← Ch.408 | Ch.410 → |
- Thừa Phong, rất giỏi.
Đôi mắt của Phong Hướng chớp động sắc kinh hỉ, nói: - Nếu có đủ Bổ Thiên Thạch, thì ba món linh khí siêu phẩm của con đều có thể tăng tới mức tương xứng với thực lực của con.
Doanh Thừa Phong cũng chậm rãi gật đầu, trong lòng có chút kích động.
Nếu là những bảo vật khác, có lẽ hắn cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng Bổ Thiên Bạch lại chính là bảo vật hắn cần nhất.
Trong tay hắn chính là có ba món linh khí siêu phẩm.
Linh khí siêu phẩm, đây chính là có linh khí siêu cấp trong linh khí. Cho dù là trong tay cường giả Hoàng Kim Cảnh cũng chưa chắc có được một món, mà trong tay hắn lại có hơn cả ba món.
Nhưng cái này đối với Doanh Thừa Phong mà nói, cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Bởi vì bất kỳ linh khí siêu phẩm nào đều là thần binh có năng lực tự mình trưởng thành. Cho dù là một linh khí siêu phẩm cấp võ sĩ, chỉ cần có thể cung cấp đầy đủ vật liệu cho nó, nó có thể tấn thăng tới Kim Tử cấp, thậm chí là cấp bậc cao hơn.
Nhưng muốn thu thập đủ vật liệu, đã là một chuyện khá khó khăn. Sau khi thu thập đủ vật liệu, còn phải thỉnh Linh Sư cường đại từ từ mài luyện nó, nâng cao bản chất, uy năng v. v
Mỗi một bước ở đây đều khá quan trọng, bất cứ bước nào xảy ra sơ xuất gì, đều sẽ uổng phí công sức cả đời. Nếu hậu quả nghiêm trọng, thậm chí sẽ làm cấp bậc linh khí thụt lùi.
Thuộc tính của mỗi một linh khí siêu phẩm đều không giống, vật liệu tiến cấp cần thiết cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng có một điểm lại có thể khẳng định đó chính là vật liệu mà tất cả linh khí siêu phẩm tiến cấp cần đều giá trị ngất ngưỡng. Cho dù là với tiền nhiều thế lớn như Khí Đạo Tông cũng không dám bảo đảm Doanh Thừa Phong có thể thu thập được toàn bộ vật liệu. Hơn nữa, cho dù là thu thập đủ hết rồi, cũng không có người dám bảo đảm trong quá trình rèn đúc chế luyện có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu trong tay của bọn họ có Bổ Thiên Thạch, vậy tình hình hoàn toàn không giống.
Vật này chính là bảo vật duy nhất trong thiên hạ. Đặc điểm lớn nhất chính là có thể dung luyện chế liệu tương cận và linh khí thành một.
Từ dừ dung nhập vật liệu mới trong linh khí, không phải là một chuyện đơn giản, một sơ xuất sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nếu linh khí bình thường, hủy thì hủy thôi. Nếu là linh khí siêu phẩm, vậy một khi hủy sạch, đủ làm người sống đau lòng muốn chết.
Nhưng nếu trong quá trình dung luyện ngấm vào một chút Bổ Thiên Thạch, vậy thì có thể làm hai loại chế liệu khác nhau, thậm chí là nguyên liệu khác nhau thuộc tính, tương dung lẫn nhau. Chỉ cần không phải chế rèn linh binh cấp nghịch thiên gì, vậy sử dùng vật này bổ trợ luyện khí, trên cơ bản không có khả năng thất thủ gì.
Chỉ là Bổ Thiên Thạch nếu có đặc tính nghịch thiên như vậy, giá trị cao, số lượng hiếm, cũng là quá rõ ràng.
Cho dù là trong bảo khố của Linh Đạo Tông cũng không có trữ sẵn.
Cho nên, sau khi nghe được ám chỉ của Hứa phu nhân, mấy người bọn họ mới có thể phấn chấn như vậy.
Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong nói: - Sư tổ, bảo rương màu vàng là vật gì?
Phong Huống thu liễm nụ cười, nói: - Thừa Phong, sau mỗi hội giao dịch cỡ lớn, Linh Đạo Thánh Đường đều sẽ lấy ra mấy bảo rương cung cấp cho bán đấu giá. Lão dừng lại một chút, nói:
- Không ai biết trong bảo rương để là vật gì. Cho nên lúc đấu giá, khảo nghiệm không chỉ là nhẫn nại và thực lực của mỗi người, càng chủ yếu còn là vận khí.
- Vận khí? Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Với nội tình của Linh Đạo Thánh Đường sẽ không làm ra chuyện lừa gạt người chứ.
Phong Huống không kìm được cười, nói: - Cái này chưa chắc, theo thuyết pháp của Linh Đạo Thánh Đường, đấu giá như vậy chỉ là điều tiết không khí. Giá trị bảo rương đấu giá ra cũng không phải đặc biệt cao. Mà vật phẩm trong bảo rương càng là có một phần tốt xấu, tốt nhất và xấu nhất kém nhau rất xa. Nếu tiêu tốn cái giá cực lớn có thể giành được một món đồ tốt trong bảo rương, tất nhiên là sẽ không bị thiệt. Nhưng sợ cuối cùng lấy từ trong bảo rương ra chỉ là một linh khí giá thấp, hoặc là một viên Dưỡng Sinh đan, vậy chính là mất cả chỉ lẫn chài rồi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Nếu là như vậy, vậy tỉ lệ hắn có được bảo rương là rất lớn.
Chỉ là hắn nghiêng đầu, hỏi: - Sư tổ, nếu không có người biết trong bảo rương chứa là vật gì, vậy Hứa phu nhân là làm sao biết được.
Phong Huống cứng lưỡi một hồi, hung hăng trừng mắt, nói: - Tiểu tử ngươi bớt nói xằng nói bậy ở đây. Hứa phu nhân đã nói khi nào hả?
Doanh Thừa Phong gãy đầu một cái, nhất thời hiểu rõ cơ duyên trong đó.
Thì ra trong quá trình này, kỳ thật cũng có nội tình không cho người ta biết.
Nhưng vì người nhận được lợi ích, đương nhiên họ không thể nói lung tung khắp nơi.
- Hội giao dịch bây giờ chính thức bắt đầu, mời các vị ra giám thưởng. Bỗng nhiên ở của một giọng nói vang dội truyền vào, nhất thời gây nên một trận xôn xao.
Có tư cách vào đại sảnh này đều là các môn các phái có người có uy tín danh dự. Trong đó tu vi kém nhất cũng là cảnh giới Thanh Đồng.
Nhưng nếu một mình đi lại, vậy vào cánh cửa này chính là Bạch Ngân Cảnh.
Đương nhiên cũng có những tu vi hơi thấp, thậm chí cả Võ sư bình thường cũng chưa đạt tới Võ giả cũng che mặt xuất hiện ở đây.
Tu vi của những người này không đáng được nhắc tới, mà bọn họ cũng sẽ không mù quáng đi dạo lung tung. Trên cơ bản đều là tụ lại một chỗ, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn đám người đi qua đi lại.
Phong Huống thấp giọng nói: - Thừa Phong, con thấy những người này thế nào?
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói: - Sư tổ, ông không phải nói, ít nhất phải có cường giả Thanh Đồng Cảnh mới có thể đi vào trong đó sao?
Phong Huống lặng lẽ cười, nói:
- Bọn họ cũng không phải dựa vào thực lực để vào, mà dựa vào bảo vật để vào trong đó.
- Bảo vật?
- Đúng vậy, nhiều lúc chân chính phát hiện bảo vật, đồng thời trở thành chủ nhân đời thứ nhất bảo vật, cũng không phải cường giả gì, mà là những tiểu nhân vật không hề có tiếng tăm này.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ đối với cái này.
Những tiểu nhân vật này tuy thực lực hơi thấp, sẽ không nằm trong mắt của những cường giả Bạch Ngân Cảnh bọn họ. Nhưng tiểu nhân vật cũng có sở trường của tiểu nhân vật, đó chính là bọn họ chiếm số đông.
Dưới số lượng khổng lồ, ngẫu nhiền xuất hiện mấy người có vận khí tốt, cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ là bảo vật chân chính chỉ cần hiện thế, thì không thể mãi tồn tại trong tay của tiểu nhân vật. Tới cuối cùng, sẽ qua đủ mọi con đường hội tụ tới cường giả.
Ví dụ như lúc này, những người này chính là vì muốn bán ra bảo vật trong tay, cho nên mới được phép vào trong tòa đại sảnh này, hội tụ trong một sảnh đường với cường giả thiên hạ.
Nhìn mỗi một cường giả Thanh Đồng Cảnh, Bạch Ngân Cảnh, thậm chí là Hoàng Kim Cảnh đi đi lại lại ở trước mặt, trên mặt những người này đều có vẻ kích động không thể che dấu được.
Những cường giả này với bọn họ quả thật chính là nhân vật của hai thế giới. Một cao cao tại thượng, một giống như con kiến giãy dụa cầu sống ở tầng thấp nhất của thế giới linh đạo.
Cho dù là võ giả Thanh Đồng Cảnh, cũng là bọn họ tồn tại ngẩng đầu ngước nhìn.
Còn bây giờ những cường giả này đi qua bên cạnh bọn họ, hơn nữa chỉ chỉ trỏ trỏ bảo vật mà bọn họ lấy ra, trường hợp này tất nhiên là làm bọn họ khiếm khuyết kiến thức rơi vào rung động.
Doanh Thừa Phong và Phong Huống ba người dắt tay nhau đi, dạo một vòng trong đại sảnh.
Kỳ thật, lần này Khí Đạo Tông vào đại sảnh cũng không chỉ ba người họ. Ít nhất Phương Thốn Viễn, Địa Đầu Đà- Thiên Hạo Thành đều vào trong đó. Nhưng những người này có môn lộ khác, cũng không có đi cùng ba vị cường giả Bạch Ngân Cảnh bọn họ mà thôi.
Mặc dù đại sảnh rất lớn, nhưng cường giả Bạch Ngân Cảnh đi lại càng nhanh.
Chỉ vỏn vẹn nữa canh giờ, bọn họ trên cơ bản đã xem xong.
- Thừa Phong, con cảm thấy thế nào? Phong Huống thấp giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong nặng nề gật đầu một cái, đôi mắt của hắn mơ hồ tỏa sáng, nói: - Sư tổ, đệ tử nhìn trúng y không ít đồ tốt.
- Ha ha, những món đồ này phải chăng hữu dụng với linh khí siêu phẩm của con.
Doanh Thừa Phong dựng ngón tay cái lên, nói: - Sư tổ thần mục như điện, quả thật như vậy.
Bây giờ lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới Bạch Ngân Cảnh. Nhưng ba món linh khí siêu phẩm trong tay lớn mạnh nhất cũng chỉ là một món bảo vật cấp hắc thiếp mà thôi.
Tuy nói có tồn tại của khí linh, có thể làm uy năng của linh khí phát huy vượt mức trung bình, nhưng suy cho cùng rất khó vượt cấp khiêu chiến.
Cho nên lúc liều mạng với búa tạ trong tay Hồng Hi Cương, trường kiếm Hàn Băng bị ẩn thương một chút, làm Doanh Thừa Phong rất là đau lòng.
Hắn đã quyết định nhất định phải nâng câp ba món linh khí siêu phẩm tới Bạch Ngân Cảnh. Như vậy ngay cả khi gặp cường giả Hồng Kinh Cảnh, sợ là cũng có tư cách buông tay đánh một trận.
Chậm rãi gật đầu một cái, Phong Huống nói: - Thừa Phong, lần này ra ngoài, Phương sư huynh ban cho ba ngàn linh tệ, con muốn thứ gì, cứ việc đi mua nhé
- Ba ngàn? Doanh Thừa Phong hít vào một hơi khí lạnh.
Linh tệ chính là tiền hàng được sử dụng khi võ giả và Linh Sư giao dịch trong linh đạo thế gia.
Loại tiền hàng này chính là một loại linh thạch được đúc thành, bên trong ẩn chứa linh lực lớn mạnh, võ giả không thể sử dụng lực lượng trong này. Nhưng rơi vào tay của Linh Sư, thì có thể sử dụng mọi thủ đoạn hút lấy năng lượng ẩn chứa trong đó để luyện đạo chế khí, có tác dụng phụ trợ trận đồ Phù Lục.
Vật khá trân quý như vậy, một văn linh tệ có thể đổi một món linh binh cực phẩm cấp võ sĩ. Mười văn linh tệ thì có thể mua được một món linh khí cấp hắc thiết thông thường.
Ba ngàn linh tệ đã là một tài sản kế sù, cho dù là nội tình của Khí Đạo Tông cũng tuyệt đối không phải tùy tiện có thể lãng phí.
Lúc này trong lòng Doanh Thừa Phong có chút cảm giác ấm áp.
Tuy hắn cũng mơ hồ đoán được cách nghĩ của Phương Phù, nhưng tông chủ đại nhân có thể tận hết sức lực giúp đỡ mình như vậy, tấm ân tình này hắn đã khắc ghi trong lòng.
Phong Huống mỉm cười, gật đầu, nói: - Đi đi, không được phụ một mảnh kỳ vọng của Phương sư huynh.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, xoay người rời khỏi, đi về phía những bảo vật mà hắn nhìn trúng ý
Nhìn bóng người của hắn rời khỏi, Đoàn Thụy Tín trầm giọng nói: - Phong sư đệ, đệ nói sư huynh làm như vậy, đáng không?
- Nhất định đáng. Phong Huống không chút do dự nói: - Thừa Phong cũng không phải loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Chỉ cần đối với hắn tốt, thì hắn nhất định sẽ ghi nhớ ân điển của môn phái. Trên mặt già nua của lão lộ ra ý cười rạng rỡ: - Phương sư huynh muốn truyền chức vị tông chủ cho hắn, nhất định là một quyết định chính xác nhất trong đời.
Hai hàng chân mày của Đoàn Thụy Tín nhếch lên, lặng lẽ cười nói: - Đáng tiếc, đối với quyết định này, trong tông môn sợ là có nhiều người muốn phản đối.
Giữa hai hàng chân mày Phong Huống chớp lóe qang mang, lão chậm rãi nói: - Có lão phu còn sống một ngày, chính là phải hộ tống hộ giá nó. Vì đại kế trăm năm tông môn, có những người cũng nên thanh lý, dọn sạch một chút.
← Ch. 408 | Ch. 410 → |