← Ch.136 | Ch.138 → |
Lúc Doanh Thừa Phong phóng thích ra lực lượng tinh thần thì thân hình cũng nhanh chóng rời ra ngoài mười trượng.
Hắn giơ cao tấm thuẫn, kích phát lực lượng phòng ngự của bộ áo giáp da, chuẩn bị nghênh đón lực trùng kích cường đại.
Nhưng mà, làm cho hắn kinh ngạc chính là bốn thanh chủy thủ tuy rằng nổ tung, hơn nữa bộc phát ra uy lực không gì so sánh được, làm cho sư cấp cường giả hóa thành đống thịt vụn. Nhưng mà, những mảnh vụn đó lại không thể bay ra khỏi phạm vi chữ "Khóa" bao phủ.
Những mảnh vụn này lúc mới nổ tung quả thật tạo thành tốc độ không gì sánh nổi bắn ra bốn phương tám hướng, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không thể dùng mắt nhìn thấy tốc độ của chúng. Nhưng, chúng vừa bay ra được một khoảng lập tức bị chiếc phù lục ảnh hưởng, làm cho chậm lại, thậm chí mắt thường có thể nhìn thấy được quỹ tích chúng bay ra.
Theo đó, tốc độ của bọn chúng càng lúc càng chậm, khi tới rìa của khu vực bao phủ chữ "Khóa" thì dừng lại. Ngàn vạn mảnh vụn mất đi động lực lập tức lơ lửng trên không trung, tạo thành cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này hắn mới hiểu được phù chữ "Khóa" này lại cường đại tới mức nào.
Linh Sư ở trên thế giới này quả nhiên là những kẻ cường đại nhất, nguy hiểm nhất.
Loại tiểu tử học hành chưa tới đâu như hắn đương nhiên không tính ở trong số đó, nhưng những kẻ có thể luyện chế ra phù lục như này thì tuyệt đối là cường giả chân chính.
Một tấm phù lục lại có thể khiến cho sư cấp cường giả phải khoanh tay chịu chết thì lực lượng của nó khoa trương tới mức nào chứ?
Kỳ thật, lúc Phong Huống đưa những tấm phù lục này cho Doanh Thừa Phong chẳng qua là hy vọng hắn có thể bảo vệ tính mạng mà thôi.
Phù lục chữ "Khóa" uy lực chính là chữ "Khóa" đấy, chỉ cần trong phạm vi bao phủ của tấm phù này bất cứ thứ nào di động đều bị lực lượng của nó tập trung vào.
Trừ khi lực lượng bản thân của người ở bên trong có thể vượt qua uy lực của tấm phù lục, nếu không thì không thể thoát ra được.
Chỉ là, ngay cả người phóng thích phù chú ở bên ngoài cũng không thể làm thương tổn tới cường giả ở bên trong. Cho nên, mục đích luyện chế phù lục này không phải là muốn giết địch, mà chỉ muốn vây khốn kẻ địch mà thôi.
Nhưng, Doanh Thừa Phong bằng vào sát khí của mình luyện chế ra ám khí cường đại, uy lực của nó gia tăng lên cả chục lần.
Lâm Đào chết do hai loại thủ đoạn cường đại phối hợp với nhau coi như không hề oan uổng.
Chi... Chi... Chi....
Bỗng nhiên, từ phía xa xa vang lên những tiếng kêu bén nhọn liên tục, đàn dơi bị Nhật Quang Thạch làm cho bỏ chạy đang chậm rãi quay trở về.
Nơi này là đại bản doanh của một đàn dơi, số lượng bọn chúng ở trong này nhiều vô số kể. Mặc dù chúng gặp phải khắc tinh, nhưng sau khi luồng ánh sáng khiến chúng sợ hãi biến mất, chúng sẽ chậm rãi quay trở lại địa bàn của mình.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lắng nghe, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Không phải là một đàn dơi sao? Không còn thiên niên Huyết Bức Vương tọa trấn, đàn dơi này còn có thể làm gì được hắn nữa.
Chỉ có điều, làm cho hắn kinh ngạc chính những con dơi này tuy rằng quay về địa bàn của mình, nhưng chỉ vờn quanh ở trên không chứ không có ý tứ bay xuống tập kích hắn.
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, ánh mắt nhìn về phía chữ "Khóa" đang bao phủ một mảnh không gian mà hiểu ra.
Ở trong khu vực này tản mát ra ánh sáng vô cùng vô tận, loại ánh sáng này tuy rằng không mãnh liệt như Nhật Quang Thạch, nhưng đối với những con dơi này mà nói thì chúng không phải là cái gì tốt lành.
