← Ch.119 | Ch.121 → |
Trương Học Lâm?
Không hiểu sao trong lòng Doanh Thừa Phong lại xuất hiện dự cảm không tốt. Có lẽ bởi vì họ của người, có lẽ bởi vì Trình Tân trưởng lão biểu hiện ra sự nhiệt tình khác thường, làm cho hắn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Trương Học Lâm tiến lên một bước, ở trên gương mặt anh tuấn của hắn xuất hiện nụ cười tươi đồng lòng người. Cười tươi như vậy cho dù là nam tử như Doanh Thừa Phong thấy được cũng không thể sinh ra nửa điểm chán ghét.
- Doanh huynh! Tại hạ là Trương Học Lâm. Đã sớm nghe nói qua đại danh của Doanh huynh, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lời của hắn lộ ra vẻ thành khẩn, thẳng thắng, dường như người nào nghe thấy cũng không lộ ra được ý niệm hoài nghi ở trong đầu. Hiện giờ chỉ mới nói một câu đơn giản khách sáo, không ngờ lại lộ ra hiệu quả như thế, điều này thật sự không khỏi khiến cho người khác phải thán phục mị lực to lớn của hắn.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Tên của Trương huynh cũng như sấm ở bên tai Doanh mỗ.
Trương Học Lân ngạc nhiên nói:
- Hóa ra lệnh thúc đã từng đề cập về tại hạ. ài! Thật sự là hổ thẹn. - Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại thoáng rùng mình nghĩ:
"Chú không ngờ cũng biết người này, hay là hắn thật sự là thành viên của Trương hệ? Nhưng nếu như vậy Trình Tân vì sao lại giới thiệu hắn cho mình?"
ánh mắt dời về phía Trình Tân, vị trưởng lão Chấp Pháp Đường này ho nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh tiểu huynh đệ! Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, huống chi ân oán kia đều là của đời trước. - Hắn dừng lại một chút nói:
- Chấp Pháp Đường chúng ta có một quy củ, bất kể là ai chỉ cần đi vào Chấp Pháp Đường thì nhất định phải buông bỏ ân oán cá nhân, có chuyện gì xảy ra cũng theo lẽ công mà xử lý. - Hai mắt hắn lấp lánh hữu thần, nói:
- Ngươi là Linh Sư mà Phong sư thúc coi trọng, mà Trương Học Lâm lại là nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện của Chấp Pháp Đường, lão phu không muốn hai người các ngươi phát sinh ra xung đột gì.
Ở trong quá trình nghi thức nhập môn, Trình Tân từng có ý niệm muốn thu Doanh Thừa Phong làm đồ đệ, nhưng khi biết hắn là người có thiên phú Linh Sư thì lập tức đem ý niệm không thực tế ở trong đầu bỏ đi.
Theo đó, hắn lại nghe nói Doanh Thừa Phong tiến vào Phong phủ, hơn nữa cao thấp trong Phong phủ đều gọi một tiếng Doanh thiếu gia.
Phong Huống đây là muốn nói cho mọi người biết, Doanh Thừa Phong sẽ trở thành truyền nhân của lão. Cho nên lần này gặp lại, hắn cũng không đề cập tới chuyện cũ, thậm chí còn tự mình hạ thấp thân phận xuống gọi hai tiếng tiểu huynh đệ.
ánh mắt Doanh Thừa Phong đảo qua hai người trước mặt, trong lòng hắn hơi cảm thấy giật mình. Tên Trương Học Lâm này quả nhiên là nhiên là người của Trượng hệ trong Thiên Hạo Thành. Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ thì hắn ở trong Trương hệ có thân phận không hề tầm thường, nếu không cũng không thể khiến cho Trình Tân mở miệng khuyên can.
Trương Học Lâm than nhẹ một tiếng, hướng về phía Doanh Thừa Phong cung kính vài một cái thật sâu, nói:
- Doanh huynh! Tiểu đệ biết ngươi đối với gia thúc hết sức bất mãn, nhưng việc này dù sao cũng là quá khữ, vô luận là gia thúc hay Lâm Thần sư đệ đề đã nhận đủ giáo huấn và trừng phạt. Cho nên mong Doanh huynh nể tình đồng môn mà tha thứ cho bọn họ.
Trình Tân và những người chung quanh đều hơi gật đầu, bọn họ bị thái độ của Trương Học lâm ảnh hưởng, không ngờ lại theo bản năng nghiêng về phía hắn.
ánh mắt Doanh Thừa Phong đảo qua mọi người, hắn hới hé miệng cười, nói:
- Tốt. Nếu Trương huynh đã nói như thế thì nhìn tình đồng môn của chúng ta thì ta cũng chỉ đành cười mà cho qua.
