← Ch.122 | Ch.124 → |
Cung nữ trung niên kia nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, người phụ nữ này mặt trái xoan, mặc dù đã lớn tuổi nhưng dáng vẻ thướt tha vẫn còn, hẳn là lúc còn trẻ chắc là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nhưng người này có vẻ rất nhút nhát, sau khi nhìn Mạc Vấn cũng không thấy nói gì.
Mạc Vấn thấy nàng không mở miệng, đoán là do nàng xấu hổ nên quay đầu nhìn về phía ni cô to béo kia, "Cho ta mượn gian nhà sát cổng dùng một lúc được chứ?"
Ni cô kia đương nhiên bằng lòng ngay, xoay người đi phía trước dẫn đường, Trương Động Chi lạnh lùng ngăn lại, "Chờ ở bên ngoài.", dứt lời đưa tay chỉ cung nữ trung niên kia, "Ngươi đi theo chúng ta vào nhà."
Gian nhà sát cổng không lớn, trong ngoài chỉ có hai gian, nhưng không hề có sự thanh nhã của người xuất gia mà ngược lại có nhiều rượu và đồ nhắm. Sau khi hai người ngồi xuống, Mạc Vấn đưa tay ý bảo cung nữ trung niên kia ngồi xuống, cung nữ do dự một chút rồi nghiêng người ngồi xuống, sau đó cũng không nói gì. Cũng không phải tất cả cung nữ bị giam giữ đều có cử chỉ phóng túng, cũng có người trầm mặc ít nói, người phụ nữ này chính là thuộc về loại sau.
"Ngươi bị yêu vật kia làm nhục từ khi nào?" Nếu đối phương không chủ động thì Mạc Vấn chỉ có thể đặt câu hỏi.
"Thượng sai hỏi chính là lần đầu phải không?" Cung nữ trung niên sợ hãi hỏi lại.
Mạc Vấn nghe được ngụ ý của đối phương là không chỉ có một lần, bèn hỏi, "Tổng cộng mấy lần?"
"Năm lần." Cung nữ trung niên do dự một chút rồi trả lời.
"Có còn nhớ ngày tháng năm nào không?" Lúc hỏi Mạc Vấn thấy mặt nóng lên, cái này liên quan đến vấn đề riêng tư của phụ nữ, vốn không nên hỏi, nhưng nếu không hỏi thì lại không thể nào biết được sự thật.
"Năm nay thiếp bốn mươi hai tuổi, lúc đến nơi này mới mười chín tuổi, mùa hè ba năm sau đó là lần đầu tiên chịu nhục." Cung nữ trung niên kia suy nghĩ rồi nói ra, "Lần đầu tiên là hai mươi năm về trước, mấy lần sau thì không nhớ được."
"Mấy lần khác là vào mùa nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Đều là mùa hè, thời điểm mặc ít quần áo." Cung nữ trung niên trả lời.
Cung nữ trung niên này ít nói, mỗi lần được hỏi chỉ trả lời câu hỏi mà không nói thêm gì khác, buộc Mạc Vấn đành hỏi nhiều hơn, "Yêu vật kia có hình dáng ra sao, thân thể như thế nào, lúc nào đến, lúc nào rời đi, làm nhục như thế nào, ngươi đều nói hết cho ta biết."
"Đều vào ban đêm, thiếp nhìn không rõ dung mạo, thân thể, mỗi lần nó đến chỉ một lúc là rời đi, cũng không ở lại lâu." Cung nữ trung niên cúi đầu trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, hắn cần phải biết chi tiết tỉ mỉ mà cung nữ trung niên này lại ngượng ngùng, không muốn nói.
"Ngươi không nhìn thấy nhưng cũng không cảm giác được hình dáng của yêu vật kia hay sao?" Trương Động Chi nóng nảy hỏi xen vào.
"Mỗi khi nó đến thiếp đều khó có thể cử động được, hình như nó có hình thể của đàn ông, chỉ là khác đàn ông bình thường một chút." Cung nữ trung niên nói.
"Khác ở chỗ nào?" Mạc Vấn truy hỏi, yêu vật tu vi chưa đủ mà cưỡng ép hóa thành hình người thì sẽ giữ lại một số đặc điểm của bản thể. A Cửu và Thiên Tuế có đạo hạnh sâu nên sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Bởi vậy có thể thấy được yêu vật kia cũng không khó đối phó.
