Vay nóng Homecredit

Truyện:Ta Là Đại Pháp Sư - Chương 114

Ta Là Đại Pháp Sư
Trọn bộ 120 chương
Chương 114: Thần Ma chi tranh đích chân tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Lazada


Bởi "Ngự Thần Điện" đã bị phá hủy, Chư Thần Chi Vương phải đến "Phiêu Miểu Thành" của Lâm Toa ở tạm, có điều vì bí mật về trường kịch chiến này giữa thần ma hai phía đã bị ém nhẹm cộng thêm bên trong cao tần chấn động kết giới lại sử dụng "Kính tượng thuật" tối cao cấp tạo ra ảo ảnh cho "Ngự Thần Điện", cứ thế ngoại trừ những người tham dự ra còn lại chẳng ai có thể biết được ở nơi này từng phát sinh cuộc chiến đấu thảm liệt đến mức nào.

Lúc Chư Thần Chi Vương và Lâm Toa đi tới tẩm cung của Lâm Toa bên trong "Phiêu Miểu Thành", thị nữ Trình Trình vẫn còn đang chờ tại đấy. Trông thấy tấm bạch bào bao phủ yểm trụ toàn thân của Chư Thần Chi Vương, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ. Chư Thần Chi Vương hiển nhiên không để ý tới nàng, trực tiếp đi thẳng vào tẩm cung trong đại sảnh.

Trình Trình ngoảnh trái trông phải nhưng vẫn chẳng thấy hình bóng mà trong lòng mình luôn mong ngóng đâu, nàng bất giác âm thầm lo lắng, trong lúc đi cùng Lâm Toa vào trong đại sảnh, nàng vội nắm lấy ống tay áo của Lâm Toa mà hỏi: "Công chúa, La Duy đại ca và Ngô Khứ bọn họ đâu rồi?"

Chẳng hiểu vì sao lúc này trong lòng Lâm Toa lại thập phần kích động, nàng không khỏi tức giận trả lời: "Cái gì mà La Duy, cái gì mà Ngô Khứ chứ! Bọn chúng chính là hải chiến tướng thuộc "Hắc Ám Long Kỵ Binh" và "Ma Thần Vương", là thích khách của Ma giới đấy!"

Sau khi nói xong, nàng không hề để ý tới Trình Trình đang trợn mắt há mồm đứng ngây ra tại một bên đường nữa mà lách mình tiến vào trong đại sảnh.

"Điều nào sao có thể... sao có thể chứ..."

Trình Trình vẻ mặt ngây ngốc tự lẩm bẩm với mình, đôi tròng mắt sáng ngời của nàng chợt nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị, thân thể mềm mại của nàng nhoáng lên hướng thẳng ra ngoài.

Sau khi tiến vào đại sảnh an tọa, Chư Thần Chi Vương bỏ đi tấm bạch bào lớn che phủ diện mạo vốn có của mình xuống, thanh nhã ngắm nhìn Lâm Toa, bình tĩnh chờ đợi nàng đưa ra vấn đề.

Do dự một lúc, rốt cuộc Lâm Toa cũng mở miệng nói: "Phụ vương... không... Mẫu... Mẫu thân..."

Nàng ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng chẳng thể nói hoàn chỉnh một câu, Chư Thần Chi Vương thở dài thật sâu, nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Ài, ngươi cũng đã khôn lớn rồi, có một số việc có lẽ cũng đến lúc nói cho ngươi biết. Lâm Toa à, đây là một câu chuyện xa xưa đã xảy ra rất lâu, rất lâu rồi."

Ánh mắt của bà trở nên thâm thúy dị thường, phảng phất như đang nhìn một vật phi thường gì đấy ở nơi xa xôi lắm, bà thấp giọng nói: "Ta chính là người đầu tiên ở thiên giới này xuất hiện ý thức của sanh mệnh thể, thế rồi hơn mười ngàn năm qua, trải khắp năm dài tháng rộng cũng chỉ có mỗi mình ta cô độc mà tồn tại, mặc dù lúc ấy tại Thánh Ma đại lục và Ma giới cũng đã xuất hiện ý thức của hình thái sinh mệnh nhưng lại ở một cấp bậc rất thấp, ta tự nhiên không thể đến ở cùng bọn chúng, vì vậy ta nghĩ đến việc tự sáng tạo ra một sanh mệnh có thể cùng bản thân mình bầu bạn, Lộ Tây Pháp đã được sinh ra như thế."

Lâm Toa nói: "Việc này nữ nhi sớm đã biết, sau này Lộ Tây Pháp quay lưng mưu phản bị mẫu thân trục xuất đến Ma giới, không phải như vậy sao?"

