← Ch.180 | Ch.182 → |
Cái nắng chói chang của mùa hè, những tia nắng vàng rực như những ngọn lửa không ngừng nung nóng mặt đất.
Dưới cái thời tiết oi bức này mà phải cưỡi ngựa chạy trên đường chính là một sự hành hạ a. Cho dù là kẻ có hàm dưỡng tốt đến mấy cũng không thể nào tránh được trong lòng có chút bực bội.
Nếu có thể mà nói, mọi người đều hy vọng trời nhiều mây, thậm chí có chút âm u để che đi cái nắng chói chang của mặt trời.
Mà vào lúc này, một đại hán cường tráng ở trong bốn người ngẩng đầu lên nhìn, ở trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một đám mây đen, che đi cái nắng rực rỡ của mặt trời.
Chẳng qua, bốn người lại không hề cảm thấy vui mừng gì, ngược lại từ đáy lòng cảm thấy một trận hàn ý nổi lên.
Cỗ hàn khí thấu xương kia làm cho ngay cả mồ hôi đang chảy trên lưng bọn họ cũng có cảm giác như sắp bị đóng băng tới nơi.
Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu một việc, bản thân đá phải sắt rồi. Tuy rằng không biết đoàn xe này thuộc thế lực nào, nhưng người trước mặt này có thực lực vượt xa bọn họ.
Chỉ có điều, bọn họ dựa vào uy danh của Cừu phủ, ở quanh Thiên Hạo Thành tác oai tác quái đã quen, cho nên trong lòng cũng có một cỗ lệ khí thô bạo, như thế nào có thể thúc thủ chịu trói?
Quát lên một tiếng, bốn người đồng thời rút binh khí ra.
Đây là ba thanh đao, một thanh kiếm, mỗi một thanh binh khí đều được vận dụng một cách linh hoạt, thi thoảng lại lóe lên quang manh sắc bén.
Bốn thanh linh khí - Đây không ngờ lại là bốn thanh linh khí cường đại, từ ánh sáng bao phủ xung quanh chúng nó phát ra thì có lẽ cũng không phải là hạ phẩm linh khí.
Nhưng mà, phiến mây đen cuồn cuộn trên bầu trời cũng nhanh chóng ập xuống, giống như thái sơn áp đỉnh vậy.
Linh khí trong tay bốn người này tuy rằng cường đại, ánh sáng của linh khí được kích phát ra rất rực rỡ. Hơn nữa, bốn người bọn họ rõ ràng thi triển một loại thuật liên thủ, tất cả ánh sáng linh khí đều ngưng tụ lại một chỗ.
Nhưng mà, hết thảy những cố gắng đó khi va chạm với đám mây đen cũng đều bị đánh văng tung tóe.
Ầm....
Bốn hán tử giống như gặp phải sét đánh, gan bàn tay đều bị nứt toác ra, linh khí trong tay nhanh chóng bị rơi xuống đất. Ngay cả ngựa ở dưới chân bọn họ cũng phát ra thanh âm thảm thiết, trực tiếp bị lực lượng cường đại áp chế cho ngã xuống mặt đất, không thể nào dậy nổi.
Trung niên nam tử cười dài một tiếng, thân hình bay ngược lại phía sau, vững vàng hạ xuống ngựa của mình.
Ở trong tay hắn, cầm một tấm thuẫn cực lớn, khi hướng nó ra ngoài thì gần như có thể che chắn nửa phần thân thể của hắn.
Hắn không ngờ lại cầm tấm thuẫn này lấy lực lượng một người đánh bại bốn người.
Trong xe, Doanh Thừa Phong thu hồi lại ánh mắt của mình, trên mặt hắn hơi hiện lên một nụ cười mỉm.
Bốn tráng hán kia tuy rằng như hung thần ác sát, nhưng tu vi chân khí của bọn họ chẳng qua chỉ tới lục, thất tầng chân khí mà thôi. Nhưng mà, vị kỵ sĩ tọa trấn đoàn xe cuối cùng kia lại là một võ sĩ thập tầng chân khí đỉnh phong. Thực lực hai bên cách nhau một trời một vực, đón không được một đòn của hắn cũng là chuyện trong dự kiến.
Chẳng qua, vị trung niên Chấp Pháp Đường kia cũng đã hạ thủ lưu tình, tuy rằng đánh cho bốn người bọn họ chảy máu không ngừng, nhưng lại không gây ra nguy hiểm tới tính mạng.
Bốn người này nếu không dám kiêng nể gì quát lớn dẹp đường như vậy, phía sau lưng tự nhiên có cỗ thế lực cường đại làm chỗ dựa.
Chấp Pháp Đường trong Khí Đạo Tông tuy rằng không sợ hãi gì, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù oán với người khác.
- Khụ khụ.... Bốn người phun ra một ngụm máu tươi rồi không ngừng ho khan, ánh mắt nhìn về phía trung niên nhân kia tràn ngập kinh hãi và thù hận.