Trương Học Lâm mừng rỡ, vội vàng lấy ra một vật đưa tới, nói:
- Doanh huynh! Tiểu đệ gần đây ngẫu nhiên có được một viên Phong Linh Thạch, tuy rằng không tính là vật gì quý báu, nhưng có chút hiếm lạ, hơn nữa đối với huynh cũng có chút tác dụng, mong Doanh huynh vui lòng nhận cho.
Doanh Thừa Phong hơi vung tay nói:
- Trương huynh khách khí rồi, vô công bất thụ lộc, tiểu đệ sao có thể vô duyên vô cớ nhận quà của huynh được.
Trương Học Lâm than nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh huynh! Tiểu đệ làm như này thật ra là muốn bồi tội với huynh. Nếu như chút lễ mọn này huynh không chịu nhận thì làm sao có thể tha thứ cho chúng ta được.
- Ha ha.... - Trình Tân sảng khoái cười nói:
- Doanh tiểu huynh đệ! Học Lâm đã nói như vậy thì không cần để ý nữa, chút thành ý này của hắn ngươi hãy nhận đi.
- Đúng vậy. Doanh huynh cứ tị hiềm không chịu nhận lấy thì lòng tiểu đệ vẫn cảm thấy rất bất an. - Trương Học Lâm vội vàng nói.
Tuy rằng không biết trong lòng hắn có suy nghĩ gì, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của hắn cũng không thể nghi ngờ.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, sau chút do dự thì miễn cưỡng nói:
- Vậy đành đa tạ Trương huynh.
Trương Học Lâm lúc này mới như trút được gánh nặng, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói chuyện với mọi người một lát hắn mới cáo từ rời đi.
Hắn ở giữa mọi người thân phận cũng không hề tầm thường, ngoại trừ Trình Tân trưởng lão ra thì ba người đồng hành cùng với hắn rõ ràng coi hắn là người dẫn đầu.
Ở phía sau hắn, Trình Tân đưa ánh mắt thưởng thức nhìn theo hắn rời đi.
Trương Học Lâm quả nhiên là một người hiểu biết thời thế.
Nhưng hắn lại không nhìn ra được khi Trương Học Lâm rời khỏi thính phòng thì gương mặt lập tức thay đổi. Cả người giống như đang tỏa ra ánh sáng chói lọi như một vầng thái dương chuyển thành một tầng âm u.
Chẳng qua, ba người ở bên cạnh hắn dường như đối với biến hóa này quá quen thuộc, cho nên không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Sau một lát, bốn người rời khỏi Chấp Pháp Đường đi tới một căn biệt viện.
Ở trong căn biệt viện này không ngờ lại chính là Đan Siêu và đám người Lương Thần. Vừa thấy Trương Học Lâm tiến vào, bọn họ lập tức đi ra đón tiếp.
- Đan sư thúc! Tiểu chất đã gặp mặt Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn đưa hậu lễ để bồi tội với hắn. - Trương Học Lâm nở nụ cười ấm áp, giống như nói chuyện không hề quan trọng:
- Ngay sau nếu như gặp mặt hắn, mọi người hãy nhượng bộ thối lui, đừng trêu chọc vào hắn.
Sắc mặt Đan Siêu lập tức trở nên khó coi, mặc dù trên danh nghĩa hắn là sư thúc của Trương Học Lâm, nhưng thực lực võ đạo giữa hai người lại hoàn toàn tương phản, địa vị ở Trương gia lại càng cách biệt một trời một vực. Cho nên, khi đối mặt với Trương Học Lâm, hắn cũng không hề dám phản bác.
Sắc mặt Lương Thần khẽ thay đổi, nói:
- Sư huynh! Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy quên đi?
- Quên đi? - Khóe miệng Trương Học Lâm lộ ra một nụ cười quái dị, khi nụ cười này xuất hiện thì cái khí chất quang minh chính đại, làm cho người ta tin phục hoàn toàn biến mất.
- Kẻ đắc tội với Trương gia chúng ta thì làm sao có thể có kết cục tốt?
ánh mắt Lương Thần sáng lên, nói:
- Quả nhiên là như vậy. Sư huynh! Huynh vì sao phải bồi tội với tiểu tử đó. - Ở trong đám người này, kẻ thống hận Doanh Thừa Phong nhất chính là Lương Thần. Chính bởi vì thua trong tay Doanh Thừa Phong, cho nên hắn mới thất bại khi tham gia khảo hạch, trở thành trò cười cho kẻ khác. Nếu như song phương bỏ qua ân oán, như vậy người không thoải mái nhất chính là hắn.
Trương Học Lâm mỉm cười, nói:
- Doanh Thừa Phong hiện giờ là người được Phong sư tổ yêu thích, nếu như có hành động gì bất lợi nhắm vào hắn thì chúng ta sẽ phải nghênh đón lửa giận của Phong sư tổ. Ha ha... Trương gia chúng ta tuy rằng gia nghiệp to lớn, nhưng ngay cả lão tổ tông xuất quan cũng không dám bởi vì việc này mà đối nghịch với Phong sư tổ. - Quả thật, nhưng người có địa vị cao cấp trong tông môn sẽ không để ý tới tranh đấu giữa đám người bọn họ. Nếu như Phong Huống chiếu cố nhiều hơn cho Doanh Thừa Phong, Trương gia lão tổ tông sẽ không vì việc này mà trở mặt với Phong Huống.