"Nó, nó..." Cung nữ trung niên muốn nói lại thôi.
Trương Động Chi là tướng quân dẫn binh, tính cách mạnh mẽ, tức giận to tiếng quở mắng, "Quả nhiên là không sợ đàn bà chanh chua chỉ sợ loại ỉu xìu, ngươi bị thì bị rồi, còn ngại cái gì mà không mở miệng nói ra?"
"Mấy lần nó đến thiếp đều đang lúc đèn đỏ, mỗi lần như vậy nó đều liếm phía dưới của thiếp trước, sau đó mới làm chuyện kia, nó khác với những người đàn ông bình thường ở chỗ, nó, nó..." Cung nữ nói đến chỗ này muốn dừng lại nhưng thấy Trương Động Chi trừng mắt nhìn mới nói nốt nửa câu sau, "Nó có hai cái tờ rym."
Mạc Vấn nghe thế liền nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến những yêu vật có thể dễ thành tinh, mà loại thích máu tươi có không ít, nhưng hắn không nhớ ra loại yêu vật nào lại có hai cái tờ rym.
Trương Động Chi nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vấn. Lúc này Mạc Vấn cũng không hiểu thế nào thì sao có thể trả lời y được, chỉ có thể lắc đầu.
Trương Động Chi không ưa người phụ nữ này, liền xua tay đuổi nàng đi, "Ra bên ngoài chờ, đổi một người khác đến."
Cung nữ kia đứng lên cáo lui, quay người ra khỏi phòng.
"Tuổi đã lớn như thế mà còn thẹn thùng cái nỗi gì, cô ta tưởng mình là mỹ nhân mười sáu chắc?" Trương Động Chi chán ghét nhìn cung nữ trung niên đi ra ngoài.
"Không thể trách nàng, đây đều là tác hại do quá lâu không được gặp người bên ngoài." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Tóm lại yêu quái kia là vật gì mà lại có hai cái tờ rym?" Trương Động Chi cười hỏi.
"Chịu thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Phải chăng là do biến hóa thành?" Trương Động Chi hỏi.
"Tờ rym của nam giới là do nguyên dương thò ra ngoài, không biến hóa được, dù là thuộc loài nào thì cũng chỉ có một cái, kể cả cầm thú cũng chưa thấy con nào có hai cái." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lời này không đúng, con dế có hai cái." Trương Động Chi nói.
"Con dế lại không thích máu." Mạc Vấn lắc đầu. Trương Động Chi xuất thân phú quý, thời gian rảnh rỗi chắc chơi đấu dế không ít. Nhưng từ xưa đến này hắn chưa từng nghe nói qua có con dế nào thành tinh, hơn nữa đó là hai cái lông đuôi phía sau con dế không phải là bộ phận sinh dục.
Trong lúc hai người nói chuyện thì lại có một cung nữ trung niên đi vào, người này khác với cung nữ trước đó, sau khi vào cửa liền quỳ xuống trước mặt hai người, dập đầu liên tục."Xin hai vị thượng sai cứu giúp."
"Đứng lên nói chuyện, trước tiên nói về yêu vật kia xong rồi hãy nói việc khác." Trương Động Chi thay Mạc Vấn đặt câu hỏi.
Cung nữ kia nghe vậy liền đứng lên, trực tiếp nói vào chủ đề chính, tính cách người này chua ngoa, nói luôn một lèo không chút giấu giếm, ngay cả việc yêu vật kia đưa vào rút ra, thời gian dài hay ngắn, xuất tinh ít hay nhiều cũng nói hết. Trương Động Chi nghe được cảm thấy hứng thú còn Mạc Vấn thì mặt đỏ đến mang tai, vội vàng hỏi xong rồi đuổi nàng đi.
Chuyện của người này trải qua đại khái cũng giống với cung nữ lúc trước, thời điểm bị làm nhục đều là ban đêm mùa hè, mà lại đều là lúc có kinh nguyệt, cũng không nhìn thấy hình dáng của yêu vật kia. Ngoài ra lúc đó các nàng đều tỉnh táo chỉ là toàn thân tê cứng, không thể di chuyển, có vài phần giống với quỷ áp giường (bóng đè) mà người đời hay nói đến, vì vậy các nàng mới cho rằng yêu vật kia là ma quỷ.
