← Ch.184 | Ch.186 → |
Bồ Hùng được thăng làm Nhị phẩm Hổ Uy tướng quân, thống lĩnh năm ngàn kỵ binh đi trước chạy tới Hắc quận. Mạc Vấn cùng Thạch Chân không cùng đi với kỵ binh, mà là đi ở phía sau, có hai nguyên nhân. Một là Mạc Vấn không muốn cưỡi ngựa, hai là Mạc Vấn cố ý muốn dẫn theo lũ chó săn kia, mà chó săn thì không thể nào chạy đường trường nhanh bằng kỵ binh được.
Đến buổi chiều, hai người đã cách địa giới Nghiệp Thành ngoài ba ngoài trăm dặm, đặt chân đến một dịch trạm ở ngoại ô. Điều kiện sống nơi đây so với Thiên viện khác nhau một trời một vực, vô cùng đơn sơ, nền đất ẩm thấp, mùi mốc bốc lên rất khó ngửi. Thạch Chân rất là không vui, lớn tiếng trách móc viên quan coi trạm.
"Trước khi đi chúng ta chưa từng thông báo với hắn, không thể trách hắn được, cứ ngủ tạm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Mạc Vấn giơ tay sai gã coi trạm đi, quay lại nói với Thạch Chân.
Thạch Chân nghe vậy gật đầu một cái, nhưng dịch trạm này vốn là chỗ binh sĩ nghỉ chân, vừa bẩn vừa hôi thối, quả thực khó mà nằm ngủ được, do dự nửa ngày Thạch Chân ra khỏi dịch trạm, cưỡi ngựa dắt chó mò mẫm trong đêm đến huyện thành, đuổi quan huyện đi, chiếm lấy phủ quan ngủ qua đêm.
Mạc Vấn cũng không ngăn lại khuyên bảo, Thạch Chân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa đương nhiên chịu không nổi khổ cực. Như thế càng tốt, tới Hắc quận có thể để nàng ở lại nơi đó, tránh được việc đã đi đánh trận lại còn phải trông nom chiếu cố.
Nghỉ ngơi xong, Mạc Vấn lấy tấm bản đồ khu vực do Thái úy phủ cung cấp trải ra xem. Tấm bản đồ này so sánh với tấm Thạch Chân cho hắn xem lúc ở huyện Tây Dương thì chi tiết cặn kẽ hơn rất nhiều, bởi vì chỉ vẽ Hắc quận cùng các quận khu vực Đông Bắc, cho nên chính xác đến từng thôn trại, núi non sông ngòi cũng đánh dấu đầy đủ.
"Đây là chỗ của Quái Cát Khắc ở Hoàng quận..." Thạch Chân thò tay chỉ một chỗ ở phía tây nam Hoàng quận.
"Ta không xem cái này." Mạc Vấn lắc đầu.
"Đồ Lỗ cùng Mã Bình Xuyên đang ở..."
"Ta đang xem xét chính là khu vực này." Mạc Vấn bèn đưa tay ra chỉ, chỉ đoạn tường thành xung quanh Hắc quận, "Nơi này mới là chiến trường trọng yếu."
Thạch Chân nghe vậy gật đầu một cái, lại gần quan sát kỹ tấm bản đồ. Mạc Vấn lần đầu tiên nhìn thấy loại bản đồ chi tiết thế này, mới đầu còn có chút không hiểu, nhưng chỉ lát sau đã nhìn quen, khu vực phía đông Hắc quận phần lớn đã xây tường rào rất cao, tường rào bắt đầu xây dựng từ hai bên trước, lúc này đã hoàn thành, còn lại khu vực ở giữa dài ba trăm dặm là chưa kịp củng cố, khu vực này chính là nơi tác chiến, điều này đối với hắn mà nói là chuyện tốt, bởi vì nếu như chiến tuyến quá dài, hắn khó tránh khỏi phải bôn tẩu qua lại liên tục, vất vả tốn sức.
"Con sông này khá bất lợi với chúng ta." Mạc Vấn đưa tay chỉ một nhánh sông nằm ở phía đông, cách Hắc quận chừng hai mươi dặm, con sông mặc dù không lớn lắm, nhưng lưu vực rất rộng.
"Ngươi lo lắng bọn chúng sẽ đóng quân ở bờ sông bên kia?" Thạch Chân hỏi.
"Đúng, nếu như quân Yên hạ trại ở bờ đông, sẽ bất lợi cho quân ta tập kích nửa đêm." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Nhìn bản đồ rốt cuộc cũng không bằng tận mắt kiểm tra, đến Hắc quận xem qua địa hình rồi tính toán tiếp." Thạch Chân nói.
Mạc Vấn gật đầu đồng ý, lúc này tính toán kế sách thì hơi quá sớm, tới được Hắc quận đã rồi tính.
Hắc quận cách Nghiệp Thành một ngàn năm trăm dặm, bốn ngày sau hai người tới được biên giới Hắc quận, do nhiều năm liên tục chiến sự nên thu thuế khá nặng, nơi đây bách tính sinh hoạt cực kỳ kham khổ, mà lúc này lại vừa đúng là thời kì giáp hạt đói kém kéo dài năm sáu tháng, cho nên dọc đường thấy bách tính ai cũng gầy xơ xác, lại có nhiều người khuôn mặt sưng vù lên, đây là do chỉ ăn rau củ dại không được ăn lương thực, rau củ dại không nhiều chất dinh dưỡng bằng, bất kể là loại rau củ dại nào cũng đều mang theo độc tính nhất định, ăn càng nhiều triệu chứng trúng độc sẽ càng hiển hiện ra.
Gặp một người đi đường, Mạc Vấn lại tiến lên hỏi họ có biết chuyện triều đình đã giảm thuế ruộng đi hai thành không, đối phương đáp rằng có biết được, cho nên năm nay còn có chút hy vọng. Mạc Vấn nghe được, trong lòng an tâm hơn phần nào.
Hắc quận là bản quận của triều đình, cái gọi là bản quận chính là chỉ những châu quận chưa từng phong cho hoàng tử công chúa, người đứng đầu là Trì Tiết đô đốc, là quan Nhất phẩm, hai người tới bên ngoài thành Hắc quận, quân đội cùng quan viên địa phương tất cả chạy ra đón tiếp, nhưng không thấy Trì Tiết đô đốc trong đó.
"Mã Mộc Nhi, vì sao không thấy Minh Khuê tới đón?" Thạch Chân quay ra hỏi một vị tướng quân, tướng quân đi ra đón có hai vị, một vị là Bồ Hùng mới được thăng chức, người kia là vị tướng quân thống lĩnh năm vạn viện binh.
"Minh đại nhân đã được Hoàng Thượng triệu hồi về Nghiệp Thành rồi." Vị tướng quân tên là Mã Mộc Nhi lên tiếng trả lời.
Thạch Chân nghe vậy đổi giận thành vui, hành động này của triều đình là vì để tránh có hai người làm chủ một nơi, sẽ sinh ra mâu thuẫn.
"Mời chân nhân đến doanh trại chủ soái, tin chiến sự hai ngày nay tất cả đều ở trong trại chưa từng truyền ra ngoài." Bồ Hùng tiến lên nói.
" Tướng lãnh bộ binh theo ta đi trước." Mạc Vấn nghe vậy giơ tay lên với Bồ Hùng, gã liền đi trước dẫn đường, Mạc Vấn cùng những tướng tá khác đi theo phía sau, để lại Thạch Chân một mình xử lý đám quan viên đang bu lại nịnh nọt cùng hơn mười con chó săn đang mệt sùi bọt mép.
Hắc quận là một quận lớn, thành trì diện tích khá rộng, đông tây dài đến hai mươi mấy dặm, doanh trại chủ soái nằm ở thành đông, năm vạn bộ binh và năm ngàn kỵ binh tất cả đều trú đóng ở nơi này, tới nơi thì đã là buổi trưa.
Cái gọi là doanh trại chủ soái chính là cái lều trại lớn nhất trong quân, được chia làm hai gian, bên ngoài là nơi chủ soái cùng bộ hạ tướng lãnh nghị sự, bên trong là chỗ chủ soái nghỉ ngơi. Đi vào doanh trại, Mạc Vấn nhanh chóng đến bên bàn, cầm lên mấy phong thư chiến sự, tin chiến sự tổng cộng có năm bức, bốn đỏ một trắng.
Lúc này chiến sự khẩn cấp, không nên có tin chiến sự màu trắng, cho nên Mạc Vấn mở nó ra xem trước tiên, chỉ thấy trong thư báo cáo tình hình lui binh. Căn cứ vào ngôn ngữ trong thư thì phủ Thái úy cũng không mệnh lệnh quân Triệu đang trú đóng ba quận phải tử thủ, mà là lệnh Hoàng quận bên trái cùng Bạch quận bên phải phân ra một số binh mã tiến về trung lộ thay cho quân phòng thủ ở Ung quận, để một vạn binh mã đang ở Ung quận kia rút lui về Hắc quận, hành động này không thể nghi ngờ là muốn giảm bớt thương vong không cần thiết.
Nhìn qua những bức thư màu đỏ khác, quả nhiên là hai đạo quân bên trái cùng bên phải bẩm báo tình hình thương vong, căn cứ thời gian báo tin giọng văn trong thư mà đoán, binh mã ở hai bên trái phải lúc này hẳn đã thất bại hoàn toàn, quân Yên còn cách Hắc quận năm trăm đến tám trăm dặm nữa, mà một vạn quân từ Ung quận rút về kia tối hôm nay là có thể đến Hắc quận.
Nhìn qua tin chiến sự, Mạc Vấn ngồi trên ghế chủ vị, cầm bút viết một bức thư giao cho phủ Thái úy, báo cho triều đình biết hắn đã đến Hắc quận tiếp quản ba quân, ngày sau tin chiến sự từ tiền tuyến sẽ do hắn báo cho triều đình biết. Viết xong đóng dấu Hộ Quốc Chân Nhân rồi giao cho bộ hạ dùng chim bồ câu chuyển thư. Trước mắt mới chỉ có năm vạn binh mã tiếp viện, cho nên cũng không có gì nhiều để phân phó, Mạc Vấn cùng mọi người gặp mặt đơn giản xong liền cùng Bồ Hùng ra ngoài doanh trại, đến thành đông kiểm tra địa thế.
Năm vạn viện quân cùng năm ngàn kỵ binh xây dựng căn cứ tạm thời chiếm một khu vực lớn ở thành đông, đi thẳng đến bờ sông đều là khu vực bằng phẳng, cây cối quanh đó đều đã bị chặt, tầm mắt ít bị cản trở.
Con sông này chỉ rộng hơn ba trượng, chỗ hẹp nhất có thể phi ngựa qua, nước sông trong vắt, không sâu lắm, có thể dùng làm chỗ nghỉ quân nhưng không thể phòng thủ.
"Theo như trên địa đồ, con sông này tuyệt đối không hẹp đến thế." Mạc Vấn mừng thầm trong lòng, quân Yên cho dù có lựa chọn bờ bên kia làm nơi hạ trại cũng không làm ảnh hưởng việc hắn âm thầm đánh lén.
"Chắc là do năm nay ít mưa, cho nên nước sông giảm đi một chút." Bồ Hùng tiếp lời.
Mạc Vấn gật đầu, lại nhìn ra xa về hướng đông. Cả một khu vực dài trăm dặm phía đông đều là nơi bằng phẳng, loại địa thế này là phù hợp nhất để quyết chiến. Nước Yên liên tục thắng lợi, tinh thần nhất định lên rất cao, còn có yêu thú quỷ binh làm chỗ dựa, nơi đây lại không có chỗ nào có thể mai phục, bọn chúng nhất định sẽ mất cảnh giác.
"Chân nhân, tình thế quân ta hơi bất lợi." Bồ Hùng cũng không hề lạc quan.
"Vì sao ngươi lại nói vậy?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Hiện tại đang là đầu tháng, tới buổi chiều trời tối rất nhanh, bất luận là ngựa hay quân sĩ đều không thể nhìn thấy gì. Ngược lại yêu quái của nước Yên có thể nhân cơ hội làm càn. Phe địch ắt cũng biết điều này, vô cùng có khả năng sẽ tiến quân thần tốc, thừa dịp đầu tháng không trăng công phá Hắc quận." Bồ Hùng lắc đầu nói.
"Không còn gì tốt hơn thế, ta không sợ bọn chúng tới tấn công, chỉ sợ chúng nửa đường quay về thôi." Mạc Vấn xoay người trở về.
"Chân nhân có cách gì đối phó?" Bồ Hùng do dự một chút rồi hỏi, theo lẽ thường gã vốn không nên hỏi mưu kế chủ soái, nhưng Mạc Vấn thực sự còn quá trẻ, trong lòng gã khó tránh khỏi lo lắng.
"Nếu ta nói có thể giúp cho năm ngàn kỵ binh nhìn được vật trong đêm tối, cũng có thể nhìn thấy quỷ binh phe địch, liệu ngươi có lòng tin có thể một trận phá địch không?" Mạc Vấn hỏi.
"Nếu quả thực Chân nhân có thể làm được như vậy, dị thú yêu quỷ phe địch ta không dám nói, nhưng mạt tướng có lòng tin có thể đem quân Yên lưu lại toàn bộ." Bồ Hùng trả lời rất chắc chắn.
"Chưa đủ, chưa đủ, yêu thú quỷ binh phe địch sai đến cũng phải tiêu diệt sạch." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
"Không biết Chân nhân định sử dụng loại pháp thuật gì?" Bồ Hùng hỏi.
"Ta có một tấm Ẩn Dương phù, nếu mang theo bùa này chẳng những có thể thấy vật ban đêm mà còn thấy được quỷ hồn, lại còn có thể giấu dương khí, yêu vật không thể thấy được. Mấy ngày này ta sẽ vẽ năm ngàn tấm phù chú cho ngươi, lúc quân Yên đánh tới, ngươi cầm đến phân phát cho mọi người, ngâm đao kiếm trong máu chó mực, đến lúc đó ba quân cùng theo ta xông ra, giết hết kẻ địch." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng. Đã dùng người thì không được nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, nói chuyện với Bồ Hùng hắn không cần phải giấu giếm.
"Chân nhân nói thật chứ?!" Bồ Hùng nửa tin nửa ngờ.
"Nhớ lấy, pháp thuật này chỉ có thể sử dụng một lần, một khi đã dùng qua, quân Yên liền sẽ có đề phòng, ngày sau lại dùng tiếp, tác dụng sẽ giảm đi." Mạc Vấn bước về phía trước.
"Năm ngàn tấm phù chú quả thật không ít, chân nhân phải vất vả rồi." Bồ Hùng khó mà đè nén hưng phấn trong lòng, quân Triệu trước nay kiêng kỵ nhất chính là đám quỷ binh hình thù quái dị, rất khó giết chết của nước Yên.
"Quả thật là không ít." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, Ẩn Dương phù mặc dù là bùa chú rất bình thường, nhưng phải vẽ liên tục năm ngàn tấm nhất định cũng hết sức gian khổ.
"Còn có một chuyện muốn xin chỉ thị của Chân nhân, lúc này năm vạn bộ binh cùng năm ngàn kỵ binh đều trú đóng ở thành đông, không lâu nữa một vạn quân rút lui từ Ung quận cũng sẽ tới, nếu toàn bộ đều trú ở thành đông e sẽ chật chội, chúng ta có nên điều chỉnh gì không?" Bồ Hùng hỏi.
"Theo ý của ngươi nên an bài thế nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Phân binh ra bốn hướng, lưu lại hai vạn bộ binh và năm ngàn kỵ binh ở phía đông, tự do tiến thối. Nếu phân như vậy, nước Yên ắt sẽ cho là chúng ta đang bày trận thế phòng thủ, kì thực chúng ta là muốn chủ động đánh ra." Bồ Hùng nói.
"Cũng được, ta sở dĩ muốn mau chóng giết hết quân Yên chẳng qua là do bài binh bố trận là chỗ yếu kém của ta, tiêu diệt hết quân tinh nhuệ của nước Yên là ta sẽ có thể chuyên tâm đối phó đám yêu ma quái thú kia." Mạc Vấn nói.
Bồ Hùng nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu liên tục.
"Chủ tướng phe địch Mộ Dung Hồng Trang bắn cung rất giỏi, lúc ra trận ngươi phải chú ý cẩn thận hơn, không được liều mạng bất cần." Mạc Vấn nghĩ đến một chuyện, lên tiếng dặn dò.
"Mạt tướng nào có tài đức gì, mà được Chân nhân yêu mến đến vậy. Xin Chân nhân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ không nôn nóng, quý trọng tính mạng đi theo Chân nhân." Bồ Hùng nghe vậy cảm động vô cùng, nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, hai người trở về trong quân.
Trở lại lều lớn, Mạc Vấn bắt đầu cảm thấy lo lắng, năm ngàn tấm phù chú, phải vẽ tới bao giờ mới xong đây...
← Ch. 184 | Ch. 186 → |