Cho nên, khi tầng ánh sáng này chưa biến mất, chúng nó sẽ không dám lao xuống.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong khoanh chân ngồi xuống, hắn lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, luồng ánh sáng do chữ "Khóa" tạo ra dần mờ đi, Doanh Thừa Phong dùng tinh thần lực cảm ứng có thể cảm nhận được rõ ràng lực phong tỏa ở bên trong không còn bao nhiêu.
Mà rõ ràng nhất là những mảnh vụn đang lơ lửng giữa không trung đã rơi xuống mất đất. Lúc này, lực lượng bên trong vùng chữ "Khóa" đã không còn có thể trói buộc được chúng nó nữa.
Doanh Thừa Phong đứng dậy tiến lại gần, hắn vươn bàn tay ra, cho vào bên trong luồng quang mang để thăm dò.
Hắn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng trói buộc, nhưng cỗ lực lượng này đối với hắn cũng không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không vì vậy mà tỏ vẻ khinh thường. Phải biết rằng, đến lúc này thời gian mới chỉ trôi qua nửa canh giờ, vậy mà công hiệu của tấm phù lục cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của nó đạt tới mức nào.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong bước lên một bước, tiến vào trong khu vực của tấm phù lục.
Ở trong khu vực này di chuyển quả nhiên so với bên ngoài giống như một người đi trên đất bằng và một người đeo bình dưỡng khí đi dưới đáy biển, lúc nào cũng phải chịu áp lực của nước, chúng làm cho bản thân rất khó di chuyển.
Đương nhiên, loại áp lực này hoàn toàn ở trong phạm vi thừa nhận của con người, nó không tạo thành uy hiếp tới tánh mạng người khác.
Từ từ, hắn đi tới bên cạnh xác chết Lâm Đào, cúi người xuống kiểm tra một phen.
Người này đương nhiên đã chết tới mức không thể chết thêm nữa, cho dù là linh đan cường địa nhất trên thế giới này cũng đừng mơ tưởng có thể cứu vãn được tính mạng của lão.
Chẳng qua, mục đích Doanh Thừa Phong tới chỗ này không phải là vì lão, mà vì những thứ lão mang trên người.
Trước tiên, hắn cầm lấy kiện linh khí hình cái phễu vào trong tay, vật này cũng không biết làm bằng cái gì, tuy rằng bị vô số mảnh vụn đánh vào nhưng vẫn bóng loáng không có chút tì vết nào.
Bên trong cái phễu cũng có rất nhiều mảnh vỡ của bốn thanh chủy thủ, những mảnh vỡ này không có mắt. Chỉ cần những thứ ngăn cản đường bay của chúng là phải chịu đựng công kích không chút lưu tình.
Cho nên, thân thể thiên niên Huyết Bức Vương bị hút vào trong cái phễu cũng bị một đống mảnh vỡ che lấp.
Khi nhìn thấy cảnh này, Doanh Thừa Phong không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
Thiên niên Huyết Bức Vương tuy rằng cường đại, nhưng khoảng cách gần thế này mà phải chịu công kích mãnh liệt như vậy thì sợ rằng nó cũng không còn toàn vẹn nữa.
Đưa tay cầm lấy chân con Huyết Bức Vương, Doanh Thừa Phong nhẹ nhành kéo nó ra, những mảnh vụn trên người nó theo đó mà rơi xuống đất.
- Ồ.... .
Doanh Thừa Phong phát ra một tiếng kinh hô khó tin.
Hắn không ngờ lại phát hiện ra thân thể của con Huyết Bức Vương này lại không ngờ những mảnh vỡ đó lại không tạo thành chút vết cắt nào trên xác của nó.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên, trình độ cứng rắn của thân thể Huyết Bức Vương đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Dị thú chính là dị thú, thân thể nhân loại nếu so sánh với chúng thì còn kém quá xa.
Đương nhiên, loại quái vật tu luyện cả ngàn năm mới có thể đạt được thân thể cường đại như vậy, Huyết Bức bình thường thì ngay cả Cuồng Sa Kiếm Pháp của hắn cũng không thể đỡ nổi chứ càng không nói tới loại ám khí khủng bố này.
Hắn vội vàng lấy chiếc hộp của mình ra, đem xác con Huyết Bức Vương đặt vào bên trong.
