← Ch.166 | Ch.168 → |
Năm năm đối với dị loại cũng không tính là dài, nhưng Mạc Vấn vẫn không hài lòng, bởi hắn biết rõ lão Ngũ có thể nhẫn nại được bao nhiêu.
"Lão Ngũ chưa được học pháp môn luyện khí của dị loại, đợi đến khi học xong chắc hẳn có thể biến thân trước thời hạn một chút." A Cửu thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
"Hay là cho gã uống rượu... cũng không được." Mạc Vấn nói chưa hết câu đã tự mình bỏ đi ý nghĩ này. Theo lẽ thường mà nói, lão Ngũ uống rượu vào có thể tăng tốc độ phân giải đan dược, nhưng cách này không thể làm được, một là do hình thể lão Ngũ to lớn, cần rất nhiều rượu mới thấy được hiệu quả, nơi này không có nhiều rượu như thế cho gã uống. Thứ hai, lão Ngũ uống rượu không có chừng mực, vạn nhất gã uống say quá rồi phát rồ lên, đến lúc đó không ai có thể chế ngự được gã.
"Hay là nghĩ cách để gã ngủ qua mùa đông, giảm bớt tiêu hao, tập trung tích lũy Long khí." A Cửu chỉ lão Ngũ đang đứng ở chỗ cửa đá trêu đùa Độc Long.
"Nhưng làm thế nào để gã ngủ? Hòn đảo này có trận pháp ngăn cách, vẽ phù có thể vẽ chồng lên nhau, nhưng không thể nào lập trận trong trận được." Mạc Vấn lắc đầu nói.
A Cửu nghe vậy không nói thêm gì nữa. Mạc Vấn hận không thể dẫn lão Ngũ rời đi ngay ngày hôm sau, nhưng trước mắt tình hình như thế căn bản không thể vội được.
"Ngươi chọc nó làm gì?" Mạc Vấn hét lớn với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy buông tha cho Độc Long, xoay người nhảy tưng tưng quay về.
"Hôm nay sau giờ Ngọ ta sẽ rời khỏi đây, A Cửu sẽ ở với ngươi mấy hôm nữa rồi cũng sẽ rời đi, ngươi phải chăm chỉ tu hành ở chỗ này, không được gây họa." Mạc Vấn dặn lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục.
"Ta rời khỏi nơi này sẽ tới gặp Mộ Thanh, chu cấp cho nàng đủ tiền bạc, thay mặt ngươi nhờ nàng nuôi dưỡng cốt nhục của Ngô gia, khi nào ngươi có thể biến hóa thành người sẽ về gặp lại mẹ con các nàng." Mạc Vấn lại nói tiếp.
Lão Ngũ lại gật đầu lần nữa, có thể giữ được tính mạng đã không dễ dàng, ở chỗ này chịu nhàm chán một chút cũng không thấm vào đâu, con gái đã có Mộ Thanh nuôi nấng, gã cũng thấy yên tâm.
Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra một cái bình ngọc đưa cho A Cửu, "Đan dược nàng cho ta còn dư lại một viên, nàng hãy cầm lấy, đợi đến khi viên đan trong thân thể lão Ngũ hao hết lại cho gã ăn."
"Lần này chàng ra ngoài không thể tránh được chinh chiến đấu pháp, linh khí nhất định sẽ hao tổn rất nhiều, viên đan dược này chàng cứ giữ lại phòng thân, đợi ta trở về Vô Danh Sơn sẽ luyện đan dược mới cho gã, " A Cửu khoát tay không nhận, lại lấy từ trong ngực ra một bình sứ tinh xảo, "Đây là một viên đan dược chữa thương cầm máu, dược hiệu bất phàm, chàng cũng nên mang theo."
Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi nhận lấy bình sứ, thu lại bình ngọc lúc trước. A Cửu nói rất chính xác, một khi tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu thì sẽ phải đi đánh nhau với yêu binh dị thú nước Yên, chắc chắn phải làm phép liên tục, hao tổn linh khí rất nghiêm trọng.
"Khổ cho nàng rồi." Mạc Vấn nói ra, A Cửu ở lại dạy dỗ lão Ngũ, còn phải trở về Vô Danh Sơn luyện đan, đi qua đi lại hai nơi nhất định khổ cực vô cùng.
"Giữa chúng ta có gì phải khách khí?" A Cửu mỉm cười lắc đầu.
