Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 890

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 890: sao phải nói thật có lỗi
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Nhìn người này, hai tay Hoành Mộc Lập Nhân cầm chuối đao run nhè nhẹ, không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì phẫn nộ, lạnh giọng hỏi:

Thư viện đại tiên sinh?"

Thư sinh đó tất nhiên là thư viện đại sư huynh.

Đại sư huynh không để ý tới hắn, nhìn Liễu Diệc Thanh trên xe kéo, nói: "Xin lỗi."

Liễu Diệc Thanh còn sống, nhưng hắn bị thương rất nặng, Hoành Mộc Lập Nhân dùng Hạo Thiên thần huy vô cùng vô tận khiến hắn tạm thời còn sống, loại sống đó tất nhiên sẽ so với đã chết càng thống khổ hơn.

Đại sư huynh xuất hiện ở thành Lâm Khang, xuất hiện ở trước phế tích hoàng thành, đứng ở giữa Hoành Mộc Lập Nhân cùng Liễu Diệc Thanh, Hạo Thiên thần huy tự nhiên đoạn tuyệt, Liễu Diệc Thanh sắp giải thoát -- chính là vì giải thoát, lại hoặc là bởi vì những câu chuyện xưa trước khi giải thoát, đại sư huynh nói xin lỗi đổi với Liêu Diệc Thanh, trầm trọng mà thành khẩn.

Hoành Mộc Lập Nhân không muốn Liêu Diệc Thanh được giải thoát, điều này làm hắn cảm thấy rất phẫn nộ, đại sư huynh không để ý tới hắn, điều này làm hắn cảm thấy mình chưa nhận được đủ tôn trọng, vì thế càng thêm phẫn nộ.

Hắn lạnh giọng nói: "Đại tiên sinh chung quy vẫn là đã tới chậm, hoặc là nói, ở trước khi chuyện này chấm dứt ngươi căn bản không dám xuất hiện, như vậy lúc này người xuất hiện, đối với người sắp chết này nói xin lỗi... Còn có ý nghĩa gì? Đại tiên sinh không cảm thấy cái này rất dối trá? Hay là nói như vậy có thể an ủi chính ngươi?"

Vô luận như thế nào, thư viện tối nay từ đầu tới cuối không ra tay, Liễu Diệc Thanh tất nhiên đã chết, lời nói chứa đầy ý tứ trào phúng này của Hoành Mộc Lập Nhân là lưỡi dao sắc bén nhất, giết thắng lòng người.

Đại sư huynh lại như là căn bản chưa nghe được những lời này, chưa chú ý tới người này, nhìn Liễu Diệc Thanh cả người là máu trên xe kéo, lặp lại lần nữa nói: "Xin lỗi.".

Liễu Diệc Thanh bình tĩnh nói: "Đại tiên sinh rất rõ, đây là lựa chọn của bản thân ta."

Đại sư huynh nghĩ một chút, nói: "Thư viện vốn có thể không để người làm ra loại lựa chọn này."

Liễu Diệc Thanh lắc đầu, nói: "Phu tử từng nói, cầu người được người, làm sao oán?"

Nghe câu này, đại sư huynh không biết nên trả lời như thế nào.

Liễu Diệc Thanh nói: "Thư viện không có khả năng giải quyết toàn bộ sự việc nhân gian, sự việc của nhân gian cần mỗi người nhân gian vì thế mà phấn đấu, đại tiên sinh cần gì tự trách?"

Đại sư huynh nói: "Nhưng nhìn để sống sụp đổ, có thể nào khoanh tay đứng nhìn?"

Liễu Diệc Thanh nói: "Đó là nơi đại tiên sinh không bằng Thập Tam tiên sinh."

Đại sư huynh lắc đầu nói: "Tiểu sư đệ nay cùng năm đó đã khác nhau rồi."

Liêu Diệc Thanh hơi ngẩn ra, nghĩ đến một việc, trên khuôn mặt tràn đầy vết máu toát ra tươi cười, cảm khái nói: "Thì ra Thập Tam tiên sinh luôn ở trên thành Trường An nhìn nơi này."

Đại sư huynh nói: "Có lẽ nhìn không chân thật, nhưng hắn tất nhiên là nhìn nơi này."

Cách vải trắng dính đầy máu, Liễu Diệc Thanh nhìn phế tích hoàng thành trong bóng đêm, mỉm cười nói: "May mắn ta đã sớm nghĩ tới hắn có thể nhìn nơi này, mới chưa chọn sai vị trí."

Hắn tu hành thời gian không ngắn, thời gian ở giới tu hành phát ra hào quang lại không dài, hắn từng chọn sai vị trí, hơn nữa bởi vậy mà trả giá quá đắt. Nhưng về sau liền không có bỏ lỡ nữa.

Tối nay, hắn ngồi ở trên xe kéo, cái này là vị trí này. Xe kéo đối diện bức tường thành từng tang thương kia. Ngồi bắc hướng nam, phong thuỷ vô cùng tốt, thích hợp chôn cất.

