← Ch.157 | Ch.159 → |
Dịch giả: argetlam7420
A Cửu chưa vượt qua Thiên Kiếp nên di chuyển hơi chậm. Mạc Vấn trước đã từng đến Man hoang nhiều lần, thầm tính toán thời gian, nếu theo tốc độ trước mắt của hai người thì bốn ngày sau sẽ đến Man hoang, còn lại ba ngày đi tìm con dơi lớn, thời gian cũng không dư dả mấy.
"Thế này không ổn, nếu cứ đồng hành ắt sẽ kéo dài thời gian, ngươi cứ đi trước xem xét tình huống, ta sẽ chạy tới sau." Lúc trời sáng, A Cửu nói với Mạc Vấn.
"Đưa ta mấy tấm phù chú định vị, để ta chỉ đường tắt cho ngươi." Mạc Vấn trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp ứng.
A Cửu lấy trong ngực ra đồ vẽ phù, vẽ bảy tấm định vị phù đưa cho Mạc Vấn, "Lúc dừng lại nghỉ thì đốt một tấm phù để ta biết."
"Đi đường chú ý cẩn thận." Mạc Vấn nhận lấy bùa chú lên tiếng dặn dò, hai người là tri kỷ, không cần nhiều lời khách sáo.
A Cửu gật đầu, khoát tay thúc giục Mạc Vấn đi trước. Mạc Vấn cũng không trì hoãn thêm, đạp đất cấp tốc bay về hướng tây.
Bởi vì trong cơ thể có hồn phách nên lão Ngũ không sợ ánh mặt trời, nhưng cái thân thể này đã không còn lành lặn, lão Ngũ lúc nào cũng phải chịu những cơn đau từ vết thương. Mặc dù không thể động đậy, miệng không thể nói, nhưng cơ thể gã vẫn run lên không ngừng. Mạc Vấn rất xót xa, toàn lực bay về hướng tây, rất ít khi ngơi nghỉ.
Đi được trăm dặm, Mạc Vấn lại nghỉ uống nước, cùng lúc đốt một tấm phù hướng dẫn phương hướng cho A Cửu, cứ cách mỗi trăm dặm hắn liền đốt một tấm.
Trên đường di, trong lòng Mạc Vấn suy tính hai chuyện. Một là lần này đi Man hoang có thể gặp phải khó khăn gì, nhưng cái này không thể suy đoán trước được, nghĩ nhiều vô ích. Hai là việc đảm nhiệm Hộ quốc Chân nhân nước Triệu có nên hay không, một khi tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu nhất định sẽ phải xuất quân đánh nhau với nhà Mộ Dung nước Yên. Nhà Mộ Dung là ngoại tộc, giúp ngoại tộc đánh ngoại tộc đối với người Hán chỉ có lợi không có hại, hơn nữa có thể dùng điều này yêu cầu nước Triệu đối xử tử tế với người Hán. Nhưng đảm đương chức Hộ quốc Chân nhân không chỉ có thế, mục đích cuối cùng của hắn là tranh thủ thời gian cho nước Tấn, đợi đến khi hai vị vương tử của Chu Quý nhân lên ngôi Hoàng đế sẽ xua quân ra bắc đuổi người Hồ.
Bất kể cân nhắc từ góc độ nào, việc đảm đương chức Hộ quốc Chân nhân đều là vì giúp đỡ người Hán, nhưng dưới mắt người ngoài thì chuyện này lại không khác nào "trợ Trụ vi ngược", cho dù làm vậy chính là để đổi lấy bình yên cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ghi nhớ ân đức của ngươi, ngược lại sẽ cho hành động này là khom lưng khụy gối thần phục người Hồ, mất danh dự khí tiết của người Hán. Loại người hạn hẹp như thế tuyệt không phải ít, không cần biết ngươi làm vì cái gì, cũng không quan tâm ngươi làm được gì, nếu không phải đứng lên xua đuổi người Hồ thì không phải anh hùng, nếu không phải người Hán thì dù ngươi có đấu tranh bao nhiêu cũng chỉ là hạng gian tặc.