Thể tích con Huyết Bức Vương quá lớn, Doanh Thừa Phong vốn cho rằng phải ném toàn bộ đám Huyết Bức ở bên trong ra mới có thể nhét nó vào được. Nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc là thân hình to lớn của con Huyết Bức Vương này lại giống như cao su, có thể bành trướng và nén ép.
Doanh Thừa Phong hơi ấn xuống một chút, thân thể của nó rất nhanh tóp lại, chỉ sau một lúc nắn chỉnh nó teo lại giống như con dơi bình thường, không hề kém một quả bóng bàn bao nhiêu.
Hắn ngạc nhiên xưng kỳ nửa ngày, loại Huyết Bức Vương sống tới ngàn năm quả nhiên là đã trở thành yêu nghiệt.
Mặc dù như vậy nhưng Doanh Thừa Phong cũng chưa biết thiên niên Huyết Bức Vương có tác dụng gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, Lâm Đào vì nó mà ngừng lại ở trong này hơn mười năm, tuyệt đối là có đạo lý của nó.
Cất kỹ chiếc hộp vào trong người, Doanh Thừa Phong vội vàng tìm tòi ở trên người Lâm Đào một chút.
Ngoại trừ phát hiện kiện linh khí cường đại hình cái phễu, thì còn có kiện nội giáp, một vài bình ngọc và một quyển sách làm bằng vải dầu.
Kiện nội giáp kia thì chẳng qua chỉ là loại bình thường của sĩ cấp nội giáp, sớm đã bị vô số mảnh vỡ tàn phá.
Bên trong vài bình ngọc có vài viên đan dược, nhưng đáng tiếc chính là chúng đều bị mảnh vỡ phá hủy. Doanh Thừa Phong tuy rằng mong muốn có thể ở trên xác lão tìm được sĩ cấp Tạo Hóa Đan, nhưng khi nhìn thấy bột thuốc trên mặt đất thì hắn lập tức bỏ ý niệm này đi.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng ở trên quyển bí tịch kia.
Quyển bí tịch này làm cho Doanh Thừa Phong chính thức kinh hãi là bao vải dầu ở bên ngoài tuy đã bị mảnh vụn xé nát nhưng bên trong lại không hề bị tán phá chút nào.
Mảnh vỡ có lực xuyên thủng cả người sư cấp cường giả mà lại không thể phá hủy được quyể sách này.
Không cần hỏi cũng biết, đây là thứ tốt, tuyệt đối là đồ tốt a.
Ông.... .
Xung quanh đột ngột vang lên thanh âm kỳ dị, Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy luồng ánh sáng kia đang bắt đầu rung chuyển.
Nhớ tới lời dặn dò của Phong Huống lúc đưa cho hắn ba tấm bùa, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, phù lục chữ "Khóa" này đã đến lúc bị phá hủy.
Hắn cẩn thận cất quyển sách vào trong lồng ngực, quyển sách mỏng dích này đưa vào trong người lại làm cho hắn không thể cảm giác được trọng lượng của nó.
Về phần tấm vải dầu bao quanh bên ngoài quyển sách đã bị Doanh Thừa Phong thuận tay vứt đi.
Thứ này đến ngay cả những mảnh vỡ đó còn không thể phá hủy được như vậy sao phải cần tới vải dầu bảo tồn chứ?
Lâm Đào làm như vậy sợ rằng chỉ muốn che dấu tai mắt của người khác.
Ông... Ông.... Ông....
Những thanh âm kỳ dị vang lên càng lúc càng lớn, luồng ánh sáng kia rung chuyển càng lúc càng mạnh, cho dù là không được dặn dò gì thì người ta cũng biết thứ này sắp tan rã.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, hắn một lần nữa kiểm tra lại một lần rồi mới chậm rãi rời khỏi luồng ánh sáng.
Khi hắn bước ra khỏi khu vực chữ "Khóa" bao phủ thì chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nổ nhỏ, vô số những tia sáng phát tán ra, chiếu sáng cho chiếc huyệt động giống như ban ngày.
Đây là huy hoàng cuối cùng của phù lục chữ "Khóa", ở trong luồng ánh sáng này, đàn dơi điên cuồng huy động đôi cánh bay tán loạn ra xung quanh.
Mà thân thể Doanh Thừa Phong khẽ động, khi luồng ánh sáng này chiếu rọi khắp nơi hắn đã chạy ra cửa thông đạo. Hai chân thi triển Quỷ Ảnh Bộ tới cực điểm, chỉ thoáng cái đã không còn tung tích....
← Ch. 136 | Ch. 138 → |