Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 896

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 896: Thu phong thu vũ sát nhàn nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


"Quả thật không ai có thể ngăn cản người, nhưng bản thân người có thể "

Tửu đồ nhìn hắn nói: "Ngươi chung quy vẫn là không dám giết người."

"Không phải không dám, là không đành lòng."

Đại sư huynh đã nghĩ thông suốt, nói: "Con người đều có không đành lòng, người tự cho mình là thần tự nhiên không thuộc con người, cho nên có thể giết người, ta lại không thể, bởi vì ta vẫn là nhân."

Lịch duyệt hiểu biết thay đổi khí chất, tầng thứ quyết định độ cao, người tu hành và người thường tất nhiên khác nhau, thiên cổ tới nay, những đại tu hành giả vượt qua bậc cửa ngũ cảnh, có thể hô mưa gọi gió, lay động trời đất, quan sát thương sinh, thế giới tinh thần tự nhiên dần dần rời xa trần thế, hướng về lĩnh vực không thuộc con người mà đi.

Đây là đạo lý rất dễ lý giải, phu tử năm đó cũng không thể tránh thoát đoạn lịch trình đường tâm hồn này, về sau ông kể với Ninh Khuyết việc này, phương pháp ông dùng để tìm về bản tâm, rất là không thể tưởng tượng.

Đại sư huynh là người đi nhanh nhất thế gian, lại tên là Lý Mạn Mạn, bởi vì hắn làm chuyện gì cũng rất rất thong thả, ngay cả thời kỳ trưởng thành cùng với hoang mang kì sau khi trở thành đại tu hành giả, đều đến chậm hơn người ngoài rất nhiều, nhưng đến chậm nữa chung quy sẽ đến. Hắn từng tự hỏi vấn đề này, hơn nữa có được giải thích, hoặc là nói lựa chọn của mình -- lúc này hắn nói tửu đồ không thuộc loài người, cũng không phải đang ca ngợi đối phương cảnh giới tuyệt diệu, mà là chỉ trích mịt mờ.

Giống hắn người ôn hòa như vậy, vậy mà có thể chỉ trích đối phương, nói rõ hắn lúc này thoạt nhìn bình tĩnh như thế nào nữa, trên thực tế đã phẫn nộ đến cực điểm. -- hắn phẫn nộ bởi tửu đồ giết người, giết người tài, không chút đạo lý giết người tài, hơn nữa có thể sẽ giết càng nhiều người hơn, đây là chuyện hắn rất khó lý giải, càng không thể tiếp nhận. Hoành Mộc trào phúng nói: "Quả nhiên dối trá."

Cái gọi là tu hành, vô luận nhập thế xuất thế, cầu là thành tiền hay là niết bàn, trên bản chất tu đều là đi ngược đường với người thường, lúc trước hắn đã từng nói thư viện dối trá, lúc này nghe đại sư huynh nói người đều có lòng không đành lòng, kiên trì đem bản thân đặt ở trong phạm trù người thường, hắn nhịn không được mở lời trào phúng lần nữa.

Đại sư huynh nhớ lại vài đoạn đối thoại trước đây của thư viện hậu sơn, nói: "Nhị sư đệ và tiểu sư đệ trước kia đều từng phê bình ta, tiểu sự đệ nói mịt mờ chút, Quân Mạch thì rất trực tiếp, tam sự muội tuy vẫn chưa từng phát biểu nghị luận, nhưng ta biết mấy năm nay nàng luôn có chút xem thường phương pháp làm việc của ta... Quả thật dối trá... Ta đã có thể giết người, thì nên giết người, nếu không giết, đó là đem trách nhiệm vốn thuộc về ta giao cho người ngoài, hơn nữa... Luôn có thể tìm được một số người đáng bị giết nhỉ."

Hắn dần dần bình tĩnh, nhìn tửu đồ nói: "Nước trong nước đục, giặt quần áo rửa chân, đều có thể làm, Tứ Thủy đã đó, ta chung quy không thể đi mãi ở bên sông mà không ướt giày."

