← Ch.958 | Ch.960 → |
- Đây là Trần Mỗ lần thứ bảy tới hàn vực Tuyết hải tìm nàng, hắn mỗi lần đến đều sẽ cách nàng gần thêm một ít, không biết một lần sau hắn đến, có thể nhìn thấy dung nhan nàng, tiếp cận thế giới của nàng hay không.
Phương bắc cuối mùa thu đêm tối cực kỳ dài, giống như không có gián đoạn, chỉ có thời điểm nào đó mặt trời mới có thể keo kiệt lộ ra dung nhan. Trần Mỗ đứng ở bên rừng suốt một đêm, mắt bị ánh mặt trời ửng đỏ đậm hơi nheo lại, hắn lần nữa nhìn phía những lều nỉ nhà gỗ quanh Tuyết hải, xác nhận không có tung tích nàng, biến mất lần nữa.
Trong góc lều nỉ, con sư tử xanh tựa ở bên là không nhúc nhích, nó theo bản năng cảm thấy sợ hãi đối với người kia, nhất là nhìn thấy nữ chủ nhân mấy lần trầm mặc, càng ý thức được đối phương đáng sợ, suốt một đêm thời gian, nó ngay cả thở mạnh cũng không dám thở hai cái, lại càng không dùng cái đuôi phe phẩy cầu xin chủ nhân thưởng nó một cái chân gà ăn.
Thật không dễ dàng người nọ đi rồi, con sư tử xanh nhẹ nhàng thở ra, bốn chân đứng dậy, lắc lắc đầu khiến thân thể hơi tê dại trở nên linh hoạt chút, chuẩn bị đến bên người Tang Tang khoe mã, lại phát hiện nàng vẫn duy trì tư thế đêm qua, lắng lặng ngồi ở bên cửa sổ không nhúc nhích, không suy không nghĩ, giống như không biết Trần Mô đi rôi.
Mặt trời ra không lâu liền lần nữa rơi vào trong vùng biển tối tăm kia. Tang Tang nhìn thế giới rét lạnh ngoài cửa sổ, thẳng đến đèn dầu cháy hết, vạt áo xanh kia quả nhiên lần nữa xuất hiện bên rừng.
Tang Tang vẫn lẳng lặng ngồi.
Trần Mỗ lần nữa rời khỏi.
Nàng vẫn là im lặng ngồi như vậy, không ngủ không ăn không nói không suy không nghĩ không động.
Lại có gió lạnh không thuộc về thiên nhiên thổi nhẹ, thiên địa khí tức hơi biến hóa, một gã thư sinh mặc áo bông xuất hiện ở bên rừng, nhìn hướng khắp nơi, giống như đang tìm cái gì.
Hắn đầy người bụi bặm, dung nhan tiều tụ yếu đến cực điểm. Hắn đã có thời gian rất dài chưa từng nghỉ ngơi, gió tuyết lạnh, tựa như lúc nào cũng có thể đem hắn thổi ngã.
Tang 1g rốt cuộc động, nàng quay đầu đem ánh mắt từ mặt biển tràn đầy tuyết khói chuyển qua bên rừng, dừng ở trên người tên thư sinh kia, trong ánh mắt hờ hững xuất hiện một ít cảm xúc rất phức tạp.
Nàng bông muốn đi ra khỏi lều chiên -- thế giới này của mình. Bởi vì nàng cảm thấy tên thư sinh kia đáng giá tín nhiệm, có thể tín nhiệm, lại có chút sợ hãi cùng chán ghét, vì thế nàng cuối cùng cái gì cũng chưa làm.
Ngày thứ hai sau khi đại sư huynh rời khỏi, tửu đồ cũng rốt cuộc đến, vị chí cường giả này từng trải qua vĩnh dạ, bầu rượu bên hông ở trong gió tuyết khẽ lắc, tựa như rượu bên trong đã bị uống sạch.
Tang Tang nhìn cũng không nhìn hắn một cái, cũng không giống như lúc Trần Mỗ xuất hiện trầm mặc thận trọng như vậy.
Rốt cuộc đều đi rồi.
Tang Tang ở bên cửa sổ đứng dậy, đi đến bên lò, nhìn nồi canh gà sớm bị đun cạn kia, nghe mùi khét gay mũi, trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn đêm đó không trở về nhà khiến mình đem canh gà uống sạch tránh cho hỏng.
Nồi canh gà đó, cuối cùng uống chưa?
Tang Tang nhớ tới tờ giấy ghi chép đó, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên, bông cảm thấy rất cô đơn, rất muốn có người có thể bầu bạn mình, tất cả cái này liền phát sinh ở lúc nàng nhớ tới người kia.
Nơi này là thế giới của nàng - ở trong thế giới này, thời gian vẫn đang trôi qua, canh gà sẽ bị đun cạn, sinh mệnh trong bụng đang không ngừng sinh trưởng, nàng đang càng ngày càng suy yếu.
