← Ch.880 | Ch.882 → |
Bóng đen này lao nhanh như tia chớp, vừa mới xuất hiện trên một cây đại thụ trong rừng cây, bây giờ đã đi tới trước người bọn họ.
Đây là một đại tinh tinh vô cùng lớn đã mọc ra cánh, nó cười hai tiếng, bắt đầu bay lên.
Đôi mắt Bá Vương sáng ngời, hắn hét lớn một tiếng:
- Ta tới đây.
Quang Minh chi dực ở trên lưng hắn vỗ vỗ, trang bị này là do Doanh Thừa Phong rèn riêng cho hắn, Bá Vương đã mất tâm tư không nhỏ đối với nó, cho nên vận dụng vô cùng thuận buồm xuôi gió, giống như là cánh chim này trời sinh đã có sẵn trên lưng hắn.
Qua trong giây lát, hắn cũng đã chắn phía dưới mọi người, trình độ linh hoạt căn bản cũng không hề kém hỏi so với đại tinh tinh quỷ dị này.
Đại tinh tinh mở to miệng, vươn ra một cặp móng, răng nanh sắc bén và móng vuốt lợi hại đều là ra hàn ý nhè nhẹ.
Nhưng mà Bá Vương cũng đánh ra một quyền, sức lực của hắn vô cùng cường đại, một quyền này oanh kích lên móng vuốt của đối phương, chẳng những đánh nát móng vuốt kia trong nháy mắt, hơn nữa còn trực tiếp đập vào trên đầu đại tinh tinh.
- Ba....
Sau khi vang lên một tiếng nổ, đầu đại tinh tinh liền nổ tung giống như quả dưa hấu bị đập vỡ, làm máu tươi bắn ra đầy trời.
Một quyền, chỉ là một quyền mà Bá Vương đã khiến đầu của đại tinh tinh nhìn có vẻ khủng bố này nổ tung.
Thế nhưng, đám người Doanh Thừa Phong cũng không hề cảm thấy kỳ quái đối với chiến tích của hắn.
Dù gì thì Bá Vương cũng là một cường nhân Đại Công Tước, hơn nữa đã từng chiến thắng được tinh linh thú cường nhân Ngao Đức Lạp của Long Tộc, quả đấm của hắn làm sao quái vật bình thường có thể chống lại.
Bá Vương mở to miệng cười lớn, mà Kim Cương Vương bị Doanh Thừa Phong lôi đi lại mang sắc mặt âm trầm, hơi có chút u sầu.
Ngoại hình của Kim Cương Vương cũng là một đại tinh tinh, nếu chỉ nói riêng về bề ngoài, tên bay lên này cũng có vài phần tương tự hắn.
Bá Vương hưng phấn như vậy, phỏng chừng cũng là vì nghìn năm qua bị Kim Cương Vương ức hiếp quá thảm, cho nên trong lòng liền xem đại tinh tinh này thành Kim Cương Vương mà đối đãi.
Chỉ cần nghĩ đến chỉ cần dùng một quyền đã đánh nổ đầu Kim Cương Vương, Bá Vương liền không nhịn được mà cười hô hố không ngừng.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười lắc đầu, nói:
- Đừng đùa nữa, đi xuống xem thử trong khu rừng này có cái gì không?
- Vâng.
Bá Vương thật vất vả mới thu lại nụ cười, lúc hắn quơ quơ cánh định đi xuống, lỗ tai lại khẽ động một chút.
Mọi người đột nhiên đi tới một hoàn cảnh lạ lẫm, cho dù mặt ngoài vẫn điềm tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng nhất định là vô cùng cẩn thận. Cho nên, bọn họ gần như đều chú ý tới thanh âm quỷ dị này.
- Hống hống hống....
Đây là tiếng gầm của dã thú nào đó truyền ra từ phía khu rừng, những âm thanh này cũng không lớn, ngay từ đầu chỉ giống như xì xào bàn tán bình thường, nhưng dần dần, phạm vi âm thanh này càng lúc càng rộng, càng lúc càng lớn.
Bá Vương khẽ cau mày, sau khi nghe được âm thanh khủng bố và lớn mạnh như thế, lá gan của hắn cho dù có lớn gấp đôi cũng không dám dễ dàng đi xuống.
- Hô....
Đột nhiên, một giọng nói phóng lên cao, lại là một đại tinh tinh khổng lồ mọc cánh bay lên.
Tuy rằng lúc này sức chiến đấu của người này cũng không hùng mạnh, nhưng lúc này trên mặt mọi người đều mang vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Bởi vì bọn họ đều đoán được, âm thanh kinh khủng phía dưới kia là di vật gì phát ra.
Bá Vương không chút lựa chọn ra quyền, một quyền xa xa cách không đánh tới.
Một ngọn gió dao đột nhien xếp thành hình trước người hắn, giống như một lưỡi dao sắc bén xẹt qua không gian.
Thân thể đại tinh tinh kia vừa mới bay lên bầu trời được một nửa liền bị gió chém ngang làm hai đoạn. Trong miệng hắn phát ra tiếng kêu thống khổ thê lương, sau đó liền ngã xuống.
Máu bay đầy trời, nhuộm hồng cả một khu rừng phía dưới.
Nhưng từ bên trong mảnh màu đỏ này, đột nhiên xuất hiện hơn trăm thân ảnh. Trên trăm thân ảnh này chính là tinh tinh hai cánh mặt vô cùng dữ tợn đánh tới,
- Không nên đánh bừa, đi thôi.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
Hắn đương nhiên sẽ không sợ trăm tinh tinh này, nhưng nếu số lượng tinh tinh này đạt đến một trăm ngàn hay triệu con thì bất cứ kẻ nào gặp phải, cũng đều là một chuyện vô cùng phiền phức.
Bá Vương khẽ quát một tiếng, cổ tay khẽ động, rìu lớn đã xuất hiện trong tay. Nhẹ nhàng múa may một chút, trước người lập tức xuất hiện một tầm lưới gió đao vô cùng lớn.
Lưới gió đao bao phủ hướng về phía dưới, dường như là muốn một mẻ bắt hết tất cả quái vật.
Nhưng những quái vật này rõ ràng có được trí khôn nhất định, sau khi nhìn thấy hai đồng bạn đã chết theo kiểu này nên bọn họ cực kỳ kiêng kị với lưới gió đao này.
Hai cánh khẽ động, bọn chúng dùng tốc độ khó có thể hùng dung bắt đầu phân tán ra.
Tuy tốc độ lưới gió đao của Bá Vương mau, nhưng cuối cùng lại chỉ bắt được có ba con tinh tinh hai cánh không kịp chạy trốn mà thôi.
Nháy mắt, vô số gió đạo xẹt qua trên thân thể bọn chúng khiến chúng biến thành tám khổi, vì thế trên bầu trời lại lần nữa xuất hiện thêm mưa máu.
- Vù vù vù....
Bóng đen liên tục không ngừng bay ra từ trong rừng, đúng như Doanh Thừa Phong đã đoán trước, số tinh tinh vừa mới xuất hiện chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Lúc này, toàn bộ rừng mưa dường như đã bị kinh động.
Chỉ cần tầm mắt lướt qua chỗ nào đều có thể nhìn thấy vô số tinh tinh bay lên trời. Dường như khu rừng này có bao nhiêu thì phạm vi hoạt động của tinh tinh cũng có bấy nhiêu.
Từ phương xa có rất nhiều tinh tinh nhanh chóng bay tới hướng này, tinh tinh ở phía dưới thì lại thẳng tắp xông lên, bọn họ dường như muốn làm sủi cảo, từ bốn phương tám hướng tấn công tới.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói:
- Lập tức hướng lên trên đi.
Hắn lôi kéo Kim Cương Vương, cánh chim sau lưng nhẹ nhàng vung lên, lập tức xông về không trung.
Khấu Minh và Bá Vương liếc mắt nhìn nhau, cũng theo sát mà lên.
Nếu như số lượng của đối phương ít, Bá Vương tuyệt đối sẽ lưu lại giết sạch toàn bộ bọn chúng. Nhưng sau khi thấy được một mảnh màu đen như biển rộng kia, hắn liền quyết định vẫn nên tiết kiệm khí lực.
Bởi vì trước khi giết sạch bọn chúng, chính hắn nhất định sẽ chết bởi vì tiêu hao qua nhiều chân nguyên.
Bốn người dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, cho đến khi bay vào trong tầng mây mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù nhóm tinh tinh phía dưới có cánh, nhưng loại cánh này rõ ràng không thể nào giúp bọn chúng bay tới độ cao như thế này. Sau khi cách mặt đất một trăm trượng, bọn chúng liền tự động ngừng lại, tuy rằng chúng nó dùng hết sức đập cánh nhưng tối đa cũng chỉ giữ vững ở độ cao này mà thôi.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, chậm rãi nó:
- Bọn chúng quả nhiên không thể bay rất cao.
Bá Vương tò mò hỏi:
- Chủ nhân, làm sao ngài lại biết?
Khấu Minh và Bá Vương cũng tôn kính nhìn hắn chăm chú, bởi vì bọn họ cũng rất tò mò, có phải Doanh Thừa Phong có thể biết trước không?
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:
- Số lượng bọn người kia khổng lồ như thế, rõ ràng chính là Bá Vương ở nơi này. Nếu bọn chúng còn có thể thống trị không trung thì loại sinh vật này sẽ rất đáng sợ. Số lượng như vậy, cho dù Long tộc gặp phải cũng sẽ chạy trối chết.
