← Ch.115 | Ch.117 → |
Đứng thẳng người lên, ba người trợn trừng hai mắt nửa ngày, Doanh Thừa Phong mới cười khổ nói:
- Thật xin lỗi. Đã khiến hai vị phải sợ hãi.
Hai tên thủ vệ liên tục xua tay, nếu như nói lúc đầu bởi vì tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong còn kém mà có chút khinh thường. Nhưng sau khi trải qua một màn vừa rồi, trong lòng bọn họ không còn một chút khinh thường nào nữa.
Linh Sư quả nhiên là một chức nghiệp thần bí khó lường, bọn họ sở hữu những thủ đoạn cường đại, tuyệt đối khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Nếu trong lúc hai bên giao thủ mà đột nhiên phóng thích ra thanh chủy thủ như thế này, như vậy trừ khi là sớm có chuẩn bị, hơn nữa trên người còn mang theo linh khí phòng ngự cường đại, nếu không thì bản thân ở giữa trung tâm vụ nổ tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong hơi chuyển động, nhìn dấu vết loang lổ trên vách tường, trong phòng có một ít dụng cụ bị hao tổn, trong lòng hơi có chút chột dạ.
Dấu vết trên vách tường thì cũng thôi, nhưng những khí cụ ở trong phòng này rõ ràng là vật dùng để thí nghiệm linh khí. Hiện giờ hắn kích nổ chủy thủ cũng không biết là những thứ này có bị hư hại không.
Nếu như vì nguyên nhân này mà bị Phong Huống tiền bối chỉ trích thì thật sự là không đáng.
Bỗng nhiên từ bên ngoài cửa vang lên một tiếng động nhỏ, cửa khố phòng nhẹ nhàng được đẩy ra.
Ánh mắt ba người lập tức chuyển về phía đó, hai tên thủ vệ lập tức gập thân hình theo góc chín mươi độ nói:
- Lão gia.
Phong Huống mặt mày đỏ bừng, trên trán có một vết sẹo nhỏ, quần áo trên người vị vài lỗ hổng, rõ ràng vừa cùng người giao thủ trở về, cho nên mới trở nên chật vật như thế.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, trải qua một đoạn thời gian, hắn đối với địa vị của Phong Huống ở trong tông môn đã có hiểu biết tương đối.
Phong Huống tuyệt đối là một trong những người có quyền uy tối cao nhất trong tông môn, hơn nữa bởi vì lão trời sinh có sát khí hung lệ trong tinh thần lực lượng cho nên có ưu thế trong việc quán linh binh khí. Do đó, thân phận của lão ở trong tông môn cũng có được quyền lợi và địa vị cực cao.
Nhân vật như vậy ở trong tông môn mà lại có bộ dạng như thế này thì quả thực là quá mức khó tin.
Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên vài suy nghĩ, cả kinh nói:
- Phong sư tổ! Có người ngoài xâm nhập sao?
Phong Huống hơi giật mình, rồi đưa ánh mắt xem thường nói:
- Nói hươu nói vượn, nơi này là tổng bộ Khí Đạo Tông chúng ta làm sao có khả năng bị người ngoài xâm lấn? - Trong lòng lão tràn ngập lòng tự tin, làm cho không một người nào có thể hoài nghi.
- Đã không có người ngoài xâm lấn, như vậy ngài.... - Doanh Thừa Phong hồ nghi hỏi.
Hắn thật sự không nghĩ ra được, tông môn đã không bị xâm nhập thì còn ai dám động thủ với Phong Huống nữa.
Phong Huống vung tay nói:
- Đừng nói nữa. Đều là lão gia hỏa kia không thức thời. Hừ! Không cho thì sao? Cuối cùng không phải là còn bị ta đoạt được sao...
Doanh Thừa Phong không hiểu gì nhìn lão, nhưng trong lòng nhanh chóng tính toán xem lão gia hỏa trong miệng Phong Huống là ai.
Ánh mắt Phong Huống rơi xuống người hai tên thủ vệ nói:
- Hai người các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?
Hai tên thủ vệ đều mặc áo giáp dày trên người, đầu lại đội mũ bảo vệ, đến bây giờ vẫn chưa kịp tháo xuống, cho nên nhìn qua có chút cổ quái.
Hai người cười khổ một tiếng, rồi tranh thủ bỏ mũ phòng hộ xuống, một người khom người nói:
- Lão gia! Chúng tiểu nhân giúp Doanh thiếu gia thí nghiệm uy lực linh khí.
- Linh khí? - Phong Huống đảo ánh mắt nhìn một góc tường ở phía xa cùng với căn phòng bừa bộn, sắc mặt không khỏi thay đổi nói:
- Là linh khí gì? Sư cấp linh khí sao?
Tuy nói lực bùng nổ còn phân tán ra bốn phương tám hướng, nhưng ở phía trước vụ nổ lại không nghi ngờ chính là chỗ chịu lực phá hoại nặng nề nhất.