Mạc Vấn mỉm cười đáp lại, giáo lý Đạo môn chịu ảnh hưởng khá nặng từ Nho gia, không hề khuyến khích nữ đạo sĩ hành tẩu giang hồ, mà Mạc Vấn cũng không muốn hai người kề vai chiến đấu. Hành quân đánh giặc là chức trách của đàn ông, hậu phương vững chắc là bổn phận của phụ nữ, đây là Âm Dương khác biệt, nam nữ đều có phân công.
"Không lâu nữa Long Hàm Tu liền sẽ tới, ta sẽ tới tế đàn gạt bỏ hết rêu xanh, cùng nàng ta đi xem bức bích họa." Mạc Vấn nói.
A Cửu gật đầu đáp ứng, Mạc Vấn xoay người đi về phía tế đàn, đi được hai bước bỗng quay lại hỏi, "Ở Vô Danh Sơn chỗ nàng ở có dị loại nào cường đại không?"
A Cửu lắc đầu hỏi lại, "Không có, sao chàng lại hỏi vậy?"
"Nếu có gì uy hiếp nàng, ta sẽ đến đó trừ đi, tránh để lại hậu hoạn sau này." Mạc Vấn đáp.
"Không có." A Cửu lắc đầu mỉm cười, Mạc Vấn làm việc thật sự rất chu đáo. Thật ra cẩn thận chu đáo không phải tính cách bẩm sinh của con người, mà là biểu hiện của tình cảm yêu thương. Chu đáo xuất phát từ sự quan tâm từ tận đáy lòng, mà người không chu đáo thực chất là bởi sâu trong tiềm thức họ đã không muốn quan tâm.
Mạc Vấn nghe xong mới xoay người đi về phía tế đàn. Con Độc Long đã bị dày vò quá lâu, mất hết nhuệ khí, thấy Mạc Vấn đến ngược lại hơi khiếp đảm. Mạc Vấn đi vào tế đàn, xuất linh khí quét sạch rêu xanh bám dưới chân thạch đài cùng bốn vách sơn động.
Rêu xanh đã khô quắt, bị linh khí quét rơi rụng lả tả, bức bích họa trên vách đá dần hiện ra. Chính xác mà nói trên vách đá cũng không phải là bích họa, mà là bức khắc họa, so với kỹ thuật điêu khắc thời bấy giờ thì lạc lậu hơn nhiều, đường nét thô cứng, thần thái nhân vật cũng không sinh động. Bức khắc họa trong tế đàn dài hai thước, cao một trượng, kéo dài từ phía bên trái cửa đá tới phía bên phải cửa đá, miêu tả một trận chiến rất khốc liệt.
Phía tây vách đá khắc hình hai đạo quân đang chém giết lẫn nhau, một bên thân hình cao lớn, dùng đao búa giáo mác, bên kia vóc người thấp bé, đa số dùng gậy gỗ. Bên thân hình cao lớn nhiều người mặc da thú, hẳn là tộc của Xi Vưu. Bên thấp lùn nhiều người mặc áo vải, chắc là phe Hoàng Đế. Thông qua bức khắc họa này có thể thấy được phe Xi Vưu có lực lượng cùng vũ khí cùng đều mạnh hơn phe Hoàng Đế, phe Hoàng Đế đang lâm vào tình thế bất lợi.
Do bức khắc họa này xuất phát từ phe Xi Vưu, mức độ chân thực không thể đảm bảo, nhưng căn cứ vào trang phục cùng vũ khí thì chắc hẳn không phải bịa đặt, bởi tộc của Hoàng Đế phát triển nghề nuôi tằm dệt vải sớm hơn tộc của Xi Vưu, mà tộc của Xi Vưu chế tạo binh khí lại tân tiến hơn tộc của Hoàng Đế.
Phía bắc vách đá đa phần là khắc các loại dã thú to lớn, trên lưng những con dã thú này đa số là Man nhân, mà phe kia dã thú hơi ít, đa số lính bắn cung là người của Hoàng Đế, chứng tỏ chiến sự đã đến giai đoạn giữa, song phương đều dùng đến dã thú cùng mũi tên, theo như bức điêu khắc này thì Man nhân đang chiếm ưu thế.
Phía đông vách đá khắc rất kì lạ, có nhiều khô lâu ma quỷ tay cầm đao búa cùng các loài Thần Long, linh thú cưỡi mây lướt gió, cũng có tiên nhân đạp mây bay khắp nơi, không thể phân biệt được bên nào là Hoàng Đế, bên nào là Xi Vưu nữa rồi. Rõ ràng chiến sự tới giai đoạn mấu chốt đã có tiên nhân cùng yêu ma tham dự, tranh đấu ở nhân gian biến thành Tam giới hỗn chiến.
Phần khắc họa cuối cùng đã không còn nhìn thấy tiên nhân hay yêu ma nữa, thay vào đó là ba người khổng lồ hình dáng mờ ảo trong màn sương, trong đó hai người đứng bên trái và ở giữa đưa tay chỉ vào đám người bên trái, mà người khổng lồ đứng bên phải lại chỉ tay vào đám người bên phải, bức khắc họa đến đây là hết, không nhìn ra kết quả của cuộc chiến.
Ba người khổng lồ ẩn mình trong sương là ai, rất khó nói chính xác, Mạc Vấn không dám quả quyết bọn họ là Tam Thanh Tổ Sư, bởi vì từ xưa đến nay có rất nhiều tình huống quyền lực chia làm ba phần. Một người độc đoán khó tránh khỏi chuyên quyền thiên vị, hai người quản lý rất dễ xảy ra mẫu thuẫn, chỉ có ba người mới có thể kiềm chế lẫn nhau. Phần cuối bức khắc họa cho thấy song phương dù giao chiến kinh thiên động địa nhưng vẫn không phân thắng bại, kết cục là do ba vị chúa tể này ra tay dẹp loạn đấy, nhưng ba vị chúa tể này cũng có bất đồng ý kiến, cuối cùng ý kiến của hai người đã quyết định thắng bại của cuộc chiến, cũng như quyết định vận mệnh của phàm nhân là nắm giữ cả thiên hạ.
Nhìn hết tất cả những bức khắc họa trong tế đàn, trong lòng Mạc Vấn vô cùng kích động, trong sách sử cũng không miêu tả cặn kẽ tràng đại chiến năm đó kia ra sao, nhưng bách tính đa phần đều đứng ở phe kẻ thắng, coi Xi Vưu là ác nhân hung tàn. Ca tụng công đức giới cầm quyền từ xưa đến nay đã là thói xấu của những sử gia, những người như vậy viết sách sử hoàn toàn không đáng tin. Bức khắc họa trên tế đàn là do chính người tham dự ghi lại chiến sự năm đó, hẳn không phải là giả, người khắc chúng không hề muốn khoe khoang bản thân, mà là muốn biểu lộ nỗi uất hận của một người dẫu có làm gì cũng không thể thắng được trời.
Mạc Vấn ra khỏi tế đàn thì thấy Long Hàm Tu đã đến, đang cùng A Cửu nói chuyện.
" Rêu xanh trong tế đàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, A Cửu, nàng với Long Tộc trưởng vào trong nhìn xem, bước đi cẩn thận." Mạc Vấn hướng hai người giơ tay lên một cái.
Long Hàm Tu đã sớm muốn vào xem, mà A Cửu cũng biết Mạc Vấn bảo nàng cùng Long Hàm Tu vào trong là muốn cho nàng có cơ hội xem xét vách đá, do vậy hai người bước nhanh vào tế đàn.
Lão Ngũ lúc này đang ăn ngấu nghiến, Long Hàm Tu đã mang cho gã một con thú hoang được nướng chín. Do không có đầu nên không biết được là sói hay chó, cũng có thể là một con khác, ở chân con thú có một sợi dây thừng, chắc là do Long Hàm Tu vừa trèo lên vách đá vừa kéo nó lên.
Đôi cánh thịt của lão Ngũ có móng vuốt, lúc này đang nắm lấy cục thịt há to miệng cắn xé, thấy Mạc Vấn đi ra, liền đưa cục thịt đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, lão Ngũ cũng chẳng để cho hắn, thu lại cục thịt há miệng cắn xé, còn thừa lại xương liền ném cho con Độc Long đang ngoác miệng xin ăn, giống như cho chó ăn vậy.
Sau chừng một nén nhang, A Cửu cùng Long Hàm Tu ra khỏi tế đàn, vẻ mặt Long Hàm Tu không thay đổi quá nhiều, ngược lại A Cửu cau mày, tựa như có điều băn khoăn
"Tam giới có chủ quyền, nếu vượt qua chắc chắn sẽ gây đại họa." A Cửu tời gần Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Theo ý của nàng, ba người khổng lồ đó có phải Tam Thanh Tổ Sư không?" Mạc Vấn hỏi, hắn muốn A Cửu xem bức khắc họa, chủ yếu là vì chuyện này.
"Tam Thanh vốn không có thân thể, có thể hóa thành vạn vật, ba người đó có phải Tam Thanh hay không ta không dám chắc." A Cửu lắc đầu.
