← Ch.662 | Ch.664 → |
Ầm ầm ầm...
Từng đám mây mù vần vũ trên bầu trời, chúng ngưng tụ trên không thành hai đám mây lớn đối lập hoàn toàn với nhau.
Luồng thiên địa linh lực điên cuồng kia không ngừng xung động, ùn ùn không dứt tràn vào trong hai đại lĩnh vực.
Sắc máu nồng đậm và đao gió xanh nhạt cuồn cuộn sôi trào, dường như đã hình thành nên hai miền thế giới khác xa nhau.
Doanh Thừa Phong lặng yên dõi nhìn, mà Trí Linh cũng đang cố hết sức ghi nhớ lại khí tức của nơi đây, bởi vì bọn họ biết, hiện tượng như vậy rất khó gặp, hơn nữa lại hết sức hữu dụng đối với việc đột phá Tử Kim Cảnh, tấn thăng Tước Vị sau này.
Sự xuất hiện của thiên địa dị tượng đã báo cho mọi sinh vật trong Luyện Ngục rằng, đã có người thành công đột phá Tử Kim Cảnh, tấn thăng lên Tước Vị.
Tuy nhiên, sau khi chứng kiến cảnh tượng này, chẳng những không ai dám tiến lại gần, mà ngược lại những quái thú và Kị Sĩ Luyện Ngục kia lại cố hết sức rời khỏi khu vực này.
Nếu như cùng là cường nhân Tử Kim Cảnh bọn họ đương nhiên sẽ không e ngại gì cả.
Nhưng mà nếu một tu sĩ Tử Kim Cảnh phải đối mặt với một vị cường nhân Tước Vị, dù có là một cường nhân Tước Vị vừa mới tấn thăng đi nữa, vậy thì sống chết không còn do mình quyết định nữa rồi.
Hễ là cường nhân tu luyện đến Tử Kim Cảnh, bất luận là người hay là thú đều sẽ không muốn đặt tính mạng của mình vào trong tay người khác.
Cho nên phàm là những Kị Sĩ và quái thú ở gần nơi này đều rời xa khỏi đây.
Đợi một ngày sau, cường nhân tiến nhập Tước vị kia rời khỏi Luyện Ngục, họ mới quay trở lại.
- Ầm
Sau một tiếng nổ lớn, mây mù trên bầu trời cuối cùng cũng dần dần tiêu tan.
Hào quang màu máu đột nhiên thu nhỏ lại, toàn bộ đều quay trở về trong Bá Vương Thương.
- Vù
Trường thương đỏ màu máu phát ra một tiếng kêu vang nhẹ nhàng, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía Doanh Thừa Phong.
Mặc dù thương này so với lúc trước đã hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là uy lực ngưng tụ trong thân thương đã đạt đến mức độ không thể tin nổi; nhưng mà khí linh trong thương vẫn giống như lúc trước, sự lưu luyến với Doanh Thừa Phong vẫn không có chút gì thay đổi.
Nó bay vòng vòng quanh Doanh Thừa Phong, trên thân thương huyết khí nồng đậm, dường như đang chờ đợi sự thừa nhận của Doanh Thừa Phong.
Khẽ mỉm cười, hắn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên thân thương.
Bá Vương Thương đang rung động liên hồi đột nhiên ngừng lại hẳn, mũi thương hiện ra một quầng sáng màu đỏ rồi ngưng tụ lại thành một bóng người tí hon, chính là khí linh Bá Vương Thương. Nó vui mừng khôn xiết nói:
- Chủ nhân, tôi tấn cấp rồi.
Lần tấn cấp này khác hẳn những lần trước, có thể nói là có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Từ nay về sau, Bá Vương Thương đã vượt qua cảnh giới linh khí, đạt đến một tầng cấp khác, có thể coi là một thanh thần binh lợi khí chân chính.
Một luồng chân khí tràn vào trong Bá Vương Thương, thần sắc của Doanh Thừa Phong khẽ biến động.
Hắn cảm thấy được rõ ràng, trên thân thương có một cỗ thần lực dung hòa với chân khí của hắn, khiến cho sức mạnh của hắn trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần.
Cỗ sức mạnh này chính là sức mạnh của chính bản thân Bá Vương Thương, là thần lực to lớn do nó hấp thu thiên địa linh khí ngưng tụ thành.
Sau khi có được thương này, Doanh Thừa Phong nếu như lại gặp phải kẻ thù là Tử Kim Cảnh, chỉ cần đâm một thương, chắc chắn có thể giết chết bọn chúng.
Dù sao thì những kẻ vẫn trong Tử Kim Cảnh mà đã có thể sử dụng thánh khí Tước Vị tuyệt đối chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khẽ rúng động, mũi thương lóe lên một tia sáng màu đỏ lửa, tia sáng này vụt ra, tức giận đâm lên mặt đất.
Lập tức trên mặt đất xuất hiện thêm một hố nhỏ đen thui, xung quanh miệng hố phả ra từng sợi khói trắng, rõ ràng là bị ngọn lửa thiêu đốt mà thành.
