← Ch.864 | Ch.866 → |
Sau khi Phi Lâm điện hạ ra mặt, thế lực lành nghề trong cung của Ngô lão gia tử còn sót lại lập tức bị bé gãy nghiền nát, thậm chí còn không để cho Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt nhìn thấy một cảnh tượng máu tanh giết hại.
Thật ra khi một vị Kỵ Sĩ Vương tiếp chưởng hành cung, ngoại trừ lấy được truyền thừa khi tiếp chưởng hành cung, không ít thì nhiều đều sẽ phát sinh một số chuyện đổ máu.
Cho dù tạm thời áp chế những tai họa ngầm đó, sau này cũng có lúc phải tẩy trừ.
Nói chung, người mới tiếp chưởng hành cung muốn hoàn toàn nắm cung điện trong tay cần mất đến hơn mười năm mới chậm rãi bồi dưỡng ra được.
Nhưng nếu sau lưng có cường lực hiểu rõ hành cung trợ giúp, như vậy sẽ lại khác.
Có Phi Lâm Thiên Kỵ đoàn trần thủ như thế, ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ Kỵ Sĩ đoàn ra, phóng mắt toàn bộ Thánh giáo cũng khó có vị Kỵ Sĩ Vương đui mù nàm dám tới đây tìm phiền toái.
Bộ phận lành nghề trong cung cũng như vậy, tuy rằng đại đa số người trung thành với Ngô lão gia tử bị Thiên Kỵ đoàn trảm sát, nhưng Ngô lão gia tử đã tổ chức trên trăm năm, ít nhiều vẫn còn lưu lại chút dư nghiệt. Nhưng bởi vì có liên quan tới Thiên Kỵ đoàn, cho nên những người này cũng không đạt được gì, cuối cùng hoặc là hiệu trung với Uông Kiệt, hoặc là bị những người khác bài xích, dần dần mất đi mọi người.
Tuy nhiên, tuy rằng lúc này trên thực tế Uông Kiệt đã tiếp chưởng quyền chủ đạo hành cung, nhưng hắn cũng không công khai ra bốn phía, mà thảo luận với Doanh Thừa Phong, quyết định sau khi ở một năm mới quyết định chính thức nắm hành cung trong tay.
Sau khi đưa Uông Kiệt vừa có niềm vui bất ngờ kèm theo một chút không yên vào trong hành cung, Doanh Thừa Phong nói lời cảm tạ với Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ, sau đó trực tiếp trở về trang viên.
Khi hắn trở lại trang viên, Khấu Minh đã tỉnh lại, lúc hắn đối mặt với Doanh Thừa Phong, trên mặt có vẻ ảm đạm không thể che giấu.
Đều là tùy tùng thân nhất bên người Doanh Thừa Phong, thực lực trước kia của Uông Kiệt cũng không hề kém cỏi so với Bá Vương. Nhưng hiện giờ Bá Vương và Kim Cương Vương đã thăng tiến lên Đại Công Tước, mà Uông Kiệt lại trở thành mộ Kỵ Sĩ Vương điện hạ quản lý hành cung. So sánh lại, ngày xưa Khấu Minh hùng tâm bừng bừng, muốn trở thành người hùng mạnh nhất bên người Doanh đại sư liền trở nên có chút tâm ý nguội lạnh.
Doanh Thừa Phong nhìn hắn vài lần, lập tức nhìn thấu tâm tình của hắn. Ngẫm nghĩ một chút, lấy ra một bình ngọc trên người, nói:
- Khấu Minh, bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tiến vào mật thất bế quan.
Hắn dừng một chút, nuối:
- Trong mỗi ngày nuốt một viên đan dược, trước khi thăng tiến không được phép ra ngoài.
Khấu Minh khẽ ngẩn ra, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Doanh Thừa Phong. Sau đó, đôi mắt của hắn khẽ co rụt lại, kinh ngạc nói:
- Doanh đại sư, đan dược này là của Phi Lâm điện hạ cho Kim Cương Vương mà.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nói:
- Kim Cương Vương thiên phú dị bẩm, loại đan dược này không có bất kỳ tác dụng gì đối với nó.
Đặt bình ngọc vào trên tay Khấu Minh, hắn nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ hy vọng ngươi mau chóng tăng thực lên, về sau cũng trở thành một người đứng đầu.
Đôi mắt Khấu Minh đột nhiên phát sáng lên, hắn khó có thể tin mà nói:
- Đại sư, ngài nói cái gì?
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:
- Hành cung trong Thánh giáo không ít, cứ cách mấy năm, chắc chắn sẽ có một hoặc nhiều chủ nhân hành cung sẽ ngã xuống hoặc từ chức vì nhiều lý do. Ha ha, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, thăng tiến lên Kỵ Sĩ Vương, ngày sau cũng sẽ có cơ hội quản lý một cung đấy.
Khấu Minh nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, khó có thể tự điều khiển.
Mặc dù hắn là cháu của Khấu Nhuệ đại sư, hơn nữa từ nhỏ liền thể hiện ra thiên phú tu luyện cực cao, nhưng từ đầu hắn đã không có hy vọng một ngày nào đó mình có thể có cơ hội quản lý một cung.
Phải biết rằng, bên trong hàng tỷ Kỵ Sĩ, có thể tấn thăng lên Kỵ Sĩ Vương tuyệt đối là vô cùng ít ỏi. Xác suất này thấp đến nỗi khiến người ta căm phẫn, cho dù trong triệu Kỵ Sĩ cũng chưa hẳn có được một Kỵ Sĩ Vương.
Hơn nữa, cho dù hắn may mắn tấn thăng tới Kỵ Sĩ Vương, nhưng khoảng cách có thể quản lý một cung lại vẫn vô cùng xa vời.
Nhiều Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh cả đời cố gắng, nhưng thật sự có thể từ trong phần đông cường nhân cùng cấp mà chiếm được một cái thật sự là trăm năm khó có.
Tuy hành cung trong Thánh giáo nhiều như vậy, nhưng số lượng Kỵ Sĩ Vương cũng là gấp trăm lần. Muốn chiếm giữ vị trí cao trong những người cùng bậc đâu phải chuyện dễ dàng.
Uông Kiệt và Ngô lão gia tử đọ sức là một trường hợp đặc biệt hiếm có, gần như là một kỳ tích không thể phục chế.
Trong hơn mười năm nay, Uông Kiệt là Kỵ Sĩ Vương duy nhất có được hành cung.
Cho nên, khi Doanh Thừa Phong đồng ý vì Khấu Minh làm ra những thứ này, trái tim hắn liền mất khống chế bắt đầu đập kịch liệt.
- Sao, có tin tưởng không?
Doanh Thừa Phong cười như không cười hỏi.
Nếu những lời này của hắn hỏi lúc hai người mới quen biết, như vậy trừ khi Khấu Minh là một người đầu óc mê muội, nếu không tuyệt đối sẽ không hề tin tưởng.
Nhưng hiện giờ trên người của Doanh Thừa Phong đã sáng lập ra quá nhiều kỳ tích.
Đặc biệt là Uông Kiệt đã thành công nắm được quyền quản lý một hành cung trong tay, đã tạo thành một kích tích lớn không thể tưởng tượng được đối với Khấu Minh.
Cho nên khi Doanh Thừa Phong nói ra những lời này, đáy lòng của Khấu Minh thật sự có một chút tin tưởng.
Hắn gật đầu thật mạnh, nói:
- Vâng, đại sư, ta sẽ cố gắng làm hết sức mình.
Doanh Thừa Phong nhìn hắn nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra một chút ý cười.
Khấu Minh dù sao cũng là tùy tùng đầu tiên của hắn, hơn nữa hắn còn là cháu của Khấu Nhuệ đại sư. Ở bên trong Thánh giáo, Khấu Nhuệ đại sư là đại sư đầu tiên nói rõ ủng hộ hắn. Cũng vì mối ân tình này nên hắn không thể khiến Khấu Minh chán nản sa sút.
Tuy nhiên, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể đạt được quyền quản lý một hành cung cho người thứ hai, cho nên lúc khuyên răn Khấu Minh, hắn cũng không dám nói chắc chắn.
Mà lúc này, sau khi nhìn thấy Khấu Minh lại phấn chấn một lần nữa, hắn liền hạ quyết tâm.
Dừng lại trong trang viên một ngày, Doanh Thừa Phong xử lý hoàn tất một số việc. Ngày thứ hai, hắn một mình lên tọa giá đại sư, đi thẳng tới cung điện của Giáo Tông Bệ Hạ.
Tọa giá đại sư có địa vị cực kỳ tôn quý ở trong toàn bộ Thánh điện, ở khía cạnh nào đó, chỉ cần không phải là Kỵ Sĩ Vương quản lý một cung, vậy thì bất kỳ thân phận nào cũng không thể lớn hơn đại sư.
Cho nên, hắn tọa giá một đường thông suốt, đến khi tới dưới ngọn núi chỗ Giáo Tông Bệ Hạ ở mới dừng lại.
Sớm dã có thủ vệ tiến lên, nhẹ giọng quát:
- Người kia dừng bước.
Mấy chục tầm mắt của Kỵ Sĩ đều đưa mắt lại phía này.
Đại sư tọa giá nếu ở cung điện khác, tự nhiên có thể có được sự tôn trọng lớn nhất. Nhưng nơi này chính là ngọn núi mà Giáo Tông Bệ Hạ ở, cho dù là đại sư đích thân đến cũng không thể khiến bọn Kỵ Sĩ này biến đổi sắc mặt.
- Là vị đại sư của Thánh điện nào? Tới đây có việc gì?
Một Kỵ Sĩ đứng đầu lớn tiếng quát.
Theo tiếng quát của hắn, bọn Kỵ Sĩ xung quanh đều chậm rãi đưa thương nhọn trong tay lên.
Tuy rằng bọn họ cũng biết, ở trong Thánh giáo tuyệt đối sẽ không có người giả mạo đại sư, cũng không có khả năng có vị đại sư sẽ sinh sự ở hành cung của bệ hạ.