Chỉ có điều, lá gan bọn chúng dù có lớn hơn nữa cũng không dám nói ra lời khiêu khích.
- Các ngươi là ai mà dám hô to gọi nhỏ như vậy giữa đường? - Trung niên nam tử híp mắt lại nhìn đối phương rồi nói, nhưng trong ánh mắt hắn không ngừng lóe lên quang mang linh hoạt, sắc bén.
Ở dưới ánh mắt sắc bén bức bách của đối phương, một người trong số bốn người kia, miễn cưỡng nói:
- Chúng ta là quản sự Cừu phủ trong Thiên Hạo Thành, thiếu gia nhà ta sắp tới, các ngươi nếu thức thời thì mau tránh ra, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận.
Khẩu khí của hắn đã có chút mềm đi, nhưng vẫn không tránh được có chút ngạo khí.
- Cừu phủ trong Thiên Hạo Thành... - Trung niên nam tử trầm ngâm một chút, cười nói:
- Là Cừu gia một trong tứ đại gia tộc sao?
- Không sai. - Bốn người kia lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
Trung niên nam tử cười ha hả, nói:
- Bốn vị! Như này thật không phải, con đường này chúng ta thật không thể tránh sang một bên được.
- Vì sao? - Nam tử cầm đầu biến sắc, nói:
- Ngươi chẳng nhẽ không sợ Cừu phủ chúng ta trả thù sao?
Trung niên nam tử ở trên lưng ngựa khẽ nhếch hai hàng lông mài, một cỗ ngạo khí từ trên người hắn tràn ra.
- Lão phu sao? Ha ha.... . Đoàn xe của Trương gia chúng ta vì sao phải nhường đường cho Cừu phủ các ngươi.
Sắc mặt bốn người kia đồng thời thay đổi, Trương gia và Cừu phủ giống nhau, đều là một trong bốn thế lực cao cấp nhất trong thành.
Ở trong toàn bộ phụ cận Thiên Hạo Thành, ngoại trừ ba đại gia tộc ra, chỉ sợ cũng không có thể lực nào dám đối nghịch cùng Cừu phủ. Nhưng nếu gặp phải một trong ba nhà kia, có thực lực ngang với Cừu phủ thì tình huống sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong hơi đảo, thế mới biết trung niên nam tử kia không ngờ cũng là người của Trương gia.
Chấp Pháp Đường cùng với những đường khác có chút khác nhau, ở trong toàn bộ tông môn chọn lựa ra những cao thủ để thành lập ra cỗ thế lực này, ở trong đó xuất hiện người của Trương gia cũng là chuyện rất bình thường.
- Giá....
Xa xa, liên tục có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, hơn mười con ngựa lấy tốc độ cực nhanh chạy như điên về phía trước. Tuy rằng khoảng cách song phương còn xa, nhưng đối phương nhất định có thể thấy được đằng trước còn có đoàn xe, nhưng những người này không hề giảm tốc độ, ngược lại còn giục ngựa lao đi nhanh hơn.
Hàng lông mày khẽ nhăn lại, ánh mắt đại hán hiện lên một tia giận dữ, thấp giọng phân phó:
- Ngăn chúng lại.
- Vâng. - Mấy người phía sau đoàn xe lập tức xuống ngựa, bọn họ từ trên lưng ngựa lấy ra một tấm đại thuẫn, đồng loạt dựng thẳng đứng trên mặt đất, chắn chối đi.
Những tấm thuẫn này cũng không phải là vật bình thường, mà là linh khí đặc chế của Chấp Pháp Đường. Tuy chúng đều là những linh khí bình thường, nhưng khi những tấm thuẫn này đặt cùng nhau lại xuất hiện tình huống liên kết lại, có cảm giác như chúng tổ hợp thành một kiện linh khí cấp cao hơn.
- Ngươi....
Một tiếng thét to từ trong đoàn ngựa vang lên, đoàn ngựa đang lao nhanh tới chậm rãi ngừng lại.
Hiển nhiên, khi nhìn thấy có trận địa sẵn sàng đón đoàn xe, những người đó cuối cùng cũng không còn ý định trùng kích đoàn xe.
Chẳng qua, tuy rằng tốc độ bọn họ chậm lại, nhưng vẫn như trước chạy tới gần đoàn xe.
Trong đoàn người này có mười nam tử ăn mặc giống nhau, vây quanh bọn họ là hai mươi mấy nam tử trẻ tuổi hùng hổ xông tới. Vị nam tử trẻ tuổi kia sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén.
- Các ngươi là ai? Không ngờ lại dám ngăn cản người của Cừu phủ, khống muốn sống sao? - Một tên mặc áo màu đen chợt quát lên.
Doanh Thừa Phong ở trong xe nhìn một màn này mà xem thường, những người này quả nhiên là tôi tớ ở trong cùng một gia tộc, ngay cả nói chuyện cũng không có khác nhau nhiều.
Hán tử kia cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp lời.
Lấy thân phận của hắn, tự nhiên không muốn đấu võ mồm với đám tôi tớ Cừu phủ.
Bốn người kia vội vàng chạy lại, người cầm đầu lập tức ho khan vài cái, nói:
- Thiếu gia! Đây là đoàn xe của Trương gia.
- Trương gia? - Ánh mắt nam tử trẻ tuổi kia đột nhiên bắn ra luồng ánh sáng như sao, nói:
- Nếu là đoàn xe của Trương gia vậy thì thôi, các ngươi mau tránh ra, bản công tử hôm nay tâm tình rất tốt, sẽ không quở trách các ngươi.
Hán tử kia tức giận cười ha hả, nói:
- Các hạ khẩu khí thật lớn, không biết là vị công tử nào trong Cừu phủ?
Người đứng đầu trong bốn người lúc trước vui vẻ nói:
- Ngươi nghe cho kỹ đây, vị này chính là tam công tử Cừu phủ.
- Tam công tử.... - Sắc mặt hán tử kia hơi thay đổi, dường như nhớ ra cái gì đó nói:
- Cừu Nhân Nghĩa?
- Không sai. Nếu biết đại danh của bản công tử, thì mau tránh sang một bên. - Cừu Nhân Nghĩa ngạo mạn nói:
- Nể tình Trương Học Lâm, bản công tử cũng lười so đo với các ngươi.
Trương Học Lâm chính là nhân tài giỏi nhất vừa xuất hiện của Trương gia, mặc dù tu vi của hắn chỉ là võ sĩ thập tầng chân khí đỉnh phong, nhưng thực lực chân chính thì còn cao hơn cả sư cấp cường giả bình thường.
Nghe nói, Trương Học Lâm chậm chạp dừng ở cửa ải này không chịu đột phá chính là có mưu đồ rất lớn, nếu không hắn đã sớm tấn chức võ sư.
Nhân vật thiên tài trác tuyệt như thế cho dù là Cừu tam công tử cũng không hề dám khinh thường.
Trong xe, Phong Huống kinh ngạc ồ lên một tiếng, nói:
- Hóa ra hắn là Cừu Nhân Nghĩa, trách không được lại cuồng vọng như thế.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng ngạc nhiên, nói:
- Lão nhân gia ngài có nghe qua tên của hắn?
Cừu Nhân Nghĩa cho dù có danh tiếng cũng chỉ là một nhân tài mới xuất hiện của Cừu gia, mà Phong Huống lại là nhân vật đại tông sư. Thân phận giữa hai người kém nhau quá xa, nhưng lão nhân gia ông ấy không ngờ lại nghe qua tên của hắn, điều này cho thấy kẻ kia không hề đơn giản a.
Quả nhiên, Phong Huống trầm giọng nói:
- Cừu Nhân Nghĩa là một Linh Vũ Giả hiếm thấy, lão phu tự nhiên là có nghe qua tên của hắn.
- Linh Vũ Giả? Đó là cái gì? - Doanh Thừa Phong kinh ngạc dò hỏi.
- Linh Vũ Giả là vũ giả có được tinh thần lực lượng. - Phong Huống nhẹ giọng nói:
- Bọn họ có thể đem hai loại lực lượng đó dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ khiến cho chiến đầu lực tăng lên mạnh mẽ, được xưng tụng là cùng giai vô địch.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên, thấp giọng thì thào nói:
- Cùng giai vô địch....
Phảng phất như nhìn thấu được tâm tư của hắn, Phong Huống bật cười, nói:
- Thừa Phong! Nếu muốn trở thành Linh Vũ Giả cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Ở trong mắt Phong Huống, người luyện võ và Linh Vũ Giả đều là một ít hạng người thích đấu tranh tàn nhẫn, mà Linh Sư bọn họ mới chân chính là chủ nhân của thế giới này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, bất quá sự hiếu kỳ trong lòng hắn đối với Linh Vũ Giả cũng không hề giảm bớt.
Phong Huống bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thừa Phong! Linh Vũ Giả và Vũ Giả lúc đối địch với nhau sẽ có thêm những thủ đoạn khác lạ, nếu ngươi tò mò thì hãy nhìn xem đi. - Lão thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay khẳng định không thể đơn giản kết thúc như vậy. Hừ! Nếu tiểu quỷ kia mà không biết điều, lão phu cũng không ngại mà giáo huấn hắn một chút.
Hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi giương lên, hắn chú ý tới, Phong Huống nói không ngờ lại là giáo huấn.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng vị lão nhân này, Cừu phủ tam công tử không phải là loại chó mèo có thể tùy tiện đánh giết a.
Ở phía sau hắn khẳng định còn cất dấu chỗ dựa khiến cho Phong Huống cũng phải kiêng kỵ vài phần.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |