← Ch.961 | Ch.963 → |
Ninh Khuyết chưa nhìn những đạo kiểm đó, chỉ là nhìn chằm chằm Long Khánh phía sau đám người, dần muốn hướng sâu trong núi rừng rút lui, lúc mấy thanh đạo kiếm ở trên con người của hắn lưu lại mấy mảng bạc sáng, hắn cũng chưa chớp mắt một cái.
Mấy thanh đạo kiếm gần như không phân ra trước sau đâm trúng thân thể hắn.
"Rắc rắc mấy tiếng vang rất quái lạ ở bên bờ vang lên.
Tiếng động đó rất lớn, thậm chí ở trong nháy mắt nào đó, che giấu tiếng nước sông chảy xiết phẫn nộ, tiếng động đó giống như có đứa bé cầm một thanh đao cùn ý đồ đem thịt móng giò hun suốt mười năm chặt ra, lại chỉ có thể phí công nhìn lưỡi đao ở mặt ngoài cứng rắn lướt qua, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đạo kiếm sắc bén, căn bản không thể đâm thủng làn da hắn.
Nháy mắt tiếp xúc, Ninh Khuyết dùng Hạo Thiên thần huy thiêu đốt chặt đứt liên hệ giữa mấy thanh đạo kiếm này cùng kiếm sự. Kèm theo những tiếng vang quái dị, đạo kiếm cong đi, sau đó giống như sắt vụn rơi xuống đất.
Hắn đi về phía trước, bỗng nhìn thấy, sau khi sương mù tan đầu kia khe núi, lại là một cái vách núi đen, dưới sườn dốc là một vùng biển sương xanh lam, nhìn cực kỳ quen mặt, giống như hắn từng đi qua nơi đó – Phải, hắn từng đi qua nơi đó, nơi đó là nơi hắn và Mạc Sơn Sơn cùng các cô nương Mặc Trị Uyển lần đầu gặp nhau.
Hắn bỗng có chút nhớ nàng.
Từ sau khi Tang Tang rời khỏi nhân gian, hắn đã rất lâu không nhớ nàng cùng với các cô nương còn lại ở nhân gian, nhưng hôm nay trời quang mây tạnh nháy mắt hiện hô biếc, hăn bông có chút nhớ nhung
Chính hắn cũng không hiểu vì sao.
Có lẽ bởi vì hắn không có nắm chắc chiến thắng Long Khánh, cho dù rời khỏi bờ sông? Tuy nói núi khắp nơi đều có thể chôn xương, nhưng nếu chết ở chỗ này, cũng coi như không tệ, cho nên có thể thoáng xem một chút.
Các cường giả tu hành đạp sống đến công, đều là cao thủ đích thực của đạo môn, theo Long Khánh ở động hoàng Yến n quốc chém giết nhiều năm, chiến ý tâm chí đều không tầm thường, lúc này thấy thân thể Ninh Khuyết cứng như sắt thép, có thể hoàn toàn không nhìn đạo kiếm cắt, cũng không làm bọn họ sinh ra bất cứ sự sợ hãi gì, cũng không thể khiến bước chân bọn họ buông chậm một lát.
Nước sông phẫn nộ bị bước chân đạp nát, mấy trăm cường giả đạo môn đến từ bờ đối diện tới bờ bên này. Bọn họ triệu hồi đạo kiếm tiêu sái bay múa ở không trung, năm chặt trong tay, đầm hướng thân thể Ninh Khuyết.
Cái này là đạo lý Kha Hạo Nhiên, Liêu Bạch dạy cho toàn bộ người tu hành thế gian -- bản mạng kiếm cùng bản thân càng gần càng tốt, như thế liên hệ mới chính thức chặt chẽ. Mình phải cách kẻ địch càng gần càng tốt, như thế mới có thể không nhìn toàn bộ phòng ngự.
Một gã nam tử trung niên mặc giáp da, cầm kiếm, vẻ mặt hờ hững nhảy vọt tới giữa không trung trước người Ninh Khuyết, một kiếm không chút hoa mĩ nhằm vào đầu đánh xuống, tốc độ kiếm quá nhanh, vậy mà ngay cả không khí xé rách cũng chưa kịp phát ra âm thanh.
Kiếm này có chút ý tứ, rất mạnh.
Ninh Khuyết mạnh như thế nào nữa, cũng không thể hoàn toàn không nhìn kiếm như vậy.
Hắn nhìn tên nam tử trung niên kia cảm thấy có chút quen mắt, nhớ tới, đây là năm đó một gã thống lĩnh kỵ binh Tài Quyết thần điện Diệp
Hồng Ngư đuổi đi, cũng chính là một trong những kẻ gọi là Đọa lạc thống lĩnh về sau làm nhân gian sợ hãi.
Ninh Khuyết trực tiếp giơ lên cây cung sắt, tay trái nắm chặt cánh cung, tay phải như mây bay nước chảy lưu loát sinh động dừng ở trên dây, tùy ý kéo, liền là "ông một tiếng vang nhỏ, dây cung khẽ rung động trở về vị trí cũ.