Nhưng, ở chỗ này không có người nào dám làm việc thất trách.
Doanh Thừa Phong chậm rãi xốc màn xe lên, đi ra ngoài.
Thời điểm hắn đang định giới thiệu về chính mình, sắc mặt tên Kỵ Sĩ đứng đầu lại biến hóa, cung kính nói:
- Hóa ra là Doanh đại sư, thật thất kính.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:
- Ngươi đã từng gặp ta rồi sao?
Người nọ lắc đầu, nói:
- Tại hạ phúc duyên nông cạn, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy Doanh đại sư.
Doanh Thừa Phong càng kinh ngạc hơn, nói:
- Nếu là lần đầu tiên gặp ta, vậy sao ngươi lại biết là ta?
Trên mặt người nọ xuất hiện một chút quái dị, nói:
- Doanh đại sư, trong ngàn vạn năm của Thánh giáo, chỉ có mỗi mình ngài là người trẻ tuổi nhất có thể trở thành đại sư.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, bất kể là Thánh điện Rè, hay là Thánh điện luyện Đan, hoặc là Thánh điện chế phù trận pháp, hễ là người có thể thăng tiến lên đại sư thì ít nhất cũng đều là cường nhân trung niên, mà ngay cả là lão già cũng không có gì là lạ.
Đúng như lời người nọ nói, ở nơi này quái thai trẻ tuổi mà thăng tiến lên đại sư, thật sự chỉ có một mình hắn mà thôi.
Khẽ gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Mời các hạ thông báo một tiếng, tại hạ muốn cầu kiến bệ hạ.
Khí tức trên thân người kia vô cùng cường đại, không ngờ là một vị cường nhân Đại Công Tước.
Có thể có một nhân vật bực này trấn thủ cửa chính, cũng chỉ có Giáo Tông Bệ Hạ mà thôi.
Người này lên tiếng, cúi đầu phân phó một câu, lập tức có người vội vã rời đi. Sau đó hắn mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, xin ngài đi đến Thiên điện chờ một chút.
Hắn dừng một chút, nói:
- Bệ hạ có chút việc bận, có thể phải chờ mất nửa ngày mới có thể gặp được.
Giáo Tông Bệ Hạ không hổ là đệ nhất Thánh giáo.
Nếu đại sư các điện muốn cầu kiến người đứng đầu các Thánh điện khá, nhất định sẽ được đối đãi như thượng khách. Nhưng ở trước mặt Giáo Tông Bệ Hạ, chúng đại sư vốn không có lễ ngộ tốt như thế.
Chuyện để các đại sư ở trong Thiên điện chờ nửa ngày, tuyệt đối chỉ có mình Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể làm ra.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Được, làm phiền rồi.
Người nọ vẫy tay, đang muốn sai người mang Doanh Thừa Phong đi xuống, từ trên ngọn núi lại đột nhiên phóng tới một đạo bạch quang.
Đạo bạch quang này như thể là nhận thức đúng người nọ, bắn nhanh tới trên đầu của hắn. Sắc mặt của người nọ biến hóa, đưa tay lên tiếp được bạch quang.
Sau đó, hắn kinh sợ ồ lên một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, trong lòng hắn biết rõ, đạo bạch quang này nhất định có liên quan tới mình.
Quả nhiên, người nọ nhanh chóng khom người, nói:
- Doanh đại sư, bệ hạ có chỉ, mời ngươi lập tức yết kiến.
Doanh Thừa Phong bất động thanh sắc gật đầu, nói:
- Đã biết, xin mời dẫn đường.
- Vâng.
Người nọ ra lệnh một tiếng, tự nhiên có người tiến lên chỉ dẫn, mang theo tọa giá đại sư lên đỉnh núi, hướng tới cung điện phía trong núi.
Sau khi nhìn theo Doanh đại sư rời đi, trong lòng người kia xuất hiện hàng ngàn suy nghĩ.
Thật không hổ là đại sư trẻ tuổi của Thánh giáo, ngay cả bệ hạ cũng đối đãi với hắn như thế, tiền độ sau này thật không thể đo lường được.
Nghe nói bên người Doanh đại sư không có nhiều người tùy tùng cho lắm, phải chăng chỉ có hậu bối kiệt xuất trong gia tộc mới có cơ hội trở thành tùy tùng của hắn.
Không lâu sau, tọa giá đại sư ngừng lại phía trước hành cung.
Bang Đức đã sớm chờ ở lối vào, hắn mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, đã để ngài phải chờ lâu rồi.
Hắn gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Lão phu đã truyền lệnh xuống dươi, s sau này đại sư tiến đến, có thể không cần thông báo, trực tiếp lên yết kiến bệ hạ.
Hắn vừa nói ra những lời này, mấy chụ thủ vệ ở lối vào lập tức trợn tròn mắt. Tuy rằng bọn họ kỷ luật nghiêm minh, không ai mở miệng nói chuyện, nhưng kinh ngạc trong ánh mắt bọn họ cũng đã biểu hiện rõ suy nghĩ trong lòng
← Ch. 864 | Ch. 866 → |