← Ch.414 | Ch.416 → |
Đột ngột xuất hiện ánh sáng tràn ngập xuống hội trường. Tia sáng này chiếu lên trần nhà, bụi bay khắp không gian khiến cho căn phòng giống như là một trận mưa tuyết bình thường. Vẻ mặt của mỗi người tại thời khắc này đọng lại, mờ mờ ảo ảo ngay cả ngân tay trên tường cũng hiện rõ ra.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong hơi nheo lại. Hắn lần đầu tiên cảm thấy ánh sáng mặt trời cũng có thể tách ra màu sắc đẹp như thế.
Ánh sáng này thậm chí khiến người ta có cảm giác thần kỳ tựa như ảo mộng, đặc biệt là đối với Linh sư mà nói càng dễ dàng bị thu hút
Một lúc sau, cuối cùng có người thở dài một hơi rồi nói: - Hứa phu nhân, lần này Linh Đạo Thánh Đường thật là hào phóng, không ngờ lấy ra Bảo Rương bảy màu.
Mọi người đây như là ở trong mộng mới tỉnh, một số đó tỏ ra than phục
Cứ cách 20 năm, không gian tháp Truyền Thừa đóng cửa sau khi giao dịch hội xong, Linh Đạo Thánh Đường đều có thể lấy vài cài Bảo Rương ra để biết ơn đối với các vị ở đây, sau đó tiến hành đánh bạc và giải trí. Nhưng không lần nào là bảo rương bảy màu, tuyệt đại đa số bảo rương đều ở 3 dến 5 màu. Nhìn chung trong lịch sử xuất hiện bảo rương 7 màu rất hiếm hoi.
Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn lại trong lòng không khỏi rùng mình. Vị kia mở miệng nói chuyện đấy không ngờ là cường giả Hoàng Kim Cảnh.
Hứa phu nhân khẽ mỉm cười nói: - Lão Tổ tông đã nói qua, lần này Tháp Truyền Thừa mở ra và ngày xưa có rất nhiều bất đồng, cho nên chúng ta Linh Đạo Thánh Đường hẳn ăn mừng một chút, lúc này mới lấy bảo Rương bảy màu ra đấy.
Vị Cường giả Hoàng Kim Cảnh kia hơi gật đầu một cái không nói gì nữa.
Hứa phu nhân hướng về hội trường đảo mắt một vòng, nói: Hiện tại phòng đầu tiên, buổi bán đấu giá bắt đầu, khởi điểm là một ngàn linh tệ. Mời các vị ra giá.
Nàng vừa rứt lời đã có người hô to: - Một ngàn một trăm
- 1110
- 1150
Tiếng báo giá liên tiếp vang lên, rất nhanh đã đẩy giá lên ba ngàn linh tệ
Xong, đến lúc này người đề xuất giá giảm đi rất nhiều. Đó là vì tất cả họ đều biết trong Bảo Rương bảy màu này không phải đặt bảo vật vô giá
Rất có thể sau khi chi trả giá cả rất lớn, lại chỉ thu hoạch được một lọ Dưỡng sinh đan, hoặc là một kiện linh khí rác rưởi cấp bậc võ sĩ.
Nếu thật là như vậy, ai mà đấu giá trúng được Bảo Rương này chắc phải muốn nhảy lầu tự sát mất.
Vì vậy khi phiên đấu giá bảo Rương này đạt tới 3000 linh tệ trở lên, ngay cả người gan lớn cũng phải thận trọng cẩn thận.
Đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên - Ba ngàn năm trăm.
Tất cả mọi người đều sửng sốt quay đầu nhìn về phía âm thanh vang lên chỉ nhìn thấy Doanh Thừa Phong cười tủm tỉm đứng ở lối vào, hắn đón ánh nhìn của mọi vào mình, hơi gật đầu lên làm lễ.
Trải qua một tháng sau khi dừng lại ở nơi đây, người ở nơi đây cơ bản đều biết đến thân phận của hắn.
Bất kể là thân phận cường giả Bạch Ngân Cảnh trẻ tuổi kia hoặc là thân phận hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường đều không như bình thường, Doanh Thừa Phong được coi là khiêm tốn cũng khó tránh khỏi người có ý đấy.
Lúc này gặp Doanh Thừa Phong đột nhiên ra giá tăng lên một trăm linh tệ mọi người không khỏi thì thầm
Đồng Vô Đạo tròn mắt liếc một vòng, hắn chậm rãi đứng lên nói: - 3510
- 3550. Doanh Thừa phong không chút do dự nói.
Lại có mấy người mơ hồ đoán xảy ra điều gì, lập tức là ùa theo đấu giá, Doanh Thừa Phong không ngừng tăng giá, giá lần này tăng rất nhanh lên tới trên năm nghìn.
