← Ch.362 | Ch.364 → |
"Bị ai lấy đi cơ?" Lão Ngũ đưa tay lắc lắc hũ đồng.
Lão Ngũ thỉnh thoảng hay hỏi những câu rất vô nghĩa, Mạc Vấn cũng chẳng đáp lời, dựa theo lẽ thường mà suy đoán, vật này nhất định không phải bị con sam lấy đi, bởi vì con sam chỉ ở những đêm trăng tròn mới có thể lên bờ, nhưng ngoài nó ra, còn có ai có thể lấy đi Xích Mộc cùng nội đan con quái ngư nữa?
"Lão gia, hay là người của Nam Hải tới?" Lão Ngũ chắc chắn bên trong hũ không có gì, bắt đầu nhìn mặt đất xung quanh.
"Không biết nữa." Mạc Vấn lắc đầu, "Nếu bọn họ đã đến đây thì không lý nào lại không đi nhặt xác con quái ngư."
"Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu để cho người ta trông thấy ở chỗ này, người lại phải chịu oan đấy." Lão Ngũ thúc giục Mạc Vấn rời đi.
Mạc Vấn cũng không vội rời đi, mà là từ trong điện cẩn thận tìm kiếm một phen, nhưng vẫn không phát hiện được Nội Đan cũng như Xích Mộc.
"Xui thật." Lão Ngũ nhấc chân mắng.
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy lão Ngũ đang cầm một mảnh ngói để cọ đế giày, "Cứt chó từ đâu tới thế?"
Mạc Vấn nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy lão Ngũ trong lúc vô tình đã đạp phải một đống uế vật lổn nhổn vẫn còn chưa khô, trông thấy đống uế vật, Mạc Vấn đột nhiên nghĩ tới điều gì, tiến lên bốc lấy một khối đưa lên mũi ngửi.
"Lão gia, người làm gì vậy?" Lão Ngũ nhíu mày nhăn nhó hỏi.
"Đi, ta biết Xích Mộc bị ai cầm đi rồi." Mạc Vấn vứt đống uế vật trong tay đi, xoay người ra ngoài. Thứ hắn vừa ngửi không phải là cứt chó, cũng không phải phân gì cả, mà là xương động vật do bị loài rắn nuốt vào, không tiêu hoá được nên phải nôn ra.
"Ai?" Lão Ngũ hưng phấn hỏi.
"Bị con xà yêu cách đây không xa ngậm đi rồi" Mạc Vấn đề khí đi về hướng đông.
Con xà yêu kia khí tức xuất hiện ở phía Đông Bắc cách nơi này tám dặm, Mạc Vấn bay rất nhanh, tới nơi thì phát hiện nơi này là một gò đất hình tròn diện tích chừng một mẫu, cách đó ba dặm về hướng bắc có một đỉnh núi, phía nam cách đó năm sáu dặm là một con sông, tại phía xa ngoài năm mươi dặm là dãy núi mây mù che phủ, loại địa thế này hoàn toàn phù hợp với âm trạch Phong Thủy, do vậy gò đất này mặc dù không có bia mộ, nhưng sau khi hạ xuống đất hắn vẫn đoán được ngay đây là một khu lăng mộ lớn từ thời cổ đại đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
"Lão gia, nó có ở đây không?" Lão Ngũ đi theo tới, thấp giọng hỏi.
Mạc Vấn gật đầu một cái, đưa tay lấy ra hộp phù vẽ ba đạo Định Khí phù, phân biệt dán lên ba hướng chính Bắc, Tây Nam và Đông Nam gò đất, lập tức trận pháp hoàn thành, xà yêu kia nấp trong đất sâu hơn một trượng lập tức bị giật mình, từ trong động hoảng hốt không yên.
"Lão gia, có cần phát quang toàn bộ cây cỏ chung quanh không?" Lão Ngũ rút ra trường kiếm.
"Không cần, chuyện này làm càng bí mật càng tốt." Mạc Vấn nhận lấy trường kiếm từ tay lão Ngũ, đẩy kiếm trở vào bao.
Bố trí xong trận pháp, Mạc Vấn liền đứng yên chờ đợi, lão Ngũ không ở yên được, đi quanh gò đất tìm kiếm.
"Không cần tìm nó, chờ thêm lát nữa nó sẽ tự mình đi ra thôi." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.
Lão Ngũ nghe vậy quay người trở về, nhìn xung quanh tìm chỗ cho Mạc Vấn nghỉ chân, nhưng xung quanh toàn là cỏ dại, không có phiến đá hay khúc cây để nghỉ tạm nữa, tìm hoài không có kết quả, gã đành từ bỏ.
"Lão gia, nó lúc nào mới chịu đi ra?" Lão Ngũ vỗ vỗ hai lỗ tai, bản thể của gã cũng là dị loại, thân ở trong trận mặc dù sẽ không hoảng sợ như những dị loại khác, nhưng sẽ vẫn cảm thấy ù tai.
"Ngay bây giờ." Mạc Vấn tính toán chuẩn xác thời cơ, liền vẽ tiếp một đạo Định Khí phù, trong trận pháp kín bưng bỗng mở ra một lỗ hổng.
Dị loại hết sức nhạy cảm đối với không khí xung quanh, chúng nó cảm nhận những chuyển động của luồng khí để phán đoán phương hướng, thấy không khí khẽ biến động, con rắn kia lập tức từ dưới đất nhanh chóng đi lên.
"Đến đây, nó cũng không nhỏ đâu." Mạc Vấn bảo lão Ngũ.
Mạc Vấn vừa dứt lời, một con rắn độc màu đỏ thân dài hơn một trượng, đường kính to như cái bát lớn liền xuất hiện trong một bụi cỏ phía nam gò đất, nó vừa xuất hiện liền lập tức uốn người nhảy lên cao.
"Màu đỏ, có độc." Lão Ngũ tay cầm Hiếu bổng vẻ mặt như lâm đại địch.
Lão Ngũ vừa kêu lên xong, con độc xà kia đã lao đến gần hai người, cơ thể chưa tới mà trong miệng đã phun ra khói độc.
Mạc Vấn giơ tay xuất ra linh khí đem khói độc và con rắn đánh bay.
Đánh bay rắn độc đồng thời, Mạc Vấn cũng đã nhìn rõ nó, đây là một con rắn đỏ thường gặp ở phương bắc, có độc nhưng độc tính cũng không quá mạnh, bởi vì đạo hạnh không sâu nên nó cũng không khác mấy so với rắn thường, chẳng qua là hình thể lớn hơn nhiều.
Rắn độc sau khi rơi xuống đất lại lần nữa xông lên, Mạc Vấn lại đánh, một lần nữa hất bay nó trở về, bởi vì không muốn nặng tay cho nên hắn chỉ dùng ba thành linh khí.
Rắn đỏ sau đó lại thử một lần nữa, vẫn như cũ bị Mạc Vấn đánh trở lại. Binh pháp có nói, "Nhất Cổ Tác Khí, Tái Nhi Suy, Tam Nhi Kiệt" (một lần không được, lần thứ hai sẽ suy yếu, lần thứ ba đã kiệt sức). Ba lần không được, con rắn kia khí thế đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn đứng đối diện cách Mạc Vấn mười bước, ngẩng đầu tỏ rõ địch ý.
Con rắn này chắc hẳn đạo hạnh còn chưa đến năm trăm năm, không thể biến hóa thành người, nhưng có lẽ nó cũng có thể nghe hiểu được tiếng người, cho nên Mạc Vấn nhìn nó rồi nói, "Hãy giao hai món đồ mà lúc trước ngươi đã mang đi ở đạo quán ra đây."
Con rắn kia nghe vậy cũng không đáp lại, lưỡi rắn duỗi ra phì phì, cảnh giác phòng bị.
"Mau lấy ra nhanh một chút, nếu không ta sẽ lột da ngươi." Lão Ngũ lớn tiếng đe dọa.
Lão Ngũ đe dọa không đưa đến tác dụng gì, con rắn đỏ theo bản năng nhận định Mạc Vấn mới là mối uy hiếp lớn nhất, cho nên một mực duy trì trạng thái phòng bị Mạc Vấn.
Lão Ngũ đe dọa không được, quay đầu nhìn sang Mạc Vấn, chờ hắn quyết định.
Mạc Vấn thấy thái độ và cử động của con rắn kia, cảm thấy nó có lẽ nghe không hiểu tiếng người, dị loại có thể nghe hiểu được tiếng người hay không còn phải xem nó có hay cùng nhân loại tiếp xúc không, nếu là một mực sống một mình nơi núi thẳm thì dù cho có thể biến hóa hình người cũng nghe không hiểu tiếng của nhân loại.
Nói không được, cũng chỉ có thể dựa vào động tác tay, Mạc Vấn giơ ngón tay chỉ hướng tây, lại vạch ra hình dáng cái hũ, cuối cùng đưa ra hai ngón tay.
Biện pháp này lại hữu hiệu, con rắn kia xem xong động tác của Mạc Vấn liền, xoay người bơi trở lại cổ mộ, dị loại đào động làm hang ổ phần lớn sẽ chọn hướng mặt trời làm cửa ra, cửa hang của con rắn đỏ nằm ở phía nam gò đất.
"Lão gia, người chuẩn bị xử trí Xích Mộc thế nào?" Lão Ngũ hỏi.
"Cứ xem cái đã rồi tính sau." Mạc Vấn thuận miệng đáp, lúc này ngay cả Xích Mộc hình dáng thế nào cũng không biết, bây giờ suy nghĩ hơi quá sớm.
Con rắn kia rất nhanh đã từ cổ mộ bò ra, trong miệng ngậm một vật màu trắng xám cỡ quả đấm, đến nơi thì buông xuống, rồi lại xoay người bò về phía cửa hang.
Lão Ngũ đi lên phía trước đem vật màu trắng kia nhặt lên, quay trở lại giao cho Mạc Vấn.
Trước đó Mạc Vấn đã nhìn thấy rõ vật đó, cho nên chỉ lắc đầu.
"Lão gia, cái này có phải tiền vỏ sò (một loại tiền cổ) không?" Lão Ngũ nghi hoặc nhìn đồ vật màu xám trắng.
"Đúng, thời nhà Thương rất ít sử dụng vàng bạc trao đổi mua bán, họ đều dùng loại tiền này, được đặt tên là bối tiền." Mạc Vấn thuận miệng nói.
Hai người trong lúc nói chuyện, con rắn kia đã lại ngậm một cái vỏ sò đi ra, để xuống tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn cầm lấy vỏ sò trong tay lão Ngũ ném tới trước mặt nó, hướng nó lắc đầu một cái, sau đó lại chỉ Hiếu bổng trong tay lão Ngũ, khoa tay múa chân miêu tả hũ đồng hình tròn sau đó mới đưa ra hai ngón tay.
Loại rắn không có biểu cảm phong phú như nhân loại, con rắn đỏ thấy Mạc Vấn ném vỏ sò lại liền ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trong lòng đang suy nghĩ gì, không thể biết được.
Chốc lát sau, con rắn xoay người một lần nữa trở lại cổ mộ lôi ra một vật, đây là một chung rượu hình tròn bằng gỗ khá lớn, bên trên có khắc hình rồng, màu sắc cùng cực kỳ tương tự với ngọc bích, chẳng qua là làm bằng gỗ.
Mạc Vấn giơ tay xuất ra linh khí tiếp lấy cẩn thận nhìn xem, phát hiện trên đó trừ hình khắc rồng ra không có vật gì khác, một món đồ bằng gỗ mà cứng rắn như vậy, trước đó hắn cũng chưa từng thấy qua.
Con rắn kia thấy Mạc Vấn vẫn không nhường đường, lại một lần nữa bò vào cổ mộ, lần này là bò lùi mà ra, mang theo một cây thước gỗ màu đen.
"Lão gia, đây là thứ gì?" Lão Ngũ giơ tay gãi đầu.
"Tựa hồ là một nhạc cụ bằng gỗ nào đó, con rắn này rất ngu ngốc, ngươi trở lại đạo quán đem hũ đồng mang đến đây." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.
Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, xoay người chạy đi hướng tây, chạy mấy bước cảm giác quá chậm chạp gã liền xé áo choàng hóa thân bay về hướng tây.
Thấy lão Ngũ biến thân thành dơi xong, con độc xà kia rất là kinh hoàng, rít lên liên hồi rồi vội vàng bò vào cổ mộ, mang hết đồ trong hang ra, nháy mắt đã lôi ra mười mấy món đồ gỗ một lúc, có cái Mạc Vấn nhận biết, có cái hắn cũng chẳng nhận ra, dẫu sao thời nhà Thương cách đây đã hơn một nghìn năm rồi.
Bởi vì nhận thức không đầy đủ, nên hắn không thể chắc chắn những thứ này có công dụng gì, mà ngôi mộ này có thể là nơi an táng của bậc vương hầu, trong mộ vật liệu gỗ sử dụng đều hết sức trân quý, có mấy món mặc dù cách nghìn năm vẫn còn toả mùi thơm, rất khó chắc chắn trong đó cái nào là Xích Mộc.
Lão Ngũ rất nhanh mang hũ đồng trở về, Mạc Vấn giơ ngón tay chỉ chỉ chỉ miệng hũ đồng.
Con rắn kia rốt cuộc cũng hiểu ý, từ đống đồ gỗ mang ra một món trang sức, rồi lại từ trong miệng nhả ra một viên Nội Đan màu đỏ lớn bằng quả trứng gà.
Mạc Vấn xuất ra linh khí thu vào tay, cái gọi là đồ trang sức cũng không phải là những món đồ của phụ nữ, mà là một loại mũ đội đầu chuyên chỉ dành cho đàn ông. Đồ trang sức này có chút tương tự với mũ mà đạo sĩ hay đội, chia làm phần mũ cùng trâm cài. Bộ phận búi tóc cao khoảng ba tấc, chiều rộng hai thốn, chiếc trâm cài dài năm tấc, có màu vàng xám rất tầm thường. Cái mũ này khá nặng, dùng linh khí dò xét thử thì không có chút phản ứng nào.
Bởi vì vật này không có điểm gì thần kỳ, Mạc Vấn liền không yên tâm, mang cái hũ đồng ra rồi quay đầu nhìn về phía rắn đỏ.
Rắn đỏ gật đầu liên tục, tỏ ý vật này quả thật là từ hũ đồng lấy ra.
Con rắn đỏ thần trí ngu độn, vì cầu bảo vệ tính mạng đương nhiên sẽ không nói láo, mà dân giân vẫn có câu "Vô xích mộc, bất đắc thăng thiên" (không có Xích Mộc, không thể lên trời). Nếu là Long Vương muốn lên Thiên Đình ra mắt Ngọc Đế, tự nhiên sẽ phải biến hóa thành người, đầu đội cái mũ cũng là hợp lý.
"Lão gia." Lão Ngũ lau chùi sạch sẽ viên Nội Đan đưa lên.
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy viên Nội Đan rồi lại ném cho con rắn đỏ, tay kia chỉ vào miệng của mình.
Rắn đỏ không rõ ràng cho lắm, sợ sệt không dám nuốt, Mạc Vấn lại lần nữa giơ tay chỉ vào miệng, rắn đỏ lúc này mới đem viên Nội Đan một lần nữa nuốt vào bụng.
"Ngươi đi xé bùa chú đi." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.
Lão Ngũ lúc trước đã thấy được chỗ Mạc Vấn dán bùa chú, nghe Mạc Vấn nói vậy liền nhanh chóng xé mấy tấm bùa đi.
Con rắn kia được tự do, hoảng hốt bỏ chạy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Lão gia, sao người lại đem Nội Đan cho nó rồi?" Lão Ngũ đi tới đống đồ vật phụ cận lục soát kiểm tra, phát hiện tất cả đều là đồ gỗ, nhất thời mất hết hứng thú.
"Con rắn đỏ là thuộc hỏa, Nội Đan kia đối với nó rất hữu dụng." Mạc Vấn thuận miệng nói. Trừ nguyên nhân này ra còn có một tầng nguyên nhân sâu hơn nữa, khí tức của con rắn đỏ kia có thể che giấu đi khí tức Nội Đan, người khác sẽ không thể phát hiện.
"Cầm những thứ này về, đưa cho nhà trọ." Mạc Vấn đem hũ đồng ném cho lão Ngũ.
Lão Ngũ đem mấy món đồ gỗ bỏ vào hũ đồng, hai người thừa dịp trời nhá nhem tối, nhanh chóng trở về trấn.
Trở lại nhà trọ, đóng cửa xong, Mạc Vấn lại lần nữa cầm nến nhìn kỹ cái mũ. Vật này không có bất kỳ hình vẽ trang trí nào, chắc hẳn là Xích Mộc, nhưng hắn lại không dám khẳng định là Xích Mộc.
Nhìn thêm chốc lát, Mạc Vấn đem cái mũ đặt gần đỉnh đầu, phát hiện cái mũ này so với mũ đạo sĩ bình thường thì lớn hơn nhiều, như vậy có thể thấy người đội vừa nó nhất định phải có một cái đầu rất lớn.
"Lão gia, người đeo nó rộng quá, " lão Ngũ cười toe toét rồi cầm lấy cái mũ đội lên đầu của mình, "Người xem, ta đội vừa như in nhé."
Lão Ngũ vừa nói xong đột nhiên bay bổng lên, đợi đến khi Mạc Vấn kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn lên thì lão Ngũ đã đâm thủng nóc nhà, vừa hét lớn vừa bay thẳng lên trời...
← Ch. 362 | Ch. 364 → |