← Ch.977 | Ch.979 → |
Diệp Hồng Ngự và Trần Bì Bì, nói từ trên ý nghĩa nào đó là phản đồ lớn nhất trong lịch sử đạo môn, còn có tên Trình Lập Tuyết kia mang theo người cũ của Thiên Dụ thần điện quay về Đào sơn. Bọn họ đối với đạo môn, đối với Tây Lăng thần điện quá mức hiểu biết, nếu không phải bọn họ, thanh quang đại trận kia trước Đào sơn lại nào ở trong bóng tối trước bình minh bỗng nhiên mất đi hiệu lực?
Mọi người nhìn bọn họ, cảm xúc tất nhiên rất phức tạp.
Nhưng đại bộ phận ánh mắt trên sườn dốc lại chưa dừng ở trên người bọn họ, mà là dừng ở bóng người nhỏ nhắn cuối đường lên núi khoanh tay mà đứng, ở trong gió sớm như tiên tử kia chính phía trước Hạo Thiên thần điện.
Nàng từng tên là Lâm Vụ, hiện tại tên Dư Liêm, nàng còn có cái tên xỏ xuyên từ đầu tới cuối: Nhị thập tam niên thiền, nàng là tông chủ Ma tông đời này, hiện tại lại đứng ở chỗ cao nhất của Đào sơn, đây mới là vũ nhục lớn nhất đối với Tây Lăng thần điện.
Ma đạo không đội trời chung, ngàn năm qua, làm tông chủ Ma tông đi đến trước thần điện Tây Lăng, nàng là người đầu tiên.
Nhìn bóng người như cô bé kia, mọi người trong Tây Lăng thần điện cảm xúc dị thường phức tạp, rất là rét lạnh. Bản thân Dư Liêm lại không có cảm xúc gì, nàng thậm chí chưa nhìn thần điện, mà là nhìn nơi nào đó của phương bắc.
Loại không nhìn này, lại há chẳng phải một loại sỉ nhục?
Chỉ là... Đại Đường thiết kỵ đem Tây Lăng thần quốc càn quét sạch sẽ, đạo môn lại bảo lưu lại được rất nhiều thực lực, trước tiên đều lui vào đỉnh Đào sơn, lúc này trên sườn dốc còn có mấy ngàn thần quan chấp sự, lúc ánh mặt trời cuối cùng sinh ra, ánh sáng rơi xuống trên núi, chiếu sáng quần áo trên thân mọi người, hình thành một vùng biển màu đỏ đen, lại thêm mấy vạn kỵ binh, chỉ bằng mọi người thư viện lại thêm đám người Diệp Hồng Ngư, Trình Lập Tuyết, nào có thể dễ dàng nói phá?
Huống chi trong tòa Hạo Thiên thần điện kia, còn có Trị Mệnh định phong Triệu Nam Hải, còn có vị đạo nhân trung niên kia từ đầu tới cuối thấy không rõ, càng còn có vị chưởng giáo đại nhân Hùng Sơ Mặc hào quang vạn trượng kia!
Ánh sáng mặt trời mới sinh bị tầng mây trên biển che, chỉ lọt ra một chút ánh sáng, bị gió trong trẻo nhưng lạnh lùng trên Đào sơn thổi một cái, trở nên càng thêm ảm đạm, tòa thần điện màu trắng trang nghiêm kia đột nhiên trở nên lành lạnh.
Một tòa thần liên thật lớn chậm rãi từ trong thần điện đi ra, đạo nhân trung niên và Triệu Nam Hải trầm mặc đi đến trước xe kéo, nhưng mặc dù trong màn xe kéo truyền ra vạn trượng hào quang, vẫn không thể khiến âm u trên núi sáng ngời lên.
Dư Liêm xoay người, mặt không biểu cảm nhìn phía cái xe kéo lớn đó.
