← Ch.952 | Ch.954 → |
"Ta đã quên Liên Sinh từng nói câu nói trình tự kia, là muốn tu ma tu phật trước, hay là muốn tu phật tu ma trước, nhưng thật ra đạo lý đều giống nhau, chỉ có kim cương bất hoại mới có thể không dính bụi bậm."
Ninh Khuyết đem máu trên tay lau ở trên vạt áo trước của viện phục, nhìn phía Hoành Mộc Lập Nhân đầu kia phố, nói: "Ngươi đối với ta rất hiểu biết, lại tựa như không biết ta tu thời gian dài nhất là gì."
Ở trong thế giới tu hành, hắn trước hết tiếp xúc là phù đạo, sau đó là hao nhiên khí, tiếp theo là công pháp Ma tông của Liên Sinh, cuối cùng mới ở trong Lạn Kha tự nhìn tượng tôn giả học phật.
Nhưng trên thực tế, hắn tu phật thời gian dài nhất. Thời gian nơi này, không phải thời gian thế giới chân thật, mà là thời gian trong bàn cờ Phật tổ, ở nơi đó, hắn tu phật ngàn năm, cuối cùng đem ngọn núi như tượng phật kia sửa thành bộ dáng Tang Tang, mà ở trong quá trình đó, hắn luôn cùng một chỗ với Tang Tang.
Tang Tang luôn ở trong thân thể hắn, ở trong tim hắn, thể xác và tinh thần hắn đã sớm có được thần tính nào đó, nói từ phương diện này, hắn cùng lúc tu phật, cũng là đang tu ma, đã sớm cực hạn.
Chuyện cũ ngàn năm trong thế giới, bàn cờ là hồi ức hắn không muốn nhớ lại nhất. Trừ đại sư huynh mơ hồ biết một chút, chi tiết trong đó hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào. Đạo môn coi hắn là đại địch, góp nhặt vô số tình báo, lại cũng không biết, hắn hiện tại, trừ những thủ đoạn rung động thế gian kia, còn có phật pháp.
Hoành Mộc Lập Nhân cũng không biết, cho nên không thể nghe hiểu hai câu nói này của Ninh Khuyết, lại theo bản năng sinh ra bất an mãnh liệt, sâu trong con ngươi tối đen như đếm trào ra cảnh giác cực đậm.
Cường giả như hắn loại trình độ này, tâm ý động là thiên địa động. Trong thành Dương Châu lốc lại nổi lên, tầng mây trên bầu trời quấy động không yên, thiên địa khí tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Hoành Mộc Lập Nhân mượn gió mà lướt, nháy mắt tới trước người Ninh Khuyết. Nắm đấm phải thánh hỏa thiêu đốt hừng hực, hóa thành một dòng lửa tươi đẹp, như thiên thạch tới từ trên trời, đánh về phía mặt Ninh Khuyết!
Cuối xuân cũng là đầu hè, không có gì ngoài những người chết bị treo ở giữa cầu ngọn cây. Phong cảnh trong ngoài thành Dương Châu vô cùng tốt, cỏ dại thanh u, hoa dại nở rộ, bị sương mù mỏng nhuộm thành thịnh cảnh pháo hoa.
Lúc trước đại học mã ở trên cánh đồng chạy băng băng, ở trong thành dưới bóng cây chạy bằng băng, giữa lông bờm không biết khi nào rơi xuống một đóa hoa cúc nhỏ cực không bắt mắt, lúc này ở trong gió run
Tay phải Ninh Khuyết đang vuốt ve lông bờm nó, vuốt đóa hoa cúc nhỏ kia, rất tùy ý cầm lên.
Hắn dùng ngón tay cầm lên đóa hoa cúc nhỏ đó, đón hướng cơn lốc đầy đường, còn có nắm đấm như dòng lửa kia.
Trong cuồng phong, cánh đóa hoa cúc nhỏ hướng phía sau rơi xuống, lại mãi không chịu rời khỏi cành nhu nhược.
Một hơi thở cực từ bị từ trong đóa hoa phóng thích ra.
Nắm đấm của Hoành Mộc Lập Nhân dần dần chậm lại, không thể rơi xuống trên người Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết chưa biến thành một vị phật, hắn thỉnh ra là pháp tướng ngoài thân.
Một vị phật như có như không xuất hiện ở phía sau hắn.
Phật đó không có trán rộng tại to, mà là bộ dáng nữ tử hơi tỏ ra đây đà.
Không phải Phật tổ, không phải Minh Vương, mà là Tang Tang.
Đây là phật hắn ngàn năm tu thành.
Hoành Mộc Lập Nhân nói mình vì Hạo Thiên mà chiến đấu.
Ninh Khuyết nói mình cũng là như thế, hơn nữa hắn vì nàng đã chiến đấu vô số năm, cho nên đến hiện tại, hắn cũng có thể khiến nàng chiến đấu vì mình.