Tên thống lĩnh kỵ binh kia khó hiểu, bởi vì trên cây cung sắt không có mũi tên, giết người như thế nào?
Ngay sau đó, sắc mặt thống lĩnh kỵ binh trở nên cực độ tái nhợt, trong đôi mắt u ám hiện lên một chút ánh sáng, trong tiếng hét to, đưa Ý kiếm bảo vệ ở trước người, bởi vì hắn đã cảm nhận được sát ý.
Trên dây cung sắt không có mũi tên, nhưng có sát ý Ninh Khuyết buông dây, liền có một đạo sát ý sắc bén xé gió mà đi.
Xẹt" một tiếng vang nhỏ, trên thân kiếm trong tay tên thống lĩnh kỵ binh kia xuất hiện một vết nứt rõ ràng, rắc một tiếng gãy từ giữa, ngay sau đó, trên cổ tay hắn cũng xuất hiện một đường máu nhỏ bé.
Giống như trái cây chín nẫu thoát ly đầu cành cây, tay thống lĩnh kỵ binh rơi xuống đất.
Ninh Khuyết giơ lên cây cung sắt, đem một người tu hành từ bên cạnh đánh lén đập ngã xuống đất, không chút nào tạm dừng kéo dây cung lần nữa, hướng thống lĩnh kỵ binh vừa mới rơi xuống đất buông dây.
"Ông một tiếng vang nhỏ, có người đang đánh đàn.
Trên người tên thống lĩnh kỵ binh kia có thêm một đường máu. - Đường máu đó từ chỗ vai trái một mạch vạch tới dưới sườn, khắc sâu đến cực điểm.
Ngay sau đó, nửa thân trên của hắn từ trên nửa thân dưới trượt xuống, tựa như núi độ nghiêng.
Hai bờ con sông chảy xiết dữ dằn, trong nháy mắt này, im lặng một lát.
Ai nói không có mũi tên thì bắn không chết người?
Rất nhiều người đều sẽ nói như vậy.
Khi tiếng dây vang lên ở trước bãi sông mây mù tan đi, thế gian chưa ai từng thấy đây để trống giết người, bởi vì năm đó Ninh Khuyết ở trong mưa thu trước Hồng Liên tự, đem vị thống lĩnh họ Tử nọ dùng sát ý trên dây cắt thành mấy chục miếng thịt, Long Khánh cùng các thủ hạ của hắn đang hướng dưới núi đào vong, chưa nhìn thấy hình ảnh đó.
Ở trong mưa thu Ninh Khuyết biết thiên mệnh, từ thời khắc đó trở đi hắn liền có bản lãnh dùng dây cung giết người, chẳng qua ở trong mấy năm thời gian sau đó, hắn chưa từng dùng, đem bản lãnh này đặt ở chỗ sâu nhất của hộp đựng tên, thẳng đến hôm nay đối mặt các cường giả tu hành tới như sóng triều, mới để cái này triển lộ trước mắt người đời.
Mấy trăm cường giả tu hành không sợ sống chết bổ nhào tới.
Ninh Khuyết trầm mặc kéo dây cung.
Ông một tiếng vang nhỏ! Một thanh đao sắt nặng nề bị cắt thành hai nửa, cường giả cầm đao bị chặt đứt cánh tay phải, phát ra một tiếng tru lên thống khổ, không thể bảo trì cân bằng, ngã vào trong nước sông.
Một người trung niên mặc đạo bào kêu to từng tiếng, thanh kiếm trong tay hóa thành một con rồng bơi, mang theo nước sông dưới thân, mang thiên địa khí tức hùng hồn, đánh hướng mặt hắn.
Hắn giơ lên cây cung sắt, hướng con rồng bơi nước sông hình thành kia kéo dây cung.
Lại là "ông một tiếng vang nhỏ!
Con rồng nước đứt từ giữa, giữa đạo bào của người trung niên xuất hiện một khe hở, khe hở nhanh chóng mở rộng, máu tươi phun ra, nháy mắt nhuộm đỏ nước sông, hắn nặng nề ngã sấp xuống ở trong máu, không thể đứng lên nữa.
Một gã đông trướng cường giả mặc áo bào da, kéo dây cung, cách nước sông nhằm bờ bên kia.
Ninh Khuyết không thèm nhìn, kéo cung liền bắn, đạo sát ý đó xẹt qua bọt nước kích động bay lên, mang theo sự ẩm ướt, liền có hình dạng mơ hồ, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng tới trước người đối phương.
"Ba" một tiếng vang giòn, cung cứng trong tay tên cường giả đồng trướng người Man kia gãy từ giữa, dây cung tách hai đoạn hướng trên khung tung ra, tản ra hoa dây so với bọt nước càng thêm đẹp đẽ, thân cung gãy hung hăng đánh ở trên mặt hắn, hoàn toàn nện ở trên mắt hắn, đập ra một chùm máu tươi cùng chất lỏng hỗn hợp.
*****
Chẳng qua cường giả đồng trường này chưa phát ra rên rỉ hoặc là rú đau, bởi vì trên dây của Ninh Khuyết mang theo sát ý sau khi chặt đứt cung cứng của hắn, chưa tiêu tán ở đây, mà là tiếp tục tiến lên, trực tiếp chặt đứt cổ hắn. Đầu hắn rơi trong nước sông dặm, như tảng đá.
Chỉ cần giương cung, không cần cài tên, rõ ràng là bắn ảo, lại có sát ý chân thật.
Đây là thủ đoạn lấy cây cung sắt giết người của Ninh Khuyết.
Động tác của hắn rất ổn định, tay phải hóa thành từng đạo tàn ảnh, vô luận là đạo kiếm hay là mũi tên, đều không thể nhanh hơn sát ý rời cung, huống chi sát ý kia vô hình vô chất, phòng bị như thế nào?
Nước sông chảy xiết nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ là cái đối mặt, đã có vài tên cường giả ngã, ở trước động tác khống chế dây như tia chớp của hắn, căn bản không ai địch lại.
Ninh Khuyết nhìn xa xa bóng người Long Khánh dần ấn vào núi rừng, cất bước đi hướng trong nước sông, lúc này mấy trăm cường giả tu hành kia cũng đã đi hết tới bên người hắn, huyết chiến tiếp tục.
Vô số đạo kiếm phù đao mũi tên bay múa ngang dọc, đem không khí trên mặt sông cắt thành xoáy khí chảy xiết, như nước sông chảy xiết, bên trong ẩn chứa vô số nguy hiểm.
Mặc dù lấy trình độ cường hãn của thân thể Ninh Khuyết, ở dưới công kích mật độ cao cường độ cao như vậy, vẫn bị chút vết thương, viện phục màu đen đã rách, dưới sườn mơ hồ có thể nhìn thấy ở út vết máu.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, trầm mặc đi hướng bờ bên kia, tay trái cầm cung, tay phải khống chế dây, thỉnh thoảng nâng cánh tay nhắm, tay phải kéo dây cung, toàn bộ động tác ổn định đến một loại trình độ hoàn mỹ.
Hắn chưa chịu bất cứ công kích nào quấy nhiễu – những công kích đó muốn giết chết hắn, nhưng không thể nháy mắt giết chết hắn, vì thế những kẻ muốn công kích hắn, đều đã bị cây cung sắt của hắn giết chết.
Một tiếng cung ngân lên dễ nghe, liền có một cường giả tu hành trên người xuất hiện một vết máu. Vô luận người nọ mặc khối giáp chắc chắn như thế nào hay là sau khi võ đạo tu hành có được thân thể mạnh mẽ, đều không thể ngăn cản đường máu đó xâm nhập chỗ sâu nhất của xương thịt, cho đến bị cắt thành hai nửa, hoặc là cụt chân tay hoặc là chết.
Không ai có thể cản bước Ninh Khuyết vấn du bốn phương, cho dù quên cả sống chết công kích cũng không thể, mấy trăm cường giả tu hành tạo thành chiến đoàn, thậm chí bị một mình hắn kéo lui về phía sau!
Mấy trăm người, bị một cây cung sắt mang theo lui về phía sau!
Tiếng dây không ngừng vang lên, vang ong ong, như gãy loạn đàn. rất giống năm đó Nguyệt Luân quốc thành Triều Dương trước Bạch Tháp tự trên quảng tràng vang lên những tiếng động đó, chẳng qua ngày đó đại sư huynh chặt đứt mấy trăm sợi dây cung, vì là không để Ninh Khuyết bị giết, hôm nay Ninh Khuyết không ngừng kéo dây nghịch dây, vì là tận khả năng giết người nhanh chóng.
Vừa đi vừa bắn, không ngừng có máu tươi bắn tung tóe, có người ngã vào trong nước sông.
Ninh Khuyết tới giữa sông, hắn đứng ở trên một tảng đá ngầm hơi nhô lên, đón gió nhìn phía núi rừng bờ bên kia, gió sống thổi tóc hắn, hắn là trầm mặc mà cường đại như vậy.
Hơn hai trăm cường giả tu hành còn sống, hoặc đứng ở trong nước sông chảy xiết, hoặc đứng ở bờ sông, nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp tạm thời dừng công kích.
Kiến càng lay cây nào có dễ, ta ở nhân gian vô địch thủ -- câu này là dùng để hình dung Liêu Bạch, Ninh Khuyết còn chưa đạt tới loại cảnh giới đó, những cây cung sắt trong tay, thế gian cận chiến lại có ai có thể là đối thủ của hắn?
Ninh Khuyết nhìn mảng núi rừng kia, nói: "Ngươi đã không phục, thì nên đứng ra, cùng ta đường đường chính chính tranh tài một hồi, cần gì để cho những người này chịu chết?
