← Ch.339 | Ch.341 → |
Tâm tình Doanh Thừa Phong làm sao còn có thể bình tĩnh trở lại, ánh mắt hắn lập tức trừng to như sắp lồi ra ngoài.
Bởi vì liên quan đến đầu sức, cho nên hắn rõ ràng nhìn thấy một màn kia, mà mùi hương thơm quen thuộc trong miệng này, càng làm cho hắn thêm xác định, mùi vị kia tuyệt đối là sinh mệnh chi dịch.
Ngay trong nháy mắt này, hắn đã rõ ràng ý tưởng của nữ tử áo bào trắng.
Sinh mệnh chi dịch chỉ vẻn vẹn còn một giọt cuối cùng, nhưng hai người bọn họ sắp đánh cược một lần cuối cùng.
Nếu thành công, có lẽ liền có thể nhân cơ hội này thoát đi. Nhưng nếu thất bại, như vậy sẽ thả ra ác long. Khi đó nếu lại muốn phong ấn quái vật lonwns này vào trong quang minh kết giới, chỉ sợ không còn là một chuyện đơn giản rồi.
Tại trước khi nếm thử, hai người bọn họ đều phải duy trì trạng thái tốt nhất mới có thể phát huy thực lực của bản thân một cách hoàn mỹ.
Sinh mệnh chi dịch là một trong những vật thần bí nhất trên thế giới này.
Sau khi dùng, chỉ cần còn có một hơi thở, có thể khiến cho tinh khí thần khôi phục trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn ngủi.
Không chỉ đối với tiểu tử cấp bậc Võ Sĩ như Doanh Thừa Phong, cho dù đối với cường giả cảnh giới như Võ lão đều giống vậy.
Cho nên, khi sinh mệnh chi dịch bị hai người cùng hưởng, loại tác dụng này sẽ thể hiện trên người bọn họ.
Nhiệt lưu mênh mông sôi trào quanh quẩn trong người, cả người Doanh Thừa Phong giống như được ngâm trong suối nước nóng, nước chảy kia tùy ý gột rửa những mệt mỏi trong cơ thể hắn.
Rất nhanh, tinh khí thần của hắn đều không ngừng kéo lên, tăng đến trạng thái hùng mạnh nhất từ trước tới nay.
Tại thời khắc này, thậm chí hắn còn có một loại cảm giác, chỉ cần mình nguyện ý, bước ra một bước như vậy là có thể đột phá cảnh giới trước mắt, bước vào cường giả cấp độ Võ Sư.
Nuốt nhẹ nước thơm trong miệng, Doanh Thừa Phong đột nhiên đưa ra đầu lưỡi, hợp lại cùng chiếc lưỡi thơm tho của nàng kia.
Giờ khắc này, cho dù hắn đều có chút ý loạn tình mê rồi.
Đột nhiên, trên đầu lưỡi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Doanh Thừa Phong quát to một tiếng, thân thể khẽ run lên. May mắn là dưới sự phụ trợ của Trí Linh, tư thế ngồi của hắn không có bất kỳ thay đổi, cho nên kết giới quang minh hùng mạnh chỉ thoáng lay động một chút, sau đó liền khôi phục bình thường.
Doanh Thừa Phong nhe răng trợn mắt, đau run rẩy.
Nữ tử áo bào trắng giống như bay rụt trở lại, trán gục vào phía sau lưng hắn, như thế nào cũng không dám lộ đầu ra.
- Cô bé, thật sự đen tối
Sau nửa ngày, một âm thanh cổ quái trong huyệt động đột nhiên hét vang ra ngoài.
Nữ tử áo bào trắng giật mình: - Ngươi nói gì?
Doanh Thừa Phong hai mắt đẫm lệ, chịu đựng đau nhức trong miệng, nói rõ ràng từng chữ một: - Ngươi, thật, ngoan, độc.
Nữ tử áo bào trắng cực kỳ xấu hổ, nghe làn điệu cổ quái kia, trong lòng mơ hồ có chút hối hận, nói:
- Còn đau không?
Doanh Thừa Phong nháy nháy hai mắt, thầm nghĩ trong lòng, ta cho ngươi nếm thử một chút, ngươi liền biết có đau hay không.
Nữ tử áo bào trắng thấy hắn không nói lời nào, trong lòng lại càng cảm thấy áy náy, nói: - Ngươi, vừa rồi nếu không phải ngươi vượt rào, ta cũng sẽ không Âm thanh của nàng càng ngày càng thấp, cuối cùng quả thực chính là thấp không nghe thấy rồi.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, ở loại tình huống đó, nếu như mình không vượt rào Vậy mình cũng đếch phải nam nhân.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng đang hạ quyết tâm. Tuyệt đối không thể làm cho nàng biết ở trên người mình còn một bình sinh mệnh chi dịch. Nếu không lỡ nàng thẹn quá thành giận, có trời mới biết nàng sẽ làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì.
