← Ch.096 | Ch.098 → |
Lục Mặc nhìn thật sâu vào mắt Trương Minh, lúc này gương mặt của hắn không còn một tia huyết sắc nào.
Sau khi biết được thân phận chính thức của Doanh Thừa Phong, hắn biết mình không có chút may mắn nào thoát khỏi sự trừng phạt.
Trong Khí Đạo Tông, tuy rằng cao thủ nhiều như mây, võ tu bình thường chiếm số lượng tuyệt đối. Nhưng, quyền hành chân chính ở trong nội tông lại nằm trong tay một vài vị Linh Sư cường đại.
Mà Linh Sư lại là một cộng đồng đặc thù, hay bao che khuyết điểm cho nhau.
Cho dù là người thiên phú Linh Sư cũng không thể dễ dàng đắc tội với bọn họ.
Lúc này, Trương Minh ngoại trừ việc đem hai người Doanh Lợi Đức và Đan Siêu mắng cả tám đời tổ tiên ra thì cũng chỉ còn cách cầu nguyện cho Phong Huống sư thúc có thể mau chóng hạ hỏa.
- Lục huynh! Lần này đây là tiểu đệ nhìn nhầm. - Trương Minh sảng khoái nói:
- Tiểu đệ khiến cho bổn tông thiếu chút nữa mất đi một người thiên phú Linh Sư. Sai lầm lớn như thế, tiểu đệ xin nhận trách phạt.
Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:
- Tốt. Nếu Trương huynh đã nói như vậy, vậy thì.... Chức vị chủ khảo trắc thí tiềm lực lần này không thích hợp cho huynh đảm nhiệm nữa.
Sắc mặt Trương Minh có chút buồn bã, lúc này có thể trở thành giám khảo trắc thí tiềm lực đã là một kỳ ngộ hiếm có. Nếu như hắn có biểu hiện tốt, phát hiện được vài thiên tài, như vậy hắn ở trong mắt mấy vị trưởng lão có thể để lại ấn tượng sâu đậm.
Nhưng hiện giờ thì sao? Ấn tượng thì nhất định là đã được khắc sâu, chỉ đáng tiếc đây lại là một ấn tượng cực xấu, đối với sự phát triển ngày sau của hắn sẽ rất bất lợi.
Lục Mặc do dự một chút nói:
- Trương huynh nhãn lực không đủ, không thể thay bổn tông khai quật nhân tài, cho nên Lục mỗ nghĩ Trương huynh nên rời khỏi tông môn, tiến vào nhân gian thí luyện ba năm. Trong ba năm này nếu như có thể thay bổn tông mang về một vị nhân tài để bù lại khuyết điểm ngày hôm nay, mới xứng đáng quay trở về bổn tông.
Gương mặt Trương Minh hơi co giật một chút, nhưng lại không dám làm trái, đành phải cung kính nói:
- Tuân lệnh.
Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm lấy làm kỳ, vì sao khi nghe thấy phải rời khỏi tông môn ra ngoài lịch lãm, biểu hiện của Trương Minh lại giống như cha mẹ chết vậy? Cái này là trừng phạt nặng sao?
Trong lòng hắn vốn khi nghe thấy án phạt đã có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của đối phương thì nó lại sớm biến mất.
Lục Mặc xoay người lại, hướng về phía Phong Huống khom người nói:
- Phong sư thúc! Ngài thấy xử phạt như vậy thế nào?
Phong Huống chậm rãi gật đầu nói:
- Không tồi. Xử trí như vậy cũng coi như là công chính. - Lão hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh một cái, nói:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, nhập môn nghi thức chính là quan hệ tới sự hưng suy của bổn tông, bất kể người nào nếu như dám ở chỗ này quên mất nhiệm vụ, hay là thiên vị nhất định sẽ bị trách phạt. Tuyệt đối không được nuông chiều.
- Vâng.
Bao gồm cả Trương Minh và Lục Mặc ở trong, tất cả mọi người đều nghiêm nghị xác nhận.
Ở trong lòng bọn họ có lẽ có suy nghĩ khác nhau, nhưng giờ phút này ở trước mặt Phong Huống không một ai dám đứng ra trái lời.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều mơ hồ đoán ra, Trương Minh cố ý làm khó Doanh Thừa Phong, điều này bị Phong Huống nhìn ra một cách dễ dàng, cho nên lão mới đích thân tiến vào xử lý.
Ánh mắt Phong Huống đảo qua một vòng, nói:
- Tốt lắm. Các ngươi tiếp tục trắc thí đi, lão phu phải đi rồi. - Hắn xoay người về phía Doanh Thừa Phong, khẽ gật đầu một cái nói:
- Tiểu tử ngươi cùng đi với ta.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nếu giờ phút này hắn còn không nhìn ra thân phận và địa vị không bình thường của Phong Huống, hắn đã không phải kẻ sống hai kiếp người.
Đi theo lão quái vật này có trời mới biết là phúc hay họa.
Chỉ có điều lúc này hắn đã không còn đường lựa chọn, đành phải ứng tiếng, kiên trì đi theo.
Trương Xuân Hiểu ở phía sau đưa tay ra mời, há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không có gan phát ra thanh âm nào.
Lục Mặc cười ha hả, đi tới bên cạnh Trương Xuân Hiểu bên người, nói:
- Chúc mừng.
Trương Xuân Hiểu vội vàng nói:
- Lục trưởng lão! Ngài đây là...
Lục Mặc nhìn một già một trẻ đi xa, ở trong mắt không che dấu được vẻ hâm mộ, nói:
- Phong sư thúc dường như có ý thu lệnh sư đệ làm đồ đệ... Haha.... . Thiếu niên kia thật sự là rất may mắn a.
Trương Minh hít sâu một hơi khí lạnh, thất thanh kêu:
- Phong sư thúc thật sự muốn thu hắn làm đồ đệ?
Lục Mặc gật đầu, nói:
- Không sai. Lúc nghi thức nhập môn triển khai, Phong sư thúc chính mồm nói. - Hắn nhìn Trương Minh, nói:
- Trương huynh! Ngươi hiểu chưa?
Trương Minh gật đầu, nói:
- Tiểu đệ hiểu! Đa tạ Lục huynh.
Lục Mặc lần này xử phạt hắn tương đối nghiêm trọng, cơ hồ như đuổi hắn ra khỏi tông môn ba năm.
Trương Minh tuy rằng miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn, tuy nhiên khi nghe thấy tin tức này thì điểm bất mãn ấy biến mất không còn dấu vết.
Hóa ra người bị hắn đuổi ra ngoài không ngờ lại là đồ đệ tương lai của Phong sư thúc.
Với tính cách của lão nhân gia không ngay tại chỗ nổi giận đã là chuyện tương đối tốt rồi. Nếu như Lục Mặc lúc trước đưa ra xử phạt qua loa cho xong, chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Lục Mặc khẽ gật đầu, đem thanh âm hạ xuống thật nhỏ nói:
- Trương huynh! Các ngươi và Tuyên Vũ nhất mạch tuy rằng không hợp mắt nhau, nhưng chuyện hôm nay không thể đem tình cảm tư nhân kết hợp vào trong đó a.
Trương Minh than nhẹ một tiếng, cười khổ lắc đâu, cũng là do hắn vận khí không tốt đồng thời gặp phải Phong Huống và Doanh Thừa Phong. Đây chính là thiên ý, có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng.
Chỉ có điều, hắn rất nhanh phản ứng lại, Doanh Thừa Phong bái nhập làm môn hạ của Phong Huống sư thúc, chuyện này chính là đại sự chấn động toàn bộ tông môn, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất bẩm báo lên trên mới được.
************
- Cái gì? - Doanh Lợi Đức đứng bật dậy khỏi ghế, khó tin nói:
- Ngươi nói Phong thái thượng trưởng lão thu nhận Thừa Phong làm đồ đệ?
Trương Xuân Hiểu liên tục gật đầu, nói:
- Lục trưởng lão quả thật nói như thế.
Doanh Lợi Đức cất bước, không ngừng đi qua đi lại, chuyện này gây chấn động cho hắn quá lớn.
Ban đầu, hắn dặn dò Doanh Thừa Phong trong lúc trắc thí tiềm lực tận khả năng đem hiệu quả đan dược phóng đại lên. Mà hắn nếu như thật sự bị cự tuyệt không cho vào sư môn, như vậy sẽ bày ra thân phận thiên phú Linh Sư, đem đại tướng Trương hệ Trương Minh làm cho một trận xấu hổ.
Nhưng mà, hắn làm thế nào cũng không ngờ được hiệu quả lại vượt ra ngoài dự định như thế.
Phong Huống thái thượng trưởng lão lại xuất hiện trong nghi thức nhập môn, hơn nữa chỉ liếc mắt cái đã nhìn trúng Doanh Thừa Phong. Có thể lọt được vào mắt xanh vị tiền bối này thì thành tựu của tiểu tử đó ngày sau không thể đo lường được.
Nhưng mà, ngay trong lúc đang hưng phấn thì đột nhiên nhớ tới một việc, không khỏi kinh hô:
- Không tốt.
Trương Xuân Hiểu hơi giật mình, nói:
- Sư phụ! Có chuyện gì mà không tốt?
Doanh Lợi Đức cười khổ nói:
- Thừa Phong trước khi tới đây đã bái nhập làm môn hạ Trương Minh Vân đại sư để tu luyện Linh Đạo. Ài! Nếu sớm biết như thế ta dù thế nào cũng không có khả năng để hắn làm chuyện này.
Trương Minh Vân mặc dù là Linh Sư đại nhân danh tiếng, nhưng trong suy nghĩ của Doanh Lợi Đức thì còn xa mới so sánh được với Phong Huống.
Lúc này, trong lòng hắn vừa vui vừa buồn, không biết sau khi Phong Huống trưởng lão biết được chuyện này sẽ xử lý thế nào.
