nhưng chỉ có một ngọn núi thật sự, đó chính là Bàn Nhược sơn, lúc này đang ở trong tầm mắt mọi người phản xạ năng sớm, hào quang vạn trượng.

Ngọn núi đó là di hài Phật tổ, việc Quân Mạch phải làm, chính là mang theo mấy trăm vạn năng nổ như quỷ của thế giới lòng đất đi trên di hài Phật tổ giương oai, đi hưởng thụ ánh mặt trời cùng ấm áp.

Thất Niệm khẽ nhíu hai hàng lông mày, mơ hồ hiện vẻ giận dữ, quát: "Tự dối gạt mình! Một mình ngươi sao có thể làm được!"

Quân Mạch đứng ở trước mấy ngàn nông nổ, quát: "Mở mắt ra! Nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-981)