- Rống
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng thét của ác long. Banlong. us
Sinh vật khủng bố này dường như bị quang minh kết giới run nhẹ mà đánh thức, nó giương nanh múa vuốt, một đôi tròng mắt tỏa ra quang mang hung ác, đây là tín hiệu báo trước nó sắp ra tay.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng không khỏi hơi đổi, nhưng trong lòng bọn họ lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hành động của gia hỏa này vừa đúng lúc hóa giải tình huống xấu hổ của bọn họ, giống như phảng phất có hẹn từ trước đó, thân hình nữ tử áo bào trắng nhoáng lên một cái, lại lần nữa đi tới phía sau Doanh Thừa Phong, nàng vươn ra hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Doanh Thừa Phong, mà đôi tay nhỏ nhắn kia lại nhẹ dán vào trên bàn tay Doanh Thừa Phong.
Hai cổ lực lượng này nháy mắt dung hợp làm một, điên cuồng tràn vào trong ngọc bài.
Từng cổ từng cổ hào quang màu ngà sữa dọc theo ngọc bài phóng thích ra ngoài, chúng nó tràn vào trong quang minh kết giới, không ngừng gia cố kết giới, khiến cho quầng sáng này càng trở nên vững chắc.
Ác long lắc lư thân thể khổng lồ hung hăng xông về phía kết giới.
Ầm một tiếng, thân thể nó đảo bay ra ngoài, nhưng quang minh kết giới cũng bị run rẩy trong phút chốc.
Lực lượng của sinh vật khủng bố này đúng là không gì sánh nổi, cho dù kết giới hùng mạnh trong truyền thuyết cũng không thể hoàn toàn vây khốn được nó.
Thân hình Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng khẽ run lên, nhưng biên độ run rẩy rất nhỏ, đồng dạng là chưa từng có từ trước tới giờ.
Bốn tháng vừa qua đối với hai người bọn họ mà nói, đúng là tương đối khó sống. Nhưng dưới sự áp bách khủng bố của ác long, hai người bọn họ bạo phát tiềm lực vô cùng. Bất kể là chân khí vẫn là tinh thần lực đều đột nhiên tăng mạnh, nếu không phải bị chế ngự trong không gian cổ quái và thần bí này, sợ rằng lực lượng hai người bọn họ tích tụ đã có thể làm cho bọn họ càng tiến thêm một bước rồi.
Hơn nữa bốn tháng ở chung, hai người đã phối hợp tương đối ăn ý, thậm chí bọn họ không cần giao lưu qua ánh mắt và lời nói, chỉ cần cảm ứng qua tinh thần lực là có thể phỏng đoán ý nghĩ của đối phương, đồng thời đưa tới phối hợp hoàn mỹ.
Cho nên, lúc này khi bọn họ đối phó lại sự tấn công của ác long, có vẻ đã thoải mái hơn ban đầu rất nhiều.
Tuy nhiên, ác long chính là ác long, lực lượng vốn vô cùng cường đại, nếu không phải trong tay nữ tử áo bào trắng có ngọc bài thần kỳ, căn bản bọn họ cũng không phải đối thủ của nó.
Hô
Hơi thở mãnh liệt theo tới, hơi thở tràn ngập mùi lưu huỳnh kia tấn công vách kết giới, tạo nên từng vòng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng, mặc kệ ác long đấu đá lung tung như thế nào, tối đa cũng chỉ khiến quầng sáng có chút lắc lư, nhưng thủy chung lại không thể làm ra một cái khe chứ đừng nói phá hủy.
Ước chừng sau một canh giờ, động tác của ác long mới dần dần chậm lại.
Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng đều khép hờ hai mắt, nhưng tinh thần lực của bọn họ đang giao dung, tâm ý tương thông với nhau.
Lầy này ác long tấn công đặc biệt dài lâu, dường như ngay cả nó đều nhận ra một tia không thích hợp.
Tuy nhiên, nó biểu hiện càng điên cuồng, kế hoạch của hai người lại càng có thể thuận lợi thực thi.
Mắt thấy động tác ác long chậm lại, dường như có vẻ nó muốn buông tha cho công kích, trở về ngủ ngon, Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng rốt cuộc ra tay.
Chân khí trong cơ thể và tinh thần lực giống như không cần tiền trào vào trong ngọc bài.
Đạo màn sáng thật lớn kia chợt bắt đầu dần dần hướng về phía trong co lại, quang minh lực hùng mạnh từng tấc từng tấc một chồng lên.
Ác long lập tức phát hiện biến cố trong đó, nó ngẩng đầu rống to, tràn ngập phẫn nộ khó có thể hình dung. Toàn bộ thân hình giống như nổi điên, lần nữa lại tiếp tục va chạm lên.
Nhưng mà, theo quầng sáng không ngừng thu nhỏ lại, không gian lưu cho nó càng ngày càng ít.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, quầng sáng thật lớn dần dần thu nạp theo thời gian, trói buộc trên người của nó.
Mỗi khi ác long liều mạng phát lực giẫy dụa, quâng sáng sẽ kịch liệt lay động. , sắc mặt hai người mơ hồ trắng bệch. Nhưng quầng sáng càng thu nhỏ lại, lực lượng trói buộc cũng ngày càng lớn, phạm vị hoạt động của ác long cũng liền càng ít.
Lại qua suốt ba canh giờ giằng co, quầng sáng rốt cuộc ép đến trên người ác long.
Mặc dù đầu ác long này lực lớn vô cùng, nhưng đã đến một bước này, cũng khó có thể quay đầu rồi.
Hô.
Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng đồng thời nhổ một bãi nước miếng thở dài, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt mang theo vui mừng và ngạc nhiên.
Lúc này ra tay tự nhiên đã sớm có dự mưu, ban đầu bọn họ vẫn còn lo lắng, lực lượng của chính mình có thể làm được một bước này không. Nhưng sau khi thử một lần, lại phát hiện toàn bộ quá trình còn dễ hơn rất nhiều so vớ dự đoán.
Dưới tinh huống tinh thần lực tương dung, tâm tư của bọn họ đều không thể dấu diếm được đối phương.
Sau khi nghiệm chứng lẫn nhau, lập tức đã tìm được nguyên nhân trong đó.
Bốn tháng, cả hai người bọn họ tiến bộ như bay. Nhưng ác long bị nhốt bên trong quầng sáng, mặc dù không bị đói chết, nhưng mỗi ngày va va chạm chạm khiến nó tiêu hao khá nhiều thể lực.
Hơn nữa không có ẩm thực và linh dược nghịch thiên sinh mệnh chi dịch tương trợ, cho nên thực lực của nó không những không tăng lên còn hạ xuống.
Cứ thế, một bên tăng một bên giảm, hai người bọn họ có thể thoải mái vây khốn ác long, cũng không có gì khác lạ rồi.
Nhẹ nhàng buông ra tay nhỏ, tinh thần lực cũng tùy theo tiêu tan.
Trong lòng hai người đồng thời dâng lên một tia cảm giác phiền muộn, tinh thần lực là lực lượng huyền diệu nhất trên thế gian này, so với chân khí, nó càng thêm thần bí mà không thể đo lường.
Khi hai người mở rộng phòng ngự, cố gắng hết sức khiến tinh thần lực được giao hòa, tự nhiên có thể phóng ra uy năng to lớn không gì sánh được, nhưng loại giao hòa này đối với tâm linh hai người cũng sẽ tạo thành xung kích thật lớn.
Bốn tháng, bọn họ đã quen thuộc sự tồn tại của lực lượng đó, loại tồn tại này từ khi bắt đầu giao hòa dần dần có, vô thanh vô tức biến thành sự giao hòa trên linh hồn.
Lúc này, khi bọn họ hoàn thành hợp tác lần cuối cùng, loại cảm giác không nỡ bỏ từ tận sâu trong tâm linh lại ùa ra.
Sau một lác, một tiếng nổ từ chỗ ác long vang lên.
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy ác long bị quầng sáng trói buộc thành một đoàn y nguyên không cam lòng cố gắng giãy dụa. Tuy rằng giờ phút này thân hình nó căn bản không thể chạy trốn và hành động, nhưng rung đầu lắc mình, đặc biệt hơi thở nó, như cũ vẫn tạo thành tiếng vang thật lớn.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói: - Đại tỷ, thứ này có thể vây khốn nó bao lâu?
Nữ tử áo bào trắng khẽ lắc đầu, có lẽ bởi vì thói quen mấy tháng qua, cho nên nàng không thèm để ý đối với cách gọi mặt dày của Doanh Thừa Phong rồi.
- Đây là đời sau của một con á long có huyết mạch thần long chân chính, tuy rằng quang minh lực của ta thành công trói buộc nó, nhưng tuyệt đối không thể trói buộc nó lâu lắm.
Doanh Thừa Phong lập tức nhảy dựng, kêu lên: - Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau.
Nữ tử áo bào trắng tiếc nuối quay đầu nhìn ác long liếc mắt một cái, rốt cuộc buông xuống ý niệm tham lam không thực tế trong đầu.
Nàng nhẹ nhàng vỗ trán, hai người hóa thành hai đạo ánh sáng, hướng về hang động chạy như bay.
← Ch. 339 | Ch. 341 → |