Ngoài ra nếu đã tiếp nhận chức vụ, đổi lấy lợi ích cho người Hán, thì phải tận lực làm việc, nếu không chính là làm trái với lời dạy "ăn lộc vua thì phải dốc sức vì vua". Nếu chỉ ngồi không ăn bám, gây hại nước Triệu thì ắt sẽ bị người đời coi là bất trung.
Cân nhắc cẩn thận, chuyện này cũng chẳng có gì sai, khoanh tay đứng nhìn không sao cả, sẽ chẳng có ai nói ngươi không tốt. Nếu cứ làm chuyện không hợp ý người khác thì bọn họ sẽ ra sức châm biếm chỉ trích, hồi ở Kiến Khang đấu pháp cùng Quảng Phổ hắn đã được chứng kiến thái độ của bách tính rồi, vô cùng nông cạn. Nếu ở nước Tấn dân chúng biết hắn làm Hộ quốc Chân nhân nước Triệu, chắc chắn mọi người sẽ khinh bỉ hắn.
Do dự hồi lâu, Mạc Vấn cuối cùng vẫn quyết định trợ giúp nước Triệu chống lại nhà Mộ Dung nước Yên. Nếu làm việc chỉ để khiến đối phương cảm kích báo đáp thì ngươi chỉ là hạng tầm thường kém cỏi. Thượng Thanh Tông truyền thụ pháp thuật cho hắn, không phải để hắn lánh đời tĩnh tu hay khoanh tay đứng nhìn. Làm việc không phải để lấy lòng ai, cho nên chỉ cần có tấm lòng ngay thẳng, không sợ làm việc không được báo đáp.
Hai ngày sau, Mạc Vấn bay qua vùng biên ải tiến vào khu vực Man hoang. Sau khi tiến vào rừng, hắn nhanh chóng tìm được trại người Miêu, đi thêm trăm dặm nữa liền tới khu trại của phụ nữ người Miêu.
Mạc Vấn năm đó từng ở đây khá lâu, cho nên người Miêu thấy hắn đến, lập tức thông báo cho Long Hàm Tu.
"Bất kể vì sao ngươi tới, trại Miêu chúng ta sẽ hết sức tương trợ." Long Hàm Tu sải bước đi tới.
"Long trại chủ đoán không sai, lần này ta đúng là có việc muốn nhờ." Mạc Vấn trong lòng an tâm, không quản Long Hàm Tu trước khi đến có tính toán gì, nhưng mới gặp mặt đã dám cam đoan như vậy, đủ để thấy nàng rất thành tâm.
"Cần loại dược liệu nào, cứ nói đừng ngại." Long Hàm Tu tới gần, nhìn thấy Mạc Vấn sau lưng cõng lão Ngũ, cũng thấy được lưng lão Ngũ bị trúng tên.
"Ngươi còn nhớ ngày đó có người đã đem Dạ Minh Sa tới không?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi, ngày đó hắn mua rất nhiều dược liệu, đã không còn nhớ được tướng mạo người kia.
"Nhớ, là Lâu Cổ." Long Hàm Tu nói ra một cái tên khá khó đọc.
Mạc Vấn nghe vậy liền nới dây thừng bỏ lão Ngũ xuống, "Gọi y đến đây, ta có việc muốn hỏi."
Long Hàm Tu nghe vậy, vội vàng gọi người mang lão Ngũ đi, rồi lại phái tộc nhân đi kêu Lâu Cổ đến chỗ này.
"Sao gã lại bị thương nặng như vậy?" Long Hàm Tu chỉ lão Ngũ hỏi.
"Chuyện này một lời khó mà nói hết, ngươi ở đây đã lâu, có từng nhìn thấy một con dơi hình thể rất lớn?" Mạc Vấn hỏi Long Hàm Tu.
"Chưa từng thấy, ngươi lại cần Dạ Minh Sa làm thuốc sao?" Long Hàm Tu hỏi lại.
"Đợi người kia tới ta sẽ nói rõ, có thể làm cho ta chút cơm canh không?" Mạc Vấn nói tiếp.
Long Hàm Tu gật đầu đáp ứng, tự mình đi chuẩn bị.
Rất nhiều cô gái mang lão Ngũ vào trong trại xong, lại đứng ngoài cửa ngây ngốc nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn tâm tình không tốt, nhíu mày giơ tay xua đuổi các nàng, lại lấy trong ngực ra tấm phù cuối cùng đem đốt đi.
"Ngươi gắng chịu thêm mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ sớm tìm được con dơi đó." Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Lão Ngũ lúc này thần trí không tỉnh táo, không thể đáp lại, vì quá đau nhức nên toàn thân gã run rẩy, hai mắt ửng đỏ, thân thể này thật sự không thể dùng nữa rồi.
Tới nơi, trong lòng Mạc Vấn cũng bình tĩnh lại, trước đó hắn lo nhất là gã người Miêu biết đầu mối xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Những người Miêu này hàng năm đều vào trong núi kiếm thức ăn, mà trong núi lại nhiều có mãnh thú, chuyện ngoài ý muốn không hề hiếm gặp.
Cũng không lâu sau, Long Hàm Tu bưng cơm nước tới, Mạc Vấn cảm tạ rồi chậm rãi ăn uống, lúc trước chia tay A Cửu hắn không hề lấy lương khô, trên đường đi cũng không ăn gì.
"Hai năm qua ngươi đã đi những đâu?" Trong phòng có một cái bàn hai cái ghế, Long Hàm Tu ngồi đối diện Mạc Vấn hỏi.
"Đi khắp nơi, cũng không có gì đáng nói, người Miêu các ngươi sống tốt chứ?" Mạc Vấn hỏi, Long Hàm Tu hai năm qua không thay đổi quá nhiều, quần áo thêu hoa sặc sỡ, toàn thân sực nức mùi thơm.
"Khá ổn, chúng ta học được cách trồng hạt kê, chẳng qua trong núi đất đai không tốt, thu hoạch không bằng ở ngoài." Long Hàm Tu gật đầu nói. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lại cầm thìa ăn cháo.
"Ngươi tìm Dạ Minh Sa làm gì?" Long Hàm Tu không đoán được mục đích thật sự của Mạc Vấn.
"Cái ta muốn tìm không phải Dạ Minh Sa, mà là con dơi lớn kia. Lão Ngũ bị thương rất nặng, hết cách cứu chữa, chỉ có thể chuyển hồn phách sang dị loại." Mạc Vấn nói ra, chuyện này cần nàng tương trợ, đương nhiên không thể lừa gạt nàng.
"Thì ra là như vậy." Long Hàm Tu gật đầu.
Hai khu trại Miêu cách nhau rất xa, đến gần tối, Long Hàm Tu chuẩn bị chăn đệm cho Mạc Vấn. Mạc Vấn đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, tới hiện tại rốt cuộc có thể chợp mắt một chút.
Sáng sớm hôm sau, gã người Miêu tên là lâu Cổ đã tới, Long Hàm Tu đưa y túi thơm rồi dẫn tới gặp Mạc Vấn. Lâu Cổ không biết Mạc Vấn vì sao lại gọi hắn, vẻ mặt có chút khẩn trương.
" Lúc trước Dạ Minh Sa ngươi nhặt được ở đâu?" Mạc Vấn đi thẳng vào vấn đề.
"Không còn nữa đâu, chỉ có một đống đó thôi." Gã người Miêu khoát tay lia lịa, người này hiểu được tiếng Hán đấy, năm đó y đã từng nói tiếng Hán.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày. Đống Dạ Minh Sa vô cùng quý giá, một mẩu nhỏ đã có thể đổi lấy mười lượng vàng, gã người Miêu lúc trước vẫn tiếc nuối không thôi, lần này y đinh ninh là Mạc Vấn lại đến đòi, cho nên mới nói là không còn.
"Hỏi ngươi tìm được ở đâu, đâu phải bắt ngươi nộp chứ, ngươi chối cái gì?" Long Hàm Tu lên tiếng trách móc.
" Nhặt được ở phía nam khu rừng, thật sự không còn nữa." Lâu Cổ vẫn lắc đầu.
"Ngươi lúc trước có nói là phía bắc, lần này lại nói là phía nam, như thế là sao?" Mạc Vấn lộ vẻ không vui.
"Năm đó nếu như không có Mạc Vấn giúp chúng ta đánh lui quân Tấn, trại chúng ta đã sớm không giữ được rồi, ngươi định báo đáp ân nhân như vậy sao?" Long Hàm Tu lại khiển trách.
