← Ch.105 | Ch.107 → |
- Thượng phẩm linh giáp? - Nguyên Bưu gian nan lên tiếng hỏi lại, ánh mắt trợn trừng như mắt trâu vậy.
Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có chút không tin, ở trong thanh âm tràn ngập sự hoài nghi liệu có phải Phương sư huynh bị hoa mắt hay không.
Nguyên liệu khải giáp và binh khí đều do Bích Thủy Uyển cung cấp, cũng do một tay hắn lựa chọn ra những tinh phẩm. Chỉ có điều, tinh phẩm trong mắt hắn và tinh phẩm trong mắt Linh Sư hoàn toàn là hai cái khác nhau.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Linh Đạo, muốn quán linh một bộ áo giáp và binh khí thành linh khí bình thường cũng không phải việc gì khó. Nhưng ở tay tuyệt đại đa số Linh Sư thì mấy thứ này chỉ là tạo thành loại hàng hạ phẩm, hoặc nếu như may mắn có thể đạt được vài món trung phẩm đã là không tệ. Còn về sĩ cấp thượng phẩm sao.... Điều này tuyệt đối vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Phương Hủy chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Không tồi. Là thượng phẩm. Tuyệt đối là sĩ cấp thượng phẩm linh giáp.
Ánh mắt Nguyên Bưu đảo một vòng, khó tin nói:
- Doanh tiểu huynh đệ! Hay là ngươi mời Trương Minh Vân đại sư xuất thủ?
Phương Hủy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nhìn Doanh Thừa Phong.
Hắn làm giám định sư trong Bích Thủy Uyển đã lâu năm, cho nên so với Nguyên Bưu thì càng hiểu biết thêm được về giá trị của thượng phẩm linh giáp.
Nếu như từ một chiếc áo giáp được chế tạo bởi những tài liệu quý báu mà quán linh thành thượng phẩm linh giáp thì có khả năng cao hơn. Nhưng loại mặt hàng thông dụng làm bằng tinh cương này mà muốn trở thành thượng phẩm linh giáp như vậy người phụ trách khắc linh văn và quán linh tuyệt đối không phải là một Linh Sư bình thường.
Cho nên giờ phút này, trong lòng Phương Hủy cũng có hoài nghi, Doanh Thừa Phong có phải đã mời Trương Minh Vân đại sư xuất thủ không?
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Bộ áo giáp binh khí này là do Doanh mỗ tự mình khắc linh văn và quán linh, thật sự là để hai vị phải chê cười rồi.
Phương Hủy và Nguyên Bưu thoáng trao đổi ánh mắt kinh hãi cho nhau, trong lòng bọn họ nhấc lên sóng gió tới tận trời.
- Ha ha... - Phương Hủy cười lớn hai tiếng, nói:
- Không thể tưởng tượng được Doanh tiểu huynh đệ tu luyện Linh Đạo lại vững chắc như vậy. Phương mỗ thật sự là thất kính rồi.
Đây là Trương phủ, Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không dám cướp đoạt công lao của Trương Minh Vân đại sư. Cho nên, hắn nếu nói vật này do bản thân mình làm ra, như vậy thì tuyệt đối là chính xác.
Nhưng một vị Linh Sư trẻ tuổi như vậy không ngờ lại có thể đem áo giáp luyện bằng tinh cương quán linh thành thượng phẩm linh giáp, loại chuyện này không khỏi làm cho người ta phải thán phục, tán dương.
Doanh Thừa Phong khiêm tốn lắc đầu, nói:
- Đây là tại hạ may mắn, ngẫu nhiên làm được mà thôi. - Dừng lại một chút, hắn nói:
- Tại hạ mời hai vị đến đây thật ra là muốn đàm phán một chút về thù lao, không biết ý hai vị thế nào?
Phương Hủy bật cười nói:
- Thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, đây là điều tự nhiên. - Hắn quay đầu, nói:
- Nguyên sư đệ, giao cho ngươi.
Nguyên Bưu cười ha hả vài tiếng, những thớ thịt trên người không ngừng rung lên theo từng tiếng cười của hắn.
- Doanh tiểu huynh đệ! Tuy rằng áo giáp và Phong Linh Thạch đều là chúng ta đưa ra....
Doanh Thừa Phong đột ngột vung tay lên, cắt đứt lời hắn, nói:
- Nguyên huynh! Có một việc tại hạ quên không nói.
Nguyên Bưu hơi giật mình, vội vàng nói:
- Doanh tiểu huynh đệ cứ nói.
- Tại hạ trong lúc quán linh phát hiện ra linh tính lực lượng ẩn chứa trong một viên Phòng Ngự Chi Thạch không thể quán linh cho một chiếc áo giáp. Cho nên.... . - Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua mặt hai người, nói:
- Nếu hai vị muốn có những bộ áo giáp cấp bậc tương tự, như vậy phải cung ứng thủ số lượng Phong Linh Thạch.
Ánh mắt hai người Phương Hủy lóe lên như sao, không hề che dấu vẻ kinh hãi.
Một viên Phòng Ngự Chi Thạch ẩn chứa linh tính lực lượng đủ để quán linh một chiếc áo giáp, vậy mà.... .
Đến tận lúc này, hai người bọn họ rốt cục cũng hiểu được, Doanh Thừa Phong vì sao có thể làm cho chiếc áo giáp được chế tạo bởi vật liệu bình thường trở thành thượng phẩm linh giáp.
Nhìn bộ dạng im lặng của hai người, Doanh Thừa Phong ho khù khụ một tiếng, nói:'
- Đương nhiên, nếu hai vị cảm thấy làm như vậy là lãng phí, thì tại hạ có thể nghĩ biện pháp làm giảm phẩm chất của khải giáp.
- Không cần. - Hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu gần như cùng lúc mở miệng nói.
- Ha ha.... - Nguyên Bưu cười xấu hổ, nói:
- Doanh tiểu huynh đệ! Ý của ngươi là chỉ cần chúng ta có thể cung cấp đủ Phong Linh Thạch, như vậy ngươi có thể luyện chế ra thượng phẩm linh khí sao?
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Tại hạ không dám cam đoan tất cả sẽ thành công, nhưng một nửa thượng phẩm linh khí thì không phải là vấn đề.
Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời liếc mắt nhìn nhau, thật vất vả lắm mới đem kích động trong lòng đè ép xuống.
- Tốt lắm. Doanh tiểu huynh đệ! Ngươi yên tâm đi. - Nguyên Bưu vỗ ngực nói:
- Số lượng Phong Linh Thạch gấp đôi Bích Thủy Uyển chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị thỏa đáng. - Hắn hướng về phía Doanh Thừa Phong vái một cái, nói:
- Những thứ còn lại đành để Doanh tiểu huynh đệ trợ giúp vậy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng lấy làm kỳ, thân hình mập mạp như vậy mà Nguyên Bưu có thể gập được như thế không khỏi quá khoa trương đi.
Hơi cười, hắn nói:
- Nếu tại hạ đã nhận ủy thác của hai vị, tự nhiên sẽ tận tâm tận lực làm.
Nguyên Bưu đứng thẳng người dậy, liên tục gật đầu, nói:
- Vậy đa tạ Doanh huynh.
Xưng hô của hắn không ngừng biết đổi, ban đâu thì tiểu huynh đệ sau đó thoáng gần gũi lại thành Doanh tiểu huynh đệ, nhưng khi biết được chiếc thượng phẩm linh giáp này do tự tay Doanh Thừa Phong làm ra, xưng hô của hắn không ngờ trực tiếp trở thành Doanh huynh. Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Doanh Thừa Phong ở trong lòng hắn đã tăng lên một bước dài.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Nguyên Bưu vỗ trán, nói:
- Doanh huynh! Tại hạ không ngờ lại quên mất. - Hắn chỉ vào linh giáp, nói:
- Thượng phẩm linh giáp chính là vật khó có được, Bích Thủy Uyển nguyện ý dùng mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan và trăm lượng hoàng kim làm thù lao. Không biết Doanh huynh có vừa lòng không?
Hai người bọn họ và Doanh Thừa Phong giao dịch cũng không phải chỉ một hai lần, tự nhiên biết được người trẻ tuổi này coi trọng vật gì.
Mà Nguyên Bưu lập tức đưa ra giá mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan thì thực tế đã là tương đối khách khí rồi.
Dù sao áo giáp và Phong Linh Thạch đều do Bích Thủy Uyển cung cấp, Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ cần quán linh là có thể biến thành linh giáp mà thôi.
Chỉ cần tiêu hao chút linh lực, lại không mất tiền vốn mà có thể kiếm được thù lao mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan thì đây tuyệt đối là việc cực kỳ có lợi. ,
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, khẽ nhíu mày lại.
Trong lòng Nguyên Bưu thoáng hồi hộp, vội vàng nói:
- Doanh huynh cũng biết Bích Thủy Uyển bất quá chỉ là một chi nhánh mà thôi, giá này là mức cao nhất mà tại hạ có thể làm chủ rồi. Nếu Doanh huynh không hài lòng thì thư thả cho mấy ngày, để Nguyên mỗ bẩm báo lên trên rồi trả lời lại sau.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, bật cười nói:
- Nguyên huynh hiểu lầm. Tại hạ rất hài lòng với thù lao như vậy. Chỉ có điều.... - Thanh âm của hắn hơi kéo dài ra một chút, mà Nguyên Bưu và Phương Hủy lại nghe rất chăm chú chỉ sợ sẽ bỏ sót một chữ.
- Tại hạ có một yêu cầu nhỏ, đó là đổi thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan thành trung phẩm.
Nguyên Bưu thoáng lặng người đi một chút, như trút được gánh nặng, nói:
- Việc này thì đơn giản, vậy một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan đổi lấy mười một viên trung phẩm. - Hắn cười ha ha, nói:
- Dù sao chúng ta cũng không thể để cho Doanh huynh chịu thiệt a.
Nếu như Doanh Thừa Phong đưa ra yêu cầu đổi thượng phẩm thành cực phẩm thì hắn căn bản không thể làm chủ. Nhưng nếu đổi thành trung phẩm thì đối với hắn mà nói đây tuyệt đối là chuyện cầu còn không được.
Doanh Thừa Phong ngạc nhiên nói:
- Nguyên huynh! Nếu tại hạ không nhớ lầm, thượng phẩm đổi sang trung phẩm hình như là mười chứ.
Nguyên Bưu tươi cười nói:
- Thượng phẩm đổi lấy trung phẩm bình thường sẽ là mười viên, nhưng trên thực tế có rất nhiều người nguyện ý lấy mười hai viên trung phẩm để đổi một viên thượng phẩm. Ha ha... Bất quá vẫn là câu nói kia, ở trong quyền hạn của Nguyên mỗ thì mười một viên đã là cực hạn, nếu Doanh huynh không hài lòng tại hạ sẽ hồi bẩm lên trên, tranh thủ cấp cho Doanh huynh câu trả lời vừa lòng nhất.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng cung tay nói:
- Tại hạ hết sức hài lòng. - Hắn đối với sự thẳng thắn, thành khẩn của Nguyên Bưu hết sức thưởng thức. Tuy rằng hắn biết được đối phương dùng thủ đoạn để lấy lòng mình, nhưng loại cảm giác được người ta coi trọng quả thật cũng không tồi. Hơi ôm quyền thi lễ, hắn nói:
- Hai vị! Hợp tác vui vẻ.
Nguyên Bưu và Phương Hủy vội vàng đáp lễ, sau khi để lại những tài liệu vận chuyển tới, hai người mang theo chiếc thượng phẩm linh giáp rời khỏi Trương phủ.
Sau khi rời xa Trương gia vài dặm, Nguyên Bưu mới thở dài một tiếng, nói:
- Không thể tưởng được. Phương sư huynh! Hóa ra kiện thượng phẩm linh giáp này lại do chính tay Doanh huynh làm ra.
Phương Hủy chậm rãi gật đầu, nói:
- Kẻ này không phải là vật trong ao, ngày sau tất có lúc hóa rồng bay lên.
Trong lòng Nguyên Bưu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, nói:
- Phương huynh! Huynh thấy hai bộ linh khí lần trước liệu có phải hay không....
Phương Hủy hơi run sợ nửa ngày, rồi quả quyết lắc đầu nói:
- Không có khả năng. Chiếc áp giáp này chẳng qua chỉ là cơ sở Linh Đạo, người có thiên phú trác tuyệt mới có thể chế tạo thành thượng phẩm. Nhưng bộ đồ linh khí quá mức phức tạp, ngoại trừ thiên phú thì còn cần kinh nghiệm hỗ trợ, cho nên hai bộ đó không có khả năng do hắn rèn thành.
Nguyên Bưu lúc này mới gật đầu, thì thào nói:
- Hoàn hảo. Nếu như hai bộ linh khí kia cũng xuất phát từ trong tay hắn thì hắn quả thật là quái vật a.
Phương Hủy tức giận liếc mắt nhìn Nguyên Bưu, nói:
- Chớ có nói bậy, để cho người ta nghe được sẽ mang tới phiền toái không đáng có.
Vành tai mập mạp của Nguyên Bưu hơi rung lên vài cái, hắn tự tin nói:
- Sư huynh! Ở khu vực quanh đây không có ai có khả năng giấu diếm được tiểu đệ.
Phương Hủy cười lạnh một tiếng, nói:
- Linh sư thủ đoạn quỷ dị khó lường, thần thông cường đại, khó có thể tưởng tượng. Ha ha... Ngươi thật sự có thể khẳng định như vậy sao?
Trong lòng Nguyên Bưu thoáng lạnh lẽo, quay đầu nhìn bốn phía nửa ngày, dường như cảm giác có một loại ánh mắt không hiểu ở giữa hư không đang nhìn chằm chằm vào mình, cả người dần lạnh toát.
Phương Hủy thấy bộ dạng nghi thần nghi quỷ của hắn thì không khỏi vừa buồn cười, vừa tức giận, nói:
- Đừng ồn ảo nữa, chỉ cần chúng ta không có tư tâm, toàn lực hoàn thành giao dịch thì có thể nhận được sự hữu nghị của Doanh huynh.
Ánh mắt Nguyên Bưu lập tức sáng ngời lên, hắn nói:
- Sư huynh! Huynh thấy lần này tiểu đệ giao dịch như vậy có đáng giá không?
- Đáng giá. - Phương Hủy thật lòng nói:
- Thật sự rất đáng giá.
Có thể dùng phương thức không lỗ một đồng vốn để giao hảo với hai vị Linh Sư nếu như truyền ra ngoài sợ rằng các quản sự chi nhánh khác sẽ phải đưa ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn hai người bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, đám người hầu ở xung quanh không hiểu gì nhìn bọn họ. Cả đám người đều thầm nghĩ trong lòng: Không biết chuyện gì mà có thể khiến cho hai người trước nay không lộ tình cảm ra bên ngoài giờ lại cao hứng như thế.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |