← Ch.105 | Ch.107 → |
Dưới ma lực do ta quán chú, truyền tấn thủy tinh trong suốt long lanh phát ra quang mang lờ mờ. Sau đó giây lát, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển lờ mờ lớn ba tấc hiện ra phía trên tấm thủy tinh.
"Tỳ nữ Lâm Toa bái kiến chủ nhân."
Bóng hình mỹ lệ cung kính hướng về phía ta hành một lễ, chờ đợi ta phân phó.
Vị Lâm Toa công chúa này đích thực đẹp kinh nhân, trong mắt ta bất giác lóe lên thần thái kinh diễm, cất tiếng hỏi: "Lâm Toa, gần đây ngươi khỏe không?"
Trên khuôn mặt trắng phấn tuyệt mỹ đó của Lâm Toa công chúa hiện lên thần sắc u oán, đau buồn đáng thương, đáp: "Lâm Toa mọi chuyện đều tốt, chỉ có...... chỉ có rất nhớ chủ nhân. Chủ nhân lâu như vậy mà không liên hệ với Lâm Toa, có phải là đã không cần Lâm Toa nữa không?"
Thần tình ngầm mang nét u oán đó của mỹ nhân đủ khiến cho thép cứng qua trăm lần luyện cũng phải mềm đi, ta vội hỏi: "Nàng lại nghĩ đi đâu rồi, ta sao có thể nỡ không cần đến nàng chứ? Chỉ là khoảng thời gian trước đây, ta quá bận thôi. Hiện giờ ta không phải đã tìm nàng sao?"
Ách, ta sao lại phải giải thích với an ủi nàng ta nhỉ? Bây giờ nàng đã bị "Đoạt hồn" của ta khống chế, cho dù ta đối đãi với nàng như nô lệ, hay lại đánh mắng nàng, thì lòng trung thành của nàng đối với ta cũng sẽ không thay đổi chút nào. Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình khiến người yêu thương đó của nàng, ta bất giác khuyên giải nàng bằng lời ngon tiếng ngọt, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tự trách. Xem ra đối với mỹ nữ, ta quả thực không có chút sức đề kháng nào cả.
Sau khi an ủi Lâm Toa công chúa một hồi, ta bảo: "Ta phải lập tức xuất phát đi đến Thiên giới, mọi thứ đều phải phiền hà tới nàng rồi."
Lâm Toa công chúa vội đáp: "Lâm Toa tuân theo tất cả mệnh lệnh của chủ nhân, xin chủ nhân cứ phân phó."
Ta nói: "Nàng hãy tìm một lý do bảo các bộ hạ phải trở về Thiên giới, sau đó lập tức đến chỗ này, chú ý đừng để bất cứ ai biết được hành động của nàng."
"Vâng, chủ nhân, Lâm Toa hiểu rồi."
"Khởi bẩm phụ vương, 'Ma Thần Vương' đã trúng kế, hắn lệnh cho nữ nhi lập tức đi trước yểm hộ hắn lén vào Thiên giới."
"Lâm Toa, ngươi làm tốt lắm. Tất cả theo kế hoạch hành sự, nhất thiết không được phép lộ ra chút sơ hở nào. Để không khiến hắn có lòng hoài nghi, ngươi có thể cho hắn nếm thử trước chút lợi lộc."
"Phụ vương cứ yên tâm, nữ nhi đã an bài mọi việc xong xuôi rồi. Lần này nhất định có thể khiến cho tên ác tặc 'Ma Thần Vương' này có đi mà không có về!"
Dưới sự trợ giúp của chúng ta, Hạ Nông rất nhanh đã tỉnh lại. Nhưng nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, trong lúc cử động vẫn tạo cho người khác một thứ cảm giác yếu đuối.
Nhìn thấy hình dáng đó, trong lòng ta không khỏi cảm thấy rất thương tiếc, bèn nói: "Tiểu Nông, thân thể nàng còn chưa bình phục, lần đi tới Thiên giới này......"
Hạ Nông biết ta muốn nói gì, vội vã quỳ một gối xuống nói: "Không, xin chàng đừng để Hạ Nông ở lại. Cho dù là núi đao biển lửa, địa ngục thiên đường, Hạ Nông đều muốn thề sống chết theo cạnh chàng. Chàng hãy mang Hạ Nông cùng đi, thiếp sẽ không trở thành nỗi phiền toái đâu."
Ta đưa tay kéo nàng dậy, đáp: "Đừng làm như vậy, ta không phải nghi ngờ nàng mà là sợ thân thể nàng không chịu đựng nổi. Để giúp ta tái hiện lại 'Thái Cực' mà nàng đã kiệt quệ tâm lực......"
Hạ Nông vội nói: "Thiếp đã hoàn toàn bình phục rồi, không tin thì chàng hãy nhìn xem!"
Nàng nghiêng mình lướt ra từ trong lòng ta, khẽ quát một tiếng, cố gắng vận khởi "Thánh đấu khí". Thân thể mềm mại thướt tha uyển chuyển lập tức ẩn trong vầng kim sắc rực rỡ chói mắt.
Hao tổn tâm lực là loại tổn thương nguyên khí lớn nhất, lúc này Hạ Nông bất chấp tất cả để cố gắng vận khởi "Thánh đấu khí", lập tức cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, thân thể mềm mại của nàng tựa như cọng cỏ nhỏ đứng trong gió, lay động nhưng vẫn nỗ lực đứng đó.
Ta biết là dù nói thế nào thì nàng cũng sẽ không rời khỏi ta nữa. Ta tiến lên nửa bước, trước tiên ôm nàng vào lòng, yêu thương bảo: "Ny tử ngốc, hà tất phải miễn cưỡng bản thân như vậy chứ? Ta sẽ dẫn nàng theo, nàng không được tiếp tục hành hạ bản thân nữa, biết chưa?"
Hạ Nông đã tản đi "Thánh đấu khí", ngả vào trong lòng ta nhau rồi gật đầu. Từ sau khi ta trở về từ Thánh Ma đại lục, nàng đã phát thệ rằng kiếp này sẽ không rời khỏi bên mình ta nữa. Trước đây, nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm trong quãng thời gian đó đã khiến nàng gần như phát điên rồi.
Chuyến đi tới Thiên giới đã ở trước mắt, tương lai mù mịt không thể đoán trước được, ai cũng không biết cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Cho nên mấy ngày gần đây, Vũ Y chư nữ đối với ta đặc biệt quấn quýt si mê, phần nhiệt tình đó cơ hồ sắp hòa tan của ta.
Hai người Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy cũng đã chuẩn bị xong mọi sự, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.
Ngày xuất phát rốt cuộc cũng đến. Trong lúc ta đang triền miền cùng với Ca Ny và Lỵ Vi Nhã trong trướng, một cỗ lực lượng ba động đột nhiên lóe lên trong lòng ta, ta lập tức dừng xâm phạm các nàng.
Lâm Toa công chúa đã tới. Trong cơ thể nàng tồn tại lực lượng của ta, ta có thể cảm ứng được nàng đến giống như với Vũ Y vậy.
Dưới thân thể ta, Lỵ Vi Nhã đang toàn tâm toàn ý hùa theo sự xâm phạm, đã phát ra tiếng rên rỉ kháng nghị, cánh tay trắng như ngọc ôm chặt cổ ta, yêu kiều rên lên: "Đến đi, đừng dừng lại......"
Ta vội hôn nhẹ lên trán nàng một cái, tiếp đó dùng tốc độ nhanh nhất đưa nàng vào trong thế giới mỹ diệu tuyệt luân.
Lỵ Vi Nhã kêu lên một tiếng chói tai, mềm liệt người xuống, trong đầu chỉ có một vùng trống rỗng, thần trí mê thất trong cực lạc. Còn Ca Ny sớm đã ngọc thể duỗi ngang, yếu ớt ngã xuống, ngủ mê mệt trên tấm chăn dạ.
Ta đứng dậy, vô cùng thương yêu đặt nằm song song hai thân thể mềm mại xích lõa, xinh đẹp đến bất khả tư nghị của hai vị người ngọc, tiếp đó trên khuôn mặt che một tấm khăn mềm mại, rồi mới mặc y phục và cất những bước lớn ra khỏi trướng.
Lúc này đã là lúc nửa đêm, một đội binh lính tuần tra đang đi tuần xung quanh nơi đóng quân, khi tới trước mặt ta liền tới tấp hành lễ.
Ta vẫy tay với các nàng, sau lưng mở đôi cánh thần ma, bay vọt thẳng ra phía ngoài nơi đóng quân, ta có thể cảm ứng được Lâm Toa đang chờ ta ở ngoài doanh trại.
Chiếu theo sự chỉ dẫn của tâm linh, ta đáp xuống đỉnh một tòa núi nhỏ ở ngoài doanh trại. Hai chân vừa chạm đất, còn chưa thu đôi cánh thần ma về, một bóng hình vô cùng xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt ta, quỳ một gối xuống, nũng nịu nói: "Tỳ nữ Lâm Toa tham kiến chủ nhân."
Một tuyệt thế mỹ nữ, tóc vàng rực rỡ như ánh dương quang, xinh đẹp khiến người ta phải nín thở, đang quỳ một gối trước mặt ta, chính là Lâm Toa công chúa, đệ nhất mỹ nữ của Thiên giới thần tộc.
Ta đưa tay đỡ nàng dậy: "Không cần phải đa lễ như vậy. Lâm Toa, nàng đến đây không bị ai chú ý tới chứ?"
Lâm Toa mày liễu khẽ nhướn lên, ngạo nghễ đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm, bất luận thiếp làm chuyện gì cũng sẽ không có bất cứ ai nghi ngờ. Ngay cả mấy vị 'Sí thiên sứ' cũng chỉ có nghe lời thiếp, thiếp bảo bọn họ rằng thiếp phải về Thiên giới báo cáo công tác cho phụ vương, tuyệt đối không có ai chú ý tới việc thiếp đi đến đây."
Mặc dù tâm linh của nàng đã bị ta khống chế nhưng tính tình, khí chất lại không thay đổi chút nào. Khi nói những lời này, nàng bất giác tán phát ra một thứ hào quang mỹ lệ kiêu ngạo tự tin đến cực điểm, khiến ta không khỏi thấy hoa mắt một hồi.
Không làm kinh động tới bất cứ ai, ta dẫn Lâm Toa đi vào trong doanh trại của Ma giới. Do Ca Ny và Lỵ Vi Nhã đang ngủ say trong trướng của ta, mà ta lại không muốn quấy rầy các nàng, bèn dẫn Lâm Toa im lặng tiến vào soái trướng (hiện giờ là lúc nửa đêm, trong soái trướng không có người).
Sau khi bước vào soái trướng, ta dẫn phát ra "chiếu minh thạch" (một loại thủy tinh thạch đã qua xử lý ma pháp, sau khi nhận được ma lực kích thích sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, hiệu quả hơn rất nhiều so với 'Chiếu Minh thuật'). Trong soái trướng rộng lớn tức thì tràn đầy quang mang bạch sắc nhu hòa.
"Lâm Toa, ngồi đi."
Ta quay sang Lâm Toa ra hiệu một tiếng. Sau khi bản thân dẫn nàng vào trong soái trướng, thần sắc của nàng dường như có chút khẩn trương, trong ánh mắt khi nhìn ta cũng có ý vị hơi kinh hoảng. Nhưng đây có lẽ là ảo giác của ta. Nàng đã bị ta khống chế tâm linh, sao có thể nảy sinh tình cảm sợ hãi đề phòng với ta được đây?
Nhất định là ta đã hoa mắt.
Đợi nàng ngồi xuống xong, ta nói: "Sớm ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát. Ngoài chúng ta ra, sẽ còn có bốn người đồng hành. Mang nhiều người lén lút tiến vào Thiên giới như thế, không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Toa đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm. Chỉ cần cẩn thận che giấu một chút, cho dù nhiều người hơn nữa cũng có thể được."
Ta hài lòng kêu "ân" một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ khả ái, vô cùng trơn bóng của nàng lên.
Trong sát na bàn tay ta tiếp xúc với nước da bóng láng đó, ta cảm giác được thân thể mềm mại của nàng bất chợt nhẹ nhàng hơi run rẩy. Mặc dù nàng đã cố hết sức che đậy, nhưng vẫn không giấu được linh giác mẫn tuệ của ta. Có điều ta cũng không lưu tâm lắm, đây có lẽ là phản ứng bản năng của một nữ tử trong lúc bất ngờ tiếp xúc một người khác giới, chẳng có gì ghê gớm.
Ta nâng cằm Lâm Toa, khẽ đưa khuôn mặt trắng phấn tuyệt mỹ của nàng lên. Sau khi thưởng lãm đã mắt sắc đẹp khuynh thành, tụ tập thiên địa linh khí đó của nàng, ta từ từ cúi đầu dịu dàng hôn lên cặp môi hồng như hoa anh đào đó.
Thân thể mềm mại của Lâm Toa bỗng nhiên cứng lại, nhưng đứng yên bất động, mặc cho ta hôn lên môi. Ta cũng không quá phóng tứ, chỉ hôn nhẹ lên rồi dừng lại, sau đó rời khỏi cặp môi anh đào hồng nhuận của nàng. Thứ tư vị này quả thực vô cùng tuyệt vời. Hiện giờ, tình hình không thích hợp, sau này ta nhất định phải tìm cơ hội thật tốt để thỏa sức thưởng thức một chút sự ngọt ngào của vị Thiên giới đệ nhất mỹ nữ này.
Ngón tay ta ôn nhu lướt nhẹ trên đôi môi hồng của nàng, rồi nói: "Nàng trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút ở chỗ này, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới tìm nàng."
Lúc này, trên khuôn mặt trắng phấn đã chứa đầy nét đỏ hồng mỹ lệ, Lâm Toa khẽ gật đầu. Ta hôn nhẹ lên trán nàng một cái nữa, rồi bước ra ngoài soái trướng.
Trong lúc ta xoay mình đi ra ngoài soái trướng, trong đôi mắt đẹp như một điểm nhỏ sáng lạn đó của Lâm Toa công chúa bỗng chợt lóe lên tia phẫn nộ, xấu hổ, tức giận cùng phức tạp, trong đó còn hàm chứa một chút ý vị hờn dỗi. Có điều tất cả những điều này ta đều không nhìn thấy, ta dùng tốc độ nhanh nhất trở về trướng của mình.
Thời gian không còn nhiều, ta phải nắm chắc cùng với những người ngọc yêu dấu ở cùng một chỗ, nếu không thì ta tuyệt đối chẳng bỏ qua món mỹ vị đỉnh cấp Lâm Toa công chúa này.
Sáng ngày thứ hai, ta dậy rất sớm. Sau khi thông tri cho Vũ Y chư nữ, ta dẫn các nàng đi tới soái trướng. Lâm Toa dường như đã đoán được chúng ta sẽ đến sớm tìm nàng như vậy, đang tĩnh tọa trong trướng chờ đợi chúng ta.
Ta cùng chư nữ vừa vào trong soái trướng, Lâm Toa đã lập tức đứng dậy hành lễ nghênh tiếp. Vũ Y đối với nàng thập phần quan tâm, vội tiến lên kéo tay nàng dừng lại: "Không cần phải như thế, công chúa, sau này không được tiếp tục làm như vậy nữa, nếu không chủ nhân có thể sẽ không vui."
Đôi con ngươi sáng trong mắt Lâm Toa nổi lên chút gợn sóng, không biết đang suy nghĩ tới điều gì.
Ta nói: "Bây giờ Lâm Toa đã đến, chúng ta cũng cần lập tức bắt đầu hành động rồi. Vũ Y, sau khi ta rời khỏi, mọi việc ở đây đều giao cho nàng."
Trong đôi mắt đẹp của Vũ Y lấp lánh ánh nhìn vô cùng quyến luyến không nỡ xa rời, vành mắt đỏ lên đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm, thiếp sẽ không để chàng phải thất vọng. Nhưng chủ nhân...... chủ nhân nhất định phải sớm bình an trở về."
Ô Lan Na Toa chư nữ đều bắt đầu vây quanh ta, trong đôi mắt của mỗi người đều hàm chứa lệ quang thâm tình cùng lo lắng, chăm chú nhìn ta.
Trong lòng ta cũng thập phần không nỡ chia ly, nhưng lại không thể không gượng cười, chỉ đành ngoảnh đi nhẹ giọng nói: "Nhìn mấy ny tử các nàng đều có bộ dạng giống như sắp sửa vĩnh biệt vậy. Các nàng hãy tiễn ta như thế này, nào, hãy cười một cái đi nào."
Ta đưa hai tay ra đặt trên gò má thơm mát, vô cùng non mịn đó của Phi Âu Á, kéo khóe môi của nàng, khiến nàng hiện ra vẻ mặt vui cười. Nhưng các nữ hài đều không cười, trái lại trong đôi mắt của Phi Âu Á lăn xuống một giọt lệ châu lóng lánh rơi xuống trên ngón tay ta.
Ta đột nhiên kiên quyết thu tay xoay mình, cưỡng chế nỗi buồn ly biệt trong lòng xuống, cố gắng cất tiếng: "Á Dạ, Tiểu Nông, Lâm Toa, chúng ta đi!"
Ba nàng lanh trí đã theo ta chạy ra khỏi trướng, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng La Duy đang đứng ngoài trướng đợi lệnh, thấy vậy vội hỏi: "Đại nhân, đã phải xuất phát chưa?"
Ta gật đầu. Nhìn Vũ Y chư nữ từ trong trướng theo ra, ta bỗng quát nhẹ một tiếng, hai tiểu quang cầu một trắng một xanh bỗng nhiên chợt hiện ra từ mi tâm của ta, rơi xuống vai Vũ Y, bất ngờ chính là hai vị tinh linh công chúa Hổ Phách và Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy vội nói: "Chủ nhân, vì sao người lại cường hành đuổi chúng ta ra? Ta cùng Hổ Phách ẩn náu trong cơ thể người nên không thể bị phát hiện, nói không chừng trong lúc cần thiết thì chúng ta vẫn có thể giúp đỡ người mà."
Ta đáp: "Tâm tình của các ngươi ta hiểu rất rõ. Ta biết các ngươi không muốn rời khỏi ta, muốn cùng ta ở bên nhau đồng sinh cộng tử, nhưng không thể được. Sau khi tới Thiên giới, ta phải tiết kiệm từng lực lượng nhỏ một, việc trợ giúp các ngươi che giấu khí tức tinh linh có thể cần hao phí một phần lực lượng. Với lại...... với lại lực lượng của các ngươi mặc dù mạnh mẽ, nhưng ở Thiên giới sợ rằng cũng không có công dụng gì nhiều. Các ngươi hãy lưu lại giúp đỡ Vũ Y đi, nơi này cần các ngươi hơn."
Hai vị tinh linh công chúa tuyệt đỉnh mỹ lệ bất lực than thở, nắm lấy mái tóc ngân sắc của Vũ Y bắt đầu khóc thút thít.
Ta biết không thể trì hoãn thêm nữa, thâm tình lại không nỡ xa mà nhìn một lượt đám người yêu đang thầm rơi lệ, bỗng nhiên cắn răng nói "đi", rồi giương cánh dẫn đầu bay lên.
Năm người Á Dạ, Hạ Nông, Lâm Toa, Lạp Cáp Nhĩ Đặc và La Duy bắt kịp theo sau. Thân ảnh của chúng ta rất nhanh đã dung nhập vào trong bầu trời Ma giới ảm đạm, dần tan biến trong tầm mắt của Vũ Y chư nữ.
"Hu hu......"
Băng Tuyết Nhi rốt cuộc không nhịn nổi, phục vào trong lòng Vũ Y khóc lớn. Áo Lệ Na, Băng Thanh Ảnh chư nữ cũng vậy, chẳng mấy chốc đã khóc thành một đám mỹ nhân lệ vương đầy mặt.
Đôi mắt đẹp của Vũ Y bâng khuâng nhìn bầu trời nơi chúng ta tan biến, thấp giọng lẩm bẩm: "Chủ nhân, chàng nhất định phải bình an trở về......"
Xuyên qua Ma giới, đón ánh dương quang rực rỡ, "Ma Thần Vương" tuyệt đại thiên kiêu của Ma giới sắp sửa bước vào phạm vi Thiên giới.
Trận quyết chiến với Thiên giới cuối cùng cũng phải bắt đầu, sẽ có những vận mệnh như thế nào đang chờ đợi ta đây? Cho dù thế nào, ta đều sẽ trở về, trở về bên cạnh những người yêu của ta.
Ta nhất định sẽ trở về.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |