← Ch.875 | Ch.877 → |
Ninh Khuyết đem tứ sư huynh ôm vào trong lòng, dùng sức vỗ lưng hắn, sau đó là ngũ sư huynh, lục sư huynh, mãi cho đến Thập Nhất sư huynh Vương Trì, dù là ngay cả thật sự tỷ cũng không buông tha, cuối cùng hắn đi đến trước người đại sư huynh, vái dài chấm đất.
"Sư huynh, ta đã trở về."
"Trở về là tốt rồi."
Đại sư huynh mỉm cười nói. Vẻ mặt hắn vẫn là ôn hòa bình tĩnh như vậy, giống như cho dù trời sập xuống, cũng sẽ không để ý, nhưng không biết vì sao, thanh âm đang run nhè nhẹ.
Nghĩ ở trong thế giới bàn cờ phí thời gian năm tháng, nghĩ suýt nữa ở nơi đó quên đi bản thân tồn tại, tịch diệt từ đây, Ninh Khuyết trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: "Không bao giờ đi nữa."
Bắc Cung đi đến bên cạnh hắn, thân thiết hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ninh Khuyết đem tình huống của mình ở trong thế giới bàn cờ kể lại đơn giản một lần, nhắc tới mình ở trong Bạch Tháp tự tu phật suýt nữa trầm luân bất tỉnh, sau đó bị hai thanh búa bổ tỉnh lại.
"Cây búa ở trong thức hải là ý thức Liên Sinh, cây búa kia trên bầu trời là cái gì? Nếu không phải cây búa đó không ngừng bổ ta, ta thực có thể không tỉnh lại."
Ninh Khuyết nói: "Toàn bộ sự việc đều có đáp án, hiện tại chỉ là chuyện này, ta nghĩ mãi không rõ, là ai đang bổ ta, là ai đang cứu ta."
Nghe lời này, mọi người xoay người nhìn phía lục sư huynh.
Lục sư huynh đứng ở cạnh bàn cờ, trong tay còn cầm cái chùy sắt cực to kia.
Ninh Khuyết đã hiểu, tiếng búa đến từ bầu trời, đó là tiếng chày rơi, mỗi nhát búa đều đại biểu cho một ý niệm. Một ý niệm đến từ ngoài bàn cờ, ý niệm đó đang gọi hắn trở về.
Hắn lúc này mới biết mấy năm nay mình bị nhốt ở trong bàn cờ, sư huynh luôn ý đồ mở ra bàn cờ, nghĩ vất vả cùng tình ý đó, hốc mắt hắn hơi ướt, hướng lục sư huynh quỳ gối.
Lục sư huynh đem hắn nâng dậy, ngượng ngùng nói: "Mọi người đều đập, ta chỉ là am hiểu vận chuy, cho nên đập hơi nhiều chút, thật sự có lực vẫn là đại sư huynh."
Ninh Khuyết tự nhiên biết một điểm này, hành lễ lần nữa đối với đồng môn quanh bàn cờ, Tống Khiêm nói sư đệ không cần đa lễ, vì thế hắn không bái tạ nữa, mà là cùng mọi người ôm nhau lần nữa.
Một lượt ôm này, hắn ngay cả đại sư huynh cũng chưa buông tha. Thất sư tỷ tự nhiên cũng không thể chạy trốn, Mộc Dữu lui về phía sau tránh đi đôi tay hắn, hơi xấu hổ nói: "Ta lập gia đình rồi."
Ninh Khuyết chưa ôm được, có chút không cam lòng, hỏi: "Ta biết. Vậy lại làm sao?"
Mộc Dữu nghiêm túc nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, lúc trước là thấy tiểu sư đệ ngươi đáng thương, miễn cưỡng cho người ôm một cái, sao có thể ôm tiếp. Ôm một cái chưa xong?"
"Ai quản những cái đó? Nếu thật muốn tìm lý do... Sự tỷ, ngươi lần này coi như là thay nhị sư huynh để cho ta ôm."
Ninh Khuyết cười đem nàng kéo vào trong lòng, dùng sức ôm, ôm nàng suýt nữa không thở nổi, đợi sau khi hai chân Mộc Dữu chạm đất, tự nhiên dẫn tới nàng thầm oán một trận.
Con ngỗng to trắng không biết từ nơi nào xông ra, nhắm ngay mặt cá chân Ninh Khuyết hung hăng mổ một cái, làm hắn đau túa ra mồ hôi lạnh, suýt nữa ngã xuống đất.
Ninh Khuyết nhìn con ngỗng to trắng lui đến một bên lòng còn sợ hãi nói: "Gia hỏa này thật sự là loại giữ nhà hộ viện tốt, thế này nếu ở trong tường trồng chút hồng hạnh, nhất định sẽ bị nó mổ sạch."
Mộc Dữu từ trong rương gỗ con ngỗng béo trắng kéo lấy ra quần áo cùng khăn lông, đi đến trước người Ninh Khuyết thay hắn lau nước mưa trên người, thì thầm: "Sao biến thành đầy người đều là nước." Ninh Khuyết nhìn nước mưa trên bàn cờ, nói: "Hắn là nước mưa lọt vào."