Đoạn lời bình tĩnh này cất dấu quyết tâm nào đó, đối với đạo môn mà nói, biểu thị nguy hiểm thật lớn nào đó, Long Khánh luôn trầm mặc nghe hơi nheo mắt, vẻ mặt dần sợ hãi.

"Cho dù ngươi hiện tại bắt đầu giết người cũng vô dụng."

Vẻ mặt tửu đồ rất lạnh nhạt, nói: "Hạo Thiên yêu người đời, ta không phải Hạo Thiên. Người yêu người đời, ta không phải ngươi, ta giết người, người sẽ thống khổ. Ngươi giết người, lại có thể làm khó dễ được ta?"

Đại sư huynh hỏi: "Chẳng lẽ trong thế giới này không có người hoặc chuyện người quan tâm?"

Tác giả: Miêu Nị "Ta sống vô số năm, thân thích đều chết, bạn cũ không còn. Hiện nay, ta già bệnh cô độc, ở nhân gian không yêu ghét gì, ngươi giết như thế nào nữa, lại nào có thể khiến ta động dung?"

Vẻ mặt tửu đồ lạnh nhạt, ngôn ngữ gian đã có vô tận tang thương ý. Làm còn lại ba người trầm mặc.

Vào lúc này, có mưa nhỏ rơi xuống, nước mưa rửa sạch mặt đất bụi bậm, vò lá liều bờ sông, làm ướt tóc, mang đến cho nhân gian một cô thu ý lạnh tiêu điều.

Trong mưa thu, đại sư huynh nhìn tửu đồ nói: "Cho nên ta tất nhiên thất bại?"

Tửu đồ nói: "Có điều yêu, tất có điều e ngại, ngươi không thể không thua."

Long Khánh và Hoành Mộc ở trong mưa rời khỏi hoàng thành, mang theo hai ngàn hộ giáo kỵ binh Tây Lăng thần điện hướng về phương hướng Đại Trạch cùng Tổng quốc xuất phát, trong mưa bụi thê lương, sắp có ngàn vạn người chết đi.

Mưa thu càng lúc càng lớn, đại sư huynh cúi đầu đứng ở trước xe kéo, đứng ở trước di thể Liễu Diệc Thanh, mưa ướt nhẹp tóc hắn, rủ ở trên trán, tỏ ra có chút thê lương.

Thế giới là phẳng, nước mưa lại không thể hoàn toàn đều đều, bằng không nhân gian cũng sẽ không có nạn lũ, nhưng trận mưa này mùa thu năm nay lại rất kỳ dị bao trùm tuyệt đại bộ phận dãy núi con sông cùng thành trấn, cũng may thế mưa không lớn, tí tách, không vội không chậm, không giống năm ấy phu tử lên trời làm người ta sợ hãi, càng giống mưa xuân thấm ướt lòng người hơn. 

Trừ Châu cũng đang có mưa, trên Đông sơn mái đình đã ướt, quần áo mọi người cũng đã ướt, hai lão bộc quỳ gối trước di thể thái thú khóc rống, các quan viên thân sĩ rạng sáng từ trong thành chạy tới thì là sắc mặt tái nhợt, khiếp sợ không thể nói nên lời, ai cũng chưa chú ý tới một nam nhân bộ dáng sự gia ở trên cột đình đã làm những gì.

Đông sơn phong cảnh tuy tốt, nhưng địa thế quá cao, du khách ít tới, vẫn không ai rõ, thái thú lấy thanh liêm yêu dân trứ danh, vì sao phải ở thời khắc quốc thế ác liệt, phát động dân phu hao phí tiền bạc, ở đỉnh núi xây một tòa đình như vậy, không ai biết, tòa đình này mang đến cho thái thú đánh giá tiêu cực cực hiếm thấy, trên thực tế là một tòa truyền tống trận, có thể hướng thành Trường An truyền một số tình báo quan trọng cực giản lược.

Truyền tống trận như vậy hao tổn của cải cực lớn, mặc dù lấy tài nguyên phong phú của Đại Đường, cũng chỉ có thể xây dựng mấy chỗ, thành Hạ Lan, thành Thổ Dương đều một, Trừ Châu bởi vì trực diện hai nước Yến Tống, vị trí chiến lược dần trở nên quan trọng, cho nên triều đình mới sẽ hao phí số vốn khổng lồ, do thái thú ra mặt, gánh ác danh chủ trì xây dựng đình này.

Nam nhân tới Đông Sơn đình, ở trong mắt quan viên dân chúng Trừ Châu là sự gia phụ tá thái thú, trên thực tế hắn là ám thị vệ trực thuộc hoàng cung, việc hắn phải làm là khởi động ngôi đình này.

Đông Sơn đình hướng thành Trường An truyền về phần tình báo đầu tiên, không phải Yến Tống xâm nhập, cũng không phải để sụp, mà là một phong tử vong, người nọ xây dựng ngôi đình này... Đã chết.

Thành Trường An cũng đang có mưa, mưa theo mái cung màu vàng tươi chảy xuống, thu cúc trong ngự hoa viên bởi hợp thời tiết, được tẩy rửa càng thêm kiều diễm tươi đẹp, nhị vàng chồng nhau, vui mắt đến cực điểm.

Trong ngự thư phòng, Lý Ngư nhìn vừa mới từ chỗ ngồi lâu nhỏ truyền đến tin thái thú chết, trầm mặc thời gian rất lâu, nhìn phía thu cúc ngoài cửa sổ, lại trầm mặc thời gian rất lâu.

Tằng Tĩnh nhìn bên khuôn mặt hơi tỏ ra tái nhợt của nàng, có ngăn chặn khiếp sợ cùng phân nộ trong lòng, thanh âm hơi nghẹn nói: "Triều đình phải làm ra ứng đối, bằng không... Thực sẽ đại loạn."

*****

Sở dĩ sẽ phản ứng lớn như vậy, là vì Thượng Quan phi thường rõ ràng, Ninh Khuyết nói giết người vậy liền muốn giết người, hơn nữa tất nhiên giết không phải người thường, cũng sẽ không chỉ là giết người.

Từ nhiều năm trước, Ninh Khuyết đã bắt đầu giết người ở trong thành Trường An, hắn từng phạm rất nhiều án mạng, từng giết chết rất nhiều mệnh quan triều đình, cũng chính là từ khi đó bắt đầu, Thượng Quan bắt đầu tiếp xúc với hắn, từ làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, đến cuối cùng không thể không từ thân thể đến linh hồn đều toàn bộ nguyện trung thành với đối phương.

Năm đó nếu không phải Ninh Khuyết giết Ngự sử Lưu Di Kì, hắn căn bản không có khả năng ngồi lên vị trí Trường An phủ doãn. Nói từ trên ý nghĩa nào đó, hắn là người xem Ninh Khuyết giết người sớm nhất, cũng là người thu lợi lúc ban đầu, những ký ức tràn đầy máu tanh đó, hắn chưa từng quên.

Nhưng Ninh Khuyết hiện tại đã là đại nhân vật quan trọng nhất của Đại Đường. Lời hắn nói so với hoàng đế bệ hạ càng có uy lực hơn, y luận hắn muốn giết ai, cũng không có ai dám phản đối, như vậy hắn vì sao phải tìm đến mình?

Thượng Quan Dương Vũ có chút nghĩ không thông, cảm xúc trên mặt càng thêm khiêm tốn. Ninh Khuyết biết hắn đang nghĩ cái gì, lại cũng không giải thích, dùng ánh mắt thú nhìn hắn nói: "Không tính xử lí giúp ta?"

"Sao lại nói như vậy?"

Vẻ mặt Thượng Quan Dương Vũ kiến nghị, đợi thấy trong lầu không ai chú ý tới nơi đây, hạ giọng lại vẫn tỏ ra cực kỳ chém định chặt sắt, nói: "Ngài lúc này cho dù là muốn giết vào cung, ta cũng tất nhiên đi theo phía sau ngài!"

Ninh Khuyết rất hài lòng thái độ hắn biểu hiện ra ngoài, mang theo hắn đi về phía ngoài Hồng Tụ Chiêu.

Thượng Quan Dương Vũ nào dám có hai lời, thu vạt áo trước, theo bước chân hắn đi tới trong nước đọng trên đường, có lẽ là vì mưa thu lạnh lẽo, sắc mặt tỏ ra có chút tái nhợt.