Hạo Thiên thần huy hừng hực thiêu đốt vẫn lượn lờ nắm đấm của Hoành Mộc Lập Nhân, ánh sáng vô hạn, gò má hắn bị chiếu rọi dị thường tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc bất an cùng phẫn nộ không cam lòng.
Thiên Khải là Hạo Thiên ban cho.
Hắn sao có thể dùng lực lượng Hạo Thiên ban cho mình đi thương tổn Hạo Thiên?
Đó là khinh nhờn.
"Vậy lại thế nào? Không có tín ngưỡng chi lực, ngươi mời đến Hạo Thiên thật sự như thế nào!"
Hoành Mộc Lập Nhân nổi giận quát, thanh âm như sấm mùa xuân liên miên, ở trong ngoài thành Dương Châu cổ vang, hắn đem cảnh giới của mình tăng lên tới đỉnh phong, tiếp tục hướng hoa nhỏ Ninh Khuyết cầm giữa ngón tay đánh tới!
Thân thể hắn chợt trở nên cực kỳ cao lớn!
Tóc hắn rối tung, cả người tân ra sương mù nóng màu trắng, nhìn qua giống như thiên thần từ viễn cổ tới, nếu không phải trong nét mặt nghiêm túc có rất nhiều phẫn nộ, có lẽ sẽ càng giống hơn.
"Nàng không phải Hạo Thiên, chỉ là phật trong lòng người! Phật dối trá nhất! Giã từ bị nhất! Thủ tọa cầm gậy tích trường cũng không thể giết người, bị Quân Mạch chém thành một con chó! Cho dù người thực biến thành phật, lại có thể làm gì ta!"
Giống như thiên thần Hoành Mộc Lập Nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt đặc biệt thô bạo.
Thân thể Ninh Khuyết không ngừng chảy máu, Tang Tang hóa thân tượng phật ở phía sau hắn im lặng không nói gì, dùng ánh mắt thương xót nhìn phố dài, không biết là đang nhìn Hoành Mộc, hay là đang nhìn Ninh Khuyết.
Hoành Mộc nói không sai, không có tín ngưỡng chi lực làm nguồn, phật pháp của Ninh Khuyết tinh thâm như thế nào nữa, chỉ cần không thể mời đến Tang Tang thật sự, nhiều nhất chỉ có thể tự bảo vệ mình, lại không cách nào thương tổn tới hắn.
Thành Dương Châu không phải Trường An, nơi này toàn bộ người lòng hướng cổ Đường cùng thư viện, người nguyện ý cùng có gan nghĩ tới giúp Ninh Khuyết, đều bị Hoành Mộc giết chết rồi, hoặc là bị hắn giết câm như hến, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên Ninh Khuyết không viết ra được đạo phù đó, cũng không thể tụ tập lực lượng tín ngưỡng.
"Thư viện không thích đem loại lực lượng đó gọi là tín ngưỡng."
Vạn trượng phật quang cùng Hoành Mộc như thiên thần, ở trên phố dài đấu tranh hung hiểm đến cực điểm, Ninh Khuyết cùng hoa cúc nhỏ giữa ngón tay hắn, ở trong đó tỏ ra có chút nhỏ bé, thanh âm hắn lại vẫn là bình tĩnh như vậy.
"Chúng ta quen xưng là tín niệm."
Nói xong câu đó, hắn buông ngón tay, mặc đóa hoa cúc nhỏ kia bị quyền phong thôi đi, tan mà không dấu vết.
Đồng thời, pháp tướng phía sau hắn cũng theo gió phá hủy, phật quang đột nhiên thu liễm, nhập vào trong cơ thể hắn.
Tay hắn cầm chặt chuôi đao sắt.
Vô số lực lượng như có như không, cực mờ nhạt từ vô số nơi trong ngoài thành Dương Châu sinh ra, sau đó trầm mặc bay tới, từng cái tiến vào thân thể hắn.
Sắc mặt Hoành Mộc Lập Nhân trở nên cực độ tái nhợt, khó hiểu lầm bẩm: "Tại sao có thể như vậy?"
Những lực lượng đó, chính là lực lượng tín ngưỡng hắn cho rằng Ninh Khuyết vĩnh viễn không có khả năng ở thành Dương Châu đạt được, hoặc là dùng lời của bản thân Ninh Khuyết mà nói, là lực lượng tín niệm (lòng tin).
Cho dù Phật tử sống lại, làm sao có thể đạt được tín niệm của người chết?
Ninh Khuyết vung đao sắt, hướng Hoành Mộc Lập Nhân chém tới. Phật sẽ không chém người, hắn sẽ chém người.
Đạo sắt đơn giản hạ xuống bởi vì mang theo chấp niệm của vô số người chết quận Thanh Hà, cho nên rất không đơn giản.
Cuồng phong gào thét, phật pháp cùng thánh quang hoà lẫn, sau đó xé rách thành sợi nát lẫn nhau.
← Ch. 952 | Ch. 954 → |