Mấy vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, Biện gia vườn và đứng đầu nhãn hiệu lâu đời Bạch ngân cảnh không khỏi nhíu mày.
Bon họ tham gia sự kiện lớn này không ít cho nên bọn họ hiểu được việc này, năm nghìn linh tệ đây được xem như là đã là giá của bảo rương cuối cùng trong những lần trước đây. Nhưng hiện tại cái bảo rương bảy màu thứ nhất chưa chấm dứt bán đấu giá liền đạt đến con số này, đúng là làm cho người ta kinh ngac.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín hai người liếc mắt nhin nhau trong lòng thầm buồn bực.
Hứa phu nhân không phải đã nói rồi, bảo vật trong bảo rương màu vàng kia mới là vật mà bọn họ cần nhất. Mà theo thứ tự sắp hàng, bảo rương sắc vàng là vật thứ 3 bán vật đấu giá. Nếu như vậy, Doanh Thừa Phong sớm ra tay là hà cớ gì.
Tuy nhiên, hiện giờ bon họ đã có lòng tin lớn đối với hắn, cũng sẽ không đối xử với hắn như vãn bối bình thường nữa rồi. Hoặc có lẽ Doanh Thừa Phong có cái nhìn riêng của mình, và cũng có thể trước đó hắn cùng Hứa Phu nhân hẹn nhau rồi. Hai người bọn họ chỉ cần ở một bên tĩnh tâm xem xét là được.
- Năm nghìn ba trăm. Ngữ khí của Doanh Thừa Phong ngưng trọng thanh âm của hắn không còn thoải mái như lúc ban đầu như mấy vòng đấu giá trước, và cũng trở nên trầm lắng hơn.
Mặt khác mấy người liếc mắt nhìn nhau cuối cùng cũng lắc đầu từ bỏ.
Bọn họ tuy rằng rất muốn lấy được chiếc bảo Rương này, nhưng âm thầm suy nghĩ cái giá tiền này vượt qua khỏi mức giá mấu chốt của bon họ, cho nên bọn họ suy nghĩ mãi và lựa chọn từ bỏ nó.
Mặt của Đồng Vô Đạo cũng hiện lên một nét mặt không cam lòng, cắn răng một cái, như thể là trong kẻ răng rít ra vài chữ.
- 5 nghìn 5 trăm
Hắn lập tức lên 2 trăm, còn điên cuồng hơn một ít so với Doanh Thừa Phong.
Ánh mắt của mọi người lập tức chăm chút nhìn Doanh Thừa Phong. Hắn vừa rồi thể hiện khá nổi bật, làm cho ngươi có ảo giác không đạt mục đích thề không bỏ qua, cho nên mọi người đều cho rằng hắn sẽ tiếp tục tăng giá. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Doanh Thừa Phong suy nghĩ một lát rồi phẩy tay, nói: - Nếu Đồng huynh coi trọng vật này như vậy thì Doanh mỗ cũng không nên cướp đoạt thứ mà huynh yêu thích. Hắn dừng lại một chút rồi nói: - Tại hạ từ bỏ.
- oa
Trong Khán phòng lập tức vang lên tiếng động xôn xao, ai cũng đều không nghĩ ra Doanh Thừa Phong làm vậy là có dụng ý gì.
Hứa Phu Nhân chậm rãi gật đầu nói: - Đồng huynh, chúc mừng ngươi, bảo rương sắc đỏ này thuộc về ngươi rồi.
Đồng Vô Đạo mở miêng nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười này tựa như có chút miễn cưỡng.
Nói chung bảo rương thứ nhất này bán được 3500 cũng là hết giá rồi, nhưng hắn dùng 5500 mới đạt được, giá chênh lệch hơn 2 nghìn linh tệ khiến hắn bực hộc máu.
Hai ngàn linh tệ đó cùng có thể là giá bán hai trăm linh khí cấp hắc thiết bình thường, như vậy có phải là vứt trắng không, một chút thanh âm cũng không nghe thấy.
Mà để cho hắn cảm thấy bất an chính là, dù đấu giá thất bại nhưng Doanh Thừa Phong lại không có bất cứ biểu hiện nào uể oải. Chẳng lẽ hắn sở hữu vật đó lại sai, tên tiểu tử này không biết trong bảo rương là vật gì sao?
Lúc này đây, trong lòng Đồng Vô Đạo thậm chí còn có chút cảm giác hối hận, mình cần gì kiên trì đến cùng chứ.
- Bảo rương thứ 2 bán đấu giá bắt đầu. Theo Hứa phu nhân lên tiếng, không khí trong sân trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Quá trình bán đấu giá bảo rương lần này có mô hình giống nhau, Sau khi số lượng linh tệ đạt đến 3 ngàn, tốc độ lập tức chậm lại.
Chính lúc đó, Doanh Thừa Phong lại ra tay nữa, đẩy giá lên cao một phát 5 ngàn linh tệ.