Trong tràng chiến tranh năm đó hắn biểu hiện cực kỳ xuất sắc, liên tục thăng chức, sớm tấn thẳng thành đại học sĩ, ở trong triều đình ít nhất xếp vào năm hàng đầu. Nhưng hắn rất rõ, mình có thể có được địa vị hiện tại, nguyên nhân căn bản nhất, là vì Ninh Khuyết cùng thư viện tín nhiệm mình, cho nên vô luận thư viện quyết định làm gì, Ninh Khuyết muốn giết ai, hắn đều phải đi theo -- hắn dù sao không phải Tằng Tĩnh đại học sĩ, có thể đem Ninh Khuyết mắng giội máu chó vào đầu, cũng không cần lo lắng vị trí của mình ở trong triều, lại càng không lo lắng sẽ bị thư viện giết chết, ai bảo hắn không sinh được một đứa con gái tốt?-- chỉ là Ninh Khuyết rốt cuộc muốn giết ai? Hắn sẽ không thực giết thêm một vị Đại Đường hoàng đế bệ hạ nữa chứ?

Mưa thu tí tách, phố dài đã sớm ướt sũng, tiếng bánh xe nghiền phiến đá dần dần dừng lại, Thượng Quan Dương Vũ nhấc lên bức màn, phát hiện mình chưa vào cung, hơi cảm thấy an tâm chút.

Nơi Ninh Khuyết dẫn hắn đến là một khu nhà lớn không bắt mắt, trong cả tòa nhà không có bất cứ thanh âm gì, ở trong mưa bụi thê lương tỏ ra có chút âm trầm.

Thượng Quan Dương Vũ biết khu nhà này là làm cái gì, càng thêm cảm thấy không hiểu, thầm nghĩ nếu Ninh Khuyết muốn giết người ở nơi này, tùy tiện giết là được, vì sao nhất định phải đem mình mang theo?

Đi vào sảnh chính của tòa nhà, ngồi ở ghế thái sư, tiếp nhận trà nóng quan viên hình bộ truyền đạt, Ninh Khuyết mang theo nắp trà nhẹ nhàng gạt hai cái, nhìn hắn nói: "Những sự gia lương tiền kia của hộ bộ một lát nữa sẽ tới."

Nói xong câu đó, hắn nhìn phía hành lang ngoài sinh bị mưa thu làm ướt, cảm giác thiên địa nguyên khí khóa như ẩn như hiện trong không khí, nói: "Thời gian có chút gấp, cho nên phải nhanh chút."

Năm đó cả thế gian đánh Đường, Lý Hồn Viên nhân cơ hội soán vị, Hà Minh Trì cai quản Thiên Xu xử và Nam Môn quan, nhấc lên một mảng hỗn loạn, những đêm đó, thành Trường An không biết đã chảy bao nhiêu máu.

Ninh Khuyết và hoàng hậu sau khi trở lại thành Trường An ổn định thế cục, việc ngay sau đó làm là trấn áp cùng quét sạch, những người tu hành Thiện Xu xử và Nam Môn quan từng tham gia phản loạn, bị giết chết hoặc bắt được, hiện tại giam giữ ở trong khu nhà lớn này. Trận pháp nơi này không thể vây khốn cường giả Trị Mệnh cảnh, lại đủ để đem những người tu hành kia biến thành người thường.

"Những người này giết thì giết..." Thượng Quan Dương Vũ chưa đem câu này nói xong.

"Người cần giết rất nhiều." Ninh Khuyết nói: "Trừ người ở đây, còn có rất nhiều người cần giết, một mình ta sao giết được quá nhiều người, cũng cần triều đình đến làm."

Vẻ mặt Thượng Quan Dương Vũ sầu khổ nói: "Năm đó hạ quan tuy trong Trường An phủ từng làm tư pháp tham quan, nhưng chưa từng giám trảm, loại chuyện này tìm hình bộ đến xử lí không phải càng thuận tiện hơn chút?"

"Phán đoán chết sống ta cũng có thể, nào là việc giám trảm."