Dấu vết khủng bố kia làm người nào nhìn thấy cũng phải trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngay cả người như Phong Huống cũng không dám coi như không có việc gì.
Mà tạo thành thương tổn tới trình độ này tuyệt đối không phải là sĩ cấp linh khí có thể làm được.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy không thể giải thích chính là ngay cả khi ba người Doanh Thừa Phong có được sư cấp linh khí thì làm có có thể đem uy lực của nó phát huy ra tới mức này?
Sư cấp linh khí tự nhiên là chỉ có sư cấp cường giả mới có thể thi triển ra, ba tên võ sĩ dù có đồng tâm hiệp lực thì cũng đừng mơ tưởng phát huy ra được uy lực cường đại của nó.
Hai tên võ sĩ thủ vệ lắc đầu liên tục nói:
- Lão gia! Đây là linh khí do Doanh thiếu gia tự mình quán linh.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi chau lại, lão quay đầu sang phía Doanh Thừa Phong, dùng ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, nói:
- Thừa Phong! Ngươi vừa mới quán linh linh khí?
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Vâng. Phong sư tổ sau khi đưa bản ghi chép cho tiểu tử thì tiểu tử đột nhiên có chút cảm ngộ nên muốn rèn một thanh linh khí.
- Linh khí ở chỗ nào? - Phong Huống trầm giọng hỏi.
Lúc này trong lòng lão vừa mừng vừa sợ, tiểu tử Doanh Thừa Phong này dường như lại muốn mang lại ngạc nhiên lẫn vui mừng cho lão.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Linh khí đã bị phá hủy rồi ạ.
- Phá hủy?
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Tiểu tử vừa quán linh một kiện ám khí linh khí, vừa rồi trong lúc thí nghiệm đã bị phá hủy rồi. - Hắn dừng lại một chút, bổ sung nói:
- Đây là loại ám khí tiêu hao, chỉ có thể phóng xuất một lần uy lực.
Ánh mắt Phong Huống lóe lên một tia quang mang, lão xoay người lại nói:
- Chuyện ngày hôm nay không được truyền ra ngoài, hai người các ngươi hãy quản tốt miệng mình đi.
Hai tên thủ vệ vội vàng khom người ứng tiếng, bọn họ là thủ hạ của Phong phủ, tự nhiên biết được khả năng khủng bố của vị lão gia của mình. Nếu như lão nhân gia đã nói như vậy thì tuyệt đối không được tiếc lộ dù chỉ là một lời, nếu không kết cục hai người bọn họ sẽ tương đối thê thảm.
Phất tay một cái, hai người giống như được đại xá, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong phòng thử binh khí chỉ còn lại hai người một già một trẻ, Phong Huống thản nhiên nói:
- Thừa Phong! Ngươi lại làm ra một thanh ám khí tương tự cho ta xem.
Doanh Thừa Phong thấy lão cũng không có truy cứu việc mình làm hư hỏng phòng thử binh khí, trong lòng cũng âm thầm được thả lỏng, vội vàng nói:
- Phong sư tổ! Vãn bối trước tiên phải đi lựa chọn vài món binh khí thích hợp đã.
Phong Huống khẽ gật đầu, cùng với Doanh Thừa Phong đi ra tạp binh khố, tận mắt nhìn thấy hắn chọn ra hơn mười thanh binh khí loại nhỏ.
Những thanh binh khí này đều có một điểm chúng đó là thể tích của nó không lớn, nó dùng làm binh khí chiến đấu cũng được mà dùng làm ám khí cũng rất thích hợp.
Nhìn Doanh Thừa Phong lựa chọn những thanh binh khí này, trong lòng Phong Huống có vài phần tin tưởng.
Cầm một chiếc chủy thủ được rèn từ tinh cương, Doanh Thừa Phong cúi đầu trầm tư để cho Trí Linh ở trong đầu âm thầm tính toán bố cục chỉnh thể.
Sau một lát, hắn lấy ra Minh Linh Châm, vận chuyển chân khí, phóng xuất ra tinh thần lực lượng, khi cả hai kết hợp hoàn tất thì cũng bắt đầu khắc linh văn lên thanh chủy thủ.
Từng nét linh văn hiện ra trên thanh chủy thủ, Phong Huống ở bên cạnh im lặng nhìn, trong lòng không ngừng tính toán. Sau một lát, vẻ mặt lão không tự chủ được lại hiện ra một tia kinh ngạc.
Doanh Thừa Phong khắc đồ án linh văn lên thanh chủy thủ không ngờ lại tồn tại chỗ thiếu hụt rất lớn.
Bình thường khi Linh Sư khắc linh văn lên đồ vật luôn chú ý phải hành văn liền mạch lưu loát, tốt nhất là từ đầu tới đuôi không có điểm tạm dừng.