Trên sườn dốc, vô số ánh mắt cũng nhìn phía cái xe kéo lớn đó, vô luận chưởng giáo trong xe kéo, hay là liên tiền Triệu Nam Hải cùng đạo nhân trung niên, đều có cũng đã thực lực cùng thư viện chiến một trận.
Đạo nhân trung niên chậm rãi hướng Dư Liêm đi đến, vô số ánh mắt theo hắn mà di động, cảm xúc của thần quan chấp sự trở nên khẩn trương, lại cảm thấy máu dần dần nóng lên, biết đại chiến lập tức sẽ bắt đầu.
Dư Liêm chắp hai tay sau lưng nhìn đi tới hắn, mặt vẫn không biểu cảm.
Đạo nhân trung niên đi qua biến mấy vạn thần quan chấp sự hình thành, đi đến trước người Dư Liêm mười trượng dừng lại. Hắn sửa sang lại đạo bào cùng cảm xúc, sau đó nói một câu.
"Chúng ta nguyện hàng."
Đào sơn một mảng tĩnh lặng, một mảng tĩnh mịch.
Mọi người của Tây Lăng thần điện rung động nói không ra lời, những người đi theo Diệp Hồng Ngư và Trình Lập Tuyết cũng kinh ngạc không thể nói nên lời, thẳng đến một lát sau, trên sườn dốc bổng vang lên một tiếng mắng chửi mang theo khóc nức nở!
"Hùng Sơ Mặc, ta xXx!"
Mọi người trên sườn dốc rất rõ ràng, đạo nhân trung niên tuyệt đối không phải tự làm chuyện lạ, hắn quyết đoán, tất nhiên đã được chưởng giáo đại nhân cùng với Triệu Nam Hải, còn có những đại nhân vật của thần điện đồng ý!
Trận chiến này của đạo môn và thư viện từ ngàn năm trước duy trì đến hôm nay, trong đó vô số người chết đi, có bao nhiều hình ảnh chiến trường thảm thiết? Hôm nay quyết chiến cuối cùng, tuy đạo môn thế suy, nhưng dù sao còn có vô số năm tích lũy, rõ ràng có sức đánh tiếp, các lãnh tụ đạo môn... Lại muốn đầu hàng?!
Đám người trở nên phẫn nộ, tiếng quát mắng không dứt bên tại, có thừa bị phân, nào còn để ý thân phận địa vị của đạo nhân trung niên thậm chí chưởng giáo, có mấy thần quan giá thành kính, nước mắt người già tèm nhem, cũng có vô số giày cùng hòn đá từ trong đám người bay ra, giống như hạt mưa nên đến trên người đạo nhân trung niên.
Đạo nhân trung niên lại như là cái gì cũng chưa cảm thấy, chỉ là lẳng lặng nhìn Dư Liêm. Hắn đại biểu Tây Lăng thần điện, làm ra một cái quyết định khó khăn nhất, hắn tin tưởng thư viện sẽ làm ra phản ứng thích hợp.
Dư Liêm cũng không ngờ sẽ nghe được một câu như vậy.
Nàng không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Không cho hàng."
Tây Lăng thần điện muốn hàng, không thể tưởng tượng, lay động cả Đào sơn cũng sôi trào lên, khắp nơi đều là tiếng khóc cùng tiếng mắng bị phân, nhưng, Dư Liếm lại đại biểu thư viện nói, không cho hàng.
Cái này càng không thể tưởng tượng, vì thế Đào sơn lặng im, lặng ngắt như tờ. Đạo nhân trung niên nhíu mày nhìn Dư Liêm, nhìn rất lâu, thanh âm có chút nghẹn hỏi: "Vì sao?"
Ở phương diện Tây Lăng thần điện xem ra, thư viện không có bất cứ lý do gì không tiếp thụ bên mình đầu hàng, bởi vì đạo môn vẫn có thực lực rất mạnh, sở dĩ thần điện đồng ý hàng, là vì hiện tại lãnh tụ thật sự của đạo môn, vị chưởng giáo đại nhân kia ở trong vạn trượng hào quang nhìn như cao lớn vô cùng đã không còn dục vọng chiến đấu.