Ninh Khuyết nói: "Ta nói rồi, hôm nay người cần giết quá nhiều, không thể có bất cứ sai sót nào, mà tính toán số lượng loại chuyện này, vốn là hộ bộ người quản am hiểu nhất."

Nghĩ đến lúc trước hắn nói những sự gia lương tiền kia của hộ bộ đang hướng bên này, Thượng Quan Dương Vũ rung động vô cùng, thân thể cứng ngắc thầm nghĩ: Chẳng lẽ cần hộ bộ đến đếm đầu người? Cái này... Đây là... Chuẩn bị giết bao nhiêu người?

Chuyện Thái thú Trừ Châu, ngươi hẳn là đã biết." Ninh Khuyết đứng dậy đi đến bên bậc cửa nhìn rèm mưa nói: "Ngươi đang sợ hãi, cho nên mới sẽ ở trong Hồng Tụ Chiểu chung chạ."

Cả Đại Đường đều biết, Thượng Quan đại nhân tham tài vô đức, được người ta kính nể nhất đó là bốn chữ không bỏ vợ cũ hoặc là nói sợ vợ như cọp, người như vậy lại sáng sớm tinh mơ đã ở trong lầu xanh hộ hoa tửu, tất nhiên có chút cổ quái.

Nghe Ninh Khuyết nói, Thượng Quan Dương Vũ trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó mỏi mệt nói: "Phải... Ta đúng là sợ hãi... Ta không muốn lặng yên không một tiếng động chết đi như vậy."

Ninh Khuyết nói: "Chỉ cần người ở trong thành Trường An, ta liền có thể bảo đảm ngươi không chết."

Thượng Quan Dương Vũ nhìn bóng lưng hắn, nói: "Ngoài thành thì sao? Thư viện không có khả năng cam đoan tính mạng các quan viên triều đình, vậy quan viên sao có khả năng không sợ hãi?"

Ninh Khuyết xoay người nhìn hắn nói: "Ngươi nói có đạo lý, cho nên ta hôm nay muốn giết người, muốn giết rất nhiều rất nhiều người, chỉ có như vậy, mới có hy vọng khiến đối phương không dám giết người của chúng ta nữa."

Đôi mắt tam giác của Thượng Quan Dương Vũ chợt sáng ngời, hắn biết thư viện chuẩn bị làm như thế nào, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lần nữa ảm đạm đi, bởi vì vậy cũng không chắc có thể giải quyết vấn đề.

Ngay tại lúc này, Vũ Lâm quân hộ tống mười mấy tên quan viên hộ bộ đội mưa gió tiến đến, những người này đều là hảo thủ tính toán sổ sách ưu tú nhất, đếm cái gì cũng sẽ không đếm sai, đếm đầu người tự nhiên cũng sẽ không mắc lỗi.

Vì thế, Ninh Khuyết có thể bắt đầu giết người rồi.

*****

Trong sân quỳ đồng nghìn nghịt một đồng tù phạm, những tù phạm đó có nam có nữ, có già có trẻ, quần áo lam lũ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã nhiều năm chưa thấy ánh mặt trời. Bọn họ sớm đã mất đi dũng khí hoặc là nói khát vọng tiếp tục sống sót, cái chết đối với bọn họ mà nói có lẽ là loại giải thoát, bọn họ quỳ rất chết lặng, không có bất cứ ý tứ chuộc tội gì, vì thế nước mưa từ trên trời xuống cũng chưa khiến tràng cảnh này tăng thêm bao nhiêu cảm giác nghiêm nghị.

Những quan viên đến từ hộ bộ kia nhìn hình ảnh này, không khỏi có chút khẩn trương, tay cầm bút run nhè nhẹ, mà những người hành hình ở bên chờ, thì tỏ ra rất bình tĩnh, tay cầm chuối đạo ổn định đến cực điểm.

"Giết như thế nào?"

Thượng Quan Dương Vũ cúi nửa người đứng ở phía sau Ninh Khuyết, thấp giọng nói: "Người tu hành năm đó tham dự phản loạn, trừ bệnh chết cùng chịu hình chết, đều ở nơi này, là giết hết hay là chọn giết?

