← Ch.893 | Ch.895 → |
Tối nay, loại cân bằng này rốt cuộc bị đánh vỡ, quay đầu nh những chiến đấu từng xảy ra trước phế tích hoàng thành, vẫn nói không rõ rốt cuộc là ai ra tay trước, tuy là TâyLăng thần điện bố cục, nhưng kẻ Vô Cự thật sự cảm nhận được nguy hiểm lại là tửu đồ, thư viện suýt nữa làm bị thương nặng thậm chí trực tiếp giết chết hắn.
Long Khánh cảnh giác ở chỗ này. Cân bằng đã phá, đại sư huynh chưa theo tửu đồ rời khỏi, liền vô cùng có khả năng hướng mình cùng Hoành Mộc ra tay, hắn và Hoành Mộc có thể sống sót hay không?
Lúc trước tửu đồ còn trốn ở trong bóng đêm, hắn từng hỏi đại sự huynh, đổi tính mạng hai người có lãi hay không. Cái này nói rõ hắn cho rằng mình và Hoành Mộc có năng lực làm ra một số chuyện nào đó.
Lòng tin của Hoành Mộc bắt nguồn từ tín ngưỡng, lòng tin của hắn bắt nguồn từ nơi nào?
"Ngươi rất khác với trong lời đồn."
Ánh sao nhạt rơi ở trên người Long Khánh, giống suối nước cuốn vào cát khô cạn, nháy mắt liền bị cắn nuốt. Nhìn hình ảnh này, đại sự huynh có chút không hiểu nói: "Nếu rời bỏ tín ngưỡng đối với Hạo Thiên liền có thể đạt được năng lực bóng tối, cái năng lực này là ai ban cho ngươi? Ta nghĩ quan chủ cũng không thể giải thích."
Long Khánh rất rõ, trước kia mình cho dù ở giới tu hành vẻ vang nữa, cũng không có tư cách được thư viện đại tiên sinh nhớ kỹ, cái gọi là lời đồn, đại khái là Ninh Khuyết ở trong chuyện phiếm từng đề cập.
Hắn biết đối phương đã nhìn thấu cảnh giới của mình. Nhưng chính như đối phương nói, ngay cả quan chủ cũng không thể giải thích, mình cũng không thể lý giải, như vậy liền không ai có thể hiểu.
"Nói những lời thừa này làm cái gì?" Hoành Mộc nói.
Đại sư huynh nhìn phía thiếu niên áo xanh, nói: "Hoa mỹ trên Tây Lăng thần điện, nhưng đạo môn thật sự lại là lấy áo xanh vị tôn, quan chủ mấy năm nay luôn áo xanh bay bay, Diệp Hồng Ngự ở nhà đá bên dốc lúc ngộ kiếm cũng mặc áo xanh, tiểu sư đệ năm đó lúc giết lên Đào sơn cũng mặc áo xanh, lấy cảnh giới của người hiện tại mặc cái áo xanh này không khỏi có chút buồn cười."
Hoành Mộc rất phẫn nộ, cười càng thêm ngây thơ nói: "Không cùng quan chủ so sánh, nhưng nói Tài Quyết nữ nhân đó và Ninh Khuyết đồ ngu kia so sánh ta càng có tư cách mặc cái áo xanh này hơn, ánh mắt đại tiên sinh mới thật sự buồn cười."
Đại sư huynh nhìn hắn bình tĩnh nói: "Vượt qua bậc cửa kia đó là nơi bắt nguồn tự tin của ngươi?"
Hoành Mộc nghe vậy đột nhiên kinh hãi, không ngờ đối phương lại có thể nhìn thấy cảnh giới chân thật mình luôn cất dấu, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã nhìn ra, ta vì sao không tự tin?"
Đại sư huynh nhìn hắn nói: "Làm người tu hành trẻ tuổi nhất từ trước tới nay bước qua bậc cửa đó, vô luận nhìn từ trên góc độ nào, cũng nên kiêu ngạo tự tin, nhưng đáng tiếc là, bậc cửa đó không phải tự người đi qua, mà là bị Hạo Thiên ôm qua, cho nên hiện tại người vẫn chỉ là đứa trẻ mới sinh!"
Long Khánh bỗng nhiên nói: "Ta không hiểu đại tiên sinh ngài vì sao hiện tại nhắc tới những cái này."
"Bởi vì ta không biết hắn vì sao dám rời khỏi."
Bỗng nhiên, đại sư huynh lộ ra vẻ mặt hiểu ra, cảm khái nói: "Quang minh cùng hắc ám vốn là hai mặt của Hạo Thiên. Ta ngu dốt cỡ nào, thế mà đến lúc này mới hiểu ra một điểm này."
Long Khánh nói: "Đại tiên sinh trí tuệ hơn người."
Đại sư huynh nói: "Nếu Hoành Mộc có tâm cảnh của người hiện tại, có lẽ sẽ khá phiền toái."
