← Ch.932 | Ch.934 → |
- Tiếc nuối là, tựa như ở thành Lâm Khang cùng đô thành Tống quốc hắn cảm giác được, hiện tại Long Khánh rất mạnh, nếu không hết sức chuyên chú thực rất khó giết chết. Trận sát cục này đối với Long Khánh, không phải kết quả thư viện trưu tinh hoàn toàn là lâm thời động ý, một mũi tên kia của Ninh Khuyết cũng là cảm giác được dị tượng phía đồng, nắm lấy mà bắn.
Lúc đó tinh thần khí phách của hắn đã tiêu hao tất cả ở trong hai mũi tên phía trước, tự nhiên khó toàn công, nhưng hắn vẫn là bắn, hắn muốn nhìn một chút hiện tại Long Khánh rốt cuộc mạnh đến trình độ gì, bởi vì không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Thế giới này người hiểu biết Ninh Khuyết nhất, khẳng định là Long Khánh, Ninh Khuyết tuy chưa từng đem hắn coi là cái gọi là kẻ địch cả đời, nhưng đối với hắn hiểu biết cũng không ít. Thông qua Diệp Hồng Ngư và Trình Lập Tuyết, hắn biết Long Khánh từng trải qua rất nhiều chuyện, vô luận là Hội Mẫu công pháp, hay là phản bội đạo môn, hay là ở trong U Các cắn nuốt ý thức tu vi của nhiều cường giả thần điện như vậy, cho nên hắn muốn thử một chút sâu cạn của đối phương.
Mũi tên sắt chưa thể giết chết Long Khánh, Ninh Khuyết có chút tiếc nuối, nhưng không quá mức để ý. Tựa như Quân Mạch ở trên sườn dốc nói với thủ tọa giảng kinh, trừ ít ỏi mấy người, thư viện chưa bao giờ cho rằng có người giết không chết.
Hôm nay không giết, tạm đợi ngày mai là được.
"Vất vả hai vị sư huynh rồi." Ninh Khuyết hướng phương tây hành lễ, lại hướng phương đồng hành lễ.
Hắn dở cung sắt, để vào trong hộp, sửa sang lại hành trang cùng với trang bị quần áo, đi đến bên tường thành, nhớ tới nhiều năm trước ở nơi này mình tận mắt thấy hoàng hậu nhảy xuống, khi đó bà là kiên quyết hơn nữa hạnh phúc như vậy.
Phải, có đôi khi làm việc chính là nên kiên quyết một chút, như thế mới có thể tìm được hạnh phúc.
Ninh Khuyết nghĩ như vậy, xoay người hướng thành Trường An hành thêm một lễ.
Sau đó hắn hướng tới ngoài tường thành nhảy xuống.
Chốc lát sau, ngoài tường thành vang lên một tiếng va chạm nặng nề.
Đá vụn bay loạn, khói bụi mãnh liệt.
Bụi bậm tan, trên mặt đất ngoài thành xuất hiện một cái hố to.
Bóng người Ninh Khuyết đã biến mất không thấy.
Đây là một mùa đông lạnh nhất nghìn năm qua, gió tuyết như giận, quét toàn bộ đại lục, ngay cả cảng biển Việt quốc cũng bị đóng băng.
Ngay tại mùa đông này, Tây Lăng thần điện toàn diện trấn áp thanh trừ tận giáo, Diệp Tô từng là đạo môn hành tẩu ở đô thành Tống quốc bị hoả hình thiếu chết, Tài Quyết đại thần quan Diệp Hồng Ngự phản bội đạo môn.
Giảng kinh thủ tọa Huyền Không tự bị nhốt sâu trong định Bàn Nhược, không biết năm nào mới có thể thoát vây. Quân Mạch vụng kiếm sắt, mang theo mấy vạn nô lệ ở thế giới dưới lòng đất tiếp tục chiến đấu của mình, cách ánh rạng đông phía trước càng ngày càng gân, thắng lợi ngay tại trước mắt. Nhưng đồng thời kỵ binh tinh nhuệ của hữu trướng vương đình cùng viện binh Bạch Tháp tự cũng đã gần.
Dư Liêm và Đường dẫn theo bộ lạc người Hoang, đang ở trên đồng hoang tiến hành tiêu diệt cuối cùng. Ninh Khuyết vốn nên trấn thủ thành Trường An lại bỗng nhiên rời khỏi, không biết đã đi nơi nào.
Quan chủ Trần Mỗ mất tích, thư viện đại sư huynh mất tích, tửu đồ mất tích, ba vị cường giả Vô Cự cảnh giới đỉnh cao nhất của giới tu hành đồng thời mất tích, không ai ở nhân gian phát hiện tung tích bọn họ " nữa, cũng không có ai biết bọn họ đã đi nơi nào.
Tuy hướng đi của những cường giả đích thực đó làm cả nhân gian đều cảm thấy bất an, nhưng nhân gian chung quy cần về nhân gian, chiến tranh chung quy vẫn đang tiếp tục. Trời đông giá rét rốt cuộc được chịu đựng qua, thời gian đã tới đầu xuân năm thứ hai, Đường quốc bị cả thế gian vây công, trầm mặc mà kiên cường đối mặt chiến hóa.