Càng chính xác hơn, mấy năm trước ở thư viện hậu sơn, Hùng Sơ Mặc sau khi bị Dư Liêm hô ra hành tung, chém bị thương nặng, mảng hào quang vạn trượng kia không thể che lấp được bộ dạng nhỏ bé trong thần bào của hắn nữa. Theo quan chủ rời Đào sơn, Diệp Hồng Ngư nhảy vào vực sâu, hắn không thể áp chế sợ hãi trong lòng nữa, hắn không hiểu thế giới này rốt cuộc là làm sao, Hạo Thiên vì sao sẽ vứt bỏ đạo môn, hoặc là đạo môn vì sao muốn vứt bỏ Hạo Thiên.
. Trải qua thời gian rất lâu giãy dụa tâm lý, Hùng Sơ Mặc quyết định đầu hàng, chỉ cầu có thể sống sót, có lẽ thư viện và Đường quốc còn có thể cho hắn đủ địa vị, chiến tranh, trước kia không phải đều là như vậy sao?Triệu Nam Hải cùng với đại nhân vật thần điện khác bị hắn thuyết phục hoặc là nói trấn áp, về phần đạo nhân trung niên tất nhiên cũng sẽ không phản đối.
Tây Lăng thần điện quyết định đầu hàng, tất nhiên đã trải qua quá trình rất phức tạp thậm chí là đấu tranh tanh máu, nhưng Dự Liêm nếu cẩn thận tự hỏi một đoạn thời gian, có lẽ cũng có thể hiểu rõ, vấn đề ở chố, nàng sau khi nghe đạo nhân trung niên nói, lại nghĩ cũng không nghĩ, đã bình tĩnh lạnh lùng mà tỏ vẻ từ chối, vì sao?
Dư Liêm chưa trả lời vấn đề của đạo nhân trung niên, bởi vì không cần trả lời.
*****
Tây Lăng thần điện đầu hàng, tất nhiên sẽ đưa ra một ít điều kiện, ví dụ như Hùng Sơ Mặc muốn sống, đạo nhân trung niên muốn sống, Triệu Nam Hải muốn sống, Hà Minh Trì muốn sống, rất nhiều người đều muốn sống. Mà các điều kiện đó, là nàng cùng với Ninh Khuyết không có mặt tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Như vậy, nàng liên không cho đội phương hàng.
Gió sớm thổi nhẹ, váy vàng khẽ dao động, bím tóc đuôi ngựa màu đen cũng đang nhẹ nhàng lung lay. Tay nàng vẫn chắp ở sau người. Đạo nhân trung niên nhìn bộ dáng đại tông sự của cô bé này, cảm thấy có chút rét lạnh.
Không có đầu hàng, sẽ có chiến đấu. Thư viện và đạo môn trận chiến này kéo dài ngàn năm, rốt cuộc sắp sửa phân ra thắng bại cuối cùng.
Ánh mắt vô số người trên con dốc nhìn phía cái xe kéo khổng lồ hào quang vạn trượng kia.
Bóng người chưởng giáo đại nhân trong xe kéo cao lớn tựa như trong mấy chục năm nay.
Giờ này khắc này, hắn là chỗ gửi gắm tinh thần của mấy vạn người Tây Lăng thần điện, trên sườn dốc còn có rất nhiều cường giả đạo môn, chỉ cần chưởng giáo có thể đối kháng được Dư Liêm, như vậy thần điện còn có hy vọng.
Kết cục trận chiến ngàn năm này, vô luận ai thắng ai thua, tất nhiên vĩ đại vô song, trận chiến này, tất nhiên phải duy trì rất lâu, từ sáng sớm đánh tới chiều tối cũng rất bình thường.
Tứ sư huynh đem sa bàn đặt ở trên đá, hắn quen dùng tính toán để an bài sách lược, trong Hạo Thiên thần điện điểm họa một cây hương to, có lẽ hiện tại tế trời đã không còn ý nghĩa, nhưng còn có thể dùng để tĩnh thần.
Giữa Đào sơn có đóa hoa hồng tươi đẹp nở rộ. Trong vạn người chú ý, Diệp Hồng Ngư đi đến giữa sườn dốc, nhìn phía cái thần liên thật lớn kia trước thần điện, Tài Quyết thần bào màu máu ở trong gió khẽ dao động.
Nàng lời gì cũng không cần nói, mọi người đều biết ý tứ nàng, Đào sơn ồ lên một mảng.
Nàng muốn chiến với Hùng Sơ Mặc.
Bóng người trong thần liền nguy nga như núi, bất động.
Triệu Nam Hải vẻ mặt hờ hững đứng ở trước xe kéo.
Vị Nam Hải đại thần quan này chính là cường giả Trị Mệnh định phong, hắn có tư cách chiến một trận với Diệp Hồng Ngư.
Ở sau Triệu Nam Hải, còn có mười mấy tên cường giả đến từ Nam Hải, trong đó còn có hai gã Tri Mệnh cảnh.
Cường giả phía thư viện có Dư Liêm, Diệp Hồng Ngư, Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường.
Đạo nhân trung niên nhìn Dư Liêm một cái, đi trở về bên xe kéo khổng lồ.
Luận số lượng cùng chất lượng cường giả, Tây Lăng thần điện cũng không yếu chút nào, chỉ là khí thế hơi kém mà thôi.
Dư Liêm biết ý tứ đạo nhân trung niên nhìn phía mình một cái đó, lại không để ý chút nào, trên khuôn mặt nhỏ non nớt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nàng không muốn giải thích cái gì nghiêm túc chính cường.
Ở trong nhận biết của nàng, Quân Mạch rất mạnh, tiểu sư đệ rất mạnh, Diệp Hồng Ngư cũng rất mạnh, nàng đã muốn đánh trận này, như vậy thì để cho nàng đi đánh thắng bại không có ngoài ý muốn.
Nàng thậm chí cảm thấy có chút không thú vị.
Vì thế nàng lần nữa nhìn phía phương bắc, tựa như lúc trước, giống như nơi đó có sự vật gì rất đáng chú ý.
Có gió sáng se lạnh nổi lên, thổi làm nàng nhíu lông mày nhỏ.
Tây Lăng thần quốc cách Đông hải một đoạn, nhưng gió nơi này thường thường đều đến từ trên biển, vậy đều là gió đông, gió lúc trước ở trong nắng sớm thổi nhẹ, đều là gió đông.
Lúc này gió thổi vào mặt, lại đến từ phương bắc xa xôi.
Vẻ mặt Dư Liêm khẽ thay đổi, khuôn mặt nhỏ non nớt không biết vì sao trở nên có chút tái nhợt.
Nàng xoay người, nhìn phía cái xe kéo khổng lồ kia trước Hạo Thiên thần điện.
Bím tóc đuôi ngựa đen nhanh nổi sóng, ở trên bầu trời u ám viết ra hai cái bóng đen.
- Các sư đệ sư muội nhìn ra cảm xúc của nàng có chút vấn đề, có chút kinh ngạc.
Đường Tiểu Đường hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì rồi?"
Dư Liêm nói: "Ta muốn rời khỏi."
Lúc nói lời này, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, thanh âm không có bất cứ run rẩy gì, nhưng ai cũng có thể nghe ra nàng lo âu cùng với phẫn nộ, mang theo hương vị chân thật đáng tin.
Quyết chiến sắp bắt đầu, nàng thân là sư tỷ cường đại nhất của thư viện, lại muốn rời khỏi?
