← Ch.110 | Ch.112 → |
Dịch giả: Lốp Xe Non
Thành Kiến Khang đông, tây, nam, bắc đều có cổng thành. Hoàng tử trở về thành là đi cổng phía nam, sau khi tiến vào thành không thể thiếu được bách tính hai bên đường đứng vây xem. Nhị hoàng tử và Chu quý nhân ngồi ở trong xe nên bách tính không nhìn thấy được họ, vì vậy trọng điểm đến vây xem lại rơi vào Mạc Vấn, người mặc đạo bào trên người.
Bị người khác xoi mói vây xem làm Mạc Vấn cảm thấy khó chịu, đi bên cạnh xe hoàng tử giống như là tôi tớ hạ nhân, lại bị nghi ngờ là dựa dẫm người có quyền thế. Đối với ánh mắt khác thường nhìn mình của bách tính, Mạc Vấn chỉ có thể coi như không thấy, nếu muốn có cơ hội được đấu pháp với Quốc sư đương triều thì đành phải chịu nhục, vả lại chút xoi mói cỏn con này cũng không tính là gì.
Trương Động Chi tình cờ thấy được vẻ mặt lúng túng của Mạc Vấn, lập tức bỏ ngựa đi tới bên cạnh cùng nói chuyện.
"Trước đây Mạc tiên sinh chưa từng đến Kiến Khang phải không?" Trương Động Chi cười hỏi.
"Chưa từng đến, ý tốt của Trương tướng quân Mạc Vấn xin tâm lĩnh, mời ngài lên ngựa đi." Cử chỉ của Trương Động Chi làm Mạc Vấn rất cảm kích, có hành động này của gã, bách tính sẽ không còn xem thường hắn.
"Những ngày tháng qua, ngày nào cũng cưỡi ngựa làm lưng mỏi đùi nhức, nhân dịp này đi lại một chút." Trương Động Chi xua tay nói, tiếp đó giơ tay chỉ một cửa hàng bên đường, "Trong thành có nhiều cửa hàng tơ lụa, đợi đến lúc thu xếp ổn thỏa ta sẽ tặng tiên sinh vài xấp lụa mua thêm y phục mới, còn có vịt muối của Tụ Tiêu Lâu kia cũng rất mỹ vị, chắc chắn phải mời tiên sinh ăn vài con."
"Đa tạ ý tốt của tướng quân, đạo bào của ta vẫn còn mặc được, không cần mua thêm. Nhưng nếu như được rảnh rỗi, vịt muối kia ta có thể nếm một chút." Mạc Vấn gật đầu cười nói.
"Lão gia, sao chỗ này nhiều miếu hòa thượng vậy?" Lão Ngũ đưa tay chỉ mấy chùa tháp cao hơn nhà dân ở phía xa xa.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn bốn phía, không biết nói gì.
"Bách tính nơi này tin tưởng thờ phụng Phật giáo, đương nhiên có nhiều chùa chiền." Trương Động Chi tiếp lời trả lời thay.
"Trương tướng quân cũng thờ Phật à?" Lão Ngũ hỏi.
"Ha ha ha ha, tướng soái nếu như thờ Phật, ai sẽ là người dẫn binh xuất trận đây?" Trở về được đô thành khiến tâm tình Trương Động Chi rất vui vẻ.
"Không được ăn nói bậy bạ." Mạc Vấn nhíu mày nhìn lão Ngũ.
Lão Ngũ biết điều, không nhiều lời nữa.
Chu quý nhân là nữ quyến của tiên hoàng, lúc này đã không sống trong cung. Hai vị hoàng tử mặc dù tuổi nhỏ nhưng đều có vương vị, chiếu theo lẽ thường hoàng tử được phong vương phải đến đất phong cư trú, nhưng lúc này hoàng tử còn nhỏ tuổi, đành phải ở lại kinh thành. Hai vị hoàng tử đều có phủ đệ, hiện tại Chu quý nhân đang ở phụ đệ của Nhị hoàng tử.
Phàm là đô thành, phần lớn chia thành đông, tây, nam, bắc thành, Hoàng thành nằm ở trung tâm, vương phủ của nhị hoàng tử nằm ở Tây thành. Tuy rằng buổi chiều về thành, nhưng bởi vì thành trì rộng lớn, nên mãi cho đến lúc gần tối đoàn người mới về đến vương phủ. Lúc này, hơn hai trăm người gồm gia quyến Chu gia và tạp dịch trong phủ đã đứng chờ khá lâu bên ngoài vương phủ.
Chu quý nhân ôm con xuống xe gặp mặt mọi người, đứng giữa mọi người là mẫu thân và đệ muội của nàng, thân nhân gặp nhau, có ấm áp cũng có thương cảm. Tất cả mọi người đều biết hoàn cảnh trước mắt của Chu quý nhân, có quan tâm cũng có lo lắng.
"Tiên sinh, ty chức đã xong nhiệm vụ, ta phải trở về rồi. Vương phủ có một trăm tám mươi phủ binh, nếu tiên sinh cần có thể sai người đến Chấn Uy phủ tướng quân tìm ta." Trương tướng quân cáo từ Mạc Vấn.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tướng quân vất vả rồi, sau khi về phủ cho ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe lệnh tôn, lệnh từ." Mạc Vấn chắp tay nói.
"Tạ ơn tiên sinh, ngày khác có thời gian rảnh rỗi lại tới trò chuyện." Trương tướng quân nói xong, đi đến chào từ biệt Chu quý nhân, sau đó dẫn hơn mười người đi về hướng đông, những binh sĩ khác thì trở về doanh trại.
Sau khi Trương tướng quân rời đi, Chu quý nhân giới thiệu Mạc Vấn với mọi người, "Vị Mạc tiên sinh này là tây tịch(*) ta mời cho hoàng tử, lúc này hoảng tử còn nhỏ, chưa thể đọc sách viết chữ, vì vậy phiền tiên sinh tạm thời thay thế giải quyết công việc lớn nhỏ của vương phủ."
(*) Tây tịch: Thời xưa, vị trí của chủ nhà là phía đông, của khách là phía tây, khi một người được mời đến làm thầy giáo hoặc trợ giảng dạy học tại nhà thì được gọi là tây tịch.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn chắp tay đáp lại.
Gặp gỡ xong mọi người, sáng tỏ thân phận, trên dưới trong phủ bắt đầu bận rộn chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp. Hồi ở Vô Lượng Sơn lão Ngũ làm ở nhà bếp, hôm nay lại quay về nhà bếp, nhưng gã đã không còn là đầu bếp nữa, mà là quản lý tất cả công việc nhà bếp, bảo đảm cơm canh an toàn.
Tiệc rượu nhà Chu quý nhân Mạc Vấn cũng không tham dự, mà nhân cơ hội tuần tra từ trên xuống dưới vương phủ. Vương phủ chiếm diện tích rất rộng, kết cấu tương tự Hoàng thành, phân làm năm khu vực, ở phía đông là phủ binh, phía tây là nơi tôi tớ ở, phía nam là chính đường, giữa là chỗ ngủ của vương gia, phía bắc có vườn hoa. Tính tổng cộng phòng ốc hơn một trăm gian, trải dài theo chiều Nam Bắc, tương đương một nghìn bước, trong hoa viên có hồ nước, phía đông tây hơi hẹp, thuận lợi cho binh sĩ bảo vệ.
Trung tâm vị trí chỗ ngủ có hình chữ "hồi", xung quanh là thiếp thân thị nữ, chủ nhân ngủ ở bên trong. Do Chu quý nhân là ở góa, vì vậy nam tử không được đi vào bên trong khu vực này.
Đi khắp vương phủ to như vậy, đã qua canh đầu, khách khứa, họ hàng đều đã rời phủ đi về, Chu quý nhân ôm con trở về phòng ngủ.
Trước đó Chu quý nhân vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho Mạc Vấn, dựa theo lễ nghi Mạc Vấn là thanh niên nam tử, không nên tiến vào bên trong, nhưng nếu muốn bảo vệ chu toàn, lại không thể ở cách quá xa, như vậy tới ở chỗ nào lại thành vấn đề.
"Mời tiên sinh tự quyết định chỗ ở." Chu quý nhân cũng không biết làm thế nào, bèn đẩy vấn đề khó giải quyết này cho Mạc Vấn.
Sau khi quan sát xung quanh, Mạc Vấn chỉ tay về phía chái nhà phía đông, "Để bảo vệ hoàng tử chu toàn, bần đạo không nên thủ lễ tránh hiềm nghi, xin để phòng phía đông cho bần đạo."
Chu quý nhân vốn cho rằng Mạc Vấn sẽ chọn phòng ngoài, chưa từng nghĩ Mạc Vấn sẽ chọn phòng bên trong, chỗ này cách phòng ngủ của nàng rất gần. Mạc Vấn ở chỗ này quả thực có mất lễ nghi, nhưng nàng hiểu rõ hành động này của Mạc Vấn là xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của nàng và hoàng tử. Vì vậy sau phút chốc phân vân rốt cuộc nàng gật đầu đồng ý, dặn dò hạ nhân dọn dẹp phòng ốc, mời Mạc Vấn vào ở.
Mạc Vấn ở chỗ này đã là trái lễ nghi, lão Ngũ đương nhiên không thể ở cùng, nên sang ở cùng chỗ với đám tôi tớ ở khu phía tây. Lão Ngũ vốn thích kết giao với những người này, cũng thấy rất vui vẻ thoải mái.
Ở đông phòng ban đầu là thị nữ, trong phòng rất sạch sẽ, chăn đệm đều có sẵn. Sau khi Mạc Vấn đi vào thì khoanh chân đả tọa, lẩm nhẩm kinh văn chuẩn bị vãn khóa. Gian phòng nữ nhân ở qua sẽ lưu lại khí tức nữ tử, loại khí tức này sẽ khiến nam tử trưởng thành sinh ra ý niệm, Mạc Vấn cũng không ngoại lệ, may mà kinh văn có hiệu quả tĩnh tâm nên sau giây lát đã bình ổn được tinh thần. Vãn khóa còn chưa kết thúc, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, Mạc Vấn mở miệng mời vào, thị nữ tên Hồng Ngọc đẩy cửa vào, theo sau là hai nữ tử trẻ tuổi bưng cơm canh. Hai nữ tử này ăn mặc phục sức giống Hồng Ngọc, đều là cung trang, không hỏi cũng biết là cung nữ hầu hạ Chu quý nhân trong cung ngày trước.
"Mời tiên sinh dùng bữa." Hồng Ngọc chỉ vào cơm và thức ăn đặt trên bàn, nói với Mạc Vấn.
"Làm phiền rồi." Mạc Vấn thuận miệng đáp lại.
Hồng Ngọc gập người cáo từ, xoay người rời đi, nhưng hai vị nữ tử cùng đi lại không rời khỏi.
Mạc Vấn nghi hoặc nhìn hai người, trong đó một nữ tử tương đối sáng sủa, mở miệng nói trước, "Quý nhân đã ban tặng nô tỳ cho tiên sinh, từ hôm nay chúng thiếp sẽ hầu hạ sinh hoạt thường ngày của tiên sinh."
Mạc Vấn nghe thấy cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vào thời này tập tục ban tặng nữ tỳ rất thịnh hành, gia đình quan viên rất hay lấy tỳ nữ tặng cho người khác.
"Phiền hai vị chuyển lời cho quý nhân, thịnh tình của quý nhân bần đạo xin tâm lĩnh, mời hai vị trở về." Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên giường khoát tay với hai người.
"Quý nhân đã ban tặng chúng thiếp cho tiên sinh, quý nhân căn dặn, chúng thiếp không dám trái lời." Nữ tử lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy không xua đuổi nữa, mà nhíu mày suy tính, lát sau thẳng người xuống giường đi ra ngoài cửa, "Hai người các nàng đi theo ta."
Ra khỏi cửa, Mạc Vấn đi thẳng tới phòng ngủ của Chu quý nhân. Lúc này phòng ngủ Chu quý nhân vẫn có ánh sáng phát ra, không hỏi cũng biết Chu quý nhân chưa đi ngủ.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn đứng ngoài cửa lớn tiếng nói.
Lát sau, cửa phòng mở ra, Chu quý nhân đứng ở cửa mở miệng, "Nảy sinh công việc đột xuất, không kịp lựa chọn kỹ càng, tiên sinh phải chịu khổ rồi."
"Ý tốt của quý nhân bần đạo hiểu rõ, hai vị nữ thiện nhân này dung mạo như hoa, chỉ là lúc này bần đạo không có ý muốn kết hôn, mong quý nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Mạc Vấn chắp tay nói.
"Hai người bọn họ đều có giáo dục, bọn họ hầu hạ tiên sinh không những có thể giải trừ vất vả cho tiên sinh, còn có thể ngăn người đời nói xằng bậy." Chu quý nhân nói ra.