"Ta cho rằng ba người kia chính là Tam Thanh của Đạo gia, người đứng bên phải chỉ vào phe Xi Vưu có lẽ là Thượng Thanh Tổ Sư." Mạc Vấn nói.
"Sao chàng lại nói vậy?" A Cửu nghi ngờ hỏi.
"Trong ba vị Tam Thanh, Thượng Thanh ở phía đông." Mạc Vấn duỗi một ngón tay.
"Trong ba vị Tam Thanh, Thượng Thanh Tổ Sư là rộng lượng với dị loại nhất, cũng bao dung nhất, không hề coi trọng huyết thống." Mạc Vấn duỗi ra hai ngón tay.
"Ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới Man hoang, lão Ngũ có vận may nhường này, có lẽ là ý trời khó tránh, ban cho ta thú cưỡi để bay." Mạc Vấn duỗi ba ngón tay.
(Dịch: vậy là MV thật sự coi lão Ngũ là thú cưỡi:D)
A Cửu nghe xong không nói gì, Mạc Vấn nói vậy chẳng qua chỉ là suy đoán, không có gì chứng thực. Ngoài ra thiên ý cũng không phải là bất biến, mà hỗn độn không theo quy luật.
Mạc Vấn nói xong nhíu mày nhắm mắt, thật lâu không nói.
"Chàng đang suy nghĩ điều gì?" A Cửu nghi ngờ hỏi.
"Đạo phân âm dương, xoay chuyển tuần hoàn, nếu ba người kia thật sự là Tam Thanh, vậy Tổ Sư năm đó hẳn là không hài lòng, ắt sẽ tiến hành sửa sai." Mạc Vấn chân mày chặc hơn.
"Ta không hiểu lắm, chàng nói rõ hơn đi." A Cửu lắc đầu.
"Ta cũng chỉ là suy đoán, hy vọng là sai, nếu không người Hán chúng ta lâm nguy rồi." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, nếu ba người khổng lồ trên vách đá thật sự là Tam Thanh, vậy năm đó Tổ Sư cùng Ngọc Thanh và Thái Thanh hẳn là có mâu thuẫn khi phân chia thiên hạ, cuối cùng là Ngọc Thanh và Thái Thanh đem thiên hạ ban cho phe Hoàng Đế. Bởi vì không biết nguyên do Ngọc Thanh, Thái Thanh cùng Thượng Thanh Tổ sư mâu thuẫn với nhau, vậy cũng chỉ có thể suy đoán. Khả năng lớn nhất là do huyết thống, tộc của Hoàng Đế ở Trung Nguyên, là dòng chính thống. Tộc của Xi Vưu ở Man hoang, là Ngoại tộc. Nếu như năm đó ba vị Tổ sư bất đồng quan điểm ở đây, vậy thì trách nhiệm Thượng Thanh chuẩn đồ phải gánh vác có thể là thay đổi sự kỳ thị chủng tộc này, đây cũng là nguyên nhân hắn không dám nghĩ đến nhất.
"Chàng dựa vào đâu mà nói vậy?" A Cửu vẫn không hiểu.
"Người Địch vào Trung Quốc, thì là người Trung Quốc. Người Trung Quốc vào đất người Địch, thì là người Địch." Mạc Vấn lẩm bẩm.
A Cửu liếc nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn vừa trích dẫn một câu trong kinh Xuân Thu của Khổng Tử, ý nói ngoại tộc đến Trung Nguyên thì chính là người Trung Nguyên, người Trung Nguyên đến đất của ngoại tộc thì chính là người ngoại tộc. Quyết định một người là người ngoại tộc hay người Trung Nguyên không phải là bởi huyết thống, mà nền văn hóa của bọn họ là của Trung Nguyên hay là của ngoại tộc.
"Chẳng trách Thượng Thanh lại thu nhận đệ tử dị loại, chỉ vì đệ tử dị loại không có quan niệm huyết thống hay lãnh thổ, làm việc công bằng chính trực." Mạc Vấn thì thào tự nói.
"Chàng đến cùng là có ý gì?" A Cửu cười hỏi.
"Suy nghĩ lung tung thôi, không có gì." Mạc Vấn thoát khỏi trầm tư, mỉm cười đáp lại.
"Chuyện còn lại cứ giao cho ta, chàng mau sớm xuống núi đi." A Cửu nói.
Mạc Vấn gật đầu cười khổ, "Lần này xuống núi người đời nhất định sẽ hiểu lầm ta, trước hết ta phải tìm cách giấu đi phần mộ tổ tiên, để tránh sau này bị đám ngu dân đào mồ quật mả..."
← Ch. 166 | Ch. 168 → |