Nếu nàng bảo trì không được thế giới này, đó là thời khắc nguy hiểm đã đến.
Nàng đem nồi thịt gà cháy nát đó đặt tới trước mặt con sư tử xanh, cũng không để ý tới bộ dáng đáng thương hề hề của nó, từ dưới bàn lấy ra một cái bàn tính, bắt đầu tính toán nguy hiểm mình có thể gặp phải, cùng với phương pháp giải quyết.
Cần cung cấp chất dinh dưỡng cuồn cuộn không ngừng cho sinh mệnh nhỏ kia trong bụng, lại phải ngăn cách với nhân gian, nàng đã không đủ năng lượng để tính toán như năm đó -- cờ vây của nàng vẫn không ai có thể địch lại, nàng ở trên bàn bài vẫn vô địch thế gian, vô luận Trần Bì Bì hay là Tống Khiêm bọn thiên tài loài người đều không phải đối thủ của nàng -- những nàng không thể thiện tâm thiện tính, nàng cần dựa vào công cụ tính toán của con người, để trinh thám tính toán những thứ quan trọng.
Nàng là quy tắc của thế giới này, chỉ là sau khi tới nhân gian, lây dính hồng trần ý, tốc độ lại ngược lại không bằng ba người kia, đây là một việc rất nguy hiểm, nếu cần đào vong, như thế nào mới có thể nhanh chút?
Bốp bốp bốp bốp, trong lều chiên tối tăm vang lên tiếng bàn tính thanh thúy, nghe tựa như một khúc nhạc vui, con sư tử xanh cắn xương gà cháy đen, mặt mày hớn hở phe phẩy cái đuôi.
Tay phải Tang Tang ở trên bàn tính di động tốc độ cao, kéo ra một lại một tàn ảnh, vẻ mặt chuyên chú mà bình tĩnh. Trong tay trái nàng lần nữa xuất hiện cái bọt khí hoàn mỹ kia, trên mặt ngoài căng mà trơn nhẵn của bọt khí xuất hiện mười mấy điểm sáng, nếu cùng bản đồ nhân gianđối chiếu, những điểm sáng đó phân biệt là thành Hạ Lan, Trường An, Tây Lăng, Tống quốc, Lạn Kha tự, sâu trong tây hoang... Những chỗ bắt đầu hoặc là kết thúc của không gian thông đạo.
Một trận mưa thu cuối cùng rơi xuống, Trung Nguyên rét lạnh dị thường, chiến tranh nhân gian rốt cuộc tiến hành đến một bước cuối cùng.
Đường quốc tổ chức lại thủy quân, dốc hết tốc độ vào thẳng Nam Tấn. Nam Tấn bị Ninh Khuyết chém vua giết quan làm cho lo sợ không yên, căn bản không có bất cứ sức chống cự gì, lại thêm thanh danh Kiếm Các, trong mấy chục ngày, thành Lâm Khang liền mở ra cửa lớn.
Quân đội Đại Hà quốc cũng vượt qua Hoàng Hà cuồn cuộn bắc thượng, thần liền và vương liên dần theo mấy vạn con dân Đại Hà, làm chuyện nhiều thế hệ không ai dám nghĩ, hướng Tây Lăng thần quốc tiến quân.
Đường quân đã vào biên cảnh Tây Lăng thần quốc, cách Đào sơn không đủ hai trăm dặm. Tài Quyết thần liền đã tới trấn Mộc Ngư phía nam, cách Đào sơn chỉ ba trăm dặm. Tây Lăng thần quốc bị nam bắc giáp công, tuy triệu hồi toàn bộ cường giả đạo môn, mấy vạn thần điện kỵ binh ở quanh Đào sơn, bày ra mấy đạo phòng tuyến, nhưng ai cũng rõ ràng thế cục trước mặt -- thần điện nguy rồi.
Trên lộ đài thần điện màu trắng ở đỉnh Đào sơn, Hùng Sơ Mặc nhìn nhân gian dưới núi bị mưa thu bao phủ trên gương mặt tiều tụy gây yếu toát ra cảm xúc ngơ ngẩn. Hắn không biết mình còn có thể làm những gì, tựa như đến thời khắc cuối cùng, hắn là thời khắc bắt đầu tổng hắn lại không biết mình cả đời này nên tổng kết như thế nào.
Quan chủ rốt cuộc ở nơi nào? Hắn đang làm gì? Vì sao Hạo Thiên từ đầu tới cuối không đáp lại tín đồ thành kính cầu nguyện? Vì sao mắt thấy những kẻ xúc phạm kia đạt được một lại một hồi thắng lợi, lại chậm chạp chưa có thiên khiển đến? Tất cả cái này rốt cuộc là làm sao vậy? Đạo môn thống trị thế giới này vô số năm, chẳng lẽ thật phải hủy diệt sao?
← Ch. 958 | Ch. 960 → |