← Ch.324 | Ch.326 → |
Lão nhân hơi run rẩy, dường như sợ hãi điều gì.
Tuy nhiên, sau khi chần chờ một lát, ông ta vẫn hướng về phía người mặc áo bào đen, cúi người thi lễ, nói:
- Cung nghênh sứ giả Quang Minh.
Lúc này đây, sắc mặt của Doanh Thừa Phong chính thức thay đổi. Lai lịch của người mặc áo bào đen này thần bí khó lường, không ngờ ngay cả hồn phách của tháp Truyền Thừa cũng phải biểu hiện kính sợ như thế.
Tròng mắt của hắn quay tròn nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có điều, chân khí và lực lượng tinh thần trong cơ thể hắn đã tăng lên tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra.
Nếu người mặc áo đen này thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết thì hắn cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần mà thôi, cùng lắm thì cố gắng kéo một người làm đệm lưng là được rồi.
Người áo đen chậm rãi gật đầu, nói:
- Ý của ta chắc ngươi cũng hiểu.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Lão hủ không biết.
Sau khi nhận ra thân phận của y, cách xưng hô của ông ta liền thay đổi, không ngờ từ bổn tọa lại biến thành lão hủ.
- Hừ, ngươi như là đã chết vậy. Như vậy dựa theo quy củ, tuyệt học của bổn tông không thể bị lưu lạc bên ngoài.
Người mặc áo bào đen trì hoãn một lúc, rồi nói:
- Tông môn truy xét ngàn năm, rốt cuộc cũng tìm được nơi ngươi chôn xương, cho nên ta đến đây để thu hồi tuyệt học bổn tông.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong vang lên một tiếng lộp bộp, không tự chủ được đưa tay xoa lên ngực mình.
Ở trong này cất giấu một miếng ngọc nho nhỏ, mà trong miếng ngọc kia lại có truyền thừa hùng mạnh.
Hắn âm thầm kêu khổ. Sao người này sớm không tới, trễ không tới, cố tình đợi lúc tháp Truyền Thừa mở ra mới xuất hiện. Hay là vận khí của mình thật sự quá đen đấy.
Dường như lão nhân do dự một chút rồi nói:
- Sứ giả đại nhân, ngài đã tới chậm một bước. Lão hủ đã tìm được người thừa kế.
Người mặc áo bào đen đột nhiên giật mình, dường như là bị tin tức này khiến cho rung động.
- Làm sao có thể? Ở bên trong khu vực khép kín này, làm sao có thể sinh ra thiên tài nhận truyền thừa? Hừ, ngươi đang lừa gạt ta.
Lão nhân lắc đầu liên tục. Mặc dù ông ta là một Tử Linh nhưng dường như vô cùng kiêng kị và sợ hãi đối với ngọc bài trong tay đối phương:
- Lão hủ không dám. Bởi vì người nọ đã thông qua được khảo nghiệm của con đường quang minh, là một vị Linh Vũ giả có thiên phú cao nhất. Cho nên lão hủ mới giao ra truyền thừa đấy.
Người mặc áo bào đen im lặng trong chốc lát rồi nói:
- Người đấy là ai? Hiện đang ở phương nào?
Lão nhân lập tức xoay người, không chút do dự chỉ tay về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Chính là kẻ này, mời đại nhân minh giám.
Doanh Thừa Phong không ngừng kêu khổ ở trong lòng. Lão nhân gia ngài thật là không có tiết khí đấy, không ngờ lại lập tức bán rẻ ta như vậy.
- Tiểu tử này
Dường như người mặc áo bào đen giật mình kinh hãi. Sau đó, một lực lượng hùng mạnh tràn ngập thuộc tính quang minh cuồn cuộn tiến về phía Doanh Thừa Phong.
Dĩ nhiên Doanh Thừa Phong không dám khoanh tay chịu chết. Hắn quát khẽ một tiếng. Lập tức, một nguồn lực lượng cường đại tràn ra phản kích.
Hai loại lực lượng đụng vào nhau thật mạnh ở trong hư không. Trong mơ hồ, mản không gian trong hư vô kia phát ra một đạo thâm trầm.
Người mặc áo bào đen trì hoãn một lát rồi nói:
- Đúng vậy, thể chất còn chưa đạt tới Võ Sư mà đã có được nguồn lực lượng tinh thần như vậy, quả thật là có tư cách trở thành kỵ sĩ Quang Minh bổn tông.
Y cúi đầu nhìn xuống nói:
- Vận khí của ngươi rất tốt, có thể đạt được truyền thừa kỵ sĩ Quang Minh bổn tông. Bây giờ ta cho phép ngươi trở thành một trong những kỵ sĩ Quang Minh dưới trướng của ta.
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi nhìn y, trong lòng không ngừng oán thầm.
Không phải người này bị bệnh thần kinh đấy chứ?
