← Ch.964 | Ch.966 → |
Sương mù dày đặc màu đen lập tức bao phủ ba người Doanh Thừa Phong, trước mặt bọn họ, chỉ còn lại tấm khiên lớn đang tản ra ánh sáng thần bí là vẫn đang tiếp tục bảo hộ.
Thần Linh Cự Long cười lạnh một tiếng, nó tự nhiên có thể nhìn ra, tấm khiên này mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn thần khí, nhưng cũng là bán thần khí cao cấp nhất trên thế giới. Loại bảo vật như thế, đối với kẻ vừa ngồi lên thần tọa, chưa có thần linh của thần khí thuộc về mình như nó, cũng cực kì thèm khát.
Nó đã quyết định, một khi đã giết hết đám người Doanh Thừa Phong sẽ chiếm vật ấy làm của riêng, và nhờ những Đại Năng Giả trong Long Tộc rèn vật ấy trở thành thần khí thực sự.
Đây hẳn là sự đền bù tốt nhất mà ông trời ban cho nó sau khi thoát khỏi giam cầm.
Không những thế, lá cờ màu đen mà con kiến hôi trước mắt lấy ra cuối cùng kia, lại càng là một bảo vật khiến tim nó cũng phải đập loạn nhịp.
Tuy rằng không hiểu tại sao một kiện bán thần khí lại có thể mang lại cảm giác đáng sợ đến như vậy, nhưng đó nhất định là một kiện chí bảo không thua kém gì tấm khiên lớn kia.
Vừa nghĩ tới việc mình có thể liên tiếp thu được hai kiện bảo vật mạnh như thế, trong lòng nó liền tràn đầy thỏa mãn.
Nhưng loại tâm tình này chỉ duy trì một lát liền tan thành mây khói.
Bởi nó đột nhiên nhìn thấy một việc vô cùng đáng sợ.
Đám sương mù đen dày đặc đang bao phủ đám người Doanh Thừa Phong kia không những không ngừng lại mà còn lan ra với một tốc độ phi tường nhanh chóng. Dường như bên trong lá cờ đen này là nơi đen tối, lạnh lẽo nhất vũ trụ, có thể tràn ngập toàn bộ Thần quốc đang phải chịu áp chế và thương tổn của nó.
Sau khi do dự một lúc, Thần Linh Cự Long vẫn lui về phía sau một chút. Sau đó, nó phát ra nhiều thần lực hơn, rót một tia thần lực vào bên trong dung nham của Thần quốc, triệu hoán ra ngày càng nhiều hỏa diễm tinh linh.
Đây chính là uy năng cường đại nhất của thần linh, có thể phát ra một chút thần lực, sau đó hấp thu càng nhiều thiên địa linh lực, làm tối đa hóa sức chiến đấu của thần lực.
Và cũng chỉ sau khi trở thành thần linh mới có thể làm được những việc khoa trương đến vậy.
Nhưng, nó dù thế nào cũng không thể ngờ được, bi kịch chân chính cho đến lúc này mới chính thức xảy ra.
Hỏa diễm tinh linh theo lệnh xông vào bên trong màn sương mù màu đen dày đặc, sau đó, từ bên trong màn sương mù dày đặc đó vang lên từng tiếng nổ vang thê lương.
Đây là âm thanh tạo thành sau khi thân thể của đám hỏa diễm tinh linh trong sương mù bị đánh thành phấn vụn.
Thần Linh Cự Long định thần nhìn lại, sương mù màu đen dày đặc rộng lớn vô biên kia vẫn đang không ngừng khuếch tán như trước, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn.
Mà tất cả hỏa diễm tinh linh nhảy vào trong đó đều ngay lập tức hóa thành một đoàn pháo hoa chói mắ, ngay cả bên trong sương mù cũng có thể nhìn thấy từng đoàn nổ tung trong nháy mắt, phát ra ánh sáng đỏ.
Chỉ là, màu sắc đó mặc dù mĩ lệ đến kinh tâm động phách, nhưng cũng chắc chắn không phải thứ Thần Linh Cự Long muốn thấy.
Nó gầm nhẹ một tiếng, cắn răng phóng ra thần lực một lần nữa, triệu hoán càng nhiều hỏa diễm tinh linh hơn.
Từng dung nham tiểu long từ mặt đất hiện ra, lao tới màn sương mù đen khủng bố kia. Chúng lao đi không có một chút phân vân, dường như trước mắt chúng không phải mảnh tuyệt địa đã chém giết vô số đồng loại của chúng mà như một miếng bánh lớn ngon lành nhất.
Bọn chúng là một đám vật hi sinh được ngưng tụ từ thần lực và dung nham, do thần linh triệu hoán ra.
Làm việc cho thần linh đã tạo ra chúng, là việc duy nhất chúng có thể làm với sinh mạnh ngắn ngủi.
Ngày càng có nhiều hỏa diễm tinh linh nhảy vào bên trong màn sương đen, mà đám sương mù màu đen dày đặc vẫn tiếp tục lan ra, dường như không có giới hạn, phạm vi bao trùm đã đạt tới hơn mười dặm.
Đến lúc này, sắc mặt của Thần Linh Cự Long rốt cục trở nên ngưng trọng.
Nơi này là Thần quốc của hắn, bên trong Thần quốc này không gì hắn không biết, không gì hắn không làm được.
Nhưng, hiện tại hắn không nhận được tin tức gì từ bên trong đám sương mù kia cả.
Đám sương đen này và dung nham trên mặt đất dường như là kẻ thù không đội trời chung, một khi tiếp xúc với mặt đất, dung nham nóng bỏng kia lập tức bị một cỗ hàn ý làm đông cứng lại, mặc cho Thần Linh Cự Long có điều khiển như thế nào, những dung nham đó cũng đều mất đi sức sống, biến thành một bãi nước đen.
- Rống... !!!!
Thần Linh Cự Long tức giận gầm thét, trong lòng nó tràn đầy oán hận.
Long Tộc Tổ Thần dùng lực lượng phong ấn của nó để trấn áp vị kia, khiến nó sau khi thành thần cũng không có cơ hội phát triển Thần quốc và nâng cao thực lực bản thân.
Thần lực hiện có của nó thậm chí còn ít hơn một chút so với lúc nó vừa mới thành thần.
Nếu không phải như vậy, hiện giờ sao nó phải chật vật tới nông nỗi này?
Tuy nhiên, thần linh vẫn chính là thần linh, cho dù vừa ngồi lên vị trí của thần, cũng không phải lũ tiểu tử thần linh nửa với này có thể so sánh được.
Bởi trong quá trình giương cao thần tọa, cả Thần quốc và bản thân hắn đều trả qua sự cải tạo mạnh mẽ đến cực điểm của thiên địa linh lực.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thần linh và ngươi phàm, nó tin tưởng, bất kể bên trong sương mù màu đen kia có là cái gì thì cũng không thể so sánh với thần lực mênh mông khổng lồ của nó.
- Đi, đi, đi...
Theo tiếng rống giận của nó, mặt đất phía xa nứt ra càng nhiều lỗ hổng, dung nham nóng bỏng giống như sóng biển, cuộn lên bừng bừng.
Từng tia thần lực không ngừng được phóng thích ra, mỗi một phần thần lực đều có thể khiến hỏa diễm tinh linh nơi này dài ra thêm hơn một trượng.
Chúng hung hãn không sợ chết xông lên, chơi bài tiêu hao chiến với màn sương mù dày đặc khủng bố này.
Rốt cục, dưới sự dũng mãnh của lượng lớn hỏa diễm tinh linh, sương mù dày đặc màu đen kia cũng ngừng khuếch trương.
Trên mặt Thần Linh Cự Long lộ ra vẻ hải lòng, nơi này là Thần quốc của nó, nó cũng không tin bán thần khí trong tay đối phương có thể lợi hại hơn so với nội tình thâm hậu của mình.
Nhưng nó lại không biết, lúc này trong màn sương mù màu đen dày đặc, Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương cũng đang trợn tròn mắt, dùng một ánh mắt kính sợ nhìn Doanh Thừa Phong đang đứng bên cạnh.
Khi Doanh Thừa Phong lấy ra lá cờ màu đen khủng bố này, hắn vẫn mang nụ cười tủm tỉm, ở trên người hắn, thậm chí còn không cảm giác được một chút khẩn trương nào.
Màn sương mù màu đen dưới sự khống chế của hắn, sau khi bao phủ phạm vi mười dặm quanh người bọn họ liền lập tức dừng lại.
Mà trong màn sương mù dày đặc này, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mấy vạn quỷ vật khổng lồ.
Quỷ vật là một sinh vật năng lượng đặc biệt, chúng có thể tự do biến hóa theo ý muốn. Ngay cả một quỷ vật lớn như quả núi, dưới sự chỉ huy của Doanh Thừa Phong cũng có thể trở nên nhỏ bé giống như nhân loại bình thường.
Cho nên, ẩn giấu chừng đó quỷ vật trong phạm vi mười dặm quả thực là một chuyện dễ dàng.
Lúc này, đám quỷ vật trôi nổi giữa không trung, bọn chúng đều tự động đứng theo một loại phương vị, sắp xếp ra một loại trận đồ cấp Bán Thần trước nay chưa từng có.
Trận đồ này lộ ra một khí tức thần bí huyền ảo khó lường, cỗ khí tức này thậm chí còn ẩn chứa một tia thiên đạo chi lý bên trong.
Doanh Thừa Phong tu luyện mười năm, không chỉ lĩnh ngộ cơ hội thành thần mà còn hoàn toàn kết nối được với một trăm ngàn quỷ binh cấp Bán Thần trong Hắc Chướng Kỳ này.
Bản thân hắn có được ưu thế không gì sánh nổi, đó chính là có được khả năng tính toán siêu cường độc nhất vô nhị.
Trong chiến đấu quy mô lớn, Doanh Thừa Phong sử dụng khả năng tinh toán siêu cấp cường đại, có thể dễ dàng nắm bắt bất cứ một sự việc nào phát sinh trên chiến trường dù là nhỏ nhất.
Cho nên khi hắn chỉ huy mấy vạn quỷ vật cấp Bán Thần, sức chiến đấu không phải chỉ đơn giản tăng lên như một cộng một bằng hai.
Thực lực của mấy vạn cường nhân cấp Bán Thần kích phát ra được hắn làm lớn mạnh hơn gấp mấy lần, thậm chí hơn mười lần.
Đám quỷ vật này không ngừng thay đổi phương vị, phóng xuất lực lượng của chính mình dựa theo yêu cầu của Doanh Thừa Phong. Tuy chúng nó cũng không rõ tại sao phải làm như vậy, nhưng chúng cũng không cách nào vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân Hắc Chướng Kỳ.
Nhưng, tạo ra một chiến quả huy hoàng như vậy cũng khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.
Mọi địa phương bị Doanh Thừa Phong ra lệnh tập trung công kích đều là nơi đám hỏa diễm tinh linh tập trung nhiều nhất. Sau mỗi một đợt công kích thường có thể tiêu diệt mấy trăm, thậm chí hơn ngàn hỏa diễm tinh linh.
Đa số đám quỷ vật ngay từ đầu khi đối mặt với số lượng đông đảo hỏa diễm tinh linh như vậy cũng có chút không yên.
Bởi bọn chúng đều biết tuy đám hỏa diễm tinh linh này vẻn vẹn chỉ có tu vi Vương Cấp đỉnh phong, mà đám quỷ vật bọn chúng lại có số lượng vượt xa đối phương.
Nhưng sau lưng đám hỏa diễm tinh linh này lại có thêm một vị thần linh hỏa hệ làm hậu thuẫn, có thể cuồn cuộn không ngừng chế tạo ra nhiều hỏa diễm tinh linh hơn nữa.
Nếu tiêu hao chiến như vậy, cho dù có giết được tên thần linh kia thì số lượng đám quỷ vật này ít nhất cũng sẽ giảm bớt một thành.
Nhưng, cho dù ai cũng không ngờ tới, dưới sự chỉ huy của Doanh Thừa Phong, chúng đã giết chết vô số hỏa diễm tinh linh mà không có một quỷ binh nào bị thương cả.
Chiến tích như vậy, đừng nói là quỷ vật thân ở trong đó, ngay cả Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương đang quan sát cũng đều cảm thấy khó tin.
Cười khổ một tiếng, Thời Không Chi Vương thì thào nói:
- Doanh đại sư, ngươi đến tột cùng là còn bao nhiêu lá bài chưa lật đây?
Mấy vạn quỷ vật cấp Bán Thần, đây là một lực lượng cường đại đến cỡ nào chứ?
Phải biết rằng, nói cho cùng hiện giờ Thời Không Chi Vương cũng chưa giương cao thần tọa, cũng chỉ là một tên Bán Thần đỉnh cao thôi.
Tuy sức chiến đấu của hắn vượt xa Bán Thần bình thường, nhưng nếu bị đám quỷ vật này vây công cũng chỉ còn một con đường chết.
Hơn nữa, nhìn đám quỷ vật này phối hợp ăn ý, phương thức chiến đấu không chút hao tổn kia quả thực làm người khác sợ hết hồn.
Hắn cũng biết, cho dù là lão chủ nhân khi đối mặt với nhiều hỏa diễm tinh linh như thế, tối đa cũng chỉ dựa vào lực lượng dũng mãnh vô cùng, thuận tay nghiền nát hết đám tinh linh kia.
Nhưng nếu muốn như Doanh Thừa Phong, chỉ huy cả mấy vạn quỷ vật cấp Bán Thần chiến đấu mà không chút tổn hao như vậy, cũng nhất định không thể làm nổi.
Hắn mơ hồ đoán được điều này cùng với con đường thành thần mà Doanh Thừa Phong lựa chọn có liên quan với nhau. Nhưng điều đáng tiếc chính là, con đường của Doanh Thừa Phong trước giờ chưa từng có, hắn cho dù có nghĩ nát óc cũng không cách nào đoán ra đươc.
Sau suốt một ngày một đêm, Thần Linh Cự Long trên không trung kịch liệt thở dốc, thần lực trên người hắn càng ngày càng loãng, tuy rằng vẫn chưa tới mức quá mệt mỏi, nhưng cũng không thể tiếp tục duy trì áp lực khổng lồ từ đầu đến cuối như vậy được.
Bên trong sương mù, Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
- Đến lúc rồi.
Theo sau tiếng nói của hắn, màn sương đen vốn duy trì một phạm vi nhất định bỗng bùng phát ra.
Màn sương đen cuồn cuộn điên cuồng lan tràn ra bên ngoài với một tốc độ khó hình dung. Chỉ trong nháy mắt, hắc khí khổng lồ kia cũng đã tràn ngập không gian bên cạnh người cự long kia.
← Ch. 964 | Ch. 966 → |