Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng - Chương 1499

Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Trọn bộ 1868 chương
Chương 1499: Minh Trùng tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1868)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Con chó?

Huyền Đương càng thêm tức giận, nhưng sự chú ý của hắn tập trung ở trên người vị cường giả bí ẩn trước mắt này, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè

Người này bị khí vụ màu tím quấn quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng thân thể, như là thiếu niên, bề ngoài chỉ khoảng một mét hai, nhưng đối mặt Huyền Đương, khí thế của hắn không thua chút nào

- Ngươi là ai?

Huyền Đương trầm giọng hỏi, Sư Ngụy lại có chỗ dựa, chẳng lẽ sớm đã tư thông thế lực khác?

- Ta là ai không trọng yếu, nhưng ngươi không xứng làm lĩnh tụ Nhân tộc.

Người thần bí cười lạnh nói, trong lời nói tràn đầy khinh miệt, hoàn toàn không có để Huyền Đương vào mắt

Sư Ngụy chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Huyền Đương nói:

- Thuỷ Tổ, Nhân tộc nên tự lập.

- Tự lập? Nếu tự lập, cần tìm trợ thủ?

Tôn Ngộ Không chế nhạo nói, tất cả mọi người không có kinh hoảng, có Lý Bạch ở đây, thì sợ gì người thần bí này?

Sư Ngụy không nhìn Tôn Ngộ Không trào phúng nói:

- Hắn không phải trợ thủ, Thuỷ Tổ, Thiên Đế, các ngươi rời đi đi, ta coi như chưa từng xảy ra việc này.

Đám người Cổ Hi Bạch đều kinh ngạc nhìn về phía Sư Ngụy cùng người thần bí, hiển nhiên bọn hắn căn bản không biết người thần bí tồn tại.

- Sư Ngụy, ngươi đang làm gì?

Cổ Hi Bạch vội vàng nói, khắp khuôn mặt là vẻ phẫn nộ.

Sư Ngụy cũng dám mời cường giả ngay cả bọn họ cũng không biết được tới đối phó Huyền Đương cùng Thiên Đế, hành vi như là khi sư diệt tổ

Tứ Đế còn lại sắc mặt âm trầm, nhưng đều không nói gì, tuy bọn hắn sợ hãi người thần bí xuất hiện, nhưng càng không nguyện ý giao ra Nhân Vương Đỉnh.

Mất đi Nhân tộc khí vận, sau này con đường tu luyện của bọn hắn sẽ liên tục khó khăn

- Huyền Đương, lui ra.

Tần Quân mở miệng nói, Triệu Vân ở bên cạnh Chí Tôn Cửu Long Ỷ lộ ra vẻ khinh thường, liếc mắt nhìn tu vi của người thần bí một cái liền biết.

Huyền Đương nghe xong, đành phải cắn răng thối lui.

- Lúc này mới đúng, Thiên Đế, bây giờ đã không phải là Hỗn Độn sơ khai, ngươi chỉ là Đại Đạo Chí Tôn, lật không nổi sóng gió gì.

Sư Ngụy nhẹ nói, biểu lộ bình tĩnh, ngữ khí đạm mạc, nghe mà Huyền Đương nghiến răng nghiến lợi.

- Đinh! Phát động nhiệm vụ chi nhánh... Sư Ngụy khinh thường! Nhiệm vụ tường trình: Sư Ngụy sinh ra tâm tình khinh thường đối với ký chủ, nếu ký chủ diệt hắn cùng trợ thủ của hắn, thu hoạch được một cơ hội Đại Đạo Truyền Thừa, một cơ hội triệu hoán Thần Ma!

Thanh âm hệ thống nhắc nhở đột nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân, để Tần Quân lộ ra cười lạnh.

Khen thưởng thật ít, có thể thấy được Sư Ngụy cùng người thần bí yếu bao nhiêu.

- Lý Bạch, giết hai người bọn hắn đi.

Tần Quân nhìn hai người Sư Ngụy nói, nghe vậy, Huyền Đương nhắm mắt mặc niệm.

- Xong.

Cổ Hi Bạch thì thào nói, Tứ Đế ở bên cạnh đều không có nghe được ý tứ của hắn, khẩn trương quan chiến.

Tin tức liên quan tới tiệc cưới ở Hoắc gia còn không có truyền tới nơi này, một là thời gian quá ngắn, hai là vũ trụ này quá hỗn loạn, chiến loạn liên tục, tin tức ngoại giới rất khó kịp thời truyền vào.

Vừa rồi Cổ Hi Bạch chỉ đề cập thân phận của Thiên Đế, nguyên lai tưởng rằng đủ chấn nhiếp bọn hắn, đáng tiếc không có

Nhất là sau khi Sư Ngụy xem thấu tu vi của Tần Quân, càng cho rằng Thiên Đế chỉ là trò cười mà thôi

- Vô tri chính là tội chết của các ngươi.

Lý Bạch ở trên cao nhìn xuống, miệt thị nhìn Sư Ngụy cùng người thần bí, giống như đang nhìn người chết.

- Ngươi đánh giá cao mình đi.

Người thần bí hừ lạnh nói, rất khó chịu ánh mắt của Lý Bạch, bởi vì loại ánh mắt này bình thường là hắn nhìn người khác.

Oanh một tiếng.

Lý Bạch bỗng nhiên rơi đến sau lưng người thần bí, ở trước mặt Sư Ngụy, mặt đất bị ép vỡ vụn, vô số đá vụn tung bay, Thanh Liên Trường Ca thuận đầu ngón tay ngưng tụ.

Thời gian gần như đình trệ, Lý Bạch đưa tay, Thanh Liên Trường Ca cấp tốc đâm xuyên thân thể thần bí người, khí vụ màu tím phiêu tán, con mắt của Sư Ngụy chậm rãi trợn to.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Ở trong mắt đám người Cổ Hi Bạch, phảng phất như trong nháy mắt, Lý Bạch liền đến sau lưng người thần bí, một kiếm đâm xuyên

Người thần bí bỗng nhiên tiêu tán, như là khói bụi, không có thực thể.

Sư Ngụy vô ý thức thối lui, Lý Bạch vừa ra tay liền để hắn hiểu được mình không phải là đối thủ của Lý Bạch, nếu cách gần, trong chớp mắt, Lý Bạch liền có thể chém giết hắn.

- A? Thần thông của gia hỏa này có chút quen thuộc.

Quách Gia kinh nghi một tiếng, Quản Trọng cũng nhíu chặt lông mày, lâm vào suy tư.

Người thần bí lần nữa hiện thân, đi vào đỉnh đầu của Lý Bạch, quay người một tay chặt bổ về phía Lý Bạch, liệt diễm màu tím trong nháy mắt quấn tay cánh tay của hắn, ẩn chứa uy lực vô tận, đáng tiếc tốc độ của Lý Bạch càng nhanh, dễ như trở bàn tay tránh qua công kích của hắn.

- Hừ!

Ánh mắt của Lý Bạch lạnh lùng, một kiếm đánh xuống, nhanh đến cực hạn, trực tiếp trảm người thần bí thành hai nửa, máu tươi vẩy ra, lần này, người thần bí không kịp thi triển thần thông xê dịch.

Nhưng mà, thế công của Lý Bạch còn chưa kết thúc, vô số kiếm khí từ trong cơ thể hắn bạo phát, giảo hai nửa thân thể của người thần bí thành thịt nát, tính cả toàn bộ Đại Đế cung cũng vì đó vỡ nát.

Đám người Sư Ngụy, Cổ Hi Bạch nhao nhao thối lui, nhưng vẫn bị kiếm khí giảo thương, đều là thiếu tay gãy chân, máu me khắp người

Bụi đất cuồn cuộn lấy Đại Đế cung làm trung tâm, quét sạch về phía bốn phương tám hướng, như sương mù bàng bạc, che khuất bầu trời

- Ti... đó là cái gì?

- Kiếm khí thật khủng khiếp, chẳng lẽ là Đọa Thiên Kiếm Đế đột kích?

- Không có khả năng, Đọa Thiên Kiếm Đế đang chiến đấu, nào có ở không mà đến tập kích chúng ta?

- Lại có người dám nháo sự ở Lục Đế nội thành!

- Quá mạnh, nếu ta tới gần, nhất định thịt nát xương tan a.

Trên không Lục Đế thành lơ lửng các tu sĩ hoảng sợ nghị luận, tu sĩ cách gần đó đã thấy thân ảnh đám người Tần Quân, nhưng không dám tới gần

Lý Bạch phát ra uy áp đủ để cho bọn hắn nhìn mà phát khiếp.

Hưu...

Một đạo Nguyên thần từ trong bụi đất cuồn cuộn bay ra, chính là người thần bí mà Sư Ngụy mời tới, giờ phút này hắn bại lộ bộ mặt thật, đây là lão giả, gầy trơ cả xương, dáng người thấp bé, đầu đầy tóc khô, bên ngoài thân hiện lên màu tím, con mắt cực lớn, vô cùng quỷ dị.

- Đó là Minh Trùng tộc?

Quách Gia nhíu mày nói, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục nói:

- Trách không được cảm thấy thần thông của hắn nhìn quen mắt.

- Minh Trùng tộc là cái gì?

Tôn Ngộ Không hiếu kỳ hỏi, không chỉ hắn, Thần Ma còn lại cũng chưa từng nghe qua chủng tộc này.

Quản Trọng trả lời:

- Đó là một chủng tộc mạnh mẽ đến từ chỗ sâu của Cổ Thánh Đế Đạo, từng quét sạch qua Cổ Thánh Đế Đạo, huyết tẩy mấy chục Đại Đạo Vị Diện, nhưng bị một Thánh Tôn đánh lui, từ nay về sau, Minh Trùng tộc trở thành công địch của Cổ Thánh Đế Đạo, trăm tỷ năm qua, Cổ Thánh Đế Đạo đã rất ít có thể nhìn thấy bóng dáng của Minh Trùng tộc.

Huyết tẩy mấy chục Đại Đạo Vị Diện?

Mọi người nghe mà tê cả da đầu, cái kia cần thực lực cỡ nào?

Tần Quân hiếu kỳ nói:

- Thánh Tôn? Là ai?

- Không có người biết tên của hắn, đều gọi hắn là Thánh Tôn, vô cùng thần bí, sau khi đánh lui Minh Trùng tộc, hắn liền tiến về chỗ sâu trong Cổ Thánh Đế Đạo, không còn có trở về qua.

Quản Trọng lắc đầu.

Cùng lúc đó, cường giả Minh Trùng tộc quay đầu nhìn về phía Lý Bạch, lạnh giọng nói:

- Ngươi chờ đó cho ta, ngươi hủy nhục thân của ta, thù này không đội trời chung!

- Muốn chạy trốn?

Lý Bạch cười trào phúng nói, lúc này hóa thành Thanh Liên Trường Ca, xé rách bụi đất cuồn cuộn, xẹt qua trời cao, dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng... trừ Triệu Vân, một kiếm đâm xuyên nguyên thần của cường giả Minh Trùng tộc, kiếm khí giảo thành vô số ánh sáng.

Hồn phi phách tán!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1868)