Khóe môi anh đào của Chư Thần Chi Vương tạo nên một nét cười khác thường, bà đáp: "Đó chỉ là lời hậu thế thêm thắc rồi lưu truyền mà thôi, so với chân tướng của sự tình có rất nhiều khác biệt. Ngươi biết không, Lộ Tây Pháp chính do ta tạo ra để trở thành đồng bạn, bản thân ta chính là nguồn gốc chính, cho nên ngoại trừ không có năng lực sáng tạo sanh mệnh ra, còn lại tất thảy mọi lực lượng của hắn đều giống ta như đúc không chút khác biệt. Ta toàn tâm toàn ý yêu hắn mà hắn đối với ta cũng rất tốt, chúng ta đã cùng nhau trãi qua một đoạn thời gian thật hạnh phúc."

Trong khi nói chuyện, trên gương mặt tuyệt mỹ của bà ánh lên một tia sáng hạnh phúc, như đang chìm sâu vào chuỗi hồi ức ngọt ngào ngày ấy.

Lâm Toa nghe đến đây, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt đại biến, nàng nhịn không được, lắp bắp nói: "Mẫu thân, ý người muốn nói... là người cùng Lộ Tây Pháp..."

Chư Thần Chi Vương đưa tay lướt qua mái tóc vàng óng của Lâm Toa nói: "Không sai, đúng như ngươi nghĩ, ta cùng Lộ Tây Pháp từng là một đôi tình nhân, hắn chính là trượng phu của ta, và cũng là... cũng là phụ thân của ngươi"

Vừa nghe thấy lời ấy, Lâm Toa nhất thời cả người ngây dại, nàng quả thực khó mà tin vào lỗ tai của chính mình, người mà từ thuở nhỏ đã được coi là đại địch sanh tử với mình lại chính là... chính là...

Nàng đã từng mấy lần muốn hỏi Chư Thần Chi Vương xem mẫu thân mình là ai nhưng Chư Thần Chi Vương chỉ cười mà không đáp, đến hôm nay mới biết được Chư Thần Chi Vương thực tế chính là mẫu thân của mình còn phụ thân lại là Ma vương Lộ Tây Pháp, điều này sao có thể không khiến nàng kinh hãi ngây ngốc tại chỗ kia chứ.

Chư Thần Chi Vương có thể hiểu được tâm tình của nữ nhi mình lúc này, bà hít sâu vào một hơi, tiếp tục nói: "Sau khi trãi qua một khoảng thời gian sống hạnh phúc, ta dưới sự hiệp trợ của Lộ Tây Pháp bắt đầu sáng tạo nên những sinh mệnh nơi thiên giới, vì thế Thước Già Lặc, Vũ Y cùng năm tên "Sí thiên sứ" mới được sinh ra, sau đó đến "Diệu thiên sứ" cũng lần lượt được sáng tạo đến, quá trình sáng tạo này hao phí một khoảng thời gian cực lâu. Trong khoảng thời gian này, trên Ma giới và Thánh Ma đại lục cũng đã xuất hiện những sinh mệnh cấp cao, bắt đầu trở nên náo nhiệt và phồn vinh, nhưng cũng chính vì như thế, Lộ Tây Pháp hắn..."

Nói đến đây, bà dừng lại một chút, trong đôi mỹ mục sáng như sao đêm ấy đột nhiên xạ xuất ra hai đạo hàn mang tràn ngập u oán và phẫn hận, nói: "Lộ Tây Pháp bản tính vốn thích nhiệt náo, những khi ở thiên giới gặp ưu phiền hắn thường xuyên đến Ma giới và Thánh Ma đại lục để rong chơi, bản thân ta cũng không thể thường xuyên đi cùng hắn được, có điều... có điều Lộ Tây Pháp hắn ngàn vạn lần không nên lén sau lưng ta trêu hoa ghẹo nguyệt với nữ nhân khác, thậm chí còn cùng một ả Ma tộc nữ tử sinh ra một đứa con trai. Trong cơn giận dữ, ta bất kể mọi thứ xông vào Ma giới, chính tay đâm chết ả nữ tử ấy cùng hài tử của ả. Ta vốn dĩ tưởng rằng như thế sẽ có thể khiến cho Lộ Tây Pháp hắn không sanh lòng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa nhưng hắn đối với người nữ tử kia đã phát sinh tình cảm sâu nặng ngoài dự liệu của ta, vì thế chúng ta đã... đổ vỡ. Hắn cùng một nhóm thiên sứ trung thành sau khi bị ta đánh bại đã đi đến Ma giới, nhất thống Ma tộc rồi trở thành Ma vương, cuộc chiến ngàn năm giữa thần ma lưỡng tộc cũng bắt đầu kể từ đó. Lúc này hồi tưởng lại thật khiến người ta chẳng biết nên khóc hay cười. Nguyên nhân của cuộc thần ma chi tranh này đúng thật là hoang đường mà. Ài..."

Sau khi mang bí mật đã dồn nén trong lòng hàng ngàn năm nay tận tình trút ra một lượt, Chư Thần Chi Vương có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bà từ ghế ngồi