← Ch.019 | Ch.021 → |
Mạc Vấn để đũa xuống đảo mắt nhìn quanh, phát hiện tất cả mọi người đều cau mày, chẳng qua thức ăn đã bưng đến trước mặt rồi, mình không thể không ăn. Bất đắc dĩ Mạc Vấn buộc lòng phải cầm đũa lên, nhưng ăn được mấy miếng hắn chịu không thể nào nuốt nổi nữa, bèn bưng bát cơm rời khỏi nhà ăn.
Ra khỏi nhà ăn, Mạc Vấn dáo dác nhìn quanh tìm chỗ kín đáo mà đổ đậu phụ đi, giữa chừng phát hiện cô gái áo trắng cũng đang bưng bát cơm từ Tây viện quay đầu nhìn xung quanh, hẳn là nàng cũng thấy cơm nước khó ăn, định đem đổ sạch đây mà.
Mạc Vấn phát hiện trong góc phía đông nam của Tây viện có một cái mương dẫn nước khá kín đáo, liền đi tới đổ hết đậu phụ vào đó. Cô gái áo trắng đang lo nghĩ không biết đổ đi đâu, thấy vậy cũng đi tới mương đổ cơm thừa.
"Công tử cũng thấy thức ăn khó nuốt sao?" Cô gái hỏi Mạc Vấn.
Mạc Vấn khẽ gật đầu, lúc này hắn đang lo lắng lão Ngũ làm cơm bị cháy không biết có phải chịu trách phạt gì không.
"Trong phòng ta còn có chút táo khô, để ta về lấy cho công tử." Cô gái áo trắng xoay người muốn trở về phòng.
" Ý tốt của cô nương Mạc Vấn xin nhận, không cần phải phiền toái như vậy." Mạc Vấn vội vàng từ chối.
"Công tử tên là Mạc Vấn?" Cô gái áo trắng xoay người lại, hỏi.
Mạc Vấn gật đầu, quay người định đi. Cô gái này không hay ngượng ngùng như nữ nhi bình thường mà phóng khoáng thẳng thắn, cũng không kiêu kỳ giả tạo. Chỉ có điều hắn đã biết đối phương là dị loại, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi, không muốn ở chung một mình với nàng.
"Ta là A Cửu." Cô gái áo trắng mở miệng.
Mạc Vấn vốn định đi, nghe vậy không thể không dừng bước, đối phương rõ ràng có ý muốn nói chuyện với hắn, lúc này rời đi không hợp lễ phép, huống chi sau này hai người sẽ là đồng môn, sớm muộn cũng phải giao tiếp với nhau.
"Cửu cô nương nguyên quán ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Ở Vô Danh sơn." Cô gái áo trắng giơ tay chỉ về hướng Tây.
Mạc Vấn không biết Vô Danh sơn nàng nói ở đâu, cũng không biết nên nói gì cho thích hợp, bầu không khí nhất thời lúng túng.
"Mạc công tử, công tử không phải sợ ta, ta tuy là Hồ ly nhưng tuyệt đối không hại người đâu." A Cửu thấy Mạc Vấn cúi đầu không nói, nghĩ rằng Mạc Vấn sợ nàng.
Mạc Vấn vốn cũng không sợ, nhưng nghe nàng nói xong ngược lại sợ thật rồi. A Cửu luôn luôn đeo khăn che mặt, không ai nhìn thấy mặt mũi, nhỡ đâu sau tấm khăn lại là một cái mặt hồ ly thì chẳng phải hắn sẽ bị nàng hù chết khiếp sao.
"Cửu cô nương có thể được chọn làm Thượng Thanh chuẩn đồ, đương nhiên nhân phẩm trong sáng lương thiện, ta chưa bao giờ sợ cô nương cả." Mạc Vấn nhắm mắt nói.
"Ngày hôm qua ta phải quỳ đi vào sơn môn, công tử muốn nộp ngân lượng xin cho A Cửu được đứng thẳng, A Cửu nghe thấy rõ ràng, đa tạ công tử." A Cửu nhìn thẳng Mạc Vấn, chính thức nói cảm ơn.
"Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, trời sắp tối rồi, nam nữ khác biệt, ta với cô nương đứng nói chuyện ở chỗ này khó tránh khỏi bị nghi ngờ tình ngay lý gian, ta xin phép về phòng trước." Mạc Vấn xua tay, xoay người bước đi.
"Đứng lại!" Mạc Vấn vừa mới xoay người, sau lưng cách đó không xa đã truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc.
Mạc Vấn quay đầu lại thấy Cổ Dương Tử cùng một tên đạo nhân què đang từ phía đại điện đi tới.
"Tham kiến đạo trưởng." Mạc Vấn cùng A Cửu vội vàng chắp tay làm lễ.
"Lão đạo sống hơn bảy mươi tuổi rồi, lần đầu tiên thấy có người vừa cầm bát đũa vừa chắp tay đấy." Cổ Dương Tử tái mặt đi về phía hai người.
Hai người thấy vậy, vội vàng bỏ bát đũa xuống chắp tay lại. Cổ Dương Tử giơ tay lên đáp lễ, đi tới trước mặt giận dữ nhìn hai người.
"Đạo trưởng minh giám, chẳng qua chúng ta vô tình gặp mặt trò chuyện, không có ý tứ gì khác." Mạc Vấn tưởng là Cổ Dương Tử trách cứ bọn họ nam nữ trò chuyện chỗ vắng người, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Là đồng môn tu hành, chỉ cần lòng vô tư trong sáng, canh ba trò chuyện thì có làm sao? Còn nếu đã có ý nghĩ dâm ô, dù là ban ngày gặp nhau cũng khó lòng kiềm chế được." Cổ Dương Tử cúi đầu nhìn về phía cái mương, nói.
"Vãn bối xin thụ giáo." Mạc Vấn cúi đầu mở miệng.
"Chỗ cơm nước này là ai đổ đi?" Cổ Dương Tử chỉ đống đậu phụ trong mương.
Mạc Vấn nghe vậy thầm nghĩ hỏng bét, ngẩng đầu nhìn về phía gã đạo nhân chân què, người này hay đứng bên hông cửa, đảm nhiệm chức tạp dịch, chắc là hắn chạy đi tố cáo với Cổ Dương Tử đây.
"Thưa..."
"Thưa đạo trưởng, chỗ đậu phụ này là do vãn bối đổ." Mạc Vấn cướp lời A Cửu lên tiếng trả lời trước..
"Cơm canh là vật duy trì sự sống, nên quý trọng như tính mạng, vậy mà ngươi lại đem phí phạm, đây là thói hư tật xấu của nhà giàu, phạt ba ngày không được ăn, bụng đói tự khắc tỉnh ra." Cổ Dương Tử lạnh giọng ra lệnh.
"Đạo trưởng..."
"Mạc Vấn cẩn tuân dạy bảo." Mạc Vấn lại ngắt lời A Cửu, đổ thức ăn đi đích xác không đúng, phạt cũng đã phạt rồi, không cần phải kéo thêm nàng vào nữa.
"Sư phụ, đống đậu phụ này xử trí thế nào?" Gã đạo nhân què đưa tay chỉ thức ăn trong mương.
Mạc Vấn nghe hắn nói, trong lòng cực kỳ tức giận. Bảy người bọn họ được chọn làm Thượng Thanh chuẩn đồ cũng không dễ dàng gì, có vài người kính nể muốn thân cận lấy lòng, cũng có vài người ghen tỵ mà bới móc gây hấn, gã què chắc chắn là người sau, người này chỉ mong Cổ Dương Tử phạt hai người bọn họ ăn hết đống thức ăn dơ bẩn kia mới thôi.
"Tìm người quét dọn sạch sẽ." Cổ Dương Tử xoay người đi về hướng nhà ăn, đạo nhân què vội vàng đuổi theo.
"Công tử vì sao phải gánh tội thay ta?" A Cửu đợi Cổ Dương Tử đi xa mới dám mở miệng hỏi Mạc Vấn.
"Kéo cô nương vào cũng chẳng để làm gì, đều phải bị phạt ba ngày không được ăn cơm." Mạc Vấn khoát tay nói.
"Trong phòng ta còn có chút táo khô từ trên núi mang đến, nếu công tử không chê ta đem cho công tử hết." A Cửu cảm động, muốn bù đắp cho hắn.
Mạc Vấn còn chưa trả lời, phía đông nhà ăn lại truyền đến tiếng Cổ Dương Tử trách măng: "Đệ tử Đạo gia tấm lòng thanh cao, cử chỉ phải có hạn độ, dù là nhịn đói cũng không thể mất khí độ, huống chi nơi này cơm nước đầy đủ, ngươi cần gì phải liếm bát? (dịch: đến quỳ ông này:D) Ngươi vẫn còn tật xấu của dân ăn mày, thật đáng xấu hổ, phạt nhịn ăn ba ngày!"
Hai người nghe thấy mà trố mắt nhìn nhau, đổ cơm bị phạt, ăn quá sạch sẽ cũng bị phạt, nên tránh xa lão đạo này thì hơn, tránh để vô duyên vô cớ lại bị hắn phạt.
Mạc Vấn rửa sạch bát đũa trở về phòng, đóng cửa phòng thắp đèn ngồi yên lặng. Một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Mạc Vấn đứng dậy mở, thấy A Cửu đang đứng ở ngoài cửa chờ.
"Mong Mạc công tử đừng chê." A Cửu nhét một túi nhỏ vào tay Mạc Vấn rồi xoay người bước nhanh đi.
Mạc Vấn không thể đuổi cũng không tiện lưu lại, chỉ có thể nói cảm tạ đưa mắt nhìn A Cửu rời đi. A Cửu đi rồi hắn đóng cửa phòng lại, mở túi nhỏ ra, phát hiện bên trong có mười mấy miếng táo khô được bọc trong khăn tay. Táo khô hình tròn cỡ quả trứng chim câu, mặc dù được hong khô nhưng cũng không khô đét, thịt quả rất là đầy đặn. Mạc Vấn cảm thấy mới lạ, liền cầm một viên lên ngang mũi ngửi ngửi. Có điều hắn vừa ngửi một cái mà trong lòng đã xốn xang không yên, bởi vì ngoài mùi táo hắn cũng ngửi thấy được khí tức tươi mát chỉ con gái mới có. A Cửu là tay không tới đây, mấy viên táo khô này hẳn là lúc trước nàng vẫn mang theo bên người đấy.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ động**." Mạc Vấn vội vàng bỏ miếng táo xuống miệng đọc mấy câu Luận ngữ. Đây là lần thứ hai hắn được ngửi loại khí tức của nữ nhân này, lần đầu tiên được ngửi qua là ở trên người Lâm Nhược Trần. Nhớ tới Lâm Nhược Trần tâm tình của hắn nhất thời lại trở nên ảm đạm, nàng bị người Hồ bắt đi đã ba tháng, căn cứ tin tức hắn thu được trên đường tìm kiếm thì hẳn nàng vẫn còn sống, trong ba tháng này không biết nàng đã phải trải qua những chuyện gì, bị người khác làm nhục ra sao nữa.
** Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ động: Một vế câu Khổng Tử nói trong sách Luận Ngữ. Câu đầy đủ là: "Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động." (Việc không lễ phép thì chớ xem, chớ nghe, chớ nói, chớ làm. )
Nghĩ đến Lâm Nhược Trần, tự dưng Mạc Vấn lại nghĩ tới người nhà của mình, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên khuôn mặt gã người Hồ chột mắt đã giết chết mẹ mình. Đợi đến khi học được võ nghệ cùng pháp thuật, hắn nhất định phải tìm ra tên người Hồ đó, báo thù cho mẹ. Ngoài ra chỉ cần có thể tìm được gã người Hồ chột mắt đương nhiên cũng có thể biết được tung tích Lâm Nhược Trần.
Trước kia võ nghệ cùng pháp thuật đối với Mạc Vấn mà nói là một thứ xa lạ, cho dù đến giờ hắn cũng không hiểu hơn là bao, thế nhưng lúc trước hắn đã từng thấy Cổ Dương Tử và Thanh Dương Tử xuất thủ. Lúc ấy công phu hai người sử dụng chắc hẳn là võ nghệ, còn về pháp thuật sẽ có uy lực thế nào hắn hoàn toàn không biết, thậm chí không thể nào đoán được.
Bởi vì có chuyện khó nghĩ trong lòng, Mạc Vấn cứ trằn trọc mãi không ngủ được, thẳng đến tận canh ba mới bắt đầu ngủ. Qua giờ Dần đến giờ Mão, từ phía chánh điện vang lên tiếng chuông, Mạc Vấn nghe thấy tỉnh dậy, sáng sớm hôm qua không có tiếng chuông nào vang lên, hôm nay có tiếng chuông có lẽ là để triệu tập mọi người đến chánh điện cử hành lễ nhập môn đấy.
Mạc Vấn tỉnh ngủ xong bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, cùng lúc đó trong lòng lại thắc mắc, do đạo quán được xây ở nơi thâm sơn, cho nên hồi trước hắn cũng chưa từng nhìn thấy đạo quán. Hắn chỉ mới trông thấy một ngôi chùa ở trong thành thôi, biết rõ chùa là đánh chuông đấy, không nghĩ là trong đạo quán cũng có quy củ đánh chuông, hôm nào rãnh rỗi phải đi hỏi mấy vị tiền bối mới được, hỏi xem quy củ đánh chuông của Phật giáo có phải cũng học theo Đạo gia hay không.
Ăn mặc chỉnh tề xong Mạc Vấn rửa mặt mũi rồi bước ra cửa, chỉ thấy những người khác đều đã đứng chờ bên ngoài rồi, hắn lại là người cuối cùng, cũng may lần này tới dẫn mọi người đi là Thanh Dương Tử tính tình ôn hòa. Thanh Dương Tử cũng không trách tội hắn, chỉ ngoắc tay bảo hắn đứng vào chỗ.
"Đệ tử Đạo gia làm việc không thể vội vàng, vội vàng thì sẽ mất độ, làm gì cũng vội vã gấp gáp giống như con khỉ ấy. Mau mà không gấp, chậm rãi mà không uể oải mới là ung dung hạn độ." Thanh Dương Tử dẫn mọi người đi tới chính điện.
Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp lại, Mạc Vấn cũng gật đầu tán thành. Thanh Dương Tử vừa nhắc tới một tật xấu mà ai cũng có, mỗi khi bị triệu tập người ta thường sẽ hốt hoảng, sắc mặt khẩn trương, cánh mũi phập phồng, ánh mắt sợ sệt trông rất khó coi.
Hai bên đường tới chính điện đều được thắp đèn, lúc này sắc trời còn sớm, đèn thắp là loại đèn dầu phát sáng rất tốt. Nhờ ánh đèn Mạc Vấn phát hiện hôm nay Thanh Dương Tử không mặc bộ đạo bào bình thường, mà là một bộ đạo bào màu đỏ nhạt, trước thêu bát quái sau lưng thêu âm dương. Hai vạt áo thêu hình đôi hoa sen, hai tay áo lại thêu hình đôi hạc đang tung cánh, trông rất xa hoa lộng lẫy, chắc là pháp bào chỉ dùng trong các dịp quan trọng.
Lúc này đạo nhân ở Vô Lượng sơn đều tụ tập cả nơi đây, mặc đạo bào đội đạo quan chỉnh tề chia ra làm hai bên, đợi đến khi Thanh Dương Tử dẫn bảy người đi vào, mọi người đồng loạt chắp tay hô đạo hiệu: "Vô Lượng Thiên Tôn!"
Trong đám này khoảng một phần ba số người có linh khí tu vi, những người còn lại do năm nào cũng tụng kinh đều đặn nên ai cũng tỏa ra khí chất khác người, trăm người cùng hô đạo hiệu liền toát lên một vẻ vừa trang trọng vừa nghiêm túc.
"Vô Lượng Thiên Tôn!" Bảy người được Thanh Dương Tử hướng dẫn cũng chắp tay đáp lễ. Đạo nhân hai bên đường tất cả đều là chắp tay ngang ngực, mà Thanh Dương Tử cùng bảy người lại là chắp tay ngang quai hàm đấy. Đạo môn đẳng cấp sâm nghiêm, hành động này ám chỉ thân phận của bảy người đã cao hơn hẳn đạo nhân bình thường.
Đáp lễ xong Thanh Dương Tử lui về phía sau, bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ xếp thành hàng ngang chữ Nhất đứng đằng trước.
"Tại pháp tràng ở Vô Lượng sơn Thượng Thanh tông, Song giáp (120 năm) Pháp hội năm Tân Sửu chọn được bảy người, lỏa ngũ, lân nhất, mao nhất**. Bảy vị chuẩn đồ vào Đại điện Thượng Thanh, thực hiện nghi lễ nhập môn." Thanh Dương Tử cao giọng hô.
**Lỏa ngũ, lân nhất, mao nhất: ý nói trong bảy người có năm người là nhân loại, một là di loại có vảy (con gì chương sau sẽ rõ), một là dị loại có lông (hồ ly = A Cửu)
Bảy người nghe lệnh ngẩng đầu cất bước, chậm rãi lên điện...
← Ch. 019 | Ch. 021 → |