Hắn dừng một chút, nói:
- Cường nhân Long tộc mang những sinh vật này tới sinh sản là để cho thế hệ sau này thí luyện, chứ không phải khiến chúng nó đến để vây bắt con cháu đời sau.
Hai mắt Khấu Minh sáng ngời, nói:
- Ta hiểu rồi, nếu có Long tộc tới đây, chỉ cần dùng hết sức bay vào trời cao là có thể thoát khỏi chúng nó.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu cường nhân Long tộc đã cố ý tạo ra thế giới nhỏ này, vậy khẳng định sẽ không bị cô lập đến chết. Ha ha, Long tộc có thể tiến hành thí luyện ở trong này, vậy thì chúng ta cũng có thể.
Đôi mắt của ba người bọn Kim Cương Vương cùng sáng lên.
Lúc bọn họ nghe Khấu Minh nói về lai lịch của Long Tộc luyện ngục, cảm xúc của bọn họ liền sa sút, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám cam đoan Giáo Tông Bệ Hạ có tìm thấy và dẫn bọn họ trở về hay không?
Nhưng những lời này của Doanh Thừa Phong lại khiến tâm tình của bọn họ chấn động.
Nếu Long tộc có thể dùng nơi này để thí luyện thì bọn họ cũng có thể.
Doanh Thừa Phong liếc nhìn mọi người, đột nhiên vỗ ngực nói:
- Nơi này có lẽ là nơi bị cô lập đối với chủng tộc khác, nhưng các người đừng quên, trên người của ta lại có Linh Vực Sơn Hà Đồ.
Lúc này, ngay cả đôi mắt của Khấu Minh cũng sáng lên, có thứ này rồi, chỉ cần bọn họ muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này.
Thế nhưng hắn lại nhíu mày, có chút mờ mịt nói:
- Đại sư, theo ta được biết thì trong thế giới nhỏ này, ngoại trừ năng lực không gian đặc thù của Long tộc ra thì, bất kể là chủng tộc nào cũng đều không cách nào sử dụng không gian bí pháp.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ đổi, trong lòng hắn khẽ chuyển, lập tức lấy Linh Vực Sơn Hà Đồ ra.
Vật ấy vừa mới mở ra, lập tức phóng xuất ra từng đạo linh quang mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng trong mắt của Doanh Thừa Phong lại hiện ra một tia kinh ngạc, trong lòng lại có chút bất an. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, Linh Vực Sơn Hà Đồ chủ động kích phát linh quang hộ thể.
Lẳng lặng mở trục cuốn tranh ra, Doanh Thừa Phong thất vọng thở ra một hơi.
Ở trên Sơn Hà Đồ đã bị một tầng sương mù màu xám bao phủ dày đặc. Một lỗ hổng nhỏ trước đây hắn đã mở ra đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
Đúng như lời Khấu Minh nói, ở bên trong thế giới nhỏ này, không thể sử dụng không gian bí pháp bình thường.
- Chủ nhân, có thể được Long tộc để ở đây khẳng định nhất định là có cường nhân siêu cấp, bọn họ tuyệt đối sẽ không hề xa lạ gì với việc vận dụng không gian. Nếu Long tộc không có thủ đoạn giam cầm thì đó mới chính là chuyện lạ.
Bá Vương hiển nhiên hiểu được kết quả nên liền an ủi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Chính là vì như thế nên ta mới cảm thấy đáng sợ.
Mọi người ngẩn ra, lập tức hiểu được.
Cường nhân Long tộc lại có thể phong tỏa toàn bộ không gian, sức lực này khẳng định là kinh khủng đến mức không thể tin nổi.
Nếu như nói không có sự tham gia của Long thần thì căn bản là không ai có thể tin được.
- Ngao...
Đột nhiên từ phía chân trời truyền đến một tiếng gầm rống vang dội, và nhanh chóng hướng về phía này.
Mà khi đạo thanh âm này vang lên, vô số quái thú tinh tinh phía dưới đều hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai, bọn chúng không hẹn mà cùng đập cánh, nối tiếp nhau trốn vào trong rừng cây phía dưới.
Một lát sau, một mảnh mây đen dưới chân mọi người đã tán đi, lại biến thành một rừng mây mênh mông bát ngát.
Như thể là chưa từng có sự xuất hiện của vô số quái thú tinh tinh, toàn bộ rừng mây yên tĩnh khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, đến tột cùng là vật gì, chỉ dựa vào một tiếng gầm rú cũng có thể uy hiếp nhiều quái thú đến như vậy, bọn họ thật sự có chút không dám tin.
← Ch. 880 | Ch. 882 → |