← Ch.087 | Ch.089 → |
Dịch giả: argetlam7420
Hai người không để người Miêu dẫn đường, chỉ bảo bọn họ nói đại khái phương hướng liền đi ngay, quân Tấn nhân lực đông đảo ắt sẽ dựng trại tập trung với nhau, đến đêm đương nhiên phải đốt lửa sưởi ấm, muốn tìm không khó lắm.
Trong núi không có đường nên hai người đi không nhanh được, dọc đường đi thay phiên nhau gánh rương gỗ chứa vàng bạc, khoảng canh hai men theo ánh lửa tìm được doanh trại quân Tấn. Đây là một lòng sông đã cạn khô, doanh trại quân Tân nối tiếp từ Tây sang Đông dài đến mười mấy dặm, dựng san sát nhau nhiều không đếm xuể, binh lính ồn ào tụ tập bên cạnh đống lửa ăn uống nghỉ ngơi, cùng lúc đó mượn khói mù đống lửa toả ra để xua đuổi côn trùng trong núi.
"Lão gia, nhiều lều vải như vậy, chúng ta làm sao biết doanh trướng của chủ soái ở đâu?" Lão Ngũ ngồi trên rương gỗ há mồm thở dốc, gã không có tu vi linh khí, phải vác nặng đi lâu như vậy có chút không chịu nổi.
"Ngươi ở đây chờ ta, để ta xuống tìm." Mạc Vấn nói.
"Hay để ta đi cho." Lão Ngũ đứng dậy.
"Ngươi ở lại trông nom cái rương, ta đi." Mạc Vấn nói xong liền lao nhanh về phía đông, tới nơi phóng mắt nhìn xuống thấy được rất nhiều doanh trướng. Quân đội phân chia cấp bậc rất rõ ràng, trại của tướng soái giáo úy khác với trại của binh lính bình thường ở kích thước cùng hình dáng, cho nên chỉ cần tìm được cái trại lớn nhất là có thể thấy chủ soái ba quân.
Đi tiếp bảy tám dặm, Mạc Vấn phát hiện rất nhiều lương thảo cùng quân nhu quân dụng, thấy những thứ này xong hắn lập tức quay về. Hiện tại tam quân bao gồm thượng quân, trung quân và hạ quân, thượng quân làm tiền phong, trung quân là chủ lực, hạ quân là tiếp tế. Nơi này hẳn là hạ quân, chủ soái xưa nay đều trấn giữ trung quân, không thể nào đóng ở hạ quân được.
"Lão gia, tìm được chưa?" lão Ngũ đang cầm cành cây xua đuổi côn trùng.
Mạc Vấn lắc đầu, chuyển hướng sang phía Tây, đi được ba bốn dặm liền phát hiện một doanh trướng cực to. Doanh trướng có hình vuông, mỗi bên dài năm trượng, cao gần một trượng, bao bọc xung quanh nó là ba lớp doanh trướng khác, rất đông binh lính mặc giáp trụ đứng canh gác xung quanh, ước chừng có một phần ba là cung binh lưng đeo cung tên. Trên đại trướng lại dựng một lá cờ thể hiện rất rõ thân phận người trong đó: "Bình Man Đại tướng quân."
Không muốn để lão Ngũ lo lắng, Mạc Vấn liền quay về chỗ cũ mang gã tới, hai người tìm nơi kín đáo đánh giá toà đại trướng được canh phòng nghiêm ngặt phía trước.
"Lão gia, có hơn tám mươi tên cầm cung, cầm kiếm với giáo mác có khoảng bốn trăm, còn chưa tính ở trong lều nữa." Lão Ngũ đếm mất nửa ngày mới lên tiếng, gã mặc dù không biết chữ nhưng vẫn biết đếm.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, bên ngoài đại trướng còn có ba tầng quân trướng, quân thủ vệ ít nhất cũng phải năm trăm người, lúc này là thời chiến, đại trướng ở trung quân lại là chủ soái, phòng thủ dĩ nhiên rất chặt chẽ.
"Lão gia, ta có một chủ ý." Lão Ngũ vung vẩy cành cây trong tay, "Ta đến trước gây động tĩnh thu hút bọn chúng, cậu thừa lúc hỗn loạn mà lẻn vào."
"Không ổn, bọn họ thân là tướng lĩnh xuất binh đương nhiên sẽ đoán được kế giương đông kích tây của chúng ta. Bọn họ sẽ không đi đuổi ngươi đâu, chỉ càng phòng thủ nghiêm mật hơn thôi. Huống chi làm vậy sẽ khiến bọn họ coi thường chúng ta, cho dù ta có vào được doanh trướng cũng không cách nào thuyết phục bọn họ lui binh." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?" Lão Ngũ hỏi.
"Chờ thêm một lát nữa đã, yên lặng theo dõi kỳ biến." Mạc Vấn nghiêm túc nói.
Lão Ngũ gật đầu, không lên tiếng nữa.
Qua canh hai, binh lính canh gác dần dần tiến vào trong doanh trướng nghỉ ngơi, lính gác bên ngoài giảm đi rất nhiều, nhưng năm trăm tên lính thủ hộ đại trướng lại không hề tiến vào doanh trướng, mà vẫn một mực đứng cảnh giới cạnh đống lửa quan sát xung quanh.
"Lão gia, chúng ta phải đợi đến khi nào nữa, bọn muỗi rừng này cắn dữ quá, ta bị đốt sưng vù lên rồi." Lão Ngũ quơ quơ nhánh cây xua đuổi côn trùng than thở.
Mạc Vấn chưa kịp trả lời, trong doanh trại có một tên cung binh đã gỡ trường cung xuống, giương cung lắp tên nhắm thẳng về phía hai người. Nhưng có vẻ hắn chưa phát hiện ra lão Ngũ, cho nên một mũi tên này chỉ sượt ngang qua hai người, cũng không gây thương tích.
Lão Ngũ thấy không ổn, vội vã vác cái rương lên chạy trốn. Mạc Vấn vội vàng kéo lại rồi thấp giọng nói, "Đừng hoảng hốt, hắn chưa phát hiện ra chúng ta."
Lão Ngũ nghe xong lập tức nằm sấp bất động, quả đúng như lời Mạc Vấn, gã cung binh kia bắn một mũi tên xong liền quay ra chỗ khác, không bắn tiếp nữa.
"Người đừng vung vẩy cành cây đuổi muỗi nữa, lúc trước hắn hẳn là nhìn thấy cành cây của ngươi đung đưa đó." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
"Ta quả thực không chịu nổi thứ muỗi này, cho ta ra phía sau đi." Lão Ngũ khom người lui về phía sau.
Mạc Vấn không ngăn cản lão Ngũ, vẫn tập trung quan sát động tĩnh chung quanh đại trướng. Trước đó trong đại trướng có một tên lính đi ra đổ bồn cầu, mặc dù gã đã mặc quần áo binh lính, cũng đã vén tóc lên, nhưng trước ngực hơi nhô ra đã chứng minh nàng ta là nữ giả trang nam rồi, đang hành quân còn mang theo đàn bà, cái tên Bình Man Đại tướng quân này chắc hẳn không phải hạng tốt đẹp gì.
Phát hiện này làm trong lòng Mạc Vấn hơi yên, đe dọa với hối lộ chỉ thích hợp dùng với tham quan ô lại, nếu là một vị tướng quân trung hậu ngay thẳng thì cả hai kế này sẽ vô tác dụng. Ngoài ra ngay cả cái bô cũng phải cử người đi đổ, có thể thấy tên tướng quân này hoặc là hạng ham sống sợ chết, hoặc là đồ chỉ thích ăn chơi hưởng lạc.
Lão Ngũ chưa đi được bao xa đã trở về, kéo áo Mạc Vấn. Mạc Vấn quay lại nhìn gã, không kìm được thất kinh, chỉ thấy lão Ngũ mặt mũi sưng vù do bị muỗi đốt, muỗi phương Nam lớn hơn phương Bắc, lão Ngũ lại là người miền Bắc, chịu đựng không nổi loại muỗi rừng này.
"Lão gia, cậu xem." Lão Ngũ chỉ bãi đá ở hướng Tây Bắc.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn hướng lão Ngũ chỉ, nhìn thấy ở bãi đá có một con hắc mãng rất lớn đang nằm, thân dài đến ba trượng.
"Bụng nó nhô lên, chắc là mới ăn no không lâu, nếu không sẽ công kích ta với ngươi." Mạc Vấn khoát tay nói, ở trong núi này thỉnh thoảng có thể thấy mãng xà hổ báo, thấy nhiều cũng thành quen.
"Nó không công kích, nhưng là bọn muỗi công kích a, lão gia, bọn muỗi sao lại không cắn cậu?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi."Thường ngày ta hay ăn chay, đương nhiên thân thể sạch sẽ không có uế vật, " Mạc Vấn vừa nói vừa lấy trong ngực ra cái hộp đen, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú gấp thành hình tam giác đưa cho lão Ngũ, "Nắm chặt trong lòng bàn tay sẽ tránh được muỗi đốt."
"Sao cậu không làm sớm một chút cho ta chứ." Lão Ngũ vui mừng nhận lấy, thế nhưng vừa cầm lấy lá phù gã bỗng trợn mắt ngạc nhiên nhìn trại lính.
Mạc Vấn biết rõ gã nhìn thấy gì, Ẩn Dương phù có thể ẩn giấu dương khí của con người, khiến người sống tựa như đã chết, mà muỗi thì không đốt người chết. Có điều Ẩn Dương phù còn có một tác dụng khác, chính là có thể nhìn thấy âm hồn. Những người khi trước đã bị quân Tấn sát hại dã man, linh hồn vẫn còn oán khí khó siêu thoát liền bám chặt lấy như hình với bóng, lão Ngũ hẳn là đang nhìn thấy rất nhiều âm hồn tướng mạo vô cùng đáng sợ.
"Hay là ta cứ để cho bọn muỗi cắn đi." Lão Ngũ thở dài, trả lại phù chú cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn chỉ đành lắc đầu cười khổ, trên đời có nhiều người tự nhắm mắt bảo rằng không có, làm thế chẳng khác nào lừa mình dối người. Thế gian xấu xí dơ bẩn, ngươi không nhìn thấy nó mà bảo nó không tồn tại được sao.
Những vệ binh kia ban ngày hành quân đã rất mệt nhọc, ban đêm phải cố hết sức cảnh giới, tới canh ba rốt cuộc cũng dần buông lỏng, mặc dù không dám về trại nghỉ ngơi, nhưng cũng rủ nhau ngồi quanh đống lửa bắt đầu lim dim ngủ, không còn đi đi lại lại khắp nơi nữa.
Mạc Vấn từ chỗ ẩn thân cẩn thận quan sát đống lửa cùng vị trí doanh trướng, tự cân nhắc xem nên đột nhập thế nào, cân nhắc một hồi rốt cuộc vạch ra một con đường có thể tránh khỏi tai mắt binh lính, chỉ cần né tránh bốn lần là có thể thuận lợi tiến vào đại trướng.
"Ta sẽ đột nhập vào đại trướng, ngươi ở chỗ này đợi ta." Mạc Vấn nói với lão Ngũ đã bắt đầu ngủ gật.
Lão Ngũ nghe vậy gật gù đáp ứng, Mạc Vấn vác cái rương vàng bạc lên vai, hít một hơi thật sâu sau tung người lao ra, nhảy xuống chính xác tại các điểm đã vách sẵn. Truy Phong Quỷ Bộ sở trường chính là thay hình đổi vị, sau mấy phen đổi vị trí hắn đã tới gần đại trướng, lắc mình tiến vào.
Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là bên trong đại trướng còn có hai tên lính cường tráng canh phòng, hai tên phát hiện ra hắn lập tức nhào tới, cùng lúc đó mở miệng định hô hoán. Mạc Vấn thấy tình thế cấp bách lập tức vung tay điểm huyệt câm hai tên lính, điểm huyệt câm xong mới điểm tiếp huyệt Dương Quan ở hông, trình tự không thể sai lệch, nếu không hai tên bị điểm trúng Dương Quan sẽ gào thét rất to.
Bởi vì một tay đỡ lấy cái rương nên chỉ còn một tay có thể cử động, do vậy mặc dù hắn chế phục hai người lại chỉ có thể đỡ được một tên, tên kia ngã ầm xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.
"Mã giáo úy, xảy ra chuyện gì thế?" Bên trong đại trướng truyền tới tiếng nam tử.
Mạc Vấn cũng không kịp quan sát bài trí trong trướng, dùng tốc độ nhanh nhất lắc mình vượt qua bức bình phong tiến vào hậu thất. Chỉ thấy hậu thất trải đầy thảm hoa dải lụa, phía tây có một bộ bàn ghế để viết công văn, cánh đông chất đống rất nhiều rương hòm, chính giữa là một cái giường lớn chạm trổ xa hoa lộng lẫy, một gã đàn ông mập mạp đang ngồi ngơ ngác trên giường, bên cạnh là hai nữ tử trẻ tuổi đang nằm, quần áo không đủ che hết thân thể.
"Tướng quân không nên hoảng sợ, bần đạo có việc muốn cầu cạnh tướng quân nên mới đêm khuya tới đây, là bất đắc dĩ." Mạc Vấn không gã đàn ông lên tiếng liền buông cái rương xuống đất, mở ra.
Gã mập kia mới đầu vô cùng kinh hãi, nghe Mạc Vấn nói xong lại nhìn xuống đồ vật trong rương nỗi sợ hãi giảm nhiều, ngược lại hai người đàn bà nằm trên giường thấy có người đêm khuya xông vào, vội hét lên chói tai.
Mạc Vấn thấy vậy nhíu mày, sau khi hắn tiến vào lập tức nói rõ ý đồ tới để không muốn người bên ngoài biết, hai người đàn bà kêu la thất thanh như vậy, sợ rằng toàn bộ binh sĩ đều nghe được rồi.
Gã mập vốn đã ổn định tâm thần, nhưng lại bị hai ả đàn bà bên cạnh thét chói tai dọa gã giật nảy mình, tức giận vả thẳng mặt hai ả mấy cái bạt tai, "Kêu gào gì như quỷ gào ấy, kêu nữa Bổn tướng quân giết hết các ngươi."
Hai ả tự dưng bị đánh, cảm thấy rất oan khuất không biết sai ở đâu, nhưng Mạc Vấn lại biết rất rõ, phụ nữ bị giật mình sẽ phát ra thanh âm vừa thô vừa to, nghe như tiếng đàn ông, kêu la như vậy khó tránh khỏi làm nam tử chán ghét.
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là người Hán, trước nay luôn ở trong núi tu hành, có nhiều quan hệ với trại của người Miêu kia, hôm nay đặc biệt tới đây mong tướng quân tha cho hơn một ngàn nhân khẩu bọn họ một con đường sống, " Mạc Vấn nói đến đây giơ tay chỉ cái rương bên cạnh, "Tướng quân thông hiểu lý lẽ, chắc hẳn cũng biết người Miêu ở vùng Man hoang này là nhỏ yếu nhất, cũng là nghèo khó nhất, những thứ này đã là toàn bộ gia sản của họ, hôm nay xin tặng tướng quân để khao thưởng tướng sĩ."
Mạc Vấn nói xong, gã đàn ông mập mạp ghé mắt nhìn hắn một chút, rồi lại quay ra nhìn cái rương, thần sắc trên mặt chậm rãi biến đổi, "Đạo trưởng khách khí, nếu đã là người Hán, vậy thì dễ nói rồi."
Mạc Vấn nghe vậy biết chuyện đã thành công được bảy phần, liền lấy cái bình ngọc trong ngực ra cầm trên tay nói tiếp, "Những thứ kia chẳng qua là tục vật của người Miêu, không có gì là thần kỳ, bần đạo ngẫu nhiên có được hai viên tiên đan, có tác dụng chữa thương cứu mạng cực kỳ huyền diệu, hôm nay xin tặng hết cho tướng quân, cảm tạ ân đức của ngài."
Gã mập liếc mắt đánh giá cái bình ngọc trong tay Mạc Vấn, thần sắc nửa tin nửa ngờ.
Mạc Vấn biết hắn không tin, liền mở nắp bình đổ ra hai viên thuốc, bưng tới tận mép giường nói, "Xin tướng quân tùy ý chọn một viên, bần đạo nguyện dùng thân thử thuốc cho tướng quân xem."
Lúc này gã mập mạp kia đã biết Mạc Vấn tới để dâng lễ cầu xin, không hoảng sợ nữa, nghe vậy tùy ý cầm một viên đan dược đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn cầm thuốc lui về phía sau, lấy chủy thủ trong ngực ra, xắn tay áo lên.
"Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, há có thể làm bị thương tiên thể, hãy để nàng ta thử." Gã mập nói xong liền rút ra đoản kiếm hộ thân bên mép giường, chẳng nói chẳng rằng chém ngay cánh tay cô gái, cô ả thét lên chói tai, máu tươi phun ra.
Mạc Vấn thấy vậy lập tức tiến lên cho nàng uống đan dược, đan dược vừa nuốt vào, máu tươi lập tức ngừng chảy, vết thương khép lại.
"Đạo trưởng thật là thần nhân, có được tiên đan thế này, ta sao dám phụ lòng của đạo trưởng." Gã mập thấy thế vui mừng nắm chặt viên đan dược còn lại trong tay.
Mạc Vấn thấy mục đích đã đạt được, e sợ gã lại yêu cầu thêm điều kiện vô lý, liền chắp tay nói ra, "Bần đạo còn có đồng môn đợi bên ngoài doanh trướng, không tiện ở lâu, cáo từ."
Mạc Vấn nói xong, không đợi đối phương trả lời liền thi triển Truy Phong Quỷ Bộ lắc mình đi ra, đại sự đã thành, trong lòng tất nhiên rất vui mừng, tới màn trướng chỗ hai tên giáo uý bị điểm huyệt liền lách người mà qua.
Ngay lúc hắn vừa lách qua màn trướng, một cỗ linh khí bá đạo đã xông thẳng tới mặt, cùng với đó là một tiếng quát, "Yêu đạo chạy đâu, bần tăng tới hàng phục ngươi đây..."
← Ch. 087 | Ch. 089 → |