Trong hội trường có người không tin, liền ra giá lên 6 ngàn, ngay lập tức Doanh Thừa Phong lại buông tay, và chiếc bảo rương thứ 2 đã đạt mức giá 6 ngàn linh tệ.
Cũng như Đồng Vô Đạo, vị cuối cùng lấy được bảo rương cũng có vẻ mặt chìm xuống không thể hiện một chút vui mừng nào.
Hứa phu nhân cười liên tục, đang đợi để bắt đầu phiên đấu giá bảo rương thứ 3 thì chợt nghe có âm thanh lớn chợt vang lên.
- Hứa phu nhân, Linh Tháp Chân Nhân đã từng quy định, ở Lnih Đạo Thánh Đường không được có ác ý nâng giá, có phải như vậy không?
- Không sai
Một khi đề cập đến Linh Tháp Chân Nhân, Hứa phu nhân lập tức đứng lên nghiêm nghị cao giọng nói: - Quy định này đúng là của Lão Tổ Tông quy định, không biết tiền bối có ý kiến gì?
Người nói là một vị cường nhân Hoàng Kim cảnh, mới có đủ tư cách để chất vấn, mà những người khác có nghĩ tới điều này cũng không dám đứng trước mọi người để nói ra.
Cường nhân Hoàng Kim Cảnh cao giọng nói: - Hai bảo rương trước bán đấu giá là do Doanh Thừa Phong cố ý giao giá cao, không biết Hứa phu nhân xử trí thế nào?
Câu nói vừa dứt lời, cả hội trường lập tức chùng xuống.
Đồng Vô Đạo và vị mua được bảo rương thứ 2 cũng sáng đôi mắt lên, trong lòng bọn họ uất ức với Doanh Thừa Phong, nếu không mượn cơ hội này để trừng trị hắn ta, thì bọn họ tuyệt không ngừng vui sướng khi hắn gặp họa.
Hứa phu nhân khẽ mỉm cười, quay đầu nói: -Doanh Hộ pháp, mời ngươi giải thích hành vi của mình.
Doanh Thừa Phong đứng lên, hướng về vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh vừa chất vấn, thi lễ thật sâu, nói: - Tiền bối thứ lỗi, vãn bối cũng không muốn lên giá cao. Hắn dừng một chút, chỉ 7 bảo rương trước mặt, nói: - Vãn bối là lần đầu tiên tham dự thịnh hội thế này cho nên muốn mua một bảo rương làm kỷ niệm cả đời. Trên mặt hắn vẻ mặt thật là thành khẩn, đôi mắt lại sáng lên: - Trong bảy bảo rương này, vãn bối nhất định phải đạt được một cái.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra mà ngảy cả vị cường nhân chất vấn hắn cũng khẽ gật đầu, cũng không thể nói gì hơn được.
Doanh Thừa Phong lần này ở không gian Tháp truyền Thừa tròn 4 tháng rồi mới xuất hiện.
Rất nhiều người đều đoán hắn đã lấy được kế thừa cuối cùng trong truyền thuyết, mà thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, trong vòng một năm không đến cũng đã thăng chức cường nhân Bạch Ngân Cảnh hơn nữa còn là Linh Vũ giả vô địch trong số những người cùng đẳng cấp.
Nhân vật như vậy, muốn đoạt được một bảo rương làm kỷ niệm, tự nhiên không ai cảm thấy kỳ quái.
Tuy nhiên, Đồng Vô Đạo và một vị khác mua được bảo rương giá 6 ngàn linh tệ lại có sắc mặt khó coi.
Bon họ thế mới biết, vốn mình là tiểu nhân đo lòng quân tử. Doanh Thừa Phong căn bản không biết trong bảo rương cất giấu điều gì, chỉ là muốn mua một cái làm kỷ niệm thôi. Nhưng 2 bọn họ lại đầy hoài nghi, kết quả là vô duyên vô cớ coi tiền như rác.
Sau lưng Doanh Thừa Phong, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín liếc mắt nhìn nhau, trong mắt họ cũng tràn vui vẻ.
Đến bước này, bọn họ rốt cuộc hiểu được tính toán của Doanh Thừa Phong, mà không thể không thừa nhận tiểu tử này làm rất tốt, tốt hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng của bọn họ.
Hứa Phu Nhân chậm rãi gật đầu nói; - Nếu mọi người không có hoài nghi gì vậy ta tiếp tục bán đấu giá. Nàng chỉ ngón tay bảo rương màu vàng kia, nói: - Cái bảo rương thứ 3 giá thấp nhất là 1 ngàn.
Không giống hai lần trước, lần này không ngờ không ai mở miệng, bởi vì tất cả mọi người gần như quay đầu, đưa ánh mắt nhìn vào ngay Doanh Thừa Phong.
← Ch. 414 | Ch. 416 → |