Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 873

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 873: Từ hàng thuyền, vô lí phật
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Sư tử xanh đã xâm nhập hồ nước màu vàng phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, mang theo vô tận phật uy bước về phía trước một bước, mặt đất chấn động vỡ ra, sinh ra một khe hở cực sâu.

Lấy khe hở làm đường, mặt đất phía tây đồng bằng chậm rãi dâng lên, sau đó trượt về phía trước, từng tấc đất bao trùm đến trên mặt đất phía đông, tựa như một chiếc thuyền lớn muốn hướng đáy biển u ám lao ra!

Thuyền lớn không có đuôi thuyền, phía sau cùng mặt đất nối liền, vì thế cả mảng đồng bằng phía tây là thân thuyền, theo mũi tàu hướng phía trước, đồng bằng cùng người đứng ở trên đồng bằng, cũng theo đó bị dân vào trong thuyền.

Mấy chục năm qua, vô số chúng sinh trong thế giới cực lạc từ bốn phương tám hướng tới nơi đây, số lượng phật cùng Bồ Tát trên đồng bằng căn bản không thể đếm rõ, đồng nghìn nghịt ít nhất có mấy trăm vạn.

Mấy trăm vạn phật cùng Bồ Tát, hiện tại đều ở trên thuyền lớn! Chỉ nghe từng trận tiếng kinh, pháp khí vỡ nát biến thành phật tức tinh thuần nhất, thân thuyền phát ra vô tận phật quang, chính là con thuyền mặt đất!

Cảnh này thần kỳ cỡ nào!

Thuyền lớn chậm rãi dâng lên, từ mặt biển đồng bằng u ám mà ra, thong thả mà không thể ngăn cản hướng phía phật sơn tiến lên, cấm chế Phật tổ trên hồ nước màu vàng đã sớm yếu đi, lúc này bị mũi tàu nghiền qua, kèm theo vô số tiếng vang giòn nhỏ vụn, tựa như băng tuyết dưới mặt trời nháy mắt tan biến, vô số sen xanh cùng cây liễu bị nghiền ép thành gỗ vụn trong đất bùn, sau đó bị bóng thuyền khổng lồ che phủ, không thể nhìn thấy nữa, về phần tiếng những con ếch cùng ve kêu kia càng là không biết đã đi nơi nào.

Thuyền lớn thong thả hướng phía trước, tới trong dòng sông lớn chân núi. Bờ sông sụp đổ, sóng biển phóng lên cao, nước sông một nửa là minh hà, bên trong có vô số oan hồn xương khô, những oan hồn xương khô đó thấy thân thuyền phát ra phật quang, chưa làm ra bất cứ sự chống cự nào, kính cẩn nghe theo tự nguyện bị tinh lọc thành từng luồng khí tức.

Oan hồn xương khô hóa thành vô số luồng khí tức tinh thuần, lần nữa bám vào đến trên thân thuyền lớn, giúp phật quang thuyền lớn càng tăng lên, tiếp tục hướng phía trước phá vỡ mặt sông nước tuyệt hóa thành, sắp chạm tới vách núi!

Vô số phật và Bồ Tát đứng thẳng ở trên boong thuyền, hai tay chắp lại nhìn Ninh Khuyết trên đỉnh núi, vẻ mặt trang nghiêm, sư tử xanh đứng ở mũi tàu nhìn vách núi, vẻ mặt lo lắng, hận không thể nhảy qua.

Thuyền cùng núi gặp nhau, không biết có thể đem núi đâm hỏng, đem phật đụng sập, đem Ninh Khuyết đang thành Phật đánh chết hay không, nhưng các phật cùng Bồ Tát còn có sự tử xanh sau khi lên núi, nào để cho hắn tiếp tục thành Phật?

Ninh Khuyết khoanh chân ngồi ở định phật, ngồi ở trong búi tóc thị nữ đen nhỏ gầy. Hắn nhắm mắt, cảm nhận được tất cả, đang thời khắc mấu chốt thành Phật, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho dù biết, hắn cũng không thể đi để ý tới, bởi vì hiện tại hắn căn bản không thể phân thần.

Hắn biết phật cùng Bồ Tát trên đồng bằng sẽ không trơ mắt nhìn mình thành Phật, cướp đi tín ngưỡng của Phật tổ, khiến chúng sinh ý quy về thân mình. Hắn không làm an bài trước, là vì hắn biết mình không phải đang chiến đấu một mình.

Thân thể Tang Tang được hắn đặt ở một bên, cái ô to màu đen mở ra phía trên.

Đột nhiên, Tang Tang mở mắt!

Trong đôi mắt lá liễu dài nhỏ đó, một mảng ánh sáng.

Trong mấy chục năm, nàng từng tỉnh lại mấy lần, nhưng nàng vẫn chưa từng mở mắt, bởi vì nàng luôn là ở trong lòng Ninh Khuyết, chưa trở lại thần thể của mình.