Ninh Khuyết nhìn những tù phạm kia trong mưa thu, nói: "Có thể cần giết vài lần, hôm nay đừng giết sạch trước."

Thượng Quan Dương Vũ nói: "Dựa theo tiêu chuẩn gì chọn lựa? Tầm quan trọng đối với Tây Lăng thần điện hay là hành vi phạm tội nặng nhẹ năm đó ở trong phản loạn phạm phải? Trên tay những kẻ này đều là từng nhuốm máu."

Ninh Khuyết nói: "Đã là cho thần điện xem, tùy cơ chọn chút tới giết là được."

Thượng Quan Dương Vũ chưa nghe hiểu, không hiểu hỏi: "Tùy cơ?" Ninh Khuyết khoát tay, nói: "Chính là ý tứ chọn bừa."

Quan viên hộ bộ nhìn nhau, dù là những người lão luyện cầm đao chuẩn bị hành hình giết người kia cũng có chút sững sờ, chỉ có Thượng Quan Dương Vũ không chút do dự, phất tay đối với trong mưa, ý bảo chọn giết một nửa trước.

Lưỡi đao cắt qua mưa bụi, rơi ở trên cổ những tù phạm đó, dễ dàng chém rách da thịt tràn đầy cáu bẩn cùng cơ thịt khô khan, chặt đứt xương cổ, mang theo một chùm máu không tươi đẹp.

Bốp" một tiếng, đầu người giống trái cây chín nấu rơi xuống đất, ở trong nước đọng trên phía đá nhúc nhích hai cái liền an tĩnh lại, máu tươi trào ra cũng nhanh chóng bị nước mưa giội tạn.

Thấy có đồng bạn chết đi, những tù phạm kia rốt cuộc bị sợ hãi cái chết kích thích tỉnh táo chút, thần kinh chết lặng khôi phục một ít sức sống, có người ý đồ giây thoát dây thừng bỏ chạy, có người tuyệt vọng ngã vào trong nước mưa khóc, có người nhìn Ninh Khuyết đứng ở dưới hành lang, trong ánh mắt tràn đầy thống hận.

Hình ảnh giết người khó tránh khỏi tanh máu, Ninh Khuyết chưa biến thái đến muốn thưởng thức, cũng không có hứng thú cùng những người sắp chết đó tiến hành giao lưu trên ánh mắt cùng tinh thần, xoay người đi trở về trong phòng.

Giơ lên chén trà còn ấm uống một ngụm, hắn lần nữa ngẩng đầu nhìn phía ngoài đình, chỉ thấy trong mưa thu đã ngã xuống mấy chục cái xác, máu trên phiến đá trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.

Mưa thu thê lương, giữa đình giết người như làm cỏ, trừ tiếng lưỡi đao vào thịt xương đứt, liền chỉ có tiếng thi thể nghiêng về phía trước, va nặng nề đến mặt đất, đem nước đọng đập ra hoa nước.

Ninh Khuyết nhìn nước trà trong suốt trong bát, không biết đang nghĩ cái gì. Thượng Quan Dương Vũ nhìn bên cạnh mặt hắn, không biết đang nghĩ cái gì. Các quan viên hộ bộ ở trên danh sách tù phạm không ngừng vẽ tròn bôi xóa. Theo những cái tên càng ngày càng ít đó, sắc mặt bọn họ càng lúc càng tái nhợt, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Mưa thu liên tục, tần suất thanh âm vang lên trong đình dần dần chậm đi, tiếng hít thở của các đạo phủ càng lúc càng to. Chém rụng nhiều đầu người như vậy, chung quy vẫn là chuyện rất mệt.

Người khám nghiệm tử thi hình bộ phái tới cùng nhân viên chức ti tương quan của hộ bộ trào vào trước đình bắt đầu kiểm tra thi thể, đồng thời chuẩn bị xử lý những thi thể đó. Các đao phủ sau khi uống xong một bát rượu mạnh, ở bên cạnh nghỉ ngơi chút.

Còn chưa xong, Ninh Khuyết từng nói, hôm nay phải giết rất nhiều người, đem những thi thể này dọn đi, đem mặt đất trước đình dọn trống ra, đợi các tay đao phủ khôi phục thể lực, còn phải tiếp tục giết người.