Đại sư huynh nhìn hắn nói: "Xin lỗi. Xin yên tâm."

Thẳng đến cuối cùng, thư viện vẫn cảm thấy áy náy, thư viện bảo hắn yên tâm, hắn liền có thể yên tâm -- vô luận là Nam Tấn tương lai, hay là các đệ tử Kiếm Các trôi giạt khắp nơi, hắn đều không cần lo lắng nữa.

Dưới vải trắng dính vết máu, đôi mắt Liễu Diệc Thanh chậm rãi nhắm lại, từ đây tiến vào một mảng tối tăm.

Mấy năm nay hắn sớm quen tối tăm, cho nên không chút sợ hãi, cái chết cùng ngủ say cũng không khác nhau.

Đại sư huynh nhìn Liêu Diệc Thanh không còn thở trên xe kéo, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn phía Long Khánh cùng Hoành Mộc, nói: "Hà tất?

Lúc nói ra hai chữ hà tất, hắn nhìn là Hoành Mộc.

Nhìn thiếu niên thiên tài đạo môn này kế tục Hạo Thiên ban tặng, vẻ mặt hắn rất thong dong yên tĩnh, tuy hắn có thể nhìn thấu đạo bào xanh trên người đối phương, nhìn thấy Hạo Thiên thần huy giống như vô cùng vô tận trong thân thể đối phương.

Hoành Mộc Lập Nhân, cả cơ thể đều là quang minh, hắn là người Hạo Thiên chọn.

Nhưng từ khi Kha Hạo Nhiên rút kiếm hỏi trời, thư viện và Hạo Thiên là địch đã mấy chục năm, hướng trước nữa, phu tử lập thư viện, ở trong thành Trường An bày Kinh Thần trận, thư viện và Hạo Thiên là địch đã ngàn năm.

Thư viện ngay cả Hạo Thiên còn không sợ, sao có thể sợ hãi một người Hạo Thiên chọn, thư viện ngay cả Hạo Thiên cũng không kính, sao có thể kính một người Hạo Thiên chọn?

Đại sư huynh nhìn phía Long Khánh, lại hơi động dung.

Hắn từ nhỏ đọc nhiều sách vở, dù chưa từng tu đạo pháp, nhưng từng đọc không biết bao nhiêu đạo điển, bằng không sao có thể ở trước đạo quan nhỏ cùng Diệp Tô tranh luận ba ngày? Hắn chưa từng tu đạo tâm thông minh, nhưng nhân gian có ai có thể thắng được tuệ nhân của hắn? Hắn có thể nhìn thấu vô hạn quang minh dưới áo xanh của Hoành Mộc, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy trong áo choàng của Long Khánh cất giấu vô hạn bóng tối.

Vô luận là ở trên người những đồ tể Ma tông kia, hay là ở trên người những loại đại gian đại ác, đại sư huynh chưa bao giờ thấy bóng tối

nồng đậm đen sì như vậy, cách cái áo choàng thần quan bình thường đó, hắn loáng thoáng nhìn thấy trong sương mù tối của thân thể Long Khánh, có vô số oan hồn đang khóc, có vô số oán niệm đang quay cuồng.

Đại sư huynh nhìn Long Khánh thở dài nói: "Tội gì?"

Long Khánh có chút bất an, hắn cảm thấy ở trước ánh mắt của đại tiên sinh, mình tựa như biến thành cả người trần trụi, không có bất cứ bí mật nào nữa. Mình đã làm chuyện gì, muốn làm chuyện gì, đối phương đều rõ ràng một hai.

Vì thế hắn chậm rãi lui về phía sau một bước, phía sau hắn là bóng đêm nồng đậm, chỉ có cách bóng đêm gần chút, hắn mới có thể cảm thấy an toàn hơn chút, thậm chí sẽ cảm thấy ấm áp hơn chút.

Vẫn là không đủ, Long Khánh vẫn cảm thấy mình có chút rét lạnh, cảm giác bị người ta nhìn thấu quá khó chịu, hắn chậm rãi vận chuyển đạo niệm, đem toàn bộ khí tức đều thu vào chỗ sâu nhất của thân thể.

Khí tức thu vào thân thể, kéo gió đêm trước hoàng thành nhẹ nhàng lượn lờ, làn gió mềm nhẹ trào vào trong quần áo hắn, thậm chí ngay cả ánh sáng tựa như cũng phải bị thân thể hắn cắn nuốt.

Long Khánh ở trong mắt mọi người trở nên càng lúc càng mơ hồ, sắp hòa hợp một thể cùng bóng đêm.

Lựa chọn của Hoành Mộc Lập Nhân hoàn toàn trái ngược. Khi Long Khánh lui về phía sau một bước, mượn bóng đêm che lấp bản thân, thậm chí đem bản thân biến thành một mảng hắc vực thuần túy, hắn bước về phía trước một bước.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-981)