Chiến sự Yến quốc ở trong giằng co, Đường quốc hiện tại thiếu ngựa chiến, số lượng kỵ binh so với năm trước giảm đi rất nhiều, rất khó mạo hiểm toàn lực tiến công. Hành trình nam hạ của bộ lạc người Hoang cũng gặp lực cản cực lớn, tả trướng vương đình vốn đã điêu tàn, ở sau khi thu được thần điện dốc sức giúp đỡ, nhất là Long Khánh mang theo hơn hai ngàn gã thần điện kỵ binh viện trợ, vậy mà cực gian nan giữ được mầm lửa cuối cùng. Thành Hạ Lan sâu trong dãy núi Thiên Khí mãi không mở, Dư Liêm hành tung mờ mịt không xuất hiện ở Kim trướng, có lẽ có liên quan với những việc này.
Làm quân dân Đường quốc vui mừng là, đạo môn gặp phải vấn đề tựa như càng nhiều hơn. Tài Quyết đại thần quan Diệp Hồng Ngự còn sống, ở Đại Hà quốc không ngừng tiếp kiến những tín đồ thành kính, cái này trực tiếp khiến đạo môn hỗn loạn một mảng. Ở dưới quân dân Đại Hà quốc toàn lực ủng hộ, Diệp Hồng Ngự bắt đầu bồi dưỡng tân giáo, đem chưởng giáo Hùng Sơ Mặc cùng thần quan chấp sự liên can trong Tây Lăng thần điện, chỉ trích là đồ vô sỉ mưu toan giả mạo người phát ngôn Hạo Thiên cùng với tội nhân phản đồ.
Tân giáo ở sau áp lực trong thời gian ngắn, nghênh đón một thời kỳ phát triển tốc độ cao. Có Đường quốc và Đại Hà quốc ủng hộ, lại có Tài Quyết thần điện âm thầm dung túng, trong các quốc gia khắp nơi thể nhìn thấy bóng dáng tân giáo.
Các môn đồ của Diệp Tô cùng với Trình Tử Thanh dẫn dắt các đệ tử Kiếm Các không ngừng hành tẩu truyền đạo, ngọn lửa từng nhỏ yếu, dần dần trở nên bừng bừng, càng ngày càng nhiều tín đồ đạo môn, trong nhà bắt đầu cung phụng thành đồ tên là Diệp Tô kia, về phần Diệp Tô có muốn như vậy hay không, đã không ai để ý tới.
Tây Lăng thần điện tức giận, liên tục phát mấy đạo giáo dụ, muốn gạt bỏ tính thần thánh của Diệp Hồng Ngự, chỉ là Tài Quyết đại thần quan truyền thừa tự có quy tắc của nó, chưởng giáo căn bản không thể nhúng tay, cho nên chỉ có thể không ngừng bôi đen phẩm đức cùng với tín ngưỡng của nàng.
Chuyện ngay sau đó phải làm, đương nhiên đó là đương nhiên quét sạch, nhưng Diệp Hồng Ngư đã sớm âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị, những thủ hạ trung với nàng đã sớm lẻn vào trong bóng tối, quét sạch tanh máu trở nên không có bất cứ ý nghĩa gì. Thực đến lúc này, bao gồm chưởng giáo ở trong, mọi người mới phát hiện bức Diệp Hồng Ngư phản giáo thực rất không sáng suốt.
Đạo môn từ đây lâm vào phân liệt, Tây Lăng thần điện có chút cảm giác bấp bênh, vì thế cường độ trấn áp đối với tận giáo tự nhiên lớn thêm, thậm chí đến trình độ làm người ta sợ hãi.
Khắp nơi đều đang có người chết, hai bên đường nơi nơi đều có thể nhìn thấy thi thể tín đồ tân giáo bị đóng đinh ở trên giá gỗ, trong từng tiếng quạ đen, tanh máu trở thành chủ đề của nhân gian một năm.
Nhưng tín ngưỡng giống như cỏ dại, người càng chém càng đốt, năm sau gió xuân một hồi, liền sẽ mọc càng thêm rậm rạp, sau lưng tanh máu cất dấu hung hiểm như thế nào, đạo môn rất rõ muốn giải quyết vấn đề tận giáo, phải từ căn bản bắt tay vào làm, đó chính là giết chết Diệp Hồng Ngư, tiêu diệt Đường quốc cùng Đại Hà..
Mấy ngàn thần điện kỵ binh cùng càng nhiều quân nhân Nam Tấn cách sông lớn cuồn cuộn, nhìn Đại Hà quốc bờ bên kia. Dẫn dắt những người này là Triệu Nam Hải, đạo nhân trung niên không biết đi nơi nào, rất nhiều người đoán hắn lại trở về Tri Thủ quan.
← Ch. 932 | Ch. 934 → |