Long Khánh không ở bờ sông, ở sau vách núi trong cánh rừng rậm.
Hắn nhìn từng hình ảnh tanh máu xảy ra trên sông, trầm mặc không nói, vẻ mặt yên tĩnh.
Ninh Khuyết rất mạnh -- tuy Ninh Khuyết chỉ bằng một cây cung sắt, bản lãnh lấy ý dây giết người vượt qua hắn tưởng tượng, nhưng người này mạnh vốn là việc trong dự kiến của hắn, cho nên hắn không biến săc.
Lúc này Long Khánh nghe được câu nói kia của Ninh Khuyết, hắn chưa bởi vì bị làm nhục cười nhạo mà tức giận, ngược lại khóe môi khẽ nhếch, không tiếng động nở nụ cười, bởi vì hắn biết Ninh Khuyết là đang nói chuyện cười.
Trước đây hắn và Ninh Khuyết, vĩnh viên sẽ không vinh viên sẽ không có tiếc tài nhau, bởi vì bọn họ đều không là anh hùng, cũng sẽ không giống giữa Quân Mạch và Diệp Tổ chính quan mà chiến như vậy, bởi vì bọn họ không phải quân tử.
Ninh Khuyết ra tay là Nguyên Thập Tam Tiễn đánh lén cường đại nhất, nào có tư cách nói hắn lấy nhiều địch ít?
Long Khánh biết hắn vô sỉ, vì chiến thắng hắn, mình phải tương tự thậm chí càng thêm vô sỉ hơn -- vì thắng lợi hắn có thể không tiếc mọi giá, bán đứng linh hồn cũng không sao cả, còn để ý cái gì khác?
Đạo môn đã bấp bênh, hắn không trở về Đào sơn. Đường quốc đông bắc biến quân đã xâm nhập Yến cảnh, chỉ cần huynh trưởng hơi ứng đối không thoả đáng, Thành Kinh sẽ bị diệt, hắn không trở về cố đô.
Những cái này hắn đều không để ý, hắn chi để ý Ninh Khuyết.
Vì sao? Bởi vì không phục.
Như thế nào có thể phục? Đương nhiên không phải đường đường chính chính chiến thắng đối phương, mà là giết chết đối phương.
Chết rồi, tự nhiên cũng sẽ phục.
Hắn cùng Ninh Khuyết hai người, ai chết trước, kẻ đó nhất định phải phục.
Long Khánh biết đạo lý này, Ninh Khuyết cũng biết đạo lý này.
Cho nên câu nói kia của Ninh Khuyết chỉ là chuyện cười, cho nên hắn nở nụ cười. -
Long Khánh nở nụ cười, còn bởi vì hắn biết mình sắp thắng.
Ninh Khuyết ở Vị thành hao hết lá bùa, ở quận Thanh Hà hao hết hạo nhiên khí. Hắn còn có thể viết phù, lại không có lá bùa có sẵn, nếu muốn viết thần phù, phải tiêu hao niệm lực, hắn còn có thể sử dụng ra Hạo Thiên thần huy, nhưng trong bụng hắn đã không còn hao nhiên khí bao nhiêu năm dự trữ nuôi dưỡng, muốn thu nạp thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, cân hao tổn niệm lực cực lớn.
Người đời đều biết Ninh Khuyết và Diệp Hồng Ngự giống nhau, đều là tuyệt thế thiên tài kiểm tu mấy tông, đạo pháp vô số. Ở sau Hạ Hầu, rất khó có ai bức ra toàn bộ con bài chưa lật của hắn, lấy cảnh giới thực lực của hắn hiện tại, càng không thể.
Nhưng hắn vạn dặm bôn ba giết người, mặc dù ở trong Lạn Kha tự tĩnh tu hồi phục một đoạn thời gian, cũng không thể giống lúc vừa rời thành Trường An mạnh như vậy, có chút thủ đoạn hắn trong khoảng thời gian ngăn không thể một lần nữa đạt được.
Chuyện Long Khánh phải làm, đó là buộc hắn hao tổn niệm lực.
Hắn du Ninh Khuyết bắn ra mũi tên sát kia, hắn để mấy trăm tên thủ hạ cuối cùng, trung thành nhất, cường đại nhất không sợ sống chết công kích, nối đuôi nhau chịu chết, vì tiêu hao niệm lực của Ninh Khuyết.
Niệm lực là cơ sở tu hành, là củi lửa chiến đấu, là tất cả.
Chưa từng có ai nghĩ tới bằng vào tiêu hao niệm lực đến chiế nắng Ninh Khuyết, bởi vì niệm lực của hắn cực kỳ hùng hồn, tương tự là chuyện rất nhiều người đều biết, Long Khánh lại dám nghĩ như vậy, cho nên hắn nghĩ như vậy.
Bởi vì chỉ có chính hắn biết một cái sự thật.
