Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 931

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 931: Bao la hùng vĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Hữu trướng vương đình nhận được chi dụ của phật tốt nhanh nhất phái viện binh. Có thể đi hướng phật quốc trong truyền thuyết, đối với những người Man thảo nguyên thành kính tín ngưỡng phật tông mà nói, là vinh quang cực lớn cùng cơ duyên không thể lỡ, gió tuyết cùng hành trình dài dằng dặc đã tính là gì? Coi như là khảo nghiệm của Phật tổ mà thôi.

Tăng binh ở phía trước dẫn đường vẻ mặt lại cực kỳ ác liệt, khác với các quý nhân vương đình kia vui mừng khôn xiết mà đi, bọn họ càng tỉnh táo hơn. Huyền Không tự xưa nay cao cao tại thượng lại hướng thế tục cầu viện, chỉ có thể nói rõ, hiện tại thế cục phật quốc đã trở nên phi thường khó khăn, đã đến thời điểm nguy hiểm thật sự.

Đáy hố trời của hoàng nguyên, như vô số năm trước âm trầm đen tối, chỉ là nay trên đồng bằng đã có thêm rất nhiều lửa trại, đống lửa tản ra màu vàng, ánh sáng ấm áp đem thế giới như minh giới chiếu sáng hơn rất nhiều, cũng chỉ rõ phương hướng cho những người đáng thương lạc trong đêm tối, hấp dẫn càng ngày càng nhiều đồng bạn.

Quân Mạch đứng ở trước một chỗ đồng cỏ rời xa đống lửa, nhìn ngọn núi lớn cao ngất trong mây kia ngoài mấy trăm dặm, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì. Cùng năm đó so sánh, hắn đã gầy yếu đi rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn ngăm đen đi rất nhiều, tay áo trống trơn ở trong gió lung lay, tóc ngắn hơi xanh cứng rắn như kiểm.

Trước ba năm, sau ba năm, hắn đã ở nơi này sinh sống rất lâu, chiến đấu thời gian rất lâu, sinh mệnh chưa tắt chiến đấu chưa dừng tám chữ này cũng không đủ để hình dung toàn bộ hắn trải qua.

Nhưng không ai biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu mỏi mệt, bởi vì chưa từng có ai ở trong khuôn mặt bình tĩnh của hắn nhìn thấy bất cứ mỏi mệt hoặc là thất bại các loại cảm xúc mặt trái nào.

Ngọn núi khổng lồ Bàn Nhược vẫn hùng vĩ cao hiểm như vậy, trong rừng cây rậm rạp, những miếu thờ màu vàng kia vẫn nghiêm túc trang nghiêm như những năm quá khứ. Sáng sớm hoàng hôn mỗi ngày tiếng chuông vẫn xa xưa như vậy, Huyền Không tự vẫn cao cao tại thượng, giống như cái gì cũng chưa thay đổi.

Ngọn lửa phẫn nộ từ ven đồng bằng dưới lòng đất đốt tới dưới núi, những kẻ khởi nghĩa phẫn nộ vô số lần giết tới nơi này, sau đó bị đánh bật về, giống như vĩnh viễn không thể thành công. Nhưng trên thực tế đã có rất nhiều chuyện đã thay đổi, hơn nữa không thể trở lại năm đó nữa, ví dụ như Đại Hùng bảo điện bị Tang Tang hủy diệt không nữa xây dựng lại, bàn cờ Phật tổ bị nàng ném vào trong sống nham thạch nóng chảy dưới lòng đất, nhất định không thể thấy ánh mặt trời nữa.

Đã có rất nhiều người chết đi, hơn nữa không ngừng có người chết đi. Vô luận là tăng lữ đại đức của Huyền Không tự, quý nhân trong bộ lạc cùng vũ trang trung với bọn họ, hay là những kẻ khởi nghĩa nông nỗ cầm gậy gỗ gậy xương phẫn nộ, đều đang chết đi. Những tiếng chuông đó đều là chuông tang, xa xưa nơi nào?

Quân Mạch nhận định Bàn Nhược, nhìn những vách núi cao hiểm kia trên núi, nhìn thân thể Phật tổ để lại, trầm mặc không nói, vẻ mặt kiến nghị. Hắn không biết khi nào có thể dẫn dắt mọi người giết đến đỉnh núi Bàn Nhược, đem những chùa miếu màu vàng kia đốt thành tro tàn, nhưng hắn nghĩ, tiếp tục kiên trì, có lẽ sẽ có ngày đó.

Tay áo trống rỗng bị gió thổi bay loạn khắp nơi, ngẫu nhiên nhấc lên. sau đó lại vặn ở một chỗ. Quân Mạch liếc mắt nhìn, chuẩn bị cởi bỏ, trong sương mù phía trước lại có một mũi tên bắn tới, hắn lật tay dùng kiếm sắt ngắn ra, khẽ nhíu mày, một nữ nô trước kia tiến lên thay hắn cởi bỏ.

