Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 885

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 885: Đệ nhất kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Hắn không nhìn thấy sự vật, trên mắt che vải trắng, nhưng hắn vẫn là lắng lặng nhìn trên tường thành, tay cầm kiểm đã đứt, kiếm rơi bụi bậm, những kiếm ý đã sớm xé gió rời đi, đã tới trên tường thành.

Tảng đá xây tường thành, ở trong bóng đêm tỏa ra màu đen dày nặng, khi bị ánh lửa, nhất là Hạo Thiên thần huy chiếu sáng, không có bất cứ cảm giác loang lổ gì, tựa như viên đá quý màu đen.

Mặt ngoài viên đá quý màu đen này bỗng nhiên xuất hiện vô số vết rạn dày và nhỏ, giữa gạch tường thành rơi xuống vô số phấn đá nhỏ vụn, trong nháy mắt vết rạn mở rộng, hoàng thành sắp đổ.

Mọi người trên tường thành không biết dưới chân mình đang xảy ra chuyện gì. Tiểu hoàng đế Nam Tấn thở dốc trở nên càng lúc càng dồn dập, trái tim nhảy càng lúc càng nhanh, sắc mặt trở nên càng lúc càng tái nhợt.

Rốt cuộc, có người nghe được tiếng tường thành nứt ra, thấy được những vết nứt khủng bố kia, phát ra tiếng la lên kinh hoảng, võ tướng cùng cường giả tu hành đỡ tiểu hoàng đế chuẩn bị trốn xuống khỏi tường.

Nhưng đã chậm. Tường thành vỡ ra, trái tim tiểu hoàng đế cũng theo đó vỡ ra, vô số đạo vết nứt nhỏ mà dày phá hủy bức tường thành nhiều lần trải qua tang thương này, cũng hủy diệt tính mạng tiểu hoàng đế.

Trên tường thành một mảng bối rối, mọi người vây quanh tiểu hoàng đế phun máu ngã xuống đất, hoảng sợ đến cực điểm.

Liêu Diệc Thanh ngồi ở trên xe kéo lẳng lặng nhìn trên tường thành, nhìn những võ tướng cùng cường giả từng quen thuộc kia, khóe môi cực thong thả nhấc lên lộ ra một nụ cười vui mừng.

Lúc trước trong bóng đêm vang lên tiếng chân như sấm, còn có Hoành Mộc Lập Nhân bọn cường giả Tây Lăng thần điện đến, đã nói rõ rất nhiều chuyện, Liêu Diệc Thanh đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, chỉ là một khi chứng minh, vẫn là không khỏi có chút thất vọng.

Thiên tử, thủ biên giới.

Tối nay, tiểu hoàng đế mở ra cửa thành Nam Tấn, đón thiết kỵ Tây Lặng thần điện vào -- ngươi là thiên tử Kiếm Các lựa chọn thay Nam Tấn. Cho dù không cầu ngươi liều chết thủ biên giới, nhưng người có thể nào tự mình đem biên giới mở ra?

Từ một khắc đó bắt đầu, giang sơn Nam Tấn liền biến sắc, tường thành Lâm Khang không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, như vậy vô luận là tường hoàng thành, hay là tường thành Đồng An môn đều sụp đi.

Tuy ngươi năm nay chỉ mười ba tuổi, tuy ngươi là huyết mạch trực hệ cuối cùng của hoàng thất Nam Tấn, tuy ngươi xưng ta sư phụ mấy năm, tuy phẩm đức ngươi có thể xưng là thiện lương, nhưng vẫn là chết đi.

Liễu Diệc Thanh là nghĩ như thế, cũng làm như vậy, cho nên kiêm đầu tiên của hắn đâm không phải Hoành Mộc Lập Nhân, mà là tiểu hoàng đế trên tường thành. Hắn muốn huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Nam Tấn tuân táng cho tường thành Nam Tấn.

Vì thế, tay phải cầm kiếm của hắn đứt ngang cổ tay, Hoành Mộc Lập Nhân tới trước người hắn ba thước, Hạo Thiên thần huy thánh khiết đem vải trắng hắn trên mặt chiếu rọi như là mảnh giấy tế điện người chết dùng.

Hắn căn bản không để ý. Đối với các đệ tử Kiếm Các mà nói, cái chết cùng đau xót xưa nay là thứ không cần để ý nhất, như thế nào khiến kẻ địch cảm thấy thống khổ, mới là việc bọn họ cần tự hỏi.

Đạo của Hoành Mộc Lập Nhân rất nhỏ, rất sắc bén, Hạo Thiên thần huy thiêu đốt trên lưỡi đao lại khủng bố đến cực điểm, Liễu Diệc Thanh lấy kiếm phá thành, tự nhiên liền không thể ngăn cản nữa.

Oành một tiếng, tường thành hướng nam của hoàng thành rốt cuộc sập, vô số gạch đá rơi xuống đất, dẫn đến mặt đất chấn động, vô số khói bụi dâng lên, hướng thẳng trời đêm.