Lúc này Mạc Vấn mới hiểu cử động này của Chu quý nhân rất nhiều thâm ý. Hắn là nam tử độc thân ở chỗ này, nếu như việc loan truyền ra, khó tránh khỏi bị người đời suy đoán lung tung. Nếu có nữ quyến ở cùng, lại có thể bảo vệ thanh danh của Chu quý nhân không bị vẩn đục. Nhưng cử động này của nàng lại có chút tổn hại, nàng giữ gìn được sự trong sạch của mình, còn sự trong sạch của hắn thì lại không giữ được.
"Tiên sinh đừng nên từ chối, thời gian không còn sớm nữa, mời trở về phòng nghỉ ngơi." Chu quý nhân cười nói.
"Không được, không được." Mạc Vấn xua tay liên tục, trong lúc vội vàng bỗng nhiên phúc chí tâm linh(*) nói, "Quý nhân ban tặng, bần đạo không dám không nhận, nhưng bần đạo chỉ lấy một trong hai người, có thể hay không?"
(*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
"Tiên sinh có thể tự mình quyết định." Chu quý nhân cười tiếp, tiếp đó ra hiệu cho thị nữ đóng cửa. Trước đây, nàng vẫn cho rằng Mạc Vấn tuổi trẻ từng trải, lúc này mới phát hiện mặc dù Mạc Vấn xử sự trầm ổn, nhưng chung quy vẫn chỉ là thanh niên hai mươi tuổi, da mặt vẫn rất mỏng.
Chu quý nhân đã đóng cửa, Mạc Vấn chỉ có thể xoay người rời khỏi, nhưng hắn không trở về phòng mà mang theo hai cung nữ tới chỗ ở của lão Ngũ. Để lại hai nữ tử kia ở lại bên ngoài chờ, hắn tự mình tiến vào tìm lão Ngũ.
Lúc này lão Ngũ đang ở trong phòng khoác lác với mấy đầu bếp, thấy Mạc Vấn đến thì vội vàng chạy tới, "Lão gia, cậu tới có chuyện gì?"
Mạc Vấn giơ tay với mấy đầu bếp đang đứng dậy chào hắn, sau đó lôi lão Ngũ ra khỏi cửa.
"Lão gia, gậy của ta ở trong phòng." Lão Ngũ xoay người muốn quay lại phòng.
"Không cần, chỉ chốc lát là về." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" lão Ngũ nghi hoặc hỏi.
Mạc Vấn không trả lời, cất bước đi ra ngoài, chỉ vào hai cung nữ ở không xa nói với lão Ngũ, "Trong hai nữ tử này chọn một người làm vợ."
Lão nghe vậy thì mắt sáng lên, liếc mắt quan sát hai vị nữ tử kia, nhưng làm Mạc Vấn không ngờ đến là giây lát sau lão Ngũ lại lắc đầu, "Ta không muốn."
"Tại sao?" Mạc Vấn không hiểu hỏi, dung mạo hai nữ tử này đều ở mức trung thượng, kết duyên với lão Ngũ vẫn thừa đủ.
"Như vậy không nuôi nổi a." Lão Ngũ lắc đầu liên tục.
"Các nàng là cung nữ, không phải tiểu thư nhà quan." Mạc Vấn khuyên nhủ.
"Lão gia, cậu tìm cho ta một người bình thường là được, như thế ta không xứng, hơn nữa ta cũng không nuôi nổi." Lão Ngũ xoay người muốn đi.
"Nói thật với ngươi, Chu quý nhân sợ người ngoài bép xép lung tung làm hỏng thanh danh của nàng, nên mới ban tặng các nàng cho ta phục vụ sinh hoạt thường ngày. Ta không có cách nào chỉ có thể bằng lòng giữ lại một người ở cùng ta nửa năm, như vậy sau này nàng sẽ không có cách gì lập gia đình nữa. Ngươi biết tính ta rồi, ta sẽ không có cử chỉ vượt quá lễ nghi, ngươi phải tin ta mới đúng." Mạc Vấn tiếp tục khuyên nhủ.
"Ta đương nhiên tin cậu, nhưng ta không tin các nàng, không biết lúc nào lại chạy mất, ta không muốn." Lão Ngũ nói xong xoay người chạy đi...
← Ch. 110 | Ch. 112 → |