Doanh Thừa Phong nheo mắt nhìn kĩ nhưng lại không hề nhìn thấy đáy; uy lực của thương này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Rống...
Bỗng nhiên, một tiếng gầm chứa đựng đầy hưng phấn và uy nghiêm truyền tới đây, đao gió màu xanh nhạt kia toàn bộ đều tiêu biến, Bát Trảo quái thú ngửa đầu rống giận, tiếng gầm như sấm sét đến kinh thiên động địa.
Đây chính là uy nghiêm của cường nhân Tước Vị, đối mặt với tiếng gầm này, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng có chút cảm giác khiếp đảm trong lòng.
- Rống...
Lại thêm một tiếng gầm nữa nổi lên, đây là tiếng rống giận của Kim Cương Vương; mặc dù lúc này gã như cũ vẫn chỉ là Tử Kim Cảnh, nhưng sự hung bạo trong tiếng rống cũng không thua kém gì Bát Trảo quái thú.
Bát Trảo quái thú lặng đi một lúc, đột nhiên quay đầu lại. Đôi mắt to như chuông đồng của nó lóe lên một ánh nhìn nguy hiểm.
Nơi khóe miệng Kim Cương Vương chậm rãi nở nụ cười, trong giọng nói mang theo một sự mỉa mai:
- Bát Trảo, ngươi hiện giờ rất mạnh đó, sao nào, có phải muốn nhân cơ hội này xử ta phải không.
Ánh mắt Bát Trảo quái thú thoáng toát lên vẻ phức tạp, Doanh Thừa Phong đang nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, không ngờ lại rịn ra một vệt mồ hôi.
Hắn đối diện lúc này chính là một quái thú cấp Tước Vị, nếu như một khi tên gia hỏa này trở mặt, Doanh Thừa Phong thật không thể nắm chắc phần thắng.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của hắn, Bá Vương Thương đột ngột phát ra một tiếng "ông" lớn.
Từ mũi thương bất ngờ bắn ra một đạo thương ảnh dài một thước (0. 33m), sắc đỏ rực rỡ nhảy nhót khiến cho người ta phải rúng động trong lòng.
Cảm nhận được chiến ý hùng mạnh bộc phát từ trong Bá Vương Thương, trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng trấn an trở lại. Hai tay hắn cầm ngang trường thương, cả người dường như đã dung hợp vào trong một biển lửa đỏ rực.
Mũi thương chỉ về phía Bát Trảo quái thú phía xa rồi phát ra một sự khiêu khích cực kì nghiêm túc.
Ánh mắt của Bát Trảo quái thú đảo qua người của Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương, cả thân hình của nó trong phút chốc bắt đầu rung động.
Thân thể khổng lồ kia không ngừng dao động, xương cốt toàn thân dường như đang biến đổi một cách thần bí. Sau một lát, Bát Trảo quái thú đã đứng thẳng như người, biến thành một người đàn ông khôi ngô cao 6 thước (2m!).
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, tuy hắn đã từng thấy qua không ít kẻ không phải người có vẻ ngoài gần giống người, nhưng cảnh tượng quái thú hóa người này thì mới chỉ là lần đầu.
- Ha ha, Kim Cương Vương, chủ... Doanh huynh đệ, các người đừng hiểu lầm.
Người đàn ông do Bát Trảo hóa thành cười lớn, nói:
- Ta được hai người đưa ra khỏi Động Thiên Phúc Địa, bây giờ lại tấn thăng lên Tước Vị, cảm kích còn chưa hết, làm sao có thể lấy oán báo ân chứ.
Kim Cương Vương lạnh lùng nhìn nó, nói:
- Ngươi gọi Doanh huynh cái gì?
Sắc mặt của người đàn ông khẽ biến, nói:
- Kim Cương Vương, ta hiện tại tốt xấu gì cũng là một cường nhân Tước Vị, lẽ nào ngươi còn muốn ta phải nhận một nhân loại Tử Kim Cảnh làm chủ nhân sao?
Kim Cương Vương lãnh đạm nói:
- Ngươi có thể tấn thăng lên Tước Vị, vậy ta thì sao?
Ánh mắt của người đàn ông trở nên âm trầm:
- Ngươi bây giờ vẫn chưa phải Tước Vị đâu.
Kim Cương Vương ngẩng đầu lên, gã ngạo nghễ nói:
- Sau khi trông thấy quá trình tấn thăng của hai ngươi xong, ta đã có chút cảm ngộ, chậm thì nửa năm, nhanh thì hai tháng ta nhất định có thể tấn thăng thành công.
Vẻ mặt của hắn bỗng trở nên dữ tợn:
- Hay là ngươi muốn đợi nửa năm sau cùng ta phân cao thấp một lần nữa?
Người kia lặng đi, nhìn thấy ánh mắt của Kim Cương Vương tự dưng thấy có chút sợ hãi.
Hắn khi ở trong Động Thiên Phúc Địa luôn phải sống dưới uy dữ của Kim Cương Vương, bị Kim Cương Vương bức ép, dường như là chuyện rất tự nhiên, đâu có chuyện hắn dám có chút lòng phản kháng nào.
Nhưng mà giờ đây hắn đã đi trước một bước mà tấn thăng lên Tước Vị, đây chính là lúc hắn tràn đầy tự tin nhất, đương nhiên không muốn dễ dàng cúi đầu như vậy.
Kim Cương Vương tức giận hừ một tiếng:
- Bát Trảo, ta và ngươi đến từ cùng một nơi, bất luận ngươi trốn đến chân trời góc bể ta đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của ngươi, nếu như ngươi có ý tưởng muốn thoát khỏi ta, vậy thì quá lầm rồi.
Người đàn ông bất lực nói:
- Kim Cương Vương, sau khi rời khỏi Động Thiên Phúc Địa, nếu như muốn tiếp tục đề thăng thực lực thì ta cần phải tận dụng cơ hội ở bên cạnh ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tránh xa ngươi hay sao?
Hắn tuyệt không phải là một sinh vật bình thường; sau khi rời khỏi nơi kia, cũng chí duy nhất có cách ở bên cạnh Con cưng của đất mới có thể tiếp tục đề thăng được, đây chính là lí do lớn nhất tại sao hắn không dám trở mặt với Kim Cương Vương.
Trên mặt Kim Cương Vương nở một nụ cười đầy thỏa mãn nói:
- Bát Trảo, ta biết ngươi bây giờ đã là Tước Vị, có được sức mạnh vượt cả ta. Nhưng mà ngươi đừng quên, ngươi có thể tấn cấp được cũng không thể thiếu được công lao của kiện linh khí kia đâu. Lúc này nó đã là linh khí Tước Vị, nhưng vẫn nhận Doanh huynh làm chủ, ngươi có thấy rằng nó sẽ kém ngươi sao?
Người đàn ông hơi giật mình, nheo mắt nhìn về phía Bá Vương Thương trong tay của Doanh Thừa Phong.
Dường như là vì cảm ứng được ánh mắt của Bát Trảo quái thú, quầng sáng đỏ nơi mũi nhọn của Bá Vương Thương càng thêm mãnh liệt, hơn nữa lại toát ra chiến ý ngập trời, trực tiếp đánh tới.
Hai cỗ tinh thần lực va chạm giữa không trung, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên sắc bén hẳn.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn vứt bỏ sự phản kháng. Hắn quay người, khom người thật sâu một cái với Doanh Thừa Phong rồi nói:
- Chủ nhân.
Tuy rằng tiếng gọi chủ nhân này rất không cam tâm tình nguyện, phần trăm đối phó rất lớn, nhưng mà Doanh Thừa Phong cũng đã rất là hài lòng.
Bát Trảo dù sao cũng không phải Kim Cương Vương, có thể làm cho hắn quy phục đến mức này cũng đã là chuyện cực kì phi thường rồi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, cánh tay đang nắm chặt Bá Vương Thương thả lỏng, uy lực tỏa ra trên thân thương lập tức thu liễm lại, không còn gây ra áp lực cho Bát Trảo nữa.
- Ha ha, Bát Trảo huynh khách khí quá rồi.
Doanh Thừa Phong kính cẩn nói:
- Kì thực thì ngươi nói rất đúng, cường nhân Tước Vị tự khắc có tôn nghiêm, sao lại có thể nhận ta làm chủ được.
Hắn dừng một chút rồi tiếp:
- Nếu Bát Trảo huynh đã muốn, vậy đợi sau khi tiểu đệ tấn thăng lên Tước Vị rồi hãy nói nhé.
Hai mắt Bát Trảo sáng ngời:
- Nếu như ngươi không thể tấn thăng lên Tước Vị thì sao?
Doanh Thừa Phong cười ha hả hỏi lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Bát Trảo ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói:
- Dựa vào tư chất của Doanh huynh chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nếu như là người khác, không có ai dám nói nhất định có thể tấn thăng lên Tước Vị, nhưng nếu như đổi lại là Doanh Thừa Phong, bất luận là Kim Cương Vương hay là Bát Trảo đều biết việc tấn thăng lên Tước Vị với hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Cương Vương hấp háy môi nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm.
Ở trong Linh Đạo thế giới từ trước tới giờ vẫn là cường nhân vi tôn. Khiến một cường nhân Tước Vị nhận một tu sĩ Tử Kim Cảnh làm chủ, thật cũng có chút hơi quá đáng. Bát Trảo nếu đã nhận thua rồi, vậy bọn họ nhường một bước cũng là thỏa đáng.
Doanh Thừa Phong đảo mắt, nghĩ một hồi rồi nói:
- Bát Trảo huynh, ngươi nếu đã có thể biến thành con người, vậy tốt nhất là lấy một cái tên của con người đi.
Bát Trảo sáng ngời hai mắt:
- Được đó, ta sớm đã nghĩ tới rồi, gọi là Bá Vương đi.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nhìn vẻ ngoài khôi ngô không giống loài người kia, hắn thật cũng có chút phong phạm của Bá Vương.
Cười ha hả, hắn đáp:
- Được đấy. Bá Vương huynh, mời ngươi phá vỡ không gian này, đem tiểu đệ rời đi thôi.
← Ch. 662 | Ch. 664 → |