Bức tường thành này sụp đổ, những gạch đá hỏng kia, bên trên đều

có khắc lịch sử Nam Tấn, những bụi bậm này, đều là bụi bậm lịch sử, tràn ngập hương vị làm người ta sầu não.

Khói bụi làm cả thế giới đều trở nên tối tăm, chỉ có vầng Hạo Thiên thần huy kia luôn ổn định như vậy, căn bản không có dấu hiệu tắt, trái lại, ánh sáng bị hạt nhỏ trong khói bụi chiết xạ, biến thành màu bạc cực sáng ngời, tỏ ra càng thêm thánh khiết trang nghiêm, như tầng mây dưới các ngôi sao.

Sâu trong ánh sáng màu bạc, Hoành Mộc Lập Nhân cùng Liễu Diệc Thanh trầm mặc đối mặt.

Trên thân thể Liễu Diệc Thanh có thêm mười bảy vết thương, tay phải cùng hai chân hắn đều đã rời khỏi thân thể mình, khóe môi hắn cũng bị lưỡi đao gây thương tích, nhìn qua như là son chưa đánh xong.

Trước lông mày hắn có mũi đao, đao ý sắc bén đâm thẳng linh hồn.

Thanh đao đó rất nhỏ, không nặng nề như thế nào, Hoành Mộc Lập Nhân nằm ở trong tay, rất ổn định. Hắn chỉ cần khẽ đẩy về phía trước,

Liễu Diệc Thanh sẽ chết, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi tất cả cái này.

Liễu Diệc Thanh chậm rãi giơ lên tay trái, lau đến máu nồng đậm ở khóe môi, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như trước lông mày mình căn bản không có một thanh đao khủng bố như vậy.

Trái ngược với hắn, sắc mặt Hoành Mộc Lập Nhân có chút tái nhợt, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong ánh mắt trong suốt mà kiên định tràn ngập phẫn nộ cùng khó hiểu, cùng với cảm giác nhục nhã nồng đậm.

"Vì sao?" Hắn nhìn Liễu Diệc Thanh hỏi.

Liễu Diệc Thanh cách vải trắng nhìn hắn, không nói gì.

Hoành Mộc Lập Nhận biết Liêu Diệc Thanh là người mù, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy lúc này trong đôi mắt dưới vải trắng kia tràn ngập cảm xúc đùa cợt cùng đồng tình.

"Vì sao?" Hắn lớn tiếng quát.

Từ sau trận gió xuân hóa mưa đó, Hoành Mộc Lập Nhân đối với thực lực cảnh giới của mình chưa từng sinh ra hoài nghi. Hắn không cho rằng nhân gian có ai là đối thủ của mình, nhưng lúc trước nhìn Liêu

Diệc Thanh một kiếm hủy thành, hắn phải thừa nhận, nếu Liễu Diệc Thanh đem một kiếm này dùng ở trên người mình, như vậy mình ứng đối cũng sẽ có chút phiền phức.

Nhưng vì sao?

Vì sao kiếm đầu tiên của Liễu Diệc Thanh không phải đâm về phía mình? Chẳng lẽ ở trong mắt người này, mình còn chưa quan trọng bằng tiểu hoàng đế Nam Tấn kia? Hay là nói người này tự đại đến cho rằng có thể dùng kiếm thứ hai giết chết mình?

Liễu Diệc Thanh giống như không cảm giác được mũi đao nọ trước mi tâm.

Hắn nói: "Bởi vì ngươi không xứng."

Hoành Mộc Lập Nhân cảm thấy đây là một cậu buồn cười nhất, với vẩn nhất mình từng nghe được.

Liễu Diệc Thanh nói: "Đây là kiếm đầu tiên của ta, cho nên dù ngươi là đại nhân vật của Tây Lăng thần điện, là thần tử toàn bộ đạo môn gửi gắm kỳ vọng cao, vẫn không xứng."

Hoành Mộc Lập Nhân nói: "Vì sao?"

Liễu Diệc Thanh nói: "Toàn bộ giới tu hành đều đang truyền thuyết, ngươi là món quà Hạo Thiên để lại cho nhân gian."

Hoành Mộc Lập Nhân nói: "Chẳng lẽ như vậy còn không xứng tiếp kiếm đầu tiên của ngươi?"

Liễu Diệc Thanh nói: "Kiếm của ta là dùng để giết người, không phải dùng để bóc quà, ngươi tất nhiên không xứng."

Đây là làm nhục, làm nhục trắng trợn!

Làm nhục có rất nhiều loại, làm nhục trong lời nói thông thường nhất, cũng vô lực nhất, đối với các cường giả duyệt hết hồng trần, nhìn quen tình đời mà nói, loại làm nhục này không có lực lượng gì, đối với Hoành Mộc Lập Nhân mà nói lại không phải như thế -- hắn có được lực lượng của cường giả, lại còn chưa có tâm tính cường giả.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)