Long Khánh nói: "Một khi đã như vậy, ngài hiện tại sẽ không nên chờ đợi, mà nên ra tay."
Vẻ mặt đại sư huynh hơi mờ mịt nói: "Ta có thể thừa nhận cái giá khi ra tay hay không?"
Long Khánh nói: "Ngài biết hắn đi làm cái gì rồi."
Đại sư huynh gật đầu nói: "Phải."
Long Khánh nói: "Ngài đã do dự ra tay hay không, như vậy ít nhất nên đi theo."
Đại sư huynh nói: "Đi theo cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể làm khách qua đường đứng xem, đó chính là thống khổ lớn hơn nữa."
Long Khánh nói: "Ở chỗ này chờ đợi, không ngừng đoán xa xa đang xảy ra cái gì, chẳng lẽ không phải thống khổ lớn nhất?"
Đại sư huynh trầm mặc một lát sau đó nói: "Nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thấy chung quy sẽ dễ chịu chút, tiểu sự thúc năm đó nói quân tử làm pháo xa trù mà cư, đại khái là đạo lý này."
"Dói trá."
Hoành Mộc không chút khách khi chỉ trích: "Thư viện chính là một đám ngụy quân tử."
Đại sư huynh nói: "Có lẽ... Ta quả thật dối trá, nhưng ta không thể đại biểu thư viện, nếu tối nay ở đây là Quân Mạch hoặc là tam sự muội, nghĩ hắn sẽ không nói nhiều như ta."
Hoành Mộc không nói chuyện nữa, bởi vì hắn phát hiện, đối mặt một quân tử tự thừa nhận dối trá như vậy, người rất khó thực đem đối phương coi là ngụy quân tử, ngươi rất khó sinh ra ác ý với hắn.
Trước phế tích hoàng thành một mảng yên tĩnh, gió đêm thổi nhẹ nước sông, dao động cành liễu, tới nơi đây, ở trên khuôn mặt tràn đầy vết máu của Liễu Diệc Thanh thổi qua, thổi qua đôi mắt nhắm chặt của hắn, sau đó biến mất.
Tựa như thời gian trôi qua, không có bất cứ dấu vết gì.
Chính như Long Khánh nói, chờ đợi là một việc giày vò nhất, cũng may mọi người chưa chờ thời gian quá dài.
Tửu đồ đã trở lại.
Bầu rượu ở bên hông hắn nhẹ nhàng lung lay.
Trên vạt áo dài mơ hồ có thể nhìn thấy mấy vết máu.
Sắc mặt đại sư huynh trở nên có chút tái nhợt, hắn biết tửu đồ là cố ý để cho những vết máu đó dính quần áo lại để cho mình thấy, lại vẫn khó có thể ức chế bắt đầu tự trách hơn nữa thống khổ.
Tứu đồ cởi xuống bầu rượu, nói: "Một lát, cảm giác say chưa tan." Hắn uống ngụm rượu, nheo mắt.
Đại sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hỏi: "Ai đã chết?"
Tửu đồ rời khỏi là đi giết người, thế gian này có rất ít người hắn giết không chết.
"Chết cũng là người ham rượu."
Tửu đồ nhớ lại hình ảnh lúc trước khi giết người, cảm khái nói: "Lúc trước, ta đi Trừ Châu."
Đại sư huynh nói: "Đại Đường Trừ Châu?"
Tửu đồ nói: "Không sai, hoàn trừ giai sơn, đông sơn có đình, đình đó là một thái thú xây."
Thanh âm đại sư huynh khẽ run, nói: "Trừ Châu Thái Thú thanh liêm yêu dân."
Tửu đồ nói: "Thanh liêm như nước, yêu dân như con."
Đại sư huynh nói: "Thực cũng là người tài."
Tửu đồ nói: "Người tài háo rượu, quả nhiên người tài chân thật."
Đại sư huynh nói: "Những người đã giết hắn."
Tửu đồ nói: "Thái thú Trừ Châu nếu không phải người tài, ta sẽ không giết hắn."
Thanh âm đại sư huynh khẽ run nói: "Vì sao?"
Tửu đồ nhìn hắn bình tĩnh nói: "Bởi vì chết càng là người tài, ngươi sẽ càng thống khổ."
***
Thái thú Trừ Châu là người tài, nhưng nhìn gò má ngăm đen, đôi tay thô ráp của hắn, đại khái sẽ cho rằng chỉ là nông phu tầm thường, hiền ngu loại chuyện này, xưa nay rất khó phân biệt từ bề ngoài.
Hắn vừa mới từ để trở về, chuẩn bị nghênh đón nước đục mùa thu đến phạm, tâm tình khó tránh khỏi có chút lo âu, nhưng thật sự làm hắn lo âu, vẫn là kẻ địch sắp đến phạm -- Trừ Châu phong cảnh cực đẹp, lại biên cảnh.
← Ch. 893 | Ch. 895 → |