Không có ai, niệm lực có thể so với hắn nhiều hơn mạnh hơn!
Ninh Khuyết cũng không thể!
*****
Lòng tin của Long Khánh ở chỗ hắn chưa bao giờ là chiến đấu một mình, trong thân thể hắn có rất nhiều người, lúc này bờ sông cũng có rất nhiều người, những người đó là cường giả tu hành của đạo môn cùng động trướng vương đình, không phải kỵ binh bình thường, Ninh Khuyết mặc dù là vạn nhân địch thật sự, cũng không thể hoàn toàn không nhìn những cường giả đó công kích.
Ninh Khuyết cũng chú ý tới cục diện hôm nay có chút quỷ dị -- những người tu hành kia đối mặt cây cung sắt của mình, vậy mà không có bất luận kẻ nào lựa chọn lui bước tạm lánh, mà là liều sống chết, nối đuôi nhau công kích.
Người tu hành bị hắn chặt đứt cánh tay, đổi tay cầm binh khí lần nữa giết tới: Người tu hành bị hắn cắt đứt chân, vậy mà cũng nhảy nhót tiếp tục theo đồng bạn tiếp tục công kích; Những người đó sắc mặt tái nhợt, mỗi lần nhảy nhót sẽ tung tóe ra rất nhiều máu tươi, tùy thời đều có thể chết đi lại không để ý chút nào, hình ảnh dị thường khủng bố.
Hình ảnh khủng bố ý nghĩa ý chí chiến đấu khủng bố. Ninh Khuyết đứng ở trên đá ngầm, không ngừng kéo cung kéo dây, đem kẻ địch tới gần mình nhất nhất bắn chết ở trong nước sông chảy xiết, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại khẽ nổi sóng: Ý chí cường đại thậm chí không giống loài người như thế, sao có thể xuất hiện ở trên thân những người này?
Đột nhiên, hắn chú ý tới những cường giả tu hành này mắt đều có chút vấn đề, không màu đen giống người Trung Nguyên bình thường, cũng không giống như người Man thông thường màu rám nắng, mà là màu xám rất cổ quái, ảm đạm giống như là mây chì trên bầu trời.
Hơn hai trăm tên cường giả tu hành hướng về trong nước sông lao tới, xúm lại sau đó công kích, vô luận bị thương nặng bao nhiêu, cảm xúc của bọn họ đều là bình tĩnh như vậy, thậm chí tỏ ra có chút chết lặng, trong đôi mắt u ám của bọn họ không nhìn thấy bất cứ sự sợ hãi nào, chỉ có thể nhìn thấy giết chóc cắn nuốt người ta **, thậm chí khí tức gần như tự hủy.
Nhìn mấy trăm đôi mắt u ám này, Ninh Khuyết cảm thấy mình bị mấy trăm con sói hoang đói khát vây khốn, không khí quanh mình trở nên có chút rét lạnh, sinh ra cảnh giác mãnh liệt, động tác hai tay dần dần chậm lại.
-- Thả chậm động tác không phải muốn giảm công kích, mà là yêu cầu mỗi lần công kích đều có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Có thể trực tiếp đem đối phương chém eo hoặc đứt cổ tự nhiên tốt nhất, nếu không thể, như vậy cũng yêu cầu phải chặt đứt một chân của đối phương, để đối phương hành động khó khăn, chậm lại mật độ công kích như bầy sói của đối phương.
Cẩn thận như thế, là vì ở sâu trong lòng hiện lên cảm giác nguy cơ. Lúc này trên mặt sông khắp nơi đều là đạo kiếm cùng mũi tên, thiên địa khí tức bị mấy trăm đạo niệm lực cắt hỗn loạn không chịu nổi, hắn công kích thần tốc như thế nào nữa, mỗi lần cũng đều cần trả giá một ít, cho dù là một luồng niệm lực, một sợi lông tơ.
Trả giá nhỏ bé nữa tích lũy nhiều rồi, cũng sẽ ảnh hưởng đến thắng bại chiến cuộc cuối cùng, ví dụ như hang kiến ở đế dài ngàn dặm, ví dụ như thiết chước vu kiên cố tù phòng, Ninh Khuyết phải cẩn thận, huống chi đôi mắt u ám của các cường giả tu hành như bầy sói đói khát khiến hắn liên tưởng đến Long Khánh tu hành loại công pháp khủng bố nọ.
Hắn sẽ không quên, Long Khánh cho tới bây giờ còn chưa ra tay, ẩn ở trong núi rừng đối phương khẳng định là đang chờ đợi cơ hội.
Nước sông vẫn chảy xiết, mây mù tan đi không dấu vết, trên bầu trời không có mặt trời chói chang, chỉ có ánh sáng nhạt, chiếu sáng lên chém giết trong sống cuồn cuộn vách núi cùng với cách đó không xa thận hải xanh lam dưới vách núi.