Vẻ mặt Lương Thần lại trở nên buồn bã, hắn oán giận nói:
- Chẳng lẽ thù này vĩnh viễn không thể báo sao? - Ở trên lôi đài, hắn bị Doanh Thừa Phong dùng mưu đánh cho rớt xuống đài, đây chính là sỉ nhục cả đời hắn, cho nên hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế trả lại mối nhục đó.
Trương Học Lâm khẽ cười, trong nụ cười hắn ẩn chứa khí tức âm u nồng đậm.
Nếu như Trình Tân ở đây vào giờ phút này, hơn nữa thấy được nụ cười trên môi hắn thì những đánh giá trước đây của bản thân sẽ giảm xuống rất nhiều.
- Đắc tội với Trương gia chúng ta thì chẳng có ai có thể sống tốt cả.
Trong lòng Đan Siêu hiện lên một suy nghĩ, nói:
- Học Lâm! Hay là ngươi đã có kế hoạch?
- Hắc.... - Khóe miệng Trương Học Lâm cong lên, nói:
- Ta đã đưa cho hắn một phần đại lễ, các ngươi cứ chờ xem kịch vui đi.
Đan Siêu và Lương Thần đưa ánh mắt mờ mịt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra được Trương Học Lâm đã thi triển thủ đoạn gì.
Chẳng qua, vẻ mặt Đan Siêu lập tức thay đổi, hắn trầm giọng nói:
- Học Lâm! Ngươi cũng không nên để lại dấu vết gì, nếu như bởi vì chuyện của chúng ta mà liên lụy tới ngươi thì chúng ta mới chân chính là không kịp hối hận.
Lương Thần cũng gật đầu nói:
- Sư huynh! Tiểu tử Doanh Thừa Phong có chỗ dựa là Phong sư tổ, cho nên mới biểu hiện hung hăng ngang ngược như thế. Nhưng nếu Phong sư tổ thích hắn, hơn nữa còn bồi dưỡng hắn thành truyền nhân của mình thì tuyệt đối sẽ không hờ hững với hắn. An bài của huynh nếu bị Phong sư tổ biết được sợ rằng sẽ nổi giận....
Trương Học Lâm ngửa mặt lên trời cười ha ha vài tiếng, nói:
- Các ngươi đừng quên, vừa rồi ta đã ở trước mặt Trình Tân trưởng lão và một số đồng môn trong Chấp Pháp Đường cùng hắn bắt tay giảng hòa. Ha ha... Cho dù hắn có xảy ra chuyện gì thì cũng không có khả năng liên quan tới ta đâu.
Đám người Đan Siêu không khỏi vừa vui mừng, vừa sợ hãi, trong lòng cũng có chút không yên.
Trong một căn phòng trang nhã của Chấp Pháp Đường, Doanh Thừa Phong ngồi xếp bằng trên chiếc ghế gỗ, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ không ngừng xoay xoay.
Ở trong phòng này ngoại trừ hắn ra thì còn có Trình Tân trưởng lão.
- Doanh tiểu huynh đệ! Các ngươi lần này có thể giảng hòa như thế thì thật sự làm cho người ta cảm thấy vui mừng a.
Doanh Thừa Phong giật mình, vội vàng nói:
- Nếu tiền bối đã tự mình ra mặt, tại hạ sao còn có thể không nghe. - Hắn mỉm cười nói:
- Chỉ bằng vào biểu hiện của tiền bối trong nghi thức nhập môn đã đủ để khiến cho vãn bối đưa ra lời hứa hẹn như vậy.
Trên thực tế, Doanh Thừa Phong tuy rằng đã đáp ứng giảng hòa, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút nghi ngờ.
Trương Học Lâm - Hắn quả thật là một người khiêm tốn sao?
Có lẽ bởi vì có được lực lượng tinh thần cường đại, cho nên Doanh Thừa Phong mơ hồ có cảm ứng, tên thiếu niên anh tuấn kia tựa hồ đang che giấu địch ý rất sâu đối với hắn.
Đương nhiên, loại địch ý này chỉ như có như không, cho dù là hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn có khẳng định.
- Ha ha.... - Trình Tân rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt về phía chiếc hộp trên tay Doanh Thừa Phong, hắn nhẹ giọng nói:
- Doanh tiểu huynh đệ! Mở chiếc hộp ra đi, để lão phu cũng có thể kiến thức một chút.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Một luồng hồng quang chợt từ trong hộp tỏa ra ngoài, làm cả gian phòng bị tầng ánh sáng này bao phủ....
← Ch. 119 | Ch. 121 → |