Nhưng Doanh Thừa Phong trong lúc khắc đồ án linh văn lên thanh chủy thủ lại cố ý dừng lại vài lần, tuy rằng tiếp theo vẫn bổ sung nhưng làm như thế sẽ tạo thành trở ngại khi chân khí kích hoạt đồ án linh văn.
Nếu Phong Huống không nhìn thấy uy lực đáng sợ tạo thành ở trong phòng thử binh khí của mình, thì lúc này lão chắc chắn đã mở miệng trách cứ.
Đồ án linh văn vừa hoàn thành, Doanh Thừa Phong lập tức thu hồi linh bút, Phong Huống đưa ánh mắt nhìn hắn tràn ngập hương vị cổ quái.
- Thừa Phong! Ngươi tin tưởng đồ án linh văn này không có chỗ nào sai chứ?
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu một chút, nói:
- Phong sư tổ! Vãn bối từng có cơ duyên ở trogn một quyển sách cũ thấy được loại đồ án linh văn này, cho nên...
- Một quyển sách cũ? - Phong Huống hơi nhướng mày, nói:
- Là từ chỗ Trương Minh Vân sao?
Có thể để cho người thường tiếp xúc với Linh Đạo cũng không phải là nhiều, mà loại sách cổ ghi chép lại đồ án linh văn càng không phải mặt hàng vỉa hè. Ngoại trừ ở một số địa phương truyền thừa đặc thù thì gần như không thể nào thấy được, cho nên Phong Huống tự nhiên là nghĩ tới Trương Minh Vân.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, đối với điều này tốt nhất là để cho lão nhân gia cứ tiếp tục hiểu lầm, bản thân hắn cũng đỡ phải giải thích.
Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như nói cho Phong Huống biết đồ án linh văn này là do bản thân tự thiết kế, như vậy khẳng định sẽ càng phiền toái hơn.
Phong Huống khẽ gật đầu, tiếp nhận thanh chủy thủ trong tay Doanh Thừa Phong, sau một lúc cẩn thận cảm ứng một chút, hắn dường như cảm giác được bản thiết kế đồ án linh văn này có điểm ý tưởng mới. Với kinh nghiệm của lão không ngờ lại không thể tính ra được kết quả cuối cùng.
Kỳ thật, trong lúc Trí Linh thiết kế đồ án linh văn không chỉ tham khảo ý tưởng thiết kế ở trên thế giới này, mà còn đem một số ý tưởng ở kiếp trước dung nhập vào bên trong.
Chính bởi vì có một phần ý tưởng của kiếp trước và kiếp này cho nên một vị Linh Sư cường đại như Phong Huống mới không thể tính ra được kết quả.
Đưa thanh chủy thủ trong tay trả lại cho Doanh Thừa Phong, Phong Huống trầm giọng nói:
- Thừa Phong! Nếu lão phu đoán không sai thì bản cổ tịch ngươi đạt được nhất định là một môn tuyệt nghệ của linh đạo thế gia. - Mặt của lão trở nên ngưng trọng cực kỳ nói:
- Mặc kệ là nó có tác dụng hay không, sau này nếu như không phải gặp lúc nguy cơ tử vong thì ngàn vạn lần không thể sử dụng.
Khi lão nói những lời này, vẻ mặt nghiêm túc, thể hiện ra vẻ kiêng kỵ vô cùng đối với linh đạo thế gia.
Doanh Thừa Phong há hốc mồm, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Loại ám khí tiêu hao này mặc dù phí tổn rất cao, nhưng uy lực nó tạo thành vẫn có thể chấp nhận được.
Doanh Thừa Phong vốn quyết định sau này phải tạo nhiều một chút để phòng thân, khi đó ngay cả gặp địch nhân cường đại cũng tuyệt không đến nối chẳng có sức phản kháng.
Nhưng không nghĩ tới cái lý do bậy bạ của hắn lại bị Phong Huống tin là thật, hơn nữa còn dặn hắn không được lạm dụng.
Vào giờ khắc này, Doanh Thừa Phong lại có cảm giác như mình đang dùng đá tự đập vào chân mình.
Nhưng đã đến nước này rồi, hắn cũng không có khả năng nói cho Phong Huống biết mình đang nói bừa mà thôi, đành phải ngậm miệng lại.
Tiếp theo, Doanh Thừa Phong lấy từ trong người ra một viên Công Kích Chi Thạch, hai mắt hắn khép hờ lại, lực lượng tinh thần chậm rãi phóng ra, một tia sát khí chi lực theo tinh thần lực lượng xâm nhập vào trong Công Kích Chi Thạch.
Nhưng mà, sắc mặt Phong Huống đột nhiên thay đổi, lão lớn tiếng kêu:
- Dừng.
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, lực lượng tinh thần cường đại lập tức thu về, cả người cũng rơi vào trạng thái đề phòng.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |