← Ch.474 | Ch.476 → |
Dịch giả: Độc Hành
Mạc Vấn gật đầu, sau đó Vương Hi Chi không hỏi tiếp nữa, đi thêm hai ba dặm mới hỏi: "Giáo phái ngoại bang Phật và Bồ tát có tồn tại thật không?"
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày. Vương Hi Chi hỏi vấn đề này cực kỳ mẫn cảm, lúc này đa phần đạo nhân đều cho rằng Phật Phật giáo và Bồ tát là giả dối hư ảo, nhưng hắn vẫn rõ ràng Phật giáo và Bồ tát là có tồn tại. Trầm ngâm giây lát, Mạc Vấn gật đầu nói, "Quả thật có, hơn nữa bọn họ cũng có uy năng thần thông."
Vương Hi Chi nghe Mạc Vấn nói cũng không cảm thấy kinh ngạc, lập tức lại hỏi: "Phật là gì."
Mạc Vấn nói: "Thiên Huyền Địa Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, tiên sinh cũng biết ở giữa thiên địa cũng không phải chỉ có Hoa Hạ nhất mạch, còn có rất nhiều ngoại tộc Man bang, Tam Thanh chấp chưởng nhưng chỉ chấp chưởng ở Hoa Hạ, sinh linh ngoại bang đều có Thần linh ngoại bang quản thúc, Phật của Phật giáo và Bồ tát chính là Thần linh ngoại bang."
Vương Hi Chi nghe vậy ngừng lại, Mạc Vấn cũng dừng theo, chỉ thấy Vương Hi Chi xoay người chắp tay nhìn hắn thật sâu: "Chân nhân đây tấm lòng bác dung, lo gì đạo thống không hưng thịnh."
Mạc Vấn nghe vậy cười cười, đưa tay đỡ Vương Hi Chi thẳng lên. Vương Hi Chi sở dĩ kính nể hắn như thế là vì hắn can đảm thừa nhận tôn giáo ngoại bang cũng có thần linh đấy, mà không giống như những đạo nhân khác có tâm tồn ngu trung, cố hết sức phủ nhận và phỉ báng Phật giáo.
"Có chính là có, không chính là không, công tức là công, quạ tức là quạ." Mạc Vấn nói ra. Thân là cao công Đạo giáo, Thượng Thanh chuẩn đồ, nếu như đối đãi vấn đề không được công bằng, sẽ sinh ra tai hại vô cùng ảnh hưởng tới Đạo gia.
Vương Hi Chi đứng thẳng lên đưa tay mời, hai người tiếp tục đi về phía trước, còn lão Ngũ và tuỳ tùng Vương Hi Chi đi theo sau hai người. Mạc Vấn và Vương Hi Chi nói chuyện bọn họ nghe không hiểu cũng không muốn nghe, lúc này bọn họ đang nói trên vó ngựa thiết chưởng thì như thế nào.
Vương Hi Chi hỏi: "Nếu như Phật và Bồ tát kia chính là Thần linh ngoại bang, có thể nô dịch con dân người Hán không?"
Mạc Vấn nghe vậy cười cười. Vương Hi Chi dùng chữ "Nô" biểu lộ thái độ của y đối với Phật giáo. Y cho rằng Phật giáo truyền vào mang ý xâm lấn, ý nghĩ này của Vương Hi Chi có chút tương tự với hắn lúc mới tu đạo.
Lúc này Mạc Vấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vương Hi Chi, mà mở miệng nói ra: "Tiên sinh chắc hẳn thông hiểu Luyện Khí chi pháp, lúc người trong Đạo môn luyện khí hoặc vây quanh Âm Dương, hoặc tay niết chỉ quyết, cử động đó có tác dụng gì?
"Mượn khí thiên địa, cảm ứng Âm Dương." Vương Hi Chi đáp. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ: "Tiên sinh nói đúng, đúng là cảm ứng, bách tính ngoài bang và bách tính Hoa Hạ tuy hình dạng bất đồng, huyết mạch khác thường, nhưng cũng sinh ra bản mệnh nguyên thần và ba hồn bảy vía. Phương pháp cảm ứng Thần linh ngoại bang, người Hán cũng có thể phỏng theo, thế nhân lựa chọn thế nào trời cao sẽ không can thiệp, phàm nhân muốn lựa chọn tôn giáo ngoại bang, mà lại cam tâm tình nguyện dựa theo pháp môn tu hành và Thần linh ngoại bang tiến hành cảm ứng, như vậy tùy bọn họ đi."
"Người Hán ta nếu thờ phụng tôn giáo ngoại bang, cuối cùng sẽ đi về đâu?" Vương Hi Chi lại hỏi.
"Ta không đi qua Tây Thiên mà Phật giáo nói, không biết cuối cùng có Tây Thiên không, cũng không đi qua Địa Ngục mà Phật giáo nói, cũng không biết cuối cùng có Địa Ngục không? Người Trung thổ tin Phật, cuối cùng đi về nơi nào chỉ có chính bọn họ biết được, nhưng Phật giáo khởi xướng xuất gia tu hành, cử động lần này dẫn đến huyết mạch người Hán khó kéo dài, cuối cùng quy tận hư không." Mạc Vấn đáp.
"Như thế là hoạ diệt tộc, để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nên sớm dừng lại." Vương Hi Chi nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy khoát tay áo: "Đã trễ rồi, Phật giáo gửi hi vọng ở kiếp sau, xem thân thể là cái xác, giáo lí kia có lợi cho triều đình thống trị bách tính. Vì vậy được triều đình và quân vương cho phép. Đương nhiên, nếu người đạo môn chúng ta tề tâm hợp lực, giết đuổi đánh một trận cũng có thể đuổi họ đi, nhưng cử động này sẽ khiến bách tính đồng tình với bọn họ, cho rằng người trong Đạo môn ngang ngược càn rỡ, dân tâm nếu mất, làm dao còn vinh dự đạo thống Hoa Hạ chứ. Biện pháp duy nhất trước mắt chính là tới ước định riêng phần mình lệ thuộc, tin Phật giả nhiều sẽ khổ cực đại chúng, Phật pháp có thể siêu độ bọn họ hay không, tạm thời để ở một bên, ít nhất để cho tâm hồn bọn họ có hy vọng, hy vọng này là thật hay giả cũng không trọng yếu, có hi vọng sẽ không cảm giác thời gian quá khổ, người tín đạo cần nhìn rõ Âm Dương, từ xưa không có tiền tài thì không thể dưỡng đạo, người không lo áo cơm mới có thể bình ổn tinh thần luyện khí tu hành. Vì vậy tín đồ Đạo gia hơn phân nửa có chức vị cao, là sĩ phu nhất lưu. Trên đời không phải mỗi người đều có thể tĩnh tâm, Đạo gia cũng không có ý đánh thức tất cả mọi người, có thể đánh thức người thông tuệ là đủ rồi. Trước mắt tiên sinh là Tam phẩm hữu tướng quân, làm quan một châu trưởng, ít nhất quản hạt năm vạn bách tính, một mình tiên sinh thanh tỉnh là đủ, năm vạn bách tính kia còn không muốn thanh tỉnh, nếu như người người bọn họ thanh tỉnh thì ngươi phải đối đãi công bằng hoàn hảo, nếu như ngươi hơi bất công, bọn họ phát hiện sẽ kháng nghịch, còn làm cho bọn họ tin Phật a. Vậy nên phải quản tốt một chút."
Vương Hi Chi nghe vậy cười ha ha. Mạc Vấn nói đích xác chí lý, lại chưa từng ra vẻ cao thâm, lời nói tùy ý, không chút nào giả bộ.
Thời điểm Mạc Vấn cất bước mở miệng nói ra: "Tiên sinh yên tâm, Thượng Thanh Tổ Sư đã thần thụ mấy vị Thượng Thanh chuẩn đồ thay xử lý công việc giáo phái ngoại bang, trước mắt việc này do bần đạo tiếp nhận. Giáo lý Phật giáo và giáo pháp tiểu thừa có rất nhiều khuyết điểm, nếu bọn họ có thể sửa, có thể để bọn họ lưu tại Trung thổ an dân. Nếu bọn họ vẫn như cũ tuân theo giáo pháp tiểu thừa, không tuân thủ khách đạo, vậy cũng chỉ có thể diệt cả nước."
"Chân nhân làm việc đã có âm nhượng bộ, cũng có dương cương mãnh, lấy đức thu phục người, lộ ra khoan dung, sát phạt quyết đoán, thực thống khoái." Vương Hi Chi cười nói.
"Tiên sinh quá khen, tranh chữ tiên sinh uyển chuyển hàm xúc, trôi chảy tự nhiên, đủ thấy tiên sinh có tìm hiểu đạo âm dương." Mạc Vấn cũng cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến chạng vạng tối mới tới Thượng Thanh Quan. Vương Hi Chi là tín đồ Đạo gia, vì vậy Mạc Vấn mời y đến đại điện Thượng Thanh thắp hương Tổ Sư trước, sau đó thỉnh đến đan phòng Tây viện uống trà nói chuyện.
Lúc trước hai người nói chuyện chủ yếu về sinh tử, sở dĩ nói đến Phật giáo là vì liên lụy đến phàm nhân quy túc. Sau đó cuộc nói chuyện là dưỡng sinh, trước tiên là nói về luyện khí. Hấp thu thiên địa linh khí là giai đoạn luyện khí cao đẳng, sơ kỳ là lợi dụng điều chỉnh và tĩnh tọa hô hấp đạt tới trạng thái "Vô ngã". Rất nhiều kinh văn ghi chép đều rất mờ mịt, kì thực trạng thái vô ngã là một loại trạng thái bình hòa an tĩnh. Người dưới loại trạng thái này có thể tiếp cận trạng thái "Nguyên thủy" thiên địa, dùng cái này cân bằng Âm Dương chi khí trong cơ thể mình.
Ngoài luyện khí, còn có thuật dưỡng sinh, là thông qua đồ ăn dưỡng sinh. Thuật dưỡng sinh thành lập trên cơ sở Âm Dương Ngũ Hành của Đạo gia, căn cứ thuộc tính ngũ hành khác nhau của đồ ăn, thời tiết bất đồng, thời gian ngũ tạng vận hành mạnh mẽ hay suy, pha trộn cho cân đối các loại đồ ăn. Trình tự đó cực kỳ rườm rà, mặc dù là lão đại phu tinh thông ngũ hành cũng rất khó phối hợp. Vì vậy Mạc Vấn hóa phức tạp thành đơn giản, truyền thụ dưỡng sinh chi thuật cực kỳ đơn giản cho Vương Hi Chi, đó chính là ăn ít. Bản chất ăn uống là hấp thu ngũ cốc súc vật bao gồm cả linh khí, dùng cái này duy trì nhân thể tiêu hao, nhưng bất kể là ăn mặn hay là ăn chay, đều chứa số lượng nhất định trọc khí. Nếu ăn quá nhiều, trong cơ thể mang trọc khí nhiều hơn, trọc khí nhiều thì bách bệnh sinh. Cơm tối nha hoàn đưa vào trong phòng, hai người ăn đơn giản xong cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm. Lần này không có chủ đề trước, Vương Hi Chi lại lần nữa nói đến xung đột giữa Đạo giáo và Phật giáo, nói chuyện đồng thời Mạc Vấn cũng quy chỉnh suy nghĩ. Ngày sau nếu như có thể tìm được Khổng Tước Vương sẽ tiến hành phân tích cụ thể, lúc này suy nghĩ kỹ rất nhiều việc, ngày sau có thể bắn tên trúng đích, sẽ không bị người hỏi loạn.
"Sinh tử tín đồ, chân nhân muốn phân hoá thế nào?" Vương Hi Chi hỏi.
"Người tín đạo Đạo gia bảo hộ, người bái Phật có Phật giáo thu chi, họ có Tây Thiên, ta có Thiên Đình, họ có Địa Ngục, ta có Minh Ti, phân biệt rõ ràng, bất phân xung đột." Mạc Vấn nói ra.
"Phật giáo chuyển thế là do nhân quả, nếu người tin phật đều có thể chuyển thế, kiếp này ta là vợ ngươi, kiếp sau ta là chồng ngươi, kiếp này ngươi là trâu ngựa trong phủ ta, kiếp sau ngươi là huynh đệ ta, nếu tuỳ ý bọn hắn làm bậy như thế, thì Càn Khôn nhất định loạn, luân lý ở đâu?" Vương Hi Chi lắc đầu nói. Lúc này dân gian truyền lưu nữ nhi chính là tình nhân kiếp trước của phụ thân, lời ấy làm cho rất nhiều phụ thân ngu xuẩn ném luân lý cương thường ra sau đầu, yên tâm thoải mái nhúng chàm nữ nhi ruột thịt của mình, như vậy dẫn đến rất nhiều loạn giao vượt qua luân lý và là thảm kịch nhân gian.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày không nói, khác biệt lớn nhất giữa người Hán và Man bang chính là người Hán vô cùng coi trọng luân lý hiếu đạo, kính thiên pháp tổ, phụ, tổ phụ, tằng tổ phụ, có thể một mực ngược dòng gia phả tìm hiểu, không loạn chút nào. Hơn nữa trượng phu sau khi chết, thê tử không thể tùy tiện tái giá, dù là tái giá cũng không thể tái giá cho huynh đệ hoặc nhi tử người chết, đây cũng là cương thường của Nho gia. Mà ngoại bang thì không hạn chế loại này, phụ thân sau khi chết để lại goá phụ, thường thường do con của họ tiếp thu, hơn nữa Phật giáo xuất hiện quốc gia Thân Độc, thường xuyên có chuyện mẫu thân gả cho con ruột mình, chuyện này tuyệt không phải vấy bẩn, mà là do trụ cột văn hoá dị vực, Phật giáo mới có thể đầu thai chuyển thế.
"Minh Ti cũng có ti chức đầu thai, cũng chuyển thế tương tự Phật giáo, việc này để ta nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Mạc Vấn trầm ngâm sau đó mở miệng nói ra. Lúc phê bình đối phương đồng thời cũng phải nhìn bản thân mình có thiếu sót hay không? Tuy Minh Ti có quy định nghiêm chỉnh và sàng lọc tuyển chọn đối với đầu thai, không đầu thai bổn gia, không đầu thai bản tính, hơn nữa có cự ly hạn chế rất lớn đối với đầu thai, nhưng mà đúng là vẫn còn có chuyện đầu thai.
"Quan Thế Âm kia tại Tây Vực chính là một nam tử, đến Trung thổ lại thành nữ nhân, chẳng những thành nữ thân còn nhiều thêm khả năng khác, sự tính vặn vẹo vớ vẩn như thế, sự tình làm lầm con dân như thế ta không thể chịu được." Vương Hi Chi lại nói.
"Ngu dân nếu như tin tưởng, sẽ đi theo hắn a." Mạc Vấn lắc đầu cười nói.
"Còn có, hai mươi năm trước đạo nhân làm tiếu, tăng nhân chỉ tạp dịch phụ gia, bản thân Phật giáo không có bất kỳ khoa nghi làm tiếu, cho tới bây giờ bọn họ sao chép rất nhiều khoa nghi Đạo gia, dịch danh hoán mục chiếm đoạt, cho đến ngày nay còn có mấy người biết rõ chuỗi hạt vốn thuộc Đạo gia, lại có mấy người biết rõ mõ vốn là pháp khí Đạo giáo, lại có mấy người xem qua chân tướng ghi chép chân tướng Lão Tử Hóa Hồ Kinh?" Vương Hi Chi càng nói càng lớn giọng.
Mạc Vấn nghe vậy bật cười, có thời điểm tín đồ Đạo gia còn muốn quan tâm lợi ích đạo giáo hơn cả đạo sĩ, Vương Hi Chi thanh tỉnh minh duệ, thông kim bác cổ, càng biết rõ lại càng tức giận nhiều hơn.
Thấy tâm tình Vương Hi Chi kích động, Mạc Vấn vội vàng chuyển chủ đề. Vương Hi Chi lại kiên trì chân tướng, đối với chuyện bảo vệ chính thống của y làm cho hắn rất cảm động. Nhưng người này quá mức ngay thẳng, tuy là văn nhân lại cực kỳ nhiệt huyết, y hẳn là cùng tính khí với Lưu Thiếu Khanh, hai người hợp lại, nhìn không vừa mắt liền giết a.
Nội dung hai người nói chuyện sau đó chính là thiếu sót của Đạo giáo. Vương Hi Chi chỉ ra tam đại tai hại của Đạo giáo trước mắt. Hại người nặng nhất chính là thuật luyện đan, người không biết luyện đan lại nhiều hơn rất nhiều so với biết luyện đan, độc đan hại vô số người, riêng hoàng đế đã độc chết rất nhiều người rồi. Hai là thuật phòng the Âm Dương, cũng chính là nam nữ đồng tu, cái này xác thực tồn tại tại một ít môn phái, tại thế nhân chính là nâng đại thương phong hoá, xa xa không bằng tăng nhân xuất gia siêu thoát chuyện này. Điểm thứ ba là bán ra phù chú giá cao, có chỗ cầu, nhất định đòi tiền tài trước, không đáng tiền tài liền cho phù chú không đáng. Tín đồ cho tiền tài có đôi khi lại lấy trúng phù chú giả, căn bản cũng không linh nghiệm.
Bởi vì rất có hảo cảm với Vương Hi Chi, Mạc Vấn lưu y tại đạo quán ba ngày. Mấy ngày nay Mạc Vấn truyền thụ cho y một ít pháp môn luyện khí Đạo giáo, lúc nhàn rỗi hai người lại nói nhiều chuyện xưa tiền triều, nói từ Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn Nho đến huyết thư sử ký Tư Mã Thiên. Chân tướng lịch sử thường thường chôn vùi theo dòng sông thời gian, rất nhiều điều chúng ta biết rõ đều là sai chân tướng đấy..
← Ch. 474 | Ch. 476 → |