Hỏi xong ba người còn lại thì tình hình cơ bản đã sáng tỏ, yêu vật này chỉ xuất hiện khi trời nóng, mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, mà chỉ làm hại một người.
"Vẫn chưa có cách nào xác định được yêu vật kia?" Trương Động Chi cầm lấy một bình sứ chuyên đựng rượu trong phòng, những cung nữ ở đây được triều đình cấp tiền nuôi dưỡng, nhưng bản thân các nàng cũng không được dùng bao nhiêu mà đều để nuôi các ni cô ngồi không mà hưởng kia.
"Vật ấy xuất hiện vào mùa hè thì có lẽ là loài trùng máu lạnh. Mỗi lần đến khiến những cô gái kia không thể động đậy, đó là do bị trúng khí độc." Mạc Vấn nhíu mày nói, tới hiện giờ hắn vẫn không thể xác định được con yêu vật kia là cái gì.
"Có thể là rắn độc?" Trương Động Chi phán đoán.
"Chắc chắn không phải, nếu là rắn độc thành tinh phun ra khí độc thì các nàng sẽ không còn sống, độc tính của yêu vật này yếu hơn so với rắn độc." Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa.
"Lúc đèn đỏ thì quan hệ sẽ không có thai, cô gái bị hấp diêm lúc trước có thai thì phải giải thích thế nào?" Trương Động Chi mở nắp bình nếm thử một chút, "Ni cô đáng ghét này thật biết hưởng thụ."
"Yêu vật và người có quan hệ vợ chồng đã là rối loạn cương thường, đã như vậy thì việc sinh con cũng không tuân theo lẽ thường." Mạc Vấn đứng dậy.
"Trời cũng không còn sớm, đệ có tính toán gì không?" Trương Động Chi hỏi.
"Trước tiên xem xét xung quanh cái am này, mấy ngày tới e rằng phải ở lại đây rồi." Mạc Vấn bước ra khỏi phòng, trong những cung nữ kia có hai người còn nhớ rõ thời gian, năm trước và năm kia yêu vật xuất hiện vào buổi tối ngày mười bốn và mười lăm tháng tám, hôm nay là mười ba tháng tám, mà năm nay yêu vật kia chưa xuất hiện, hai người đến thật đúng lúc.
"Thân phận của những cô gái này rất đặc biệt, một mình đệ ở lại đây sợ là sẽ bị Hoàng hậu vu hãm. Cô ta sẽ tìm những cung nữ làm trái lương tâm để vu cáo hãm hại đệ, lúc đó thì đệ không thể cãi được. Mấy ngày tới ta sẽ ở đây cùng với đệ, nếu sau này nàng ta muốn hại đệ thì đã có ta làm chứng cho đệ." Trương Động Chi đi theo Mạc Vấn ra khỏi phòng.
"Huynh không cần lên triều à?" Mạc Vấn rất cảm động, lời Trương Động Chi nói chính là điều mà hắn lo lắng, nếu bị người khác vu hãm tội cấu kết với nữ nhân mà tiên hoàng đã sủng hạnh thì khó mà thoát được tội chết.
"Ta cũng muốn lên triều nhưng phẩm cấp còn chưa đủ." Trương Động Chi cười nói.
"Làm phiền huynh rồi." Mạc Vấn gật đầu nói cảm ơn, sau đó nói với năm cung nữ đang đứng chờ ở sân, "Mang chúng ta đến phòng của các ngươi."
Những cung nữ kia nghe vậy liền quay người dẫn đường, một ni cô đi theo sau, trong bảy ni cô này có bốn người trông ở bốn phía, còn ba người thì ngày đêm trông nom ở đây.
"Rượu ở trong phòng ngươi, mang cho bổn tướng một bình." Trương Động Chi nói với ni cô to béo đang quay về phòng.
"Thượng sai cần gì cứ sai bảo." Ni cô to béo kia nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, bọn họ sợ nhất là Mạc Vấn và Trương Động Chi thanh liêm quay về báo cáo, lần này uống rượu thì hiển nhiên sẽ không tố cáo bọn họ.
"Làm một ít đồ ăn, mấy ngày tới hai người chúng ta sẽ ở lại đây." Trương Động Chi nói.
Ni cô to béo nghe xong càng vui mừng hơn, ngay cả những cung nữ trong sân cũng cảm thấy vui. Nhiều năm nay qua các nàng không nhìn thấy đàn ông, hôm nay cũng gặp được rồi, dù là không làm gì nhưng được nhìn cũng tốt lắm rồi.
Phòng của những cung nữ này đều ở vào khu vực phía đông, chùa này vốn là đạo quan, sau này mới tiến hành xây dựng chuyển thành chùa. Bởi vì ở sườn núi nên không thể mở rộng về phía nam và bắc nên chỉ có thể xây thêm về phía đông và tây, sau ba năm mở rộng thì nơi đây đã trở thành kết cấu nam bắc thì hẹp mà đông tây lại dài.
Mặc dù những cung nữ này đều có một phòng riêng nhưng phòng rất đơn sơ, cửa phòng cũng không có then cài bên trong nên chỉ đẩy nhẹ là dễ dàng mở ra.
Mạc Vấn muốn đến phòng các nàng cũng không phải là vì nhìn phòng hay để tìm những manh mối còn sót lại mà để xác định phạm vi hoạt động của yêu vật kia, mà phòng của năm người đều có một điểm giống nhau, đó chính là đều ở gần đại điện của đạo quan trước kia.
Nơi đạo quan này đã được thay đổi, tường ngoài và chái nhà hai phía đông tây đều đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại một tòa đại điện cô độc đứng ở đó. Bởi vì những ni cô này trước nay không làm việc Phật, nên bên trong đại điện vẫn còn tượng thờ của Đạo gia. Ngoài ra còn có một đống củi lớn cùng với chậu than để sưởi ấm trong mùa đông, bồn cầu cũ nát cũng ở trong này, điện chính lớn như vậy cũng đã trở thành một gian phòng đựng đồ lặt vặt, chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của tượng thần Ngọc Thanh.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Mặc dù Mạc Vấn là đệ tử của Thượng Thanh nhưng nhìn thấy Ngọc Thanh và Thái Thanh thì vẫn hành lễ.
"Có gì kỳ lạ không?" Trương Động Chi chỉ đại điện Ngọc Thanh.
"Lúc trước yêu vật kia đã ẩn nấp ở đây, nhưng bây giờ không còn ở đây nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói, đến chỗ này hắn có thể phát hiện được có yêu khí còn sót lại.
"Nghe tiếng chạy rồi ư?" Trương Động Chi hỏi.
"Yêu vật kia rời khỏi đây nhiều ngày rồi, không phải là hôm nay mới đi." Mạc Vấn nhắm mắt lắc đầu, cảm giác nhạy bén của đạo nhân khó mà dùng lời để nói rõ.
"Các ngươi đặt những món đồ này vào đây từ khi nào?" Trương Động Chi hỏi ni cô đi theo sau lưng.
"Bẩm thượng sai, những thứ hỗn tạp này vẫn luôn để ở đây, đã rất lâu không có ai động đến." Ni cô trả lời.
"Trong điện chất đầy đồ vật như thế này thì làm sao yêu vật kia ra vào được?" Trương Động Chi nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vấn.
Lúc này Mạc Vấn cũng đang tự hỏi vấn đề đó, trong khe hở giữa đống đồ vật trong điện có nhiều mạng nhện, không giống có yêu vật nào ra vào, mà phía trên thì có rất nhiều tro bụi nên yêu vật cũng không đi từ phía trên.
Xoay người rồi cúi đầu nhìn dưới đất, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra manh mối. Phía dưới đống đồ vật có một vết rạch rộng khoảng ba xích, sát mặt đất, xung quanh vết rạch có nhiều dấu vết hỗn độn.
Mạc Vấn quan sát một lát rồi đứng lên ý bảo Trương Động Chi xem xét, sau khi Trương Động Chi xem xong hỏi, "Là rắn?"
"Chiều cao của khe hở không đủ, rắn độc không thể ra vào được, hơn nữa rắn độc không có chân, có lẽ là một con rết đã thành tinh..."
← Ch. 122 | Ch. 124 → |