← Ch.516 | Ch.518 → |
Không, không thể nào!
Nam tử trung niên khó tin kêu lên:
- Dịch chuyển tức thời, đây là dịch chuyển tức thời, sao một linh thú Hoàng Kim Cảnh lại có khả năng này...
Tiếng gào thét sợ hãi của hắn vang khắp không gian, nhưng không ai có thể trả lời hắn.
Khí linh Lang Vương nổi giận gầm lên một tiếng rồi đột ngột nhào tới.
Lúc chạm trán với ba người Bạch Ngân Cảnh kia, Lang Vương cao ngạo thậm chí còn không buồn truy kích. Nhưng khi gặp được cao thủ cùng cấp có vô số linh khí, ý chí chiến đấu của nó bộc phát hoàn toàn, không chỉ thi triển hết năng lực từ tính trên người, mà lực không gian vừa mới có được cũng phóng thích hết ra.
Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, hắn buông trường kiếm trong tay, lấy ra một thanh trường đao. Hai mắt hắn đỏ thẫm, dùng hết sức bình sinh chặt ngay vào đầu khí linh Lang Vương.
Đinh!...
Một đao này ngưng tụ chân khí cả đời của hắn, vật cứng đến mấy cũng có thể phá được.
Ánh đao lóe lên, chém thật mạnh vào đầu Lang Vương, chặt vào cả xương sọ.
Nhưng trong lòng vừa vui mừng được một chút, mắt hắn lại trợn tròn lên.
Bởi một đao này tuy chém vào tận trong não Lang Vương, nhưng con quái đáng sợ này vẫn tiếp tục nhào tới như không có vấn đề gì. Sức sống mãnh liệt này quả khó mà tin nổi.
Hắn vội vàng muốn rút đao lui về, nhưng thanh đao vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lâm vào thế bí, hắn lại buông tay, chạy trối chết về phía sau.
Hắn là một người thận trọng, bình thường luôn mang trên người ba linh khí.
Nhưng khi chạm trán với con sói lớn đáng sợ này lại liên tiếp tổn thất.
Đến lúc này, hắn đã hiểu rõ, mãnh thú hạng này mình tuyệt nhiên không thể hàng phục nổi.
Nhưng ngay lúc dùng toàn lực lui về phía sau, đôi mắt con sói lớn kia đột nhiên lóe lên một tia điện quang.
Nhìn thấy tia điện quang này, nam tử trung niên lập tức run rẩy, đầu óc trống rỗng, dường như đang tiến vào một không gian kỳ lạ khó tin.
Nơi này dường như không có sinh lão bệnh tử, không có cường thù đại địch.
Ở nơi này, hắn có thể tu luyện tùy thích, chưa từng có cấp bậc tồn tại.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là những thứ mà hắn một lòng hướng tới nhất.
Sau đó...
Một cảm giác đau đớn xé gan xé ruột đột ngột xâm chiếm thân thể hắn, cảm giác này thậm chí vượt quá tưởng tượng của hắn.
Ý niệm tinh thần của hắn rốt cục đã ở về với bản thể nhưng tất cả mọi thứ hắn hiện lên trong mắt hắn lại khiến hắn như rơi xuống vực thẳm.
Hắn nhìn thấy một một thân thể không đầu chầm chậm ngã "bịch" về phía sau rồi gục mạnh xuống mặt đất. Thân thể này trông thật quen mắt, chính là thân thể của hắn. Nhưng tại sao cơ thể này lại bị mất đầu?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ý thức của hắn liền rơi vào bóng tối sâu thẳm, không còn chút cảm giác nào.
Ở đằng sau, Đoàn Thụy Tín trừng mắt ngạc nhiên theo dõi toàn bộ, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin.
Tuy hắn biết cự lang Hoàng Kim Cảnh này chắc chắn có chỗ độc đáo khác thường; nhưng trừ phi mặc thêm linh giáp, sử dụng linh khí đăc biệt, linh thú bình thường rất khó chiến thắng một cao thủ loài người đồng cấp.
Bởi thực lực của cao thủ loài người hơn một nửa là dựa vào trang thiết bị, bởi vậy Đoàn Thụy Tín vừa phải dốc sức đề phòng vừa phải chuẩn bị tinh thần bôi mỡ dưới chân chạy trốn.
Một khi Lang Vương không chống cự được nữa, hắn sẽ kéo Doanh Thừa Phong chạy trốn.
Thậm chí có chạy thoát được không cũng dựa cả vào ý trời.
Nhưng hắn không thể ngờ được, hai bên vừa giao thủ, Lang Vương đã lập tức chiếm thế thượng phong tuyệt đối, cắn chết được một cao thủ loài người Hoàng Kim Cảnh có ba linh binh trên người.
Hơn nữa, trong quá trình chiến đấu, thực lực Lang Vương thể hiện và những năng lực đặc biệt kia càng khiến hắn vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Ánh sáng từ lực nhẹ nhàng quét qua, mọi dấu vết trên mặt đất đều hóa thành hư không.
Tuyệt nghệ hoán đổi không gian hệt như dịch chuyển tức thời kia thật sự tồn tại, khí linh Lang Vương ngay cả gặp kẻ địch cấp bậc cao hơn ít nhất cũng khó bị đánh bại.
Tuy vậy, điều khiến hắn chấn động nhất là cái nhìn kia của Lang Vương.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê; Đoàn Thụy Tín nhìn thấy rõ ràng, nam tử trung niên kia muốn đấu kiểu vây thú, lúc đánh cược lần cuối cùng, trong mắt Lang Vương ánh lên một tia điện quang kỳ dị.
Khi tia điện quang này chiếu ra, tầm mắt hai bên gặp nhau, mọi động tác của nam tử trung niên lập tức ngừng lại. Hắn như đột nhiên bị trúng tà, đứng trơ trơ một chỗ.
Mọi chuyện sau đó diễn ra vô cùng đơn giản.
Khí linh Lang Vương tiến lên, mở cái miệng to như bồn máu, cắn đứt đầu hắn.
Linh thú thần bí này không ngờ lại có thể chiến thắng một cách nhẹ nhàng như thế.
- Á...
Một tiếng hô thảm thiết phát ra từ phía ba cao thủ Bạch Ngân Cảnh.
Bọn họ bị sáu quỷ binh vây đánh, vốn đã không chống đỡ nổi. Lúc này chỗ dựa duy nhất cũng đã bỏ mạng như vậy, hoảng loạn là điều khó tránh khỏi.
Đám quỷ binh này được Doanh Thừa Phong bày mưu, không dố toàn lực để đánh. Nhưng bọn họ đã vô dụng như vậy, bị quỷ binh cào hai cái cũng khó tránh.
Doanh Thừa Phong khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Các ngươi còn người nào muốn gọi, gọi hết ra đây!
- Đại nhân tha mạng, ta có mắt không thấy Thái Sơn, xin đại nhân tha cho chúng tiểu nhân một mạng này, tiểu nhân làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân điển của người!
Ba người kia vừa kêu la vừa khó khăn tránh né.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh, nói:
- Nói như vậy các ngươi đã không gọi được ai nữa rồi.
Tay áo lại vung lên, nói:
- Đã như vậy lưu các ngươi lại có tác dụng gì, giết!
Vừa nói xong, sáu quỷ binh lập tức như được tiêm thuốc kích thích, kêu gào xông tới.
Lần này, chúng không còn hạ thủ lưu tình nữa, mà mỗi lần tấn công đều ra đòn lưỡng bại câu thương (cả hai cùng thiệt mạng).
Quỷ binh khác với loài người, chúng dù có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần không bị tiêu diệt hoàn toàn, trở lại Hắc Chướng Kỳ là có thể hồi phục được rất nhanh.
Nhưng ba người này lại không có may mắn đó.
Bảo vật hình nhân thế mạng này, không phải ai cũng có cơ duyên gặp và có được nó.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu xin tha mạng của ba người càng ngày càng thấp, dần dần hoàn toàn biến mất.
Nhìn ba thi thể ngã trong vũng máu trên mặt đất, Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, vung Hắc Chướng Kỳ lên, sáu quỷ binh lập tức hóa thành hắc quang chui vào bên trong.
Môi Đoàn Thụy Tín run run, trong lòng sôi sục, dù tận mắt chứng kiến hết thảy nhưng vẫn có cảm giác như đang trải qua một giấc mộng.
Hắn quay đầu nhìn Doanh Thừa Phong. Người thanh niên này được sư đệ Phong Huống khai quật được từ trong tông môn, từ đó về sau nổi lên như cồn.
Tuy hắn cũng tin tưởng, chỉ cần Doanh Thừa Phong không chết, Khí Đạo Tông sau này có thể phát triển mạnh mẽ trong tay hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn dường như đã quá coi thường tiểu tử này rồi.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Không biết Phương Phù sư huynh tự mình ra tay có thể thắng được Doanh Thừa Phong hay không.
- Sư thúc tổ, ngài xem xem trên người bọn họ có cái gì ngài có thể dùng được không?
Doanh Thừa Phong chỉ linh khí trên mặt đất, cười híp mắt.
Từ sau khi có khí linh Lang Vương, hắn căn bản không cần tự mình ra tay cướp đoạt thi thể.
Chỉ cần Lang Vương hút nhẹ, những vật phẩm có giá trị trên người những người này đều sẽ tự động bay tới cho hắn lựa chọn tùy thích.
