← Ch.847 | Ch.849 → |
Hắn vẫn là Quân Mạch kiêu ngạo kia.
Nhưng hắn chỉ là tự tin, chưa từng tự phụ.
Vô luận gặp cường địch như thế nào, hắn cũng sẽ không sợ hãi, dù sao đều là một kiếm đi qua.
Nhưng nếu gặp lúc cần, hắn có thể tạm thời không để ý tới sự kiêu ngạo của mình.
Hắn muốn đi đoạt cái bàn cờ nọ, thì cần thừa dịp Thất Niệm cùng ba gã trưởng lão Giới Luật viện không ở trên núi, tranh tới trên núi, hắn cần là thời gian, trừ cái đó ra tất cả đều có thể mặc kệ.
Đương nhiên cái này không có nghĩa là hắn sẽ không để ý hôm nay bị thương, chẳng qua chuyện về sau về sau nói sau.
Sau này ở trên chiến trường, hắn tin tưởng mình còn có thể gặp được Thất Niệm, còn có thể gặp được ba gã thủ tọa Giới Luật viên kia. Dù sao cũng sẽ gặp lại, đến lúc đó tự nhiên sẽ đến thêm một kiếm
Một màn khói lửa chiếu sáng đồng bằng dưới lòng đất tối tăm.
Một làn khói bụi cắt bề mặt đồng bằng, hướng về ngọn núi khổng lồ phía trước nhanh chóng kéo dài.
Dẫn đầu màn khói bụi là Quân Mạch, hắn mượn thiên địa nguyên khí thuận gió mà lướt đi, kiếm sắt ở trước người xé gió không tiếng động, tựa như một thanh kiếm thật sự, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng tiến lên.
Quả pháo hoa kia là cảnh báo, trên ngọn núi khổng lồ tiếng cảnh báo mãnh liệt, vô số tăng nhân chạy ra khỏi chùa miếu tới trên đường lên núi, chuẩn bị bày ra phật pháp vô biên đại trận, trấn áp kẻ địch tới.
Quân Mạch biến thành kiếm, tốc độ thật sự quá nhanh, thậm chí mơ hồ so với ánh sáng màn khói lửa kia bắn về phía trên ngọn núi khổng lồ còn nhanh hơn, phật môn đại trận chưa xong, hắn đã tới chân núi.
Núi mùa thu tĩnh lặng, trúc xanh hai bên đường lên núi bỗng nhiên lay động lên, các tăng nhân thấy hoa mắt, liền thấy Quân Mạch tới nơi đây rồi, thấy thanh kiếm sắt kia trong tay hắn.
Các tăng nhân Huyền Không tự ra tay, Quân Mạch tự nhiên xuất kiếm. Hắn đến quá nhanh, phật trận trên đường lên núi chưa xong, lại không phân rẽ phải trái chút nào mạnh mẽ xông qua như vậy!
Thẳng đến lúc này, mới có gió thu đột nhiên nổi lên, ở giữa rừng trúc cùng đường lên núi gào thét qua lại, trên đốt trúc màu xanh có thêm mấy chục vết máu, nhìn qua giống như nước mắt màu đỏ.
Mặc kệ máu nhuộm lên trúc xanh là của tăng nhân, hay là của Quân Mạch, tóm lại hắn đã tiến vào sâu trong ngọn núi khổng lồ, đang lướt nhanh ở trên đường của mình, trên đường quân tử của hắn.
Quân Mạch giữ quân tử chỉ đạo, tất nhiên sẽ giảng đạo lý với kẻ địch trước, nếu ngươi không nghe, thì mới nghiền qua. Ở trên đồng bằng dưới chân núi, hắn đã nói rất nhiều đạo lý với Huyền Không tự, Huyền Không tự đã không nghe, như vậy hắn tự nhiên sẽ không cổ hủ tiếp tục giảng nữa, trực tiếp nghiền ép là được.
Thất Niệm và ba trưởng lão Giới Luật viện, lúc này đang ở trên đồng bằng đau khổ chạy về, cường giả trong các chùa trên núi cũng chưa kịp làm ra phản ứng, Quân Mạch một đường nghiền ép mà lên.
Hắn tay cầm kiếm sắt, trực tiếp giết lên con dốc, cả người là máu.
Bên cạnh hố trời, toàn bộ đều là vách đá dốc đứng, vách đá ở trên hoang nguyên cắt ra lỗ cực sâu, sau đó kéo dài đi, cuối cùng ở xa xa hội tụ, nhìn làm người ta cực kỳ rung động.
Gió thu trên hoang nguyên chưa nổi lên, cách đó không xa cây bồ đề lẻ loi kia, lá xanh vẫn từng quầng, không chút sứt mẻ, nhưng phương hướng giáp vách đá, lại có một làn khói bụi.
- Cái gọi là khói bụi, thật ra chỉ là trong không gian sát vách đá, có vô số bụi cùng đá vụn đang lấy tốc độ cao khó có thể tưởng tượng di động.
Nhìn giống như là vô số sợi tơ rất nhỏ.
Vách đá dài bao nhiêu, làn khói bụi này liền dài bấy nhiêu, miên man mấy ngàn dặm, không có bắt đầu, cũng không nhìn thấy điểm cuối, đem thế giới dưới vách núi bao vây, giống như thần tích, không biết vì sao sẽ xuất hiện.
Trong khói bụi, mơ hồ có thể thấy mấy ngàn bóng dáng, trên thực tế, không phải có thể nhìn thấy, mà là bởi vì những cái bóng đó tốc độ di động quá nhanh, thậm chí vượt qua năng lực nhìn vật của mắt thường, những cái bóng đó mỗi nháy mắt đều có thể ở trên vô số vị trí chồng xếp, mới có thể sinh ra loại ảo giác này.
Mấy ngàn bóng người, thật ra chỉ là hai người.
Hai người không ngừng truy đuổi. Đột nhiên, trên ngọn núi khổng lồ xa xa truyền đến tiếng chuông du dương. Ven vách đá mấy ngàn dặm khói bụi chợt yên lặng, sau đó chậm rãi rơi xuống, trở về đồng bằng. Chỗ khói bụi dừng xuất hiện hai người. Thư sinh kia mặc áo bông, bên hông buộc dây vải, bên trong có cây côn gỗ không bắt mắt, vẻ mặt ôn hòa, đầy người bụi đất lại sạch sẽ vô cùng, chính là thư viện đại sư huynh.
Đối diện văn sĩ trung niên kia, bên hông buộc cái bầu rượu, chính là tửu đồ. Mấy trăm sợi dây nhỏ màu trắng, từ trong áo bông trên người đại sư huynh tràn ra, kéo dài mấy trăm trượng, ở trong gió thu nhẹ nhàng nhất phơ, rất phiêu dật, nhưng khó tránh khỏi tỏ ra có chút cổ quái. Vô Cự cảnh giới truy đuổi, tốc độ thật sự quá nhanh.
Áo bông của đại sư huynh không bình thường, chưa ở trong di động tốc độ cao như thế vỡ tan, nhưng bông trong lớp kép của áo bông lại bị từ trong lỗ nhỏ của vải bông chèn ra, biến thành sợi bông nhỏ bé nhất. Mấy trăm sợi bông ở sau người phiêu tán, cảnh này quả thật có chút khó có thể hình dung, nhất là theo thế gió thay đổi dần, có một số sợi bông rơi ở trên mặt hắn, nhìn càng thêm buồn cười, hoặc là nói đáng yêu.
Tửu đồ tay cầm bầu rượu, uống mà không hết, đã trải qua Vô Cự truy đuổi thời gian dài như thế, hắn vẫn thoải mái, chỉ là tay cầm bầu rượu có chút run nhè nhẹ. Đại sư huynh nhìn hắn uống rượu, không nói gì. Đợi cảm giác say dần sinh, cơn ghiền rượu hơi giải, tửu đồ buông bầu rượu, nhìn hắn cảm xúc phức tạp nói: "Lý Mạn Mạn, người trở nên nhanh hơn, nhưng người vẫn là chưa nhanh bằng ta."
Đại sư huynh cười ôn hòa, nói: "Tiền bối chưa đuổi kịp ta."
Tửu đồ trầm mặc một lát, sau đó hỏi: "Vì sao?"
Trên đời có rất nhiều cái vì sao, ít nhất vượt qua mười vạn, hắn lúc này muốn hỏi, tự nhiên là thư viện vì sao phải đối nghịch với phật tông, phải biết rằng cái này đại biểu cho đứng ở phe Hạo Thiên.
"Thật ra ta có lúc cũng đang hỏi bản thân một vấn đề."
Đại sư huynh nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta về sau đã hiểu ra, tiểu sư đệ và Hạo Thiên bị nhốt bàn cờ, bọn họ lại là quan hệ như vậy, như vậy chúng ta muốn tiểu sư đệ hắn đi ra, thì phải cứu Hạo Thiên đi ra, chúng ta không phải muốn là địch với phật môn, cũng không phải muốn là bạn với Hạo Thiên, chúng ta chỉ là muốn cứu người."
Đối với thư viện mà nói, cứu người luôn là việc quan trọng nhất, vô luận là cứu loài người, hay là cứu sư đệ, tóm lại là cần làm, về phần lợi hại trong đó chỉ có thể tạm thời không đi cân nhắc.
Một khi bắt đầu cân nhắc những lợi hại này, vậy thư viện sẽ không là thư viện nữa.
Tu đồ khẽ nhíu mày, hối Thư viện rốt cuộc muốn làm gì?"
Đại sư huynh mỉm cười nói: "Sư phụ có ý tưởng của sư phụ, đệ tử cũng có kế hoạch của đệ tử, việc thư viện muốn làm, có lẽ ở người ta xem ra có chút vô căn cứ, nhưng hẳn là thú vị."
← Ch. 847 | Ch. 849 → |