Trận khởi nghĩa này đã giằng co rất nhiều năm, dã hóa đã sớm đốt khắp cánh đồng. Quân Mạch biết, Huyền Không tự đến cuối cùng tất nhiên sẽ không để ý sự thần bí của phật quốc cùng tín ngưỡng cao xa nữa, sẽ hướng lực lượng trong thể tục cầu viện, hoặc là Nguyệt Luân hoặc là hữu trướng vương đình.

Tác giả: Miêu Nị. Cục diện hắn gặp phải sẽ trở nên phi thường khó khăn, thậm chí có thể vĩnh viễn không thể dẫn dắt các nô lệ kia đi ra khỏi lòng đất, tìm kiếm quê hương thật sự.

Nhưng, vậy đã sao? Hắn đã làm, vẫn đang tiếp tục làm. Sĩ... Có lẽ có thể không thắng lợi, nhưng phải có ý chí kiên định.

Hắn có chút mệt mỏi cúi đầu, không muốn để cho người chung quanh nhìn thấy.

Hắn là thư viện nhị sư huynh, mấy năm nay rời xa Trung Nguyên, ở dưới lòng đất không người biết trầm mặc chiến đấu, dần bị người đời quên đi. Hắn từng giảng cấp bậc lễ nghĩa nhất, trọng nhất dáng vẻ, hiện tại lại mặc tăng y rách nát, đi giày da rách nát, nào còn có phong thái năm đó?

Nhưng người có tư cách biết hắn đang làm gì, nào dám có nửa phần xem nhẹ với hắn, cho dù hắn bị Liêu Bạch chém một tay, không có khả năng đột phá ngữ cảnh nữa, cho dù hắn rời xa Trung Nguyên, từng hành động của hắn vẫn có thể ảnh hưởng toàn bộ nhân gian, vẫn ảnh hưởng đến ven đại lục.

Huyền Không tự nay bị dã hỏa của quân khởi nghĩa đốt cháy, nào còn có thể tham gia đến trong chiến tranh nhân gian? Nguyệt Luân quốc và hữu trướng vương đình, nào còn có thể tạo thành uy hiếp với Đường quốc? Đạo môn và phật tông không thể giống như năm đó liên thủ đối phó thư viện nữa, thế cục nhân gian đã sớm lặng yên không một tiếng động xảy ra rất nhiều biến hóa, tạo thành những biến hóa đó chỉ là một mình Quân Mạch.

Hắn chỉ có một cái tay trái, chỉ dùng một thanh kiếm sắt, đã thay Đường quốc ngăn cản một phần ba kẻ địch. Như thế nghĩ đến, việc hắn làm thực rất giỏi, đối với con người dưới lòng đất phật tông nô dịch vô số năm rất giỏi, đối với Đường Quốc cũng rất giỏi.

Rất khó tìm được từ ngữ đến hình dung việc Quân Mạch mấy năm nay làm, đến miêu tả hắn phong công cùng sự nghiệp to lớn, nếu không để ý ý của từ, có lẽ hai chữ vĩ đại thích hợp nhất.

Quân Mạch không cần người thích, hắn nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm túc, thích dùng cồn bổng giáo dục đồng môn thư viện, ngay cả thích cũng không biết biểu hiện như thế nào, cho nên hắn không giống đại sư huynh, cũng không giống Trần Bì Bì tập hợp ngàn vạn sủng ái ở một thân như vậy.

Quân Mạch thích giảng đạo lý với kẻ địch, trên thực tế những đạo lý đó không có bất cứ đạo lý gì, cho nên những kẻ địch kia mỗi khi nhớ tới hắn, đều sẽ cảm thấy đau đầu.

Nhưng Quân Mạch rất vĩ đại.

Trong mắt Quân Mạch có biển xanh trời xanh, trong lòng có vĩ đại, không thèm biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, cho nên hắn tiến thêm một bước vẫn trời cao biển rộng.

Chính bởi vì vĩ đại, Quân Mạch cũng không cho rằng mình là đang chiến đấu một mình, đây đại khái là nơi Long Khánh người như thế vĩnh viễn không theo kịp hăn.

Hắn có thủ hạ, có tùy tùng, từ mấy chục người đến mấy trăm người mấy ngàn người, lại cho tới bây giờ đầy khắp núi đồi, hắn kiên trì cho rằng những người đó đều là đồng bạn là người cùng đường.

Phía sau Quân Mạch mấy ngàn chiến sĩ đang trầm mặc cắm trại, theo hắn sớm nhất, là lực lượng trung tâm nhất của người khởi nghĩa hiện tại, ở trong chiến đấu mấy năm nay, từng chỉ biết trồng lúa mì thanh khoa (thanh khoa- giống lúa mì ở Tây Tạng, Thanh Đảo), các nô lệ chắn dê, dần dần mạnh lên, tay chỉ từng cầm nông cụ, hiện tại cầm vũ khí cũng là chắc như vậy.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)