Vậy chiến đấu kế tiếp làm sao bây giờ?
Thư viện và đường quốc mắt thấy đã sắp lấy được thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ, lại phải bất đắc dĩ rút đi?
Dư Liêm bỗng quyết định ra ngoài mọi người dự kiến, nhưng không có một gã đồng môn tỏ ra dị nghị, bởi vì bọn họ đã đoán được một số chuyện, vẻ mặt đều thay đổi.
Ngay lúc này, trên khuôn mặt non nớt của Dư Liên hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó nàng hít vào một hơi.
Trên sườn dốc nổi lên một trận gió lớn.
Ngực nàng chợt nhô lên, giống như muốn đem không khí cả Đào sơn hít hết vào trong thân thể.
Sắc mặt nàng chợt tái nhợt, không có một chút màu máu, giống như bị thương rất nặng. Mắt nàng chợt sáng ngời, khóe mắt lại bắt đầu đổ máu, tỏ ra cực kỳ đáng sợ.
Không phải gió, là thiên địa khí tức cả Đào sơn theo nàng hít thở, không ngừng rót vào thân thể nàng!
Giữa trời đất có hiện tượng khác thường, cây xanh trên Đào sơn lạc là không ngừng, đem tuyết đọng gạt xuống.
Diệp Hồng Ngự xoay người nhìn phía bên sườn núi, vẻ mặt hơi run sợ, thầm nghĩ mặc dù ngươi là hai mươi ba năm thiền, thân thể cứng như nham thạch, lại như nào ở trong thời gian ngắn như vậy, hấp thu nhiều thiên địa khí tức như vậy?
Thiên địa khí tức còn đang hướng trong thân thể Dư Liêm rót vào.
Xung đột giữa số lượng khí tức khủng bố phá vỡ khóe mắt nàng, cũng đánh tan bím tóc đuôi ngựa của nàng. Tóc đen như thác nước tản ra, sau đó theo gió từ phương bắc tới không ngừng bay múa.
Gió lặng, tóc dừng, .
Thắng đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ, mái tóc đen của nàng đang dài ra!
Nhưng, vô luận tóc đen của nàng dài ra như thế nào, lại vẫn giống lúc trước, buông ở giữa đầu gối.
Bởi vì nàng đang cao lên!
Sự non nớt trên mặt Dư Liêm dần dần lui.
Khí tức của nàng lại dần dần tăng vọt, cho đến mênh mông.
Trong mấy hơi thở, nàng đã từ một cô bé biến thành một cô gái.
Nhìn hình ảnh này, vẻ mặt đạo nhân trung niên dần run sợ. Hắn từng đọc quyền thiên thư chữ Sa, biết được rất nhiều tông phái tu hành trên đời đều có bí pháp, đạo môn cũng có cùng loại bí pháp thiêu đốt sinh mệnh đạt được lực lượng thật lớn, nhưng hắn chưa bao giờ biết có loại bí pháp nào, sẽ làm một người xuyên qua năm tháng dài lâu!
Nếu Ninh Khuyết ở trên sườn dốc, hắn sẽ liếc một cái nhìn ra công pháp Dư Liêm dùng, bởi vì trong thức hải của hắn có mảnh ý thức của Liên Sinh, càng bởi vì năm đó ở trên hồ tuyết, hắn tận mắt thấy Hạ Hầu nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Đây là bí mật bất truyền của Ma tông. Nháy mắt, Dư Liêm mất đi mười năm thời gian.
Nàng đem đoạn năm tháng, hoặc là nói sinh mệnh đó biến thành lực lượng.
Tốt đẹp là, nhân gian chưa nhìn thấy đầu bạc.
Nàng vốn là cô bé cực kì trẻ con.
Mười năm sau, nàng biến thành một nữ tử vẻ mặt dịu dàng, giữa lông mày lại có ý lạnh thấu xương.
← Ch. 977 | Ch. 979 → |