← Ch.807 | Ch.809 → |
Gió thổi ào ào, cát bụi đất đá bay cuồn cuộn.
Trong Truyền Tống Trận, hai người bọn họ đang kịch liệt giao chiến. Tuy phía bên này đường đường là một Đại Công tước Cường giả, trong tay có một bộ Thánh Khí trợ giúp. Nhưng đối thủ của y lại là một Thánh Thú có thiên phú thần kỳ, không những sau khi thăng cấp có thể ngay lập tức chuyển hóa thành người mà bản thân gã lại có một sức mạnh không tưởng tượng được. Thật không ngờ Đại hán đó lại giao đấu một cách ngang sức với An Mặc Đức.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đứng một bên lặng lẽ quan sát, bọn họ càng lúc càng cảm thấy kinh hãi.
Kỳ thực thì An Mặc Đức thân là Đại Công tước thì đương nhiên có những năng lực tương ứng với danh hiệu đó. Sức mạnh tấn công của An Mặc Đức tựa như dòng triều thủy bất tận, Thánh Khí của y phát ra những luồng năng lượng đích thực và mạnh mẽ.
Nhưng khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc là ở chỗ, tuy sức mạnh ánh sáng của An Mặc Đức vô cùng mạnh mẽ nhưng khi tiếp xúc với kẻ địch thì đột nhiên lại vụt tắt không chút dấu vết.
Thân hình của tên Đại hán này tựa như một cái động không đáy, bất luận có biết bao nhiêu luồng sáng đâm xuyên vào đó cũng đều không có một chút sát thương nào.
Năng lượng ánh sáng chính là nguồn sức mạnh chủ yếu của An Mặc Đức, nếu như nguồn năng lượng này không thể đả thương đối thủ thì đồng nghĩa rằng An Mặc Đức lúc này chỉ là một con hổ bị mất đi sức mạnh, uy lực bị giảm xuống trầm trọng.
Không chỉ như vậy, tuy rằng tên Đại hán đó không có bất cứ một Thánh Khí nào trợ giúp, nhưng sức mạnh của gã thì quả thật là vô cùng vô tận, chỉ là những động tác đơn giản thôi dường như cũng ẩn chứa trong đó một năng lượng mạnh mẽ không tưởng. Thánh Binh của An Mặc Đức và nắm đấm của tên Đại hán nhẹ nhàng chạm vào nhau, tức thì Thánh Binh bay vụt lên. Trước sức mạnh kỳ lạ không thể ngờ tới của đối phương, Thánh Binh thậm chí còn không dám tới gần tên quái vật này trong vòng ba trượng.
Vậy nên An Mặc Đức nỗ lực kéo dài khoảng cách giữa hai bên, đồng thời không ngừng sử dụng năng lượng ánh sáng để tiến hành cách không công kích. Nhưng cũng như đã miêu tả ở trên, sức mạnh của An Mặc Đức không đủ để sát thương tới tên Đại hán đó. Cũng may là dù gì thì y cũng là một Đại Công tước Cường giả, thân hình tráng kiện hơn hẳn đối phương nên đánh đánh lui lui một hồi lâu cũng vẫn có thể miễn cưỡng mà duy trì được cục diện không thắng không bại.
Đột nhiên, một tiếng hét giận dữ vang lên:
- Là kẻ nào dám làm loạn ở Quang Minh Thần Giáo?
An Mặc Đức vừa nghe thấy tiếng nói này trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Y ngay lập tức nói lớn:
- Trương Cáp Đại nhân, đây là Thánh Thú vừa mới thoát thân tăng cấp trong Luyện Ngục, xin ngài hãy trợ giúp cùng ta thu phúc nó.
Một bóng người vụt qua, một bị nam tử mặt mày hồng hào điềm nhiên bước ra. Ông ta lạnh lùng nhìn vòng chiến, ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc.
Một lúc sau, Trương Cáp lẩm bẩm nói nhỏ:
- Quả là một con Thánh Thú hung hãn cường mạnh.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đồng thời cung kính nói:
- Xin chào Trương Cáp Đại nhân.
Trương Cáp nhẹ nhàng xua tay nói:
- An Mặc Đức, ta muốn tên đó trở thành tọa kỵ của ta, nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ trợ giúp cùng thu phục gã.
Gì chứ. An Mặc Đức đại nộ, nói lớn:
- Là ta gặp nó trước.
Không ngờ rằng An Mặc Đức và Trương Cáp lại có chung một ý nghĩ. Một Thánh Thú lớn mạnh nhường này, y đã gặp được thì đương nhiên phải giữ cho thật chắc rồi.
Trương Cáp cười nhạt một cái rồi đáp lại:
- An Mặc Đức, chính là ngươi nhận nhiệm vụ trấn thủ Luyện Ngục Tống Trận trong tháng này. Nếu như tin tức ngươi bị một Thánh Thú mới thăng cấp đánh bại mà truyền ra ngoài, hi hi, ta nghĩ chắc hẳn sẽ rất thú vị đấy.
An Mặc Đức tức thì đỏ bừng mặt, y do dự một lát rồi nói:
- Ta có thể nhường lại, nhưng ngài buộc phải trả cho ta một nghìn công hiệu.
Trương Cáp chỉ hơi do dự một chút rồi ngay lập tức đáp lời:
- Để có được tên này, một nghìn công hiệu cũng đáng.
Nói đoạn, khủy tay Trương Cáp xuất hiện một cái khiên vĩ đại, to lớn đến nỗi cả người y cũng không thể che khuất được. Rống lên một tiếng, Trương Cáp tức thì giương khiên lên, tựa như một con voi lao đến phía Đại hán.
Tuy kẻ địch trước mắt đã tăng thêm một người, nhưng Đại hán lại không hề lo lắng mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Đặc biệt là kẻ mới tới này thể hiện thái độ muốn đấu chọi tới cùng, điểm này lại càng hợp ý gã hơn nữa.
Tiếng hét gào rú lên, Đại hán cũng chẳng hề trốn chạy mà cứ như vậy giương thẳng nắm đấm lên chống đỡ.
- Ầm...
Nắm tay đấm và chiếc khiên hùng dũng lao vào nhau, tựa như Hỏa tinh lao thẳng vào Địa cầu, giấy lên một nguồn sức mạnh to lớn khôn xiết.
Bước chân của Đại hán cuối cùng cũng dừng lại, toàn thân của gã rung chuyển lùi lại vài bước. Nhưng toàn thân của Trương Cáp lại tựa như một chiếc diều bị đứt mất dây, bay lộn vài vòng trên bán không trung.
An Mặc Đức nhìn một cách chế nhạo, y cười nói:
- Trương Cáp Đại nhân, sức mạnh của tên này mạnh mẽ vô cùng, ngài đừng nên đọ sức với gã làm gì.
Trương Cáp bay lộn trên bán không trung rồi an toàn tiếp đất, gương mặt của ông ta không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên tột độ. Trương Cáp nói:
- Đây là Thánh Thú gì vậy, gã có thật là vừa mới thăng cấp Tước vị hay không?
An Mặc Đức trầm giọng nói:
- Khí thế trên người gã đúng là của một Tước vị Thánh Thú, nhưng khả năng chiến đấu lại mạnh mẽ vô cùng.
Ngưng một lúc An Mặc Đức bổ sung thêm:
- Cũng chẳng rõ trong người gã là huyết mạch của dòng dõi Thần Thú nào, Hừ, lần này quả là đã mang lợi đến cho ngài rồi.
Trương Cáp cười khổ một cái rồi nói:
- Cứ đánh bại gã trước đã rồi hãy nói.
Lúc này Trương Cáp mới hiểu vì sao An Mặc Đức lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vì sức mạnh của tên Thánh Thú này quả thật quá lớn mạnh, chỉ dựa vào quái lực này của gã cũng đủ vượt xa năng lực của những Tước vị Thánh Thú thông thường rồi.
Quay người một cái, Trương Cáp thu lại đại khiên, lấy ra một thanh trường kiếm. Toàn thân ông ta như một con bướm đang nhảy múa dập dờn, lao về phía Đại hán.
Thanh gươm trong tay Trương Cáp vung lên nhanh như cắt chém vài nhát lên người Đại hán.