Lâu Cổ nghe vậy hơi nghiêng đầu, thở dài, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn không nói gì.
" Dạ Minh Sa là ngươi nhìn thấy trước, ta cho ngươi toàn bộ, chỉ cần ngươi nói ra tìm được ở nơi nào ta liền tặng ngươi một ngàn lượng vàng." Mạc Vấn cũng hết cách, chỉ đành phải dụ dỗ.
"Không cần, ta không tin y không nhả ra được, " Long Hàm Tu vô cùng giận dử, trở tay rút đoản đao bên hông ra, chỉ thẳng mặt Lâu Cổ, "Ngươi có nói hay không?"
Gã người Miêu tựa hồ rất nhát gan, thấy tình thế cấp bách nói ra một tràng dài Miêu ngữ, cùng lúc đó đưa tay chỉ hướng Tây Bắc.
Long Hàm Tu càng tức giận hơn, đoản đao vung lên, gã người Miêu sợ hãi lui về phía sau. Mạc Vấn thấy vậy, sợ Long Hàm Tu nặng tay, vội vàng đưa tay kéo lại tay nàng.
"Y nói gì thế?" Mạc Vấn hỏi.
"Y định nói láo, lừa gạt ta với ngươi." Long Hàm Tu căm tức nhìn gã người Miêu.
"Ta không dám gạt ngài, vật kia thật sự là ta tìm được trên một hòn đảo nhỏ giữa sông." Lâu Cổ dùng tiếng Hán giải thích.
"Còn dám nói láo, ngươi lập tức bơi xuống, nếu có thể bơi được tới hòn đảo đó ta liền tin ngươi." Long Hàm Tu chỉ dòng sông phía tây trại. Phía tây khu trại phụ nữ Miêu có một con sông chảy hưởng Tây Bắc – Đông Nam, hòn đảo nhỏ ở cách đây năm dặm phía Tây Bắc, nước sông chảy rất xiết, căn bản không cách nào bơi qua.
"Không phải ta bơi qua." Lâu Cổ khoát tay lia lịa.
"Hoang đường, đó là một hòn đảo trơ trọi, đường ở đâu ra? Còn dám nói láo, ta cắt cổ ngươi." Long Hàm Tu lớn tiếng uy hiếp.
"Thật sự có đường mà, xin ngài đừng tức giận, ta sẽ nói cho ngài biết đường." Gã người Miêu mặt lộ vẻ cầu xin.
Mạc Vấn thấy y đáng thương như vậy, liền xen vào nói, "Ta thay mặt trại chủ nhà ngươi làm chủ, chỉ cần lời ngươi nói là thật, chẳng những không nhắc lại chuyện cũ, còn có trọng thưởng."
"Phía sau ngọn núi có một địa đạo có thế thông đến hòn đảo." Người Miêu giơ tay chỉ hướng bắc.
Mạc Vấn nghe vậy nhìn Long Hàm Tu. Long Hàm Tu lắc đầu, tỏ ý không biết sau núi tồn tại một địa đạo.
"Dẫn chúng ta đi trước." Long Hàm Tu đưa tay nhéo Lâu Cổ đi, nàng thân hình cao lớn, Lâu Cổ bị kéo lảo đảo đi ra.
"Từ này đi sẽ không thể tìm được, nó ở trên sườn núi, phải đi vòng qua phía sau núi để lên." Lâu Cổ vội vàng nói.
"Ngươi làm cách nào phát hiện cái địa đạo đó?" Mạc Vấn giơ tay lên ý bảo Long Hàm Tu bình tĩnh một chút chớ nóng.
"Lúc ta đến tìm Khất Mã thì phát hiện ra." Lâu Cổ vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Long Hàm Tu.
Mạc Vấn không hỏi Khất Mã là ai, chắc là một phụ nữ trong trại Miêu. Dưới chân ngọn núi này có độc khí, đỉnh núi lại không có, hẳn là lúc y leo lên đỉnh núi định lén lút gặp mặt cô gái Miêu kia thì phát hiện ra địa đạo.
Long Hàm Tu quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi khoát tay, lúc này A Cửu còn chưa đến, đợi A Cửu đến hẵng cùng nhau tới hòn đảo đó...
← Ch. 157 | Ch. 159 → |