Tiếp theo đưa tới càng nhiều tù phạm hơn, trừ hình bộ áp giải tới, còn có theo Ninh Khuyết yêu cầu, quân bộ chuyên môn đưa tới mấy chục người, trên mặt đất trước đình căn bản không thể quỳ xuống, đành phải chia làm mấy nhóm.

"Những kẻ này... Đại bộ phận chỉ là gia quyển." Một quan viên hộ bộ lật lật danh sách tù phạm trong tay, nhìn phía Thượng Quan Dương Vũ khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ những người này cũng đều phải giết?

Thượng Quan Dương Vũ chưa trả lời vấn đề của hắn, nhìn phía Ninh Khuyết hỏi: "Cũng chọn bừa để giết?"

Sắc mặt các quan viên có chút khó coi. Mấy trăm người bị áp giải tới trước đình đều là gia quyến chịu liên lụy, cho dù năm đó ở trong chiến tranh biết tình huống không báo, thậm chí có hành vi tòng phạm, căn cứ Đường luật cũng rất khó phán tội chết, phán tội chết đó cũng là quyền lực của hình bộ hoặc là Đại Lý tự, chẳng lẽ cứ như vậy giết?

Mấy trăm tên gia quyến này bị nhốt trong ngục mấy năm, tinh thần thì cũng không tệ, bởi vì không phải người tu hành, cũng chưa bị cấm chế gì, còn có thể phát ra âm thanh, lúc này nghe quan viên nói, bọn họ mới biết được hôm nay sắp sửa xảy ra chuyện gì, không khỏi hoảng sợ vạn phần, bắt đầu khóc kêu oan.

Tội danh của bọn họ là thông đồng với địch, trong Đường luật thông đồng với địch cùng phản quốc khác biệt lớn nhất, ở chỗ có chủ động thực thi hay không, cho nên kẻ thông đồng với địch thông thường nhất thường thường chính là gia quyến của kẻ phản quốc, đây là chuyện rất dể lý giải.

Mấy năm trước sau khi trận chiến tranh đó bộc phát, có rất nhiều người Đường từ các nơi trên thế gian trở về, Hạo Thiên đạo nam môn cũng có hai phần ba đạo nhân chặt đứt liên hệ với Tây Lăng thần điện, nhưng vẫn có Hạo Thiên tín đồ thành kính thề sống chết nguyện trung thành Tây Lăng thần điện không chịu trở về, thậm chí nhậm chức ở trong hộ giáo kỵ binh Tây Lăng thần điện. Những người này đều là kẻ phản quốc, gia quyến bọn họ là kẻ thông đồng với địch, vô luận có cùng người thân xa ở Tây Lăng đoạn tuyệt quan hệ hay không, vĩnh viễn đều là kẻ thông đồng với địch, bởi vì huyết mạch liên hệ là chém không đứt, cái này là điều luật máu lạnh nhất tàn khốc nhất trong Đường luật.

Mấy năm trước, triều dã Đường quốc lùng bắt khắp nơi, ở biên cảnh canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, bắt được mấy ngàn người dân khả nghi thông đồng với địch, sau đó đem bọn họ giam giữ ở trong đại lão thành Trường An cùng các châu quận, trừ minh chính luật pháp, nguyên nhân quan trọng nhất tự nhiên là vì chấn nhiếp kiềm chế những kẻ phản quốc xa ở tha hương.

Hôm nay, Ninh Khuyết chuẩn bị đem giết những người này, đây là chuyện rất làm người ta không hiểu, không chỉ những gia quyến đó không hiểu, các quan viên trong triều đình cũng không hiểu.

Trong đường ngõ bên cạnh đình viện tràn đầy mùi máu tươi, đầu những người lúc trước bị chém xuống, tạm thời bị chất ở trên xe đẩy tay chờ xử lý, bỗng nhiên có cái đầu người lăn xuống, ở trong nước mưa lăn nhanh như chớp, lăn mãi tới trong đình, lăn tới trước mắt các gia quyến, rước lấy một trận kinh hô cùng khóc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)