Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 856

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 856: Trời muốn bổ ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Đây là chuyện gì? Bởi vì kịch liệt đau đớn, quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi, tinh thần có chút hoảng hốt, căn bản chưa phát hiện, chỗ sâu nhất thức hải mình có vài mảnh ý thức trở nên dị thường sáng ngời, giống như sắp nổ tung.

Ý thức duy nhất hắn lưu lại, muốn tìm được người ở trong đầu mình lấy búa điên cuồng vung kia, hắn muốn đem người đó giết chết, hắn muốn từ trong loại thống khổ đáng sợ này thoát ra!

Hắn gian nan bò đến trước tường, nhìn cái bóng điên cuồng giãy dụa kia, rút ra đạo sắt, dùng hết toàn bộ lực lượng chém xuống. Hắn biết tất cả cái này khẳng định có liên quan với cái bóng đó, hắn muốn chém chết gã!

Đao sắt rơi ở trên tường, khói bụi bùng lên, gạch đá bay loạn, nhưng cái bóng vẫn còn, vẫn ở trước mắt hắn.

Ngay lúc này, đêm từ trên bầu trời cực cao xa bỗng nhiên cũng vang lên một tiếng chuông.

Tiếng chuông này rơi vào thiên phòng, rơi ở trên người hắn, cũng rơi trong lòng hắn.

Tiếng chuông này, lại là một búa lớn.

Có người ở trong đầu hắn cầm búa điên cuồng đập.

Có người ở trên trời cầm búa điên cuồng đập.

Hắn co rụt lại ở góc tường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tán loạn mà thống khổ, giống như tùy thời có thể chết đi.

Nếu góc tường có hang, Ninh Khuyết tuyệt đối sẽ chui vào, mặc kệ phía dưới là vực sâu vô tận hay là u minh trong truyền thuyết, nhưng không có, cho nên hắn chỉ có thể ôm đầu, khổ sở đến cả người run run, mồ hôi ra như tượng, khóe môi không ngừng hướng ra ngoài chảy máu tươi, nước mắt giàn giụa, vạt áo sớm bị ướt sũng.

Hắn chưa từng thể hội thống khổ đáng sợ như thế, thậm chí cảm thấy, so với năm đó ở trên hoang nguyên bị mã tặc bắt lấy nghiêm hình bức cung còn gian nan hơn vô số lần, cái búa kia trong đầu cùng cái búa lớn vô hình kia trên bầu trời không ngừng hạ xuống, giống như vĩnh viễn không dừng lại, làm người ta tuyệt vọng vô cùng.

Đến về sau, thân thể hắn thậm chí bắt đầu run rẩy, ánh mắt bắt đầu tan rã, ngay cả màu sắc đôi môi cũng đã biến thành u ám không lành, thực không có quá nhiều khác biệt với người chết.

Không biết qua bao lâu, cái búa lớn đến từ trên bầu trời rốt cuộc dừng lại, cái búa kia trong đầu tuy vẫn đang bổ, nhưng đã dễ chịu hơn chút. Hắn dùng nghị lực khó có thể tưởng tượng chống vách tường đứng dậy, hướng về ngoài thiên phòng lao đi, căn bản không dám quay đầu nhìn cái bóng kia một cái.

Chạy ra khỏi Bạch Tháp tự, hắn ở trong ánh mắt kinh ngạc của dân chúng thành Triều Dương, hắn một đường ho ra máu, lảo đảo tiến lên, rốt cuộc trở về tiểu viện, đợi thấy cây bóng người Tang Tang dưới tàng, tinh thần nhất thời lơi lỏng, không thể chống lại thống khổ mang đến cảm giác suy yếu nữa, trước mắt tối sầm, liền ngất đi ở đây.

Đợi khi hắn tỉnh lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, Tang Tang ngồi ở bên giường cũng đã ngủ, trên bàn đặt một bát cháo củ sâm, trên cháo còn bốc hơi nóng thoang thoảng, xem ra đêm qua nàng làm nóng rất nhiều lần.

Ninh Khuyết nhớ tới nhiều năm trước ở Vị thành ở Trường An những đêm đó, tâm tình hơi ấm áp, đứng dậy đem nàng để đến trên

giường, đem đệm chăn đắp kĩ cho nàng, trong bụng truyền một tiếng vang rõ, mới phát hiện mình đã đói sôi bụng, bưng bát đem cháo húp hết, lau lau miệng, đang chuẩn bị giống như mọi khi đi Bạch Tháp tự, sắc mặt chợt tái nhợt.

Hắn nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua trong thiền phòng - vừa nghĩ, hắn liền cảm thấy trong đầu lại truyền đến một trận đau nhức, rõ ràng không ai lấy búa bổ mình, nhưng dư uy của thống khổ vẫn còn.