Không chỉ là những vật phẩm bằng kim loại quý hiếm, dù chỉ là vài bình sứ, lọ ngọc cũng không thoát được.
Khí linh Lang Vương sở hữu lực từ vô cùng thần diệu, dùng để làm loại chuyện nhỏ nhặt này chẳng khác nào lấy gáo vàng múc bùn, hơn nữa tuyệt không lộ chút sơ hở.
Đoàn Thụy Tín "A" một tiếng, lắc đầu liên tục:
- Thừa Phong, đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi, lão phu không thể động vào.
Một mạng của lão nhân hôm nay là do Doanh Thừa Phong cứu, lại ăn của hắn một viên đan dược hồi sinh quý giá, sao có thể mặt dày lấy thêm chiến lợi phẩm.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Sư thúc tổ, chúng ta là đồng môn, ngài và Phong sư tổ lại có ơn chiếu cố với đệ tử, mấy thứ đồ lặt vặt này...
Đoàn Thụy Tín không chút do dự khoát tay chặn lại, nói:
- Những thứ này cũng không phải đồ lặt vặt, đều là linh khí của cao thủ Bạch Ngân Cảnh, thậm chí là Hoàng Kim Cảnh, mỗi món đều vô cùng đáng giá. Ngươi phải thu giữ cẩn thận, sau này có thể còn dùng đến.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười lắc đầu. Nếu như là trước khi tiến vào chiến trường cổ, hắn sẽ không hào phóng như vậy, nhưng lúc này hắn đã vô cùng đầy đủ, mấy thứ này quả không đáng để tâm.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, cười nói:
- Sư thúc tổ, nghe nói ngài hái được một ngọn Kỳ Lân Thảo?
Khuôn mặt Đoàn Thụy Tín lộ ra ý cười, hắn cười ha ha, gỡ chiếc bao trên lưng xuống, lấy ra một hộp ngọc.
Động tác của hắn rất chậm, vô cùng cẩn thận.
Từ từ mở hộp ngọc ra, bên trong quả nhiên có một ngọn cỏ xanh biếc.
Loài cỏ này hình dáng vô cùng cổ quái, giống như một con kỳ lân đang co mình ngủ trên mặt đất, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Đoàn Thụy Tín than nhẹ, nói:
- Lão phu lần này dạo chơi trong chiến trường cổ, vừa hay bắt gặp vật này mới hái đem về. Ha ha, nhưng cũng chính bởi vật này mới bị ba người kia truy sát. Nếu không gặp được ngươi, lão phu lần này quả thật khó tránh khỏi tai vạ.
Doanh Thừa Phong vội nói:
- Sư thúc tổ quá khiêm tốn rồi, ngài ở hiền ắt sẽ gặp lành, dù đệ tử có không đến cũng sẽ không việc gì.
Đoàn Thụy Tín tức giận:
- Nói hươu nói vượn!
Doanh Thừa Phong ngượng ngập cười một tiếng, ánh mắt lưu luyến dán chặt vào Kỳ Lân Thảo.
Đoàn Thụy Tín đóng hộp vào, nhét vào trong tay Doanh Thừa Phong nói:
- Vật này đối với lão phu vô dụng, tặng cho ngươi!
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn mừng thầm trong lòng, một tay nắm chặt chiếc hộp, ngoài miệng lại nói:
- Sư thúc tổ, thật ngại quá!
Đoàn Thụy Tín hừ một tiếng, nói:
- Mạng của lão phu do ngươi cứu, tặng ngươi một món đồ thì có sao.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Cũng tốt, đệ tử quả thật cần dùng vật đó làm thuốc. Tuy vậy, đệ tử không thể lấy không đồ của ngài, những chiến lợi phẩm này đều là của ngài!
Đoàn Thụy Tín quét qua đám đồ trên mặt đất, nói trong lòng không rung động chút nào là giả.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng được, những thứ trên người ba tên Bạch Ngân Cảnh kia là của ta, đồ của tên Hoàng Kim Cảnh kia ngươi hãy giữ lấy, trừ phi bất đắc dĩ, lão phu cũng không cần.
Doanh Thừa Phong mở miệng định nói, cuối cùng chỉ gật đầu.
Kỳ thực, chỉ cần có được phần Kỳ Lân Thảo này, dù có phải đổ máu một lần hắn cũng cam tâm.
Thu dọn xong đám đồ kia, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư thúc tổ, ngài vào được chiến trường cổ bằng cách nào, Phong sư tổ vẫn khỏe chứ?
Đoàn Thụy Tín lặng lẽ cười, nói:
- Phong sư đệ rất khỏe mạnh, còn lão phu tiến vào chỗ này là để tìm ngươi
← Ch. 516 | Ch. 518 → |