Ninh Khuyết tiếp tục đi hướng bờ bên kia, không ngừng có người ngã xuống ở trước cây cung sắt của hắn, chỉ là tốc độ ngã xuống so với lúc trước chậm hơn rất nhiều. Bước chân hắn càng lúc càng trầm trọng, như vẻ mặt ngưng trọng.
Long Khánh quả thật là đang tìm cơ hội, hơn nữa hắn xác định cơ hội nhất định sẽ xuất hiện - hắn và Ninh Khuyết hai bên quá hiểu nhau, âm mưu quỷ kế những thủ đoạn đó không có quá nhiều ý nghĩa, cảnh giới tu vị cho tới thân thể đều lộ ở dưới bầu trời cùng ánh mặt trời, cái gọi là cục chỉ có thể là minh cục, như vậy tất cả đều có thể suy tính.
Ở dưới mấy trăm cường giả tu hành không sợ chết liên tục công kích, niệm lực Ninh Khuyết hùng hồn như thế nào nữa, cũng tất nhiên sẽ dần dần tiêu hao, hắn cẩn thận như thế nào nữa, chung quy cũng sẽ lộ ra lô hổng.
Bóng cây lá rừng rơi loang lổ ở trên mặt Long Khánh, giống như tăng thêm vô số vết sẹo. Hắn im lặng mà chuyên chú nhìn hình ảnh chiến đấu giữa sông, nhìn Ninh Khuyết xuống khỏi đá ngầm hướng mình đi tới.
Động tác khống chế dây của Ninh Khuyết vẫn ổn định như vậy, bước chân cũng là ổn định như vậy, nhưng... Quá ổn định.
Hắn nhấc tay vung huyền, tung chân vào nước, tiết tấu chính xác khó có thể tưởng tượng, nhưng chính là loại tiết tấu tuyệt đối chính xác này, ngược lại sinh ra một loại cảm giác hơi tỏ ra đông cứng.
Ban đầu chiến đấu, Ninh Khuyết từng biểu hiện ra loại cảm giác tự nhiên kia, trong bất tri bất giác đã bị máu tươi cùng chân tay cụt mài không biết đi nơi nào, hắn chỉ có thể dựa vào chính xác để khống chế toàn bộ chiến cuộc.
Muốn khống chế, vậy ý nghĩa hắn đã sắp không khống chế được.
Đây là cơ hội Long Khánh luôn chờ đợi.
Trong núi rừng bông sinh ra một cơn âm phong rét lạnh tĩnh mịch, mười mấy con chim bị dọa kêu loạn nha nha bay tản ra, lại chưa thể vượt qua ngọn cây, đã bị cơn âm phong kia đông cứng thân thể, ngã xuống.
Mặt đất xuất hiện một tầng sương mỏng, màn sương đó kéo dài mãi đến ngoài rừng, thẳng đến bờ sông, đông lạnh trước hết mấy đám bọt sóng lên bờ, sau đó sinh ra ngàn tầng tuyết.
Bóng người Long Khánh như u linh, xuất hiện ở trên nước sông chảy xiết, xuất hiện ở trước người Ninh Khuyết, phía sau hắn là hai vệt như vết bánh xe, khắc nhàn nhạt ở trên những bằng sương kia.
Di tượng băng tuyết trong rừng và bờ sông, là vì hắn ở nháy mắt này, không chút do dự phóng ra toàn bộ khí tức tịch diệt, bộc phát ra tốc độ khó có thể tưởng tượng, trực tiếp bổ nhào giết đến trước người Ninh Khuyết.
Lúc đó, Ninh Khuyết vừa mới kéo dây cây cung sắt, đem một gã võ giả đồng hoang cường hãn bắn thành hai nửa, chân phải hắn vừa mới nâng lên, sắp sửa bước lên viên đá ngầm có chút ướt phía trước.
Hắn nhấc tay sau đó nâng chân, trong đó tự có tiết tấu, không bị những kiếm ý đạo phong khủng bố trên mặt sông phá, chỉ cần bảo tr loại tiết tấu này, hắn liền có thể tiến lên mãi, không cần dừng lại.
Long Khánh có lực lượng đánh vỡ tiết tấu của hắn, hơn nữa chính là ở trên điểm mấu chốt nhất của tiết tấu của hắn.
Một đóa hoa đào màu đen tịch mịch, mang theo ý vị tịch diệt khó có thể hình dung, từ trên cao nhìn xuống, đánh hướng mặt Ninh Khuyết!
Tay trái Ninh Khuyết cầm cán cung, tay phải vừa mới rời khỏi dây cung, đang trong động tác đến tiếp sau.
Trong tích tắc, Ninh Khuyết thu hồi tay phải, cầm đoạn dưới cây cung sắt, tay trái năm đoạn giữa cây cung sắt, hai tay hướng trước đỉnh đầu, che ở trước đóa hoa đào màu đen kia.