Người mặc áo bào đen đợi nửa ngày, thấy Doanh Thừa Phong không hề có động tĩnh gì, y hơi bất mãn, nói:
- Người quê mùa, quả nhiên đều là những kẻ không hiểu lễ nghi. Hừ, tiểu tử, ta ban cho ngươi rồi, ngươi phải hướng ta quỳ lạy đấy.
- Ngươi, ngươi muốn ta hướng ngươi quỳ lạy sao?
Rốt cuộc, Doanh Thừa Phong cũng hiểu ý của y. Hắn trợn tròn mắt, hỏi lại.
- Đúng vậy, đây là vinh dự rất khó có được. Trước khi ta thay đổi tâm ý, ngươi mau quỳ lạy đi.
Người mặc áo bào đen có chút không kiên nhẫn, nói.
- Phì
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong biến đổi. Hắn gắt lên:
- Nam nhi dưới đầu gối là vàng, quỳ xuống đất lạy cha mẹ trời đất. Sao có thể quỳ lạy tên nửa người nửa quỷ như ngươi.
Tuy hắn hết sức kiêng kỵ người này nhưng thái độ kiêu căng của đối đối phương đã thật sự chọc giận hắn.
Ngay cả Bồ Tát cũng có ba phần nóng nảy thì lại càng không cần phải nói tới Doanh Thừa Phong rồi.
Sau khi thu nạp luồng sát khí, thái độ của Doanh Thừa Phong tuyệt đối được gọi là quân tử tao nhã. Nhưng nếu như đối phương coi rẻ thái độ của hắn, vậy thì bất kể đối phương là ai, hắn cũng sẽ rút ra một cái tát đấy.
Đương nhiên đây là quyết định dưới tình huống thực lực của hai bên không chênh lệch quá nhiều. Nếu thực lực của hai bên như một trời một vực giống như Võ lão và hắn, như vậy Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ biến thành một tuấn kiệt thức thời.
Y phục trên người người mặc áo bào đen bỗng không gió mà động. Y ngẩng đầu, trong đôi mắt đã hiện ra tia sát khí sắc bén.
- Tốt lắm, đây là con đường ngươi lựa chọn.
Y quay đầu nói với hồn phách của tháp Truyền Thừa:
- Ngươi, giết
Y còn chưa dứt lời thì một luồng hào quang sáng ngời chợt thoáng hiện ra.
Một luồng điện quang phá vỡ hư không, hung hăng nện vào người y.
Lôi điện nhẫn.
Đây là trang sức đeo tay Linh Khí mà Lâm Phong đã đưa cho hắn, ẩn chứa ba đạo lực lôi điện. Lúc này đột nhiên phóng ra ngoài, quả nhiên đối phương trở tay không kịp.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là màn mở đầu mà thôi.
Trong lúc người mặc áo bào đen đang run lên vì bị lực lôi điện đánh trúng, một luồng sáng màu hồng chợt lóe lên trong hư không, hung hăng đâm xuyên qua đầu y.
- Bùm
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, đầu của y giống như một quả dưa hấu bình thường nổ tung, mưa máu màu đỏ tóe lên đầy trời.
Doanh Thừa Phong vừa thấy được động tác đối phương, biết rõ y muốn ra lệnh cho hồn phách của tháp Truyền Thừa đánh chết mình. Nếu chuyện đã như vậy thì làm sao hắn còn có thể khách khí.
Hắn đã sớm vận sức chờ phát động lôi điện nhẫn và Bá Vương thương, để có thể đánh chết đối phương ngay tại chỗ trong tích tắc.
Hơn nữa, vì phòng bị, Doanh Thừa Phong bắt buộc phải ra tay trước người mặc áo bào đen.
Nếu để người mặc áo bào đen ở thế chủ động, vậy thì cho dù hắn mặc linh giáp siêu cấp hoặc dùng các loại bảo vật thì cũng không thể làm nên chuyện gì rồi.
Tuy nhiên, trong tích tắc Bá Vương Thương đánh nổ đầu đối phương, trong lòng của Doanh Thừa Phong chợt trào lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Người mặc áo bào đen này đã có giọng điệu to lớn như thế, hơn nữa lại còn khiến cho hồn phách của tháp Truyền Thừa kính sợ, vậy thì làm sao y có thể bị đánh chết dễ dàng như vậy được.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn nhanh như chớp, sau đó sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.
Bởi vì hắn chợt nhận ra người vừa bị mình đánh chết không phải là người mặc áo bào đen có lai lịch thần bí kia. Nhìn vào quần áo cùng hình thể của người này, Doanh Thừa Phong cảm thấy hơi quen thuộc.
Hắn không xa lạ gì với người này bởi vì hai người bọn họ từng xảy ra một hồi xung đột ở ngoài đại môn tháp Truyền Thừa.
Hắn đã đoạt được tư cách dẫn đầu tiến vào tháp Truyền Thừa từ trong tay người này.
Không ngờ lúc này, y đã biến thành một con rối của người mặc áo bào đen. Hơn nữa còn không hiểu ra sao đã bị chết dưới Bá Vương thương.
- Ngươi dám đánh lén ta sao?
Một bóng người chớp động ở phía xa. Người mặc áo bào đen giận dữ hét lên:
- Hồn phách của tháp Truyền Thừa, giết hắn.
Doanh Thừa Phong giương mắt nhìn lên, trong lòng run sợ.
Không ngờ người mặc áo bào đen vẫn yên lành đứng ở giữa đám người kia. Doanh Thừa Phong nhớ rõ chỗ người này đang đứng chính là chỗ người trẻ tuổi kia đứng lúc đầu.
Trong lúc vô tình, không ngờ người mặc áo bào đen này đã đổi chỗ cho người trẻ tuổi.
Cho nên, tuy Doanh Thừa Phong đánh lén thành công nhưng cuối cùng lại là giết chết người trẻ tuổi kia chứ không phải người mặc áo bào đen thần bí khó lường này.
Tuy nhiên, giờ phút này hắn không quản nhiều như vậy.
Chân khí lượn lờ toàn thân, hắn lại vận sức nguồn sát khí chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.
Nếu quả thật hồn phách của tháp Truyền Thừa ra tay thì hắn chắc chắn không thể rời khỏi chỗ này. Nhưng hắn tuyệt đối không chịu bó tay chịu trói. Cho dù đầu một nơi chân một nẻo, hắn cũng quyết lưu lại người mặc áo bào đen ở nơi đây vĩnh viễn.
Chỉ có điều, chuyện hôm nay nhiều lần ngoài dự đoán của mọi người.
Lão nhân hơi khom người hướng về phía người mặc áo bào đen, nói:
- Sứ giả đại nhân, xin thứ cho lão hủ bất lực.
- Vì sao?
Người mặc áo bào đen lớn tiếng quát.
Hồn phác của tháp Truyền Thừa không thèm để ý tới sự vô lễ của y, vẫn nghiêm túc giải thích:
- Lão hủ đã cho hắn tất cả truyền thừa, hắn chính là chủ nhân mới của tháp Truyền Thừa, cũng là một trong những kỵ sĩ Quang Minh đời mới. Dựa theo giới luật tông môn, trừ khi là phụng mệnh lệnh của Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân hoặc là các nhà thủ tọa đại nhân chỉ lệnh, nếu không kỵ sĩ đồng môn không thể tự giết lẫn nhau.
Doanh Thừa Phong nghe vậy liền âm thầm mừng rỡ. Nếu hồn phách của tháp Truyền Thừa ra tay với hắn, e rằng hắn khó có thể sống sót. Nhưng nếu hồn phách của tháp Truyền Thừa khoanh tay đứng nhìn, như vậy đối thủ của hắn chỉ vẻn vẹn có chín người đối diện rồi.
Tuy rằng lấy một địch chín, hơn nữa trong đó còn có một người mặc áo bào đen khiến hắn kiêng kị cũng là lành ít dữ nhiều. Nhưng bất kể thế nào thì cũng tốt hơn việc phải đối mặt với hồn phách của tháp Truyền Thừa rất nhiều.
Người mặc áo bào đen sửng sốt nửa ngày rồi nói:
- Hồ đồ, người này chưa trải qua lễ rửa tội của tông môn, làm sao có thể xem như người bổn tông?
Trong lòng của Doanh Thừa Phong lại nhấc lên, nhưng lão nhân vẫn ngoan cố lắc đầu, nói:
- Nếu truyền thừa đã đưa ra, như vậy hắn liền tự động kế thừa của lão hủ hết thảy, dĩ nhiên là kỵ sĩ Quang Minh tông môn rồi.
Người mặc áo bào đen thở một hơi thật dài, phẫn nộ nói:
- Tử Linh vẫn là Tử Linh, thật sự là không thể nói lý. Thôi được, cho dù không có sự trợ giúp của ngươi, ta cũng có thể chém giết hắn.
Doanh Thừa Phong thấy bọn họ nói chuyện như vậy, trong lòng cũng chợt dao động, liền cao giọng nói:
- Tiền bối, ngươi vừa nói vãn bối đã là chủ nhân của tháp Truyền Thừa, có đúng thế không?
- Đúng vậy.
Lão nhân sảng khoái nói.
- Hay lắm, một khi đã như vậy, xin ngài ra tay giết chết chín người này.
Doanh Thừa Phong vội vã nói.
Vẻ mặt của người mặc áo bào đen trở nên căng thẳng. Hắn có thể ra lệnh cho hồn phách của tháp Truyền Thừa bởi vì trong tay hắn có một thánh bài Quang Minh. Nhưng nếu lấy riêng thực lực mà nói thì hắn hoàn toàn không thể chiến thắng được hồn phách của tháp Truyền Thừa ở trong không gian tháp Truyền Thừa này.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |