← Ch.343 | Ch.345 → |
Dịch giả: gatrongdibo
Biên: argetlam7420
"Trương huynh, sao ngươi lại tới nơi này?" Mạc Vấn tới gần hỏi.
Trương Động Chi mặc dù cả người đẫm máu nhưng ý chí chiến đấu vẫn không hề suy giảm, còn vung tay đánh bay một con ác lang định tấn công chân ngựa, Trương Động Chi cười to nói, "Hặc hặc, ta tới quả không uổng công phu a, cứ tưởng rằng còn phải bò lên Tuyết Sơn cao vạn trượng chứ, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở nơi này, xem ra ta ra tay giúp bọn họ là đúng".
"Xử lý đám súc sinh này trước đã, rồi sẽ cùng Trương huynh nói chuyện." Mạc Vấn cười nói, Trương Động Chi ý nói là gã từ nước Tấn tới đây tìm hắn đấy, trên đường gặp phải bầy sói tập kích người Khương liền xuất thủ cứu giúp.
Trong lúc nói chuyện Mạc Vấn giang hai cánh tay xuất ra linh khí dài năm trượng, đem đám ác lang đang lao tới ngăn lại một mảnh. Bầy sói đang lao tới bị chững lại, con trước bị ngăn trở, con sau bị đụng vào, tiếng phanh phanh liên tiếp vang lên, trong nháy mắt đã ngăn thành một đống.
Mạc Vấn vốn mang trong lòng vì dân trừ hại đã tích tụ lâu ngày, sau khi ngăn bầy sói hắn liền bay lên cao, lấy ra hộp phù, xuất ra cây phù bút bình thường, vẽ ra bốn đạo Định Khí phù thuộc hành Thổ, phân ra trước sau phải trái, đem hơn nghìn con ác lang vây khốn trong trận.
Lúc này mấy tên bộ hạ còn lại của Trương Động Chi quay ngựa trở về, mấy tên binh lính nước Tấn thấy Mạc Vấn liền quỳ một gối xuống hành lễ: "Tham kiến Đông Hải Tây Tịch Mạc Chân Nhân".
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, mời chư vị đứng dậy" Mạc Vấn hướng mọi người khoát tay một cái, rồi nhìn sang Trương Động Chi đang bước nhanh về phía hắn. Trương Động Chi đem trường mâu cắm xuống bên cạnh, tay không tiến lên vỗ hai vai Mạc Vấn: "Huynh đệ, đã lâu không gặp a".
Trương Động Chi là một trong số không nhiều người bạn của Mạc Vấn, thấy cố nhân, Mạc Vấn cũng hết sức vui mừng, chắp tay cười nói, "Trương huynh vì sao tới nơi này?".
"Ngươi mấy năm nay càng ngày càng gầy đi, xem ra cuộc sống trên Tuyết Sơn không tốt lắm nha." Trương Động Chi không trả lời Mạc Vấn mà cảm thán một chút.
Thấy Trương Động Chi không trả lời, Mạc Vấn trong lòng liền hiểu ra mấy phần, Trương Động Chi tới có thể là vì thỉnh cầu hắn xuống núi đấy, lúc này không nói vì sợ là hắn sẽ cự tuyệt, sau này thuyết phục e là sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Người Khương trong trại lúc này đã cưỡi ngựa vác đao chạy tới, tới gần nhìn đám ác lang bị vây khốn trong vòng trăm trượng đang kêu gào thì không khỏi trố mắt ngạc nhiên, siết dây cương ở bên cạnh ngỡ ngàng.
Mạc Vấn thấy vậy, vẽ tiếp một đạo phù rồi niệm chú, từ phía bắc mở ra một lỗ hổng, lỗ hổng vừa mở đám ác lang lập tức ào ạt chạy ra, người Khương giục ngựa ra chỗ lỗ hổng ung dung chém chết từng con một.
"Ta nghe Dạ chân nhân nói ngươi tới Tuyết Sơn lánh đời ẩn cư, không nghĩ vừa đến nơi này lại nhìn thấy ngươi." Trương Động Chi cùng Mạc Vấn đi về phía doanh trại người Khương, mấy tên bộ hạ dắt ngựa cầm thương đi theo phía sau.
"Dạ Tiêu Diêu không nói sai đâu, ta ngày thường là ở trên Tuyết Sơn, hôm qua xuống núi là muốn đi mua một ít lương thực, người là tướng soái nước Tấn, vì sao tới nước Lương mà vẫn mặc áo giáp?" Mạc Vấn hỏi.
"Ta có họ hàng xa với hoàng đế nước Lương, lần này đi là phụng mệnh triều đình áp tải lễ vật tới, đi dọc theo hướng tây nam." Trương Động Chi giơ ngón tay chỉ hướng nam.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, hoàng đế nước Lương cũng họ Trương, Trương Động Chi lần này tới là làm sứ giả đấy, nói là đáp lễ, cho thấy nước Lương đã tặng cống vật trước, nay nước Tấn dâng lễ tặng lại, cái này là thứ tự trước sau phù hợp với thực lực và địa vị của hai nước ở thời điểm hiện tại.
Ngoài ra ở giữa nước Lương và nước Tấn vốn còn có vài tòa châu quận của nước Triệu, Trương Động Chi có thể đi thẳng một mạch tới nước Lương, nói rõ những thành trì hướng tây nam của nhà Triệu đã không còn, nhưng như vậy cũng có nghĩa căn cơ của nước Triệu vẫn chưa bị lung lay, vì nếu không thì Trương Động Chi cũng đã không đi tuyến đường này rồi.
"Huynh đệ, vợ ngươi vẫn khoẻ chứ?" Trương Động Chi hỏi.
"Tính mạng không sao." Mạc Vấn gật đầu một cái, đa số mọi người thăm hỏi sức khỏe là xuất phát từ lễ phép, nhưng Trương Động Chi hỏi là thật lòng đấy.
"Vì sao không nhờ Lưu chân nhân nước Lương, bảo gã điều động dân phu..."
Mạc Vấn khoát tay ngắt lời Trương Động Chi, "Ngươi nghe người ta nói không rõ chân tướng, cũng chưa thấy qua tình hình trên Tuyết Sơn, đừng nói là nước Lương, dù có là nước Tấn hay nước Triệu cũng chẳng thể làm gì được. Lần này huynh đệ ta hữu duyên, cho nên mới có thể ở chỗ này gặp nhau, kì thực ngươi căn bản cũng không cách nào lên được Tuyết Sơn."
"Nếu không có chuẩn bị, thì ta cũng không tùy tiện tới, nói thật không gạt ngươi, ta có mang theo động địa bùa chú của Dạ Chân Nhân, từ sườn núi đốt đi có thể làm khí tức sinh ra dị dộng, nếu như ngươi cảm giác được, nhất định sẽ xuống núi kiểm tra. Ngoài ra, ta lần này tới còn mang theo phong thư cố nhân nhờ gửi, nàng vẫn chưa lúc nào quên ngươi." Trương Động Chi lấy từ trong ngực ra một phong thư đóng kín ba chỗ bằng sáp nến đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn Trương Động Chi một cái, không có đưa tay tiếp nhận.
"Họ Lâm kia vài lần được cất nhắc nhưng liên tục gây họa, hở một cái là dâng tấu thư chỉ điểm chiều chính, Quý nhân cũng không biết làm sao, chỉ đành phải điều tới bộ Lễ đảm nhiệm việc nhàn hạ, vậy mà y cũng không yên, đem uy danh của ngươi với Ngô Vân mang ra nói, gây nhiều chuyện phiền phức, khiến người không thể yên tâm." Trương Động Chi đem lá thư nhét vào trong tay Mạc Vấn.
Trương Động Chi nói người này Mạc Vấn không có chút ấn tượng nào, suy nghĩ mất một lúc mới nhớ ra đó là tên anh rể vô năng của Mộ Thanh, đối với người này hắn trước nay vẫn không thích.
Hiện tại Trương Động Chi nhắc tới người này có hai dụng ý, một là gã đang kêu khổ, hai là ám chỉ Chu Quý nhân vẫn rất là coi trọng hắn, đối với chuyện hắn giao phó không hề làm qua loa lấy lệ.
"Quý nhân vẫn khoẻ chứ". Mạc Vấn đi tới gần hàng rào, bên trong phụ nữ và trẻ con vội vàng đi ra để hai người đi vào.
"Vẫn như cũ" Trương Động Chi thở dài.
Mạc Vấn một lần nữa gật đầu một cái, Chu quý nhân thân là phi tần của tiên đế, mang theo hai vương tử, dựa theo pháp luật quốc gia là không thể nào tái giá, số mệnh của nàng sớm đã được định trước, phú quý cả đời, nhưng cũng cô đơn cả đời.
Hai người đang nói chuyện, người phụ nữ quen biết Mạc Vấn bỗng tiến tới, quỳ sụp xuống đất cảm tạ ơn Trương Động Chi cứu mạng. Trương Động Chi đỡ mấy đứa nhỏ, Mạc Vấn kéo người phụ nữ lên, nhân cơ hội từ trong ngực móc ra một khối vàng bỏ vào ống tay áo của nàng, không cần hỏi cũng biết dê bò nhà nàng đã bị bầy sói ăn thịt hết, nhà nàng rất cần tiền để sống.
Người kia cảm thấy ống tay nằng nặng, đoán được Mạc Vấn đã cho nàng cái gì, vội vàng muốn cầm trả lại, Mạc Vấn lắc đầu một cái, người phụ nữ kia hiểu ý, thiên ân vạn tạ, mang đứa trẻ lui xuống.
"Ngươi năm đó treo ấn rời khỏi nước Triệu sau đó vào núi một thời gian, bên ngoài rêu rao rằng ngươi đã đào được một tòa lăng mộ của vương hầu, xem ra lời đồn là thật a." việc Mạc Vấn đưa vàng có thế giấu được người khác, nhưng không qua mắt được Trương Động Chi.
"Nếu như ngươi cần, ta có thể cho ngươi một ít". Mạc Vấn cười đáp.
Trong sơn trại có rất nhiều lều vải, Mạc Vấn tùy ý đi về phía một túp lều trong đó, tới nơi, lập tức chủ nhà vui mừng tiến lên mời rượu, đem Mạc Vấn cùng Trương Động Chi vào, bộ hạ của Trương Động Chi chia ra canh chừng, không theo vào trong lều.
Vào lều vải, chủ nhân lập tức đi thịt dê đãi khách, lúc đi mang theo mấy hài tử ra ngoài.
"Mấy năm không gặp, Trương huynh đã lên tới nhất phẩm, thật đáng mừng nha." Mạc Vấn cười nói, quần áo tướng quân nước Tấn chia làm năm màu, Trương Động Chi tháo giáp, bên trong lộ ra chính là màu vàng, mà màu vàng là màu biểu thị cho quan nhất phẩm.
"Huynh đệ tặng ta một bộ xác ngô công quả thật giúp ta rất nhiều, ngu huynh ta có bảo bối cứu mạng bốn phương, bất quá cái xác kia dư lại không có mấy, hôm nào ta và ngươi lại đi bắt thêm một cái?" Trương Động Chi cười nói, lúc trước cùng Mạc Vấn ở am ni cô bắt yêu vật, tình cờ có được xác ngô công thành tinh, trị được rất nhiều bệnh.
Mạc Vấn cười một tiếng, không có tiếp câu chuyện của Trương Động Chi, mà lần nữa ngẩng đầu lên hỏi "Người nhà huynh vẫn tốt chứ?"
"Được huynh đệ ngươi nhớ, nhân khẩu đầy đủ hết, năm ngoái lại thêm một đôi đinh giáp" Trương Động Chi giơ tay vuốt chòm râu không dài lắm, đắc ý nói. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu mỉm cười, người xưa vẫn nói mang lục giáp là chỉ mang thai bé trai, là chúc phúc đối phương, một đôi đinh giáp tức là sinh một đôi trai gái, lúc này nhà ai mà sinh đôi một trai một gái là điềm tốt, đại cát đại lợi.
"Huynh đệ, ngươi ở trong núi đã được bao lâu?" Trương Động Chi thấy Mạc Vấn đối với chuyện bên ngoài không hề để tâm tới, chỉ nói chuyện nhà, không kiềm được có chút nóng vội.
"Tính đầu tính đuôi cũng không quá hai năm" Mạc Vấn thuận miệng đáp.
Trương Động Chi nghe vậy thầm nhíu mày, đều là người thông minh, có thể từ lời đối phương nói nghe ra đầu mối, nếu Mạc Vấn nói "Hai năm rồi", có nghĩa là hắn cảm giác mình đã lánh đời rất lâu rồi, nhưng Mạc Vấn lại nói "không quá hai năm", ý tức là cảm giác thời gian chưa lâu, nói thẳng ra chính là hắn ở trong núi vẫn chưa đủ, Mạc Vấn đã có ý nghĩ này, muốn mời hắn xuống núi khả năng rất thấp.
"Huynh đệ, ngươi có biết gần đây đã xảy ra đại sự rồi không?" Trương Động Chi nói.
"Đại sự hay tiểu sự còn phải xem là đối với người nào, đối với ta mà nói, không có lương khô chính là chuyện lớn, đối với người Khương mà ngươi cứu kia thì đại sự chính là mất đi đám súc vật." Mạc Vấn bình tĩnh trả lời.
Trương Động Chi không thấy Mạc Vấn hỏi "đại sự gì" thì vẻ mặt u sầu như đưa đám, chỉ có thể chủ động nói "Thái Tử nước Triệu vài ngày trước đã bị cha hắn giết"
Mạc Vấn nghe vậy rất thất kinh "Chuyện này có thật không?"
"Là thật, lão già kia thật là lòng dạ cầm thú, chẳng những giết thái tử, ngay cả mấy cháu trai chưa lớn lão cũng giết sạch." Trương Động Chi nghiêm nghị gật đầu.
"Nguyên do là gì" Mạc Vấn truy hỏi, hắn đã gặp qua thái tử nước Triệu mấy lần, mặc dù chưa tới mức có giao tình, nhưng cũng không phải chán ghét, dẫu sao người này vẫn luôn rất tôn trọng hắn.
"Thủ túc tương tàn, binh biến bức vua thoái vị." Trương Động Chi nói.
"Người thống lĩnh quân Triệu có thay đổi không?" Mạc Vấn lại hỏi.
" Có! Khi trước là nữ nhân xinh đẹp chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành lão tăng, người này đã hơn một trăm tuổi, tu vi tinh thâm." Trương Động Chi nói.
Mạc Vấn nghe vậy yên lặng không nói, Trương Động Chi không biết chính xác chuyện giữa các Thượng Thanh chuẩn đồ, cũng không biết người thống lĩnh quân Triệu rất có thể là Liễu Sanh. Nếu quả thật là Liễu Sanh dẫn quân, hắn ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn Thái tử bị giết. Nhưng nếu không phải hắn ta dẫn quân, nước Triệu vì sao lại bất thình lình thay đổi chủ soái?
"Huynh đệ, ngươi có biết vì sao lần này ta ra Bắc áp tải lễ vật không?." Trương Động Chi hỏi.
Mạc Vấn quay đầu nhìn, Trương Động Chi cười khổ đưa ngón trỏ tay phải ra, "Thóc lúa một vạn thạch."
"Rất nhiều sao?" Mạc Vấn cười nói, dựa theo hệ đo lường lúc này đổi một vạn thạch bất quá cũng chỉ là hai mươi vạn cân lương thực, những lương thực này đối với một thành trì mà nói quả thật không tính là ít, nhưng đối với một quốc gia mà nói chỉ là số ít không đáng kể.
"Nước Tấn gần hai năm nay liên tục gặp nạn lụt, sản lượng lương thực giảm mạnh, quốc khố trống rỗng, lúc này từ đại phu (chức quan ngày xưa) trở xuống văn võ quan viên tất cả đều giảm một nửa lương bổng. Đại quân nước ta sở dĩ chậm chập không động binh, cũng là bởi vì lương thảo không đủ, so sánh với nước Tấn, nước Lương tình huống còn tệ hại hơn, lúc này ngoài trận tuyến còn không có nổi hạt gạo, quân sĩ buộc phải lấy thịt người để ăn." Trương Động Chi nghiêm nghị nói.
Mạc Vấn nghe vậy lông mày càng nhăn, Trương Động Chi lại nói, "Ngươi ở chỗ này lánh đời, không biết bên ngoài chiến sự thảm khốc, thời cuộc hỗn loạn thế nào, nếu chiến loạn không lắng xuống nhanh, trăm họ sẽ bị diệt vong."
Mạc Vấn biết Trương Động Chi nói điều này dụng ý là vì mời hắn xuống núi, cho nên vẫn không tiếp lời, mà chỉ lên tiếng hỏi, "Lương thảo nước Triệu còn sung túc không?"
"Mặc dù khá căng thẳng, nhưng vẫn chưa từng cạn lương thực." Trương Động Chi vẻ mặt đầy nghi ngờ "Chẳng biết tại sao, phương nam nhiều năm liên tục gặp nạn, nhưng phương bắc vẫn mưa thuận gió hòa."
" Nước Tấn nạn lụt phát ra từ nơi nào" Mạc Vấn truy hỏi.
"Tất cả đều xuất phát từ Đông Hải, dọc theo vùng Chiết Giang các châu phủ là kho lương của nước Tấn hai năm qua liên tiếp gặp nạn, may mắn là Phúc Châu vẫn chưa bị, chứ nếu không, nước Tấn sẽ cạn kiệt lương thực mất." Trương Động Chi một lời ca thán.
Mạc Vấn sau khi nghe xong Trương Động Chi nói, sắc mặt ngưng trọng, thật lâu không nói, Ngọc Thanh Tông Tư Mã Mục Dương đã từng nhắc tới chuyện Long mạch của bốn nước, nước Yến thuộc Bắc Hải, nước Lương thuộc Tây Hải, hai nơi này cách Trung thổ khá xa, nước Triệu Long mạch thuộc Đông Hải, nước Tấn thuộc về Nam Hải. Nước Tấn gặp nạn tại khu vực phía Đông, nhưng Phúc Châu nằm gần Nam Hải lại chưa từng gặp nạn, như vậy có thể thấy Long Tộc rất có thể cũng đang âm thầm tham chiến.
"Dạ Tiêu Diêu đang ở nước Tấn làm gì?" Mạc Vấn sau khi trầm ngâm lên tiếng hỏi.
"Dạ chân nhân rất có lòng từ bi cứu khổ cứu nạn, nhưng uy tín không đủ, ba gia tộc lớn ngoài mặt thì đáp lễ, kì thực trong lòng vẫn không phục. thêm với vài ngày trước trong triều có tới một vị tăng nhân thần bí, người này rất có bản lãnh, vào chiều mới có mấy ngày liền được phong làm Hộ quốc Pháp Sư, ngang hàng với Dạ chân nhân." Trương Động Chi đáp.
Mạc Vấn bưng ly nước trên bàn uống một hớp, quay lại đem chén nước đặt xuống, một nước đồng thời có cả Hộ quốc Pháp Sư lẫn Hộ quốc chân nhân là chuyện trước nay chưa từng có.
Trương Động Chi nhích một chút đến gần Mạc Vấn thấp giọng nói "Theo lời Dạ chân nhân, tăng nhân kia cũng không phải là nhân loại, mà là yêu vật biến ảo."
Mạc Vấn nhíu mày quay đầu nhìn lại, Trương Động Chi trịnh trọng gật đầu, tỏ ý Dạ Tiêu Diêu đúng là nói qua như vậy.
Mạc Vấn không truy hỏi nữa, có một số việc có thể suy đoán ra, không nhất định phải tốn nhiều miệng lưỡi. Dạ Tiêu Diêu biết đối phương là yêu vật mà không hàng phục tất nhiên là do không thể hàng phục được, thời buổi loạn lạc, yêu vật nhập thế không hề hiếm lạ, nhưng yêu vật lại dám đường hoàng vào triều đình, chuyện này chỉ từng xảy ra ở nhà Thương cách đây hơn một ngàn bốn trăm năm trước (Biên: Đắc Kỷ đó).
"Ngươi lần này tới là do ai bày mưu vậy?" Mạc Vấn hỏi.
Trương Động Chi nghe vậy hít sau một hơi muốn nói, nhưng lúc này cửa lều vải bị người đẩy ra, mấy cô gái trẻ bưng khay gỗ thịt dê cùng rượu nối nhau mà vào, để xuống trước mặt hai người, cùng lúc đó liếc mắt đưa tình về phía hai người.
Lúc này hai người đang bàn luận đại sự, đối với những ánh mắt của bọn họ giả bộ như không thấy, mấy cô gái trẻ cầm bình rót rượu cho hai người, cũng không có ý rời đi, người Khương vẫn là phân tán đấy, không có thủ lãnh, không hỏi cũng biết chính là mọi người đã đề cử cô gái trẻ này tới hầu hạ hai người đấy.
" Đây là đạo đãi khách của người Khương sao?" Trương Động Chi chỉ cái mông dê được nướng chín trên khay gỗ cười hỏi, trên mông con dê vẫn còn để lại cái đuôi, trên đuôi có thể thấy mấy sợi lông.
" Đây là khách rất quý mới có đãi ngộ như vậy." Mạc Vấn cười đáp.
"Cái quy củ này thật là quái dị." Trương Động Chi cười, cầm lên khối thịt dê có xương, nhìn lá thư ở trên bàn chép miệng "Ngươi cũng xem thư trước đi".
Mạc Vấn đưa tay cầm lá thư, tách sáp nến, rút giấy viết trong đó ra, sau khi mở ra phát hiện trên giấy không hề có chữ viết.
Trương Động Chi liếc mắt thấy lá thư không có chữ, gã cũng không lấy làm kinh ngạc. Mạc Vấn dù bất ngờ nhưng cũng hiểu được ý phong thư, có những lúc chữ viết chỉ là dư thừa, không có chữ so với có chữ ý nghĩa càng sâu, càng nặng.
"Nếu như ngươi chịu trở lại nước Tấn, Chu Vương hai nhà sẽ đều nghe ngươi, lập tức khởi binh, Dạ chân nhân cũng có lòng muốn ngươi trở về." Trương Động Chi đợi Mạc Vấn đem bức thư bỏ vào phong thư rồi lên tiếng nói.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu một cái, đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, lấy ra hai nửa Thiên Lang Hào đem ra trước mặt Trương Động Chi " Ta đã không còn khả năng thay đổi thời cuộc nữa, ngươi trở về báo cho đám người Dạ Tiêu Diêu, bảo họ hãy quên ta đi..."
← Ch. 343 | Ch. 345 → |