*****
Ở thời khắc cuối cùng còn có thể tránh đồng quy vu tận, nắm giữ quyền chủ động Long Khánh chưa lựa chọn né tránh, mà là trầm mặc tiếp tục công kích, chỉ là không biết vì sao hoa đào đen dừng ở trên ngực Ninh Khuyết.
Oành một tiếng vang lớn, viện phục màu đen của Ninh Khuyết bị xé rách thành vô số mảnh, máu tươi cuồng bạo bắn tung tóe, đôi môi, lỗ mũi hắn cho tới mắt tại, đều đang không ngừng chảy máu.
Đồng thời, thanh đao sắt của Ninh Khuyết cũng hạ xuống.
Không nghiêng lệch, nặng nề chém vào trên trán Long Khánh! Một tiếng trầm nặng cực kỳ khủng bố!
Hắn không đeo mặt nạ bạc, nhưng trên mặt hắn tựa như đeo cái mặt nạ vô hình, đang không ngừng ngăn cản lưỡi đao cắt, tiếng động cực kỳ thê lương chợt vang lên!
Khuôn mặt Long Khánh nháy mắt tái nhợt, mặt mày vặn vẹo, tỏ ra cực kỳ thống khổ.
Một tiếng kêu to từ giữa đôi môi mỏng manh của hắn bật ra!
Vô số thiên địa khí tức bị hắn kêu gọi tới, thông qua hoa đào màu đen hướng về giữa ngực bụng Ninh Khuyết đánh đi!
Ninh Khuyết đã biến thành người máu, mắt bị máu nhuộm đỏ, lại vẫn là bình tĩnh như vậy.
Hắn thừa nhận thống khổ người thường khó có thể thừa nhận, đem toàn thân lực lượng đều đặt ở trên thanh đao sắt!
Lưỡi đao sắc bén hướng về mặt Long Khánh tiến thêm một phần, một dòng máu tươi chảy xuống!
Tiếng kêu của Long Khánh trở nên càng thêm thê lương, như sói hoang trên hoang nguyên tru lên, hoặc như là gào thét nào đó.
Mắt hắn trở nên u ám vô cùng, lông mày hắn theo gió mà bay, khuôn mặt hắn đang điên cuồng phun khí tức, dường như đang xảy ra biến hóa nào đó, sắp biến thành một người khác!
Ninh Khuyết cảm giác được nguy cơ trước đó chưa từng có, lại vẫn trầm mặc, tiếp tục hạ đao.
Tiếng kêu của Long Khánh liên tục, khuôn mặt không ngừng biến ảo, lại giống như lúc nào cũng có thể biến thành vô số người!
Theo hắn biến hóa, một lực lượng khủng bố bao trùm mặt hắn, cứng rắn chặn thanh đạo sắt!
Một đóa hoa đào màu đen hạ xuống, một thanh đao sắt màu đen hạ xuống, sinh tử tuy chưa lập tức thấy, lại đều đứng ở bên vách núi đen, quá trình này nhìn như rất dài, trên thực tế rất ngắn ngủi -- người tu hành hai bờ sông cuồn cuộn căn bản không kịp đến giúp Long Khánh, hai người đã tách ra, chiến cuộc đã tách ra, tự nhiên thắng bại cũng phân ra.
Một tiếng động định tại nhức óc vang lên, nước sông như thác ngược hướng bầu trời bay đi, tung lên mấy rèm nước cao trăm trượng, trong nước tràn đầy tảng đá rêu xanh, qua ng va chạm, sau đó vỡ vụn.
Trên bãi sông bờ trái xuất hiện một cái hố cực sâu. Ninh Khuyết ngã đáy hố, cả người đầm máu, không biết đã gây bao nhiêu cái xương. Long Khánh đứng ở ngoài hố, vẻ mặt nghiêm túc, đầy mặt máu tươi, tựa như ma thần.
"Ngươi cho rằng ta sợ chết?
Trên mặt Long Khánh không có bất cứ cảm xúc nào, nói xong câu đó, trên mặt hắn bỗng hiện ra một tia thống khổ, cong người họ ra hai ngụm máu, sau đó hung hăng lần nữa đứng thẳng người, lặp lại hỏi: "Người cho rằng ta sợ chết?
"Phản bội tín ngưỡng của mình, sống không bằng chết, trong cơ thể ta hiện tại có vô số loại niệm lực, giãy dụa xung đột lẫn nhau, ta mỗi ngày đều sống không bằng chết, người cho rằng... Ta sẽ sợ chết!"
Hắn phẫn nộ quát đối với Ninh Khuyết, như là đang phát tiết cái gì.
"Nhưng người vẫn là sợ chết."
Ninh Khuyết chống mép hố, đứng dậy, nhìn hắn nói, bị thương nặng như thế, lại vẫn chưa ngã xuống, đã không quan hệ với cảnh giới thực lực, chỉ ở khẩu khí kia.
Như Long Khánh nói, hao nhiên khí của hắn đã hóa thành trận gió khoái ý nọ ở quận Thanh Hà, nhưng khẩu khí đó vẫn còn.