Nhưng điều khiến cho Trương Cáp cảm thấy kinh ngạc là toàn thân của tên Đại hạn này cứng rắn tựa gang thép. Cho dù Trương Cáp dựa vào uy lực của Thánh Binh, cũng chỉ có thể gây ra những sát thương nho nhỏ trên người gã mà thôi.
Đại hán thét lên một tiếng, sải mạnh chân lên trược, Trương Cáp không kịp chạy trốn, bèn dùng kiếm để đỡ đòn, đồng thời rút chạy như bay.
Thời khắc sau đó, Trương Cáp cảm nhận được một luồng sức mạnh giữ dội dâng trào từ thanh kiếm hung dữ dội tới. Luồng sức mạnh đó quả thật vô cùng lớn mạnh và hung tợn. Cho dù với thực lực của Trương Cáp cũng không có cách nào đối chọi lại được.
Hét lên một tiếng, toàn thân Trương Cáp lại một lần nữa bay vụt đi mất.
An Mặc Đức cười thầm trong bụng, nếu như không phải vì y biết rõ bản thân mình không thể đối phó được với con quái thú này thì làm gì có chuyện dễ dàng nhường lại quyền sở hữu vào tay của Trương Cáp như vậy.
Nếu như chỉ là một mình An Mặc Đức không đối phó được với con quái thú này, tin tức này truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ trở thành đề tài để người ta đàm tiếu. Nhưng nếu như cũng có thêm một vị Đại Công tước Cường giả nữa cũng không thể đối phó được với gã thì đương nhiên đám đông sẽ nói rằng, con quái thú này thiên phú kỳ lạ, mạnh mẽ không tưởng, và hai người bọn chúng sẽ không bị lôi ra mà làm đề tài bàn tán nữa.
Tên Đại hán thực sự là bị kích động, gã trợn tròn hai mắt, động tác đột nhiên nhanh nhẹn hơn, thân hình tựa như tia chớp lao vùn vụt đến chỗ hại vị Đại Công tước Cường giả.
An Mặc Đức và Trương Cáp đều thất sắc, bọn chúng đều đã được nếm trải sự lợi hại của đối thủ, nào đâu có dám lại đối chiến lại với gã nữa, chỉ đành cố gắng chạy rút lui.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng mặt cắt không còn giọt máu, hai bị Đại Công tước Cường giả bị một Tước vị Thánh Thú đánh bại, phải vội vàng tháo chạy. Tình cảnh trước mắt quả thật hiếm thấy.
Nghĩ tới việc ban nãy bọn họ dám túm lấy tên Đại hán này, giờ từng người trong số bọn họ đều cảm thấy kinh sợ.
Một người trong số bọn họ khẽ bấm tay tính toán, một điểm sáng tức thì lóe lên, bay vụt đi mất.
Những người còn lại đều thấy run rẩy trong lòng, dường như bọn họ cũng muốn hành động như kẻ vừa rồi.
- Ầm
Đại hán thét lên một tiếng lớn, tốc độ của gã càng ngày càng nhanh, cuối cùng cũng bắt kịp Trương Cáp, một quyền đấm bay tên Đai Công tước Cường giả đen đủi này.
Tuy Trương Cáp có sự bảo vệ của Thánh Khí nên cũng không đến nỗi bị trọng thương nhưng sức mạnh nắm đấm của Đại hán nặng nề vô cùng, khiến cho Trương Cáp sa sẩm mặt mày, thiếu chút thì té xỉu. Trương Cáp thêu khổ trong lòng, cái thân này đúng là tự tìm chuyện mà lao đầu vào.
Đại hán ngông cuồng cười lớn không dứt, gã sải bước lên phía trước, đang định tiếp tục đuổi theo thì đội nhiên gương mặt biến sắc.
Gã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ở trên đó không biết từ lúc nào xuất hiện một dây xích sắt.
Chiếc dây xích sắt này phát ra vô số ánh hào quang, tuy đều là sức mạnh ánh sáng nhưng nguồn năng lượng này mạnh mẽ to lớn hơn rất nhiều, khác biệt hoàn toàn với sức mạnh của những người khác.
Trang nghiêm, Trang trọng, Vĩ đại, Rộng lớn.
Đó là tất cả những từ ngữ có thể miêu tả cảm nhận về luồng sức mạnh này.
Ngay sau đó, chiếc dây xích sắt đó đột nhiên rơi xuống, tựa như có người đang thao tác nó lao về phía của Đại hán.
Đại hán thét lên một tiếng, tuy gã đã cố gắng né tránh nhưng chiếc dây xích sắt đó tựa như một con giòi bọ đuổi theo gã, cuối cùng thì cũng thành công trói chặt lấy Đại hán.
Ánh mắt tức giận, Đại hán vùng vẫy.
Nhưng Đại hán kinh ngạc phát hiện ra rằng, sức mạnh kinh thiên động địa của bản thân mình không thể bứt phá được chiếc xích sắt mảnh nhỏ này. Có vô vàn những luồng ánh sáng đang lan tỏa từ chiếc xích đó, tựa như đang khóa chặt lại nguồn sức mạnh của gã.
An Mặc Đức và Trương Cáp nhìn nhau, trong lòng bọn chúng đều thấy vui mừng vô cùng chán nản.
Uy lực lớn mạnh như vậy, chắc hẳn phải là một vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ nào đó xuất thủ rồi.
Đã có nhân vật lớn mạnh như vậy xuất hiện thì dù có thế nào đi chăng nữa, con quái thú này cũng không thể rơi vào tay bọn chúng được.
Mặt khác cho dù có bắt được nó rồi, thì với thực lực của bọn họ chỉ e là cũng chẳng có cách nào để khống chế thuần phục để cho con quái thú đó nhận mình là chủ nhân.
- Quả là một con Thánh Thú dũng mãnh.
Không gian đột nhiên nứt ra, một vị lão nhân dâu dài điềm đạm bước ra, nhìn Đại hán với ánh mắt vô cùng mãn nguyện.
- Bái kiến Điện hạ.
Tất cả mọi người đều hơi biến sắc, ngay cả đến hai vị Đại Công tước Cường giả cũng cúi người hành lễ, không dám có một chút sơ suất.
Lão nhân nhẹ nhàng vẫy tay một cái rồi nói:
- Bổn tọa mang con Thánh Thú này đi, các ngươi ghi chép lại vào trong sổ nhé.
- Vâng.
Đám đông đều đáp trả lời một cách miễn cưỡng. Tuy trong lòng bọn chúng đều vô cùng tiếc nuối nhưng chẳng có một ai dám chống lại mệnh lệnh của Kỵ Sĩ Vương Điện hạ.
Nhưng Đại hán, kẻ đang bị xích chặt bởi chiếc xích sắt thì vẫn không chịu khuất phục. Gã hét lớn một tiếng, cố gắng vùng vẫy để thoát ra.
Lão nhân hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Dã tính không đổi, cho nhà ngươi nếm mùi khốn khổ.
Trong hư không xuất hiện một chiếc roi ánh sáng dài và mỏng, đang đung đưa trong hư không, phát ra những âm thanh chói tai.
Tiếp ngay sau đó, chiếc roi này quất từng đòn lên người Đại hán.
Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên là ở chỗ, Đại hán hoàn toàn không thèm bận tâm tới những đòn roi đang quất lên người mình. Ngược lại gã ưỡn ngực, thét lớn, từng bước từng bước tiến về chỗ đối phương, dường như gã muốn lao tới bóp chết lão nhân độc ác kia.
Sắc mặt lão nhân hơi đanh lại, trong lòng bắt đầu nổi giận.
Khẽ xua tay một cái, một luồng ánh sáng mạnh mẽ hơn nữa bắt đầu ngưng đọng lại.
Muốn thuần phục con dã thú này thì đương nhiên phải cho nó nếm trải một số đau khổ, phải để cho nó biết rút cuộc thì ai mới là chủ nhân thực sự.
Nhưng lão nhân đó còn chưa kịp ra tay thì bỗng nhiên có một tiếng thét lớn từ xa vọng lại:
- Dừng tay, thả nó ra cho ta.
← Ch. 807 | Ch. 809 → |