Tam sư tỷ Dư Liêm xa ở đồng hoang, nay thư viện hậu sơn chỉ còn lại có Mộc Dữu một nữ tử, không nói là bà chủ đương gia, nhưng phụ trách chiếu cố sư huynh sư đệ cũng là việc theo lý thường phải làm.
Nàng đem quần áo ẩm trên người ướt Ninh Khuyết cởi xuống, đổi bộ mới, cao thấp đánh giá một phen, cảm thấy có chút rộng, không khỏi có chút thương cảm, nói: "Cũng gầy thành như vậy rồi, nơi đó rốt cuộc là
Ninh Khuyết nghĩ dòng minh hà kia, cười khổ nói: "Đừng nói, chúng ta thật đúng là đã gặp không ít quỷ."
Mộc Dữu nói: "Đã là địa phương quỷ quái, vì sao càng muốn đi?"
Ninh Khuyết nói: "Nàng muốn giết Phật tổ, ai ngờ Phật tổ ở trong bàn cờ đã bố cục săn."
Trên sườn dốc hậu sơn đột nhiên trở nên cực kỳ tĩnh lặng, vô luận là
con ngỗng to trắng còn có chim thú trong rừng, đều khẩn trương ngừng hít thở, kính hồ cùng cá bơi trong suối nước căn bản không dám quẫy đuôi cá, sợ kích lên tiếng nước, vì thế dần dần hướng về đáy hồ cùng đáy suối chìm xuống, nhìn qua rất là đáng thương.
Bởi vì Ninh Khuyết nhắc tới nàng, mọi người mới nhớ tới, rời khỏi bàn cờ trừ hắn, còn có một nàng, đều nhìn phía dưới tàng cây lê, thân thể tỏ ra cực kỳ cứng ngắc.
Bàn cờ sau khi bị mở ra, Ninh Khuyết và sư huynh các sư tỷ ôm nhau, cùng thảo luận công việc khác, đã qua một đoạn thời gian rất dài, nhưng lại chậm chạp không ai nhớ tới nàng - nàng không muốn bị người ta chú ý, thì không ai có thể phát hiện nàng tồn tại, cho dù đại sự huynh cũng không nhìn thấy nàng.
Mọi người nhìn phía Tang Tang dưới tàng cây lê. Tang Tang lẳng lặng nhìn cây lê, không biết đang nghĩ cái gì.
Đợi thấy rõ bộ dáng Tang Tang, cảm xúc của bọn người thư viện trở nên càng thêm bất an -- tay trái nàng đặt ở sau người, tay phải buông ở bên người, ngón tay hơi gập... Xách theo một con chó lông xanh.
Tiểu thư nhà nào nuôi vật cưng là chuyện rất thông thường, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai như nàng, không đem vật cưng ôm vào trong lòng, mà là giống như cầm kiếm xách ở trong tay.
Con chó lông xanh ở trong tay nàng nhắm chặt mắt lại, tựa như đang giả chết.
Bờ hồ một mảng tĩnh mịch, cây lê bị gió núi thổi nhẹ, rơi xuống mấy chục giọt nước.
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn nàng, sau đó đưa tay cầm cân gỗ bên hông.
Tự sư huynh Phạm Duyệt đi hướng phòng rèn sắt ở bờ suối, Hà Sơn Bàn ở nơi đó.
Ngũ sư huynh Tống Khiêm và bát sư huynh đưa tay cầm lên quân cờ hai màu đen trắng, ngón tay có chút run rẩy.
Lục sư huynh nắm chặt chùy sắt, cơ bắt như đá núi hiện hết.
Giữa ngón tay Mộc Dữu xuất hiện một cái kim thêu hoa, Vân Môn trận pháp trên đường lên núi khẽ nhúc nhích.
Bắc Cung khoanh chân ngồi xuống, đặt ngang đàn trước ngực.
Tây Môn đứng ở phía sau hắn, dựng thẳng sáo ở giữa môi.
Trong mấy hơi thở, mọi người liền đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, hơn nữa là thủ đoạn mạnh nhất. Bởi vì Tang Tang dưới tàng cây lê là Hạo Thiên, là kẻ địch cường đại nhất, cũng không thể tránh của thư viện.
Vương Trì rất buồn rầu, hắn am hiểu tranh luận, hoa cỏ, dùng độc, vô luận loại nào cũng không thể đối phó Hạo Thiên Hạo Thiên sẽ không giảng đạo lý với hắn, Hạo Thiên sao có khả năng bị độc chết? Hắn nhìn nhìn trái nhìn nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng ở giữa tóc mai Tang Tang, nhìn đóa hoa trắng nhỏ kia ở trong gió run nhè nhẹ, thanh âm khẽ run nói: "Bông hoa này... Rất đẹp, hái ở đâu vậy?".
← Ch. 875 | Ch. 877 → |