Long Khánh không ngờ hắn còn có thể đứng lên, nói: "Bội phục."
Lúc này bờ sông còn có mấy chục tên cường giả tu hành chưa chết ở dưới cây cung sắt, còn sức chiến đấu, ở trong thời gian hai người đối thoại ngắn gọn đều trào tới, giơ lên đao kiếm trong tay đánh hướng Ninh Khuyết.
Hôm nay trận chiến này nhìn như là chuyện giữa Ninh Khuyết cùng Long Khánh, trên thực tế những người tu hành cảnh giới xa không bằng hai người bọn hắn ở trong đó phát huy tác dụng cực quan trọng, cái gọi là giòi bám xương, cùng lắm như thế.
Ninh Khuyết đưa tay lau máu tươi trên mặt mình, trong quá trình bàn tay rơi xuống, từ giữa ngực bụng lướt qua, chấm đầy càng nhiều máu tươi hơn, sau đó vươn đến không trung trước người, tỏa ra năm ngón tay.
Máu theo ngón tay hắn búng, hóa thành vô số giọt máu rất nhỏ, hướng bốn phía bay đi.
Gió sông thổi nhẹ, hắn dùng máu ở trong gió viết chữ.
Sắc mặt hắn chợt tái nhợt vô cùng, cho dù bôi máu tươi cũng không thể che dấu.
Vô số phù ý lăng lệ đến cực điểm, sắc bén đến cực điểm, nháy mắt bao phủ khắp bãi sông.
Những người tu hành lướt tới quanh hắn phát ra tiếng tru lên thống khổ mà phần nộ không cam lòng, tựa như ngựa chiến bị thừng cản ngựa ngăn cản ngã, gãy chân gãy tay, ùn ùn ngã trên mặt đất.
Tiếng rú đau cùng tiếng nước sông xen lẫn một chỗ, đặc biệt chói tai.
Vẻ mặt Long Khánh không thay đổi, đưa tay ở không trung vẫy một cái, đạo kiểm trong tay một tên đạo môn thần quan ngã lăn ở trong nước sống theo kêu gọi mà tới, ở trước người hắn hóa thành một dải ánh sáng, chặt đứt một đạo phù ý cuối cùng lặng yên đánh úp lại.
Đánh lén chưa thể thành công, vẻ mặt Ninh Khuyết không thay đổi, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Ngươi xem, ta còn có thể đánh tiếp."
Long Khánh vươn tay phải, đưa ngang ở trong gió sông, nói: "Mời."
Con sông phẫn nộ bỗng trở nên im lặng hẳn đi.
Bởi vì trên bãi sông khắp nơi đều là phù ý cùng kiếm quang phẫn nộ.
Không biết qua bao lâu.
Ninh Khuyết viết xong phú.
Trước người Long Khánh phân tán hơn trăm thanh đạo kiếm gãy.
Hai người xa xa nhìn nhau, cả người là máu, sắc mặt tái nhợt, đều rất mỏi mệt.
Chiến đấu của giới tu hành rất ít xuất hiện trường hợp như vậy. Hai người cảnh giới thực lực tiếp cận như thế, hiểu biết lẫn nhau như thế, cho nên chỉ có thể cứng đối cứng, cho đến cuối cùng đều dầu hết đèn tắt
Thật sự dầu hết đèn tắt.
Yên tĩnh thời gian dài.
Nước sông ào ào, hát một khúc ca không biết ý vị gì.
"Còn có thể đánh?" Long Khánh hỏi, thanh âm khàn khàn đến cực điểm. Ninh Khuyết trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn vũng máu dưới chân.
"Luôn truyền thuyết, niệm lực của ngươi so với Liễu Bạch càng thêm hùng hồn, ta chưa từng tin, nhưng hôm nay lại là tin rồi. Ta bố trí thời gian dài như vậy, chết nhiều thủ hạ như vậy, mới đem ngươi hao hết."
Long Khánh tựa cười mà không cười nói: "Chẳng qua... Chung quy vẫn là hao hết không phải sao?"
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Niệm lực của ngươi thì sao? Còn có thể có sao?"
Long Khánh bị hắn nhìn thấu, vẻ mặt không thay đổi, nói: "Lúc trước đao đó của người chưa thể chém chết ta, ngươi đã thua rồi."
Ninh Khuyết bỗng nhiên nở nụ cười.
Đây là chiến đấu từ bắt đầu đến bây giờ, hắn lần đầu tiên cười.
"Cái đó chẳng qua nói rõ da mặt ngươi dày hơn một chút."
Long Khánh bình tĩnh nói: "Cái này cũng là ưu điểm."
"Vấn đề ở chỗ, hiện tại chúng ta đều không có niệm lực, ngươi dựa vào cái gì cho rằng còn có thể thắng ta? Phải biết rằng năm đó lúc ta không thể tu hành, cũng đã rất am hiểu giết người."
← Ch. 961 | Ch. 963 → |