Tang Tang mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn nhìn rất lâu, bỗng nhiên chỉ vào đầu hắn nói: "Ngươi trong đó có người, hắn muốn ra."

Không có gì có thể giấu được ánh mắt Hạo Thiên, nhưng nàng cũng không biết trên người Ninh Khuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao trong đầu hắn có người đang lấy búa không ngừng bổ. Cho dù có thể giải thích vấn đề này, thì giải thích thế nào trên trời hạ xuống cây búa lớn vô hình?

Ninh Khuyết đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời u ám, thanh âm khẽ run nói: "Trời kia vì sao phải bổ ta?".

Tang Tang nghĩ một chút, nói: "Đại khái là vì những ngày gần đây, ngươi quá ít bầu bạn ta, còn thường xuyên quên nấu cơm cho ta, cho nên mới sẽ bị thiên lôi đánh?"

"Không có lỗi, chỉ có thiên đang bổ." Ninh Khuyết nói.

Tang Tang nói: "Vậy có cái gì khác nhau?"

Sắc mặt Ninh Khuyết hơi tái đi, xoay người nhìn nàng, nói: "Trời vì sao muốn bổ ta?"

Tang Tang chỉ vào mình, nói: "Ta chính là trời, hoặc là ta muốn bổ ngươi."

Ninh Khuyết hỏi: "Là người đang bổ ta sao?"

Tang Tang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Có lẽ là ta kia, không quen nhìn người đối với ta như vậy."

Ninh Khuyết nghĩ đếm qua loại thống khổ đó, phẫn nộ hộ: "Ta cưới ngươi làm vợ, còn phải bị huynh đệ tỷ muội sinh đôi của người quản? Còn có thiên lý hay không?"

Vẻ mặt Tang Tang không thay đổi, nói: "Đạo lý của chúng ta chính là thiên lý."

Ninh Khuyết cảm thấy loại cách nói này có chút dã man không phân rõ phải trái, cũng không biết đạo lý của nàng rốt cuộc có đạo lý hay không, dù sao hắn quyết định hôm nay không đi Bạch Tháp tự -- tuy hắn rất muốn biết cái bóng kia trên tường là thế nào, càng muốn biết vì sao trong đầu cùng trên trời đều có búa muốn bổ mình, nhưng hắn không muốn lặp lại đêm qua loại quá trình thống khổ đó. Lòng hiếu kỳ của con người quả thật có thể chiến thắng sợ hãi, đối với không biết, lại không chắc có thể chiến thắng loại thống khổ đó.

Ngày đó hắn ở lại trong tiểu viện, bồi Tang Tang nhìn bầu trời ngẩn người, mỗi khi xa xa trong gian chùa miếu nào đó vang lên tiếng chuông, sắc mặt hắn sẽ trở nên có chút tái nhợt, bởi vì hắn đang sợ hãi.

Tang Tang nhìn vẻ mặt hắn, có chút khó hiểu nói: "Ngươi trước kia không phải người sợ đau như vậy."

Ninh Khuyết nói: "Trước kia cũng sợ đau, chẳng qua cần chiếu cố ngươi, chỉ có thể giả bộ không sợ."

Tang Tang nói: "Ngươi hiện tại cũng cần chiếu cố ta."

Ninh Khuyết nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý, chung quy cần rõ đây là chuyện gì, bằng không xảy ra vấn đề, nhưng qua mấy hôm rồi nói sau, ta thực có chút sợ."

Hắn chung quy vẫn là xem nhẹ lòng hiếu kỳ của con người, hoặc là bởi vì chuyện cần chiếu cố Tang Tang, chiến thắng sợ hãi của hắn, hắn không chờ lâu, ngày hôm sau liền về tới Bạch Tháp tự.

Thanh Bản tăng giống như mọi khi nói nhảm với hắn, hắn không có tinh thần để ý tới, trực tiếp đi đến trong gian thiền phòng kia, bức tường đêm trước bị hắn đập vỡ đã được sửa xong.

Hắn quay về bức tường kia, trầm mặc thời gian rất lâu, trên tường không có cái bóng.

Hắn ngồi trở lại bên bàn, bắt đầu đọc kinh Phật, lúc hoàng hôn dần tới, hắn đột ngọn nến trên bàn, lúc đốt lửa, tay hắn có chút run run, cho nên ngọn lửa cũng có chút dao động nhỏ.

Cái bóng một lần nữa xuất hiện ở trên tường, lúc ban đầu, bởi vì ánh nến lay động nhẹ, có chút mờ, sau đó chỉ dùng thời gian rất ngắn, liền trở nên rõ ràng hẳn lên.

Ninh Khuyết đứng dậy, chỉ là động tác đơn giản này, đã tương đương tiêu hao đi toàn bộ sức lực của hắn, cho nên lúc đi hướng vách tường, bước chân tỏ ra có chút không chắc chắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)