Theo Ninh Khuyết tu phật đại thành, tham sân si tam độc trong cơ thể nàng sắp diệt hết, nàng rốt cuộc có thể trở lại thần thể của mình, nàng rốt cuộc có thể mở mắt để nhìn thế giới này!

Tang Tang đứng dậy, giơ cái ô to màu đen nhìn chiếc thuyền lớn phía dưới núi kia, hơi nheo mắt.

"Đây là từ hàng phổ độ?"

Nàng phất ống tay áo, các loại hoa trên áo xanh lần nữa nở rộ, một cơn lốc khủng bố từ đỉnh núi lao hướng chân núi, sau đó hướng về chiếc thuyền khổng lồ kia trên mặt sông gào thét mà đi.

Sư tử xanh chiếm cứ ở mũi tàu rống giận một tiếng, tiếng rống lại căn bản không thể truyền ra, liền bị cơn lốc nhét đầy miệng nó. Nó có chút bối rối nhắm mắt, lông bờm bị thổi về phía sau phất phới không ngừng.

Trên thuyền lớn không có buồm, tăng y vô số phật cùng Bồ Tát đứng trên boong thuyền mặc bị cơn lốc thổi không ngừng dao động, giống vạn cánh buồm mới sinh.

Thế tiến lên của con thuyền lớn chợt chậm lại.

Thuyền này là đại địa chi thuyền, cắt mặt đất, có sức nặng vô hạn, Tang Tang vung tay áo liền có gió nổi lên, gió nổi lên mà thuyền chậm lại, nhìn từ cái này, nàng đã khôi phục uy lực vô hạn.

Nhưng mặc dù là nàng, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản chiếc thuyền lớn đó, thuyền lớn quả thật chậm đi rất nhiều, nhưng vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, hướng về vách núi đánh tới."Chúng sinh ý... Quả nhiên có chút ý tứ." Áo xanh khẽ rung động, bóng người nàng biến mất ở đỉnh núi. Ngay sau đó, nàng đã tới trên thuyền lớn. Sư tử xanh rống giận một tiếng, lông bờm như kiếm, muốn cắn.

Tang Tang nhìn nó một cái.

Khí thế của sư tử xanh đột nhiên thu liễm, lộ ra thần thái khiếp sợ, run rẩy quay đầu đi.

Tang Tang đi vào giữa phật cùng Bồ Tát.

Nàng nhìn mặt những vị phật cùng Bồ Tát đó.

Vô luận là phật hay là đại Bồ Tát uy lực khủng bố, cũng không dám đối mặt với ánh mắt nàng, quay mặt đi.

Nàng ở trong chúng sinh tìm kiếm Phật Đà.

Chúng sinh không dám nhìn nàng, Phật Đà đang trốn tránh nàng.

Thuyền lớn là mặt đất, chở vô số phật cùng Bồ Tát, nhưng nàng là Hạo Thiên, nếu cho nàng đủ thời gian, như vậy ai cũng không biết nàng có thể tìm được Phật Đà hay không.

Các phật làm ra phản ứng của mình, bọn họ cúi đầu, hai tay chắp lại đi hướng mũi tàu.

Phật chen phật, Bồ Tát chen Bồ Tát, trên thuyền lớn trở nên chật chội vô cùng, giống như muốn đem Tang Tang chen ra khỏi thuyền lớn.

Tang Tang khẽ nhíu mày vươn ngón tay, điểm ở mi tâm một vị phật trước người, thân thể vị phật đó trở nên càng lúc càng sáng ngời, cuối cùng biến thành thể ánh sáng thuần trắng tan ra tử vong.

Trên boong thuyền chật chội vừa mới trong ra một vị trí, liền có một vị phật bước về phía trước một bước, bổ khuyết chỗ trống, vô luận nàng giết bao nhiêu phật, luôn có kẻ tiếp bước.

Sau đó những vị phật đấy bắt đầu tự sát.

Phật nọ lấy đao cắt mặt, đưa ngang đao ở giữa cổ dùng sức kéo, đem đầu phật của mình cắt xuống, một luồng phật quang thuần màu vàng ròng phóng lên cao, sau đó phân tán ở trên boong thuyền.

Phật nọ lấy đạo đấm bụng, đem lưỡi đao hướng lên trên xê dịch, dùng sức đâm một cái, đem trái tim của mình đâm một luồng phật quang thuần màu vàng ròng trào ra, tung tóe khắp nơi.

Vô số phật nối đuôi nhau chết đi, phật quang trên thuyền lớn nồng đậm khó có thể tưởng tượng, Tang Tang nhíu mày, sắc mặt trở nên càng lúc càng tái nhợt, cảm giác có chút khó chịu

Tham sân si tam độc sắp trừ nhưng chung quy chưa sạch, gặp thủ đoạn tuần đạo kiên quyết của chúng sinh thành Phật, tàn độc trong cơ thể nàng lại bộc phát - luồng tàn độc cuối cùng đó, là tham.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)