Doanh Thừa Phong tự nhiên là thấp thỏm không yên, mà nhóm người Đan Siêu thì lại rơi vào tình huống khó xử.
Lương Thần so đấu bị thua, nhưng cuối cùng không ngờ lại liên lụy tới Trương Minh, làm một vị đại tướng Trương hệ phải rời khỏi tông môn ba năm. Trừng phạt như vậy khiến cho kẻ đầu sỏ là Đan Siêu có có thể bình yên ngồi ở một chỗ.
Chẳng qua, lúc này Doanh Thừa Phong đối với chuyện bên ngoài đều không để ý tới.
Hắn theo sau Phong Huống thái thượng trưởng lão đi tới một cái sân nhỏ hẻo lánh ở trong tông môn.
Ở bên ngoài cái sân này có một bức tường cao lớn vây quanh, mà khi ánh mắt của hắn dừng lại ở trên bức tường, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
Phong Huống dừng bước, hắn đem phản ứng của Doanh Thừa Phong thu vào trong mắt, bật cười nói:
- Cảm giác thế nào?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, thành thực nói:
- Vãn bối cảm nhận được áp lực, ở trong này hẳn là có một cỗ lực lượng phi thường cường đại tồn tại, chúng nó áp chế hết thảy mọi lực lượng từ bên ngoài tới.
Phong Huống liên tục gật đầu, trong con ngươi hiện lên vẻ hài lòng khó có thể nhìn ra.
- Không sai. Rất tốt. Lần đầu tiên tới Chú Tạo Đường mà có thể cảm nhận được điểm này, tinh thần lực của ngươi tuy rằng rất bình thường, nhưng thiên phú và cảm ứng lại có năng lực rất mạnh. - Phong Huống thở dài một tiếng nói:
- Lực lượng tinh thần có thể chậm rãi bồi dưỡng, nhưng loại cảm ứng mạnh hay yếu này là do trời sinh.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm nghĩ, lực lượng tinh thần của ta cũng không phải là do trời sinh a.
Phong Huống cảm thán một tiếng, nói:
- Lão phu mang ngươi tới đây là muốn chứng minh một chuyện.
Doanh Thừa Phong hơi gật đầu, nhưng không mở miệng hỏi.
Phong Huống chờ một lát, rồi quái lạ hỏi:
- Ngươi không muốn biết chuyện gì sao?
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Lão nhân gia muốn nói tự nhiên sẽ nói cho vãn bối biết, nhưng nếu không muốn nói thì vãn bối có hỏi cũng vô dụng.
Phong Huống cười dài một tiếng, nói:
- Hảo tiểu tử. Đãm vãn bối trong tông môn chẳng ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên a. Đảm lược thật không nhỏ.
Doanh Thừa Phong xấu hổ cười, tâm niệm thay đổi, hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, ngài mang vãn bối tới đây đến tột cùng là có chuyện gì?
Phong Huống hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn, lão đối với tiểu tử này lại càng thêm thưởng thức.
- Xú tiểu tử! - Lão khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi dùng tinh thần lực tiếp xúc với bức linh tường này xem có thể khiến nó có phản ứng gì không. Nhớ kỹ.... - Sắc mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nói:
- Không được công kích, chỉ có thể khẽ cảm ứng chúng mà thôi.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, nhìn biểu tình của Phong Huống như thế trong lòng hắn vô cùng cảnh giác.
Hai mắt nhìn lên bức tường vây to lớn trước mặt, lực lượng tinh thần từ trong cơ thể tràn ra ngoài một tia nhỏ, hơn nữa nó còn tiến về phía trước.
Khống chế lực lượng tinh thần cũng không phải là chuyện đơn giản, loại lực lượng nhìn không thấy, sờ không được này muốn rèn luyện khả năng điều khiển chúng sẽ phải tiêu phí rất nhiều thời gian.
Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong từ khi sinh ra đến nay chẳng qua mới chỉ mấy ngày mà thôi, nhưng trình đồ điều khiển cỗ lực lượng này của hắn đã đạt tới mức cực kỳ thuần thục.
Đương nhiên, đây là do Trí Linh đã kết hợp với tinh thần lực lượng của hắn, nếu như chỉ đơn thuần dựa vào tay Doanh Thừa Phong như vậy đừng nói tới việc phóng thích tinh thần lực lượng ra ngoài để cảm ứng bức tường. Cho dù muốn đem nó phóng thích ra ngoài thân thể cũng là điều khó có thể xảy ra.
Doanh Thừa Phong tập trung toàn bộ tinh thần, dưới sự điều khiển của hắn nó chậm rãi tiếp xúc với bức tường vây.
Mà đúng lúc này, bức tường vây trước mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên phát sáng lên.
Bức tường vây vốn đang ảm đạm, bên trên đó cũng không trang trí một loại bóng đèn chiếu sáng nào lại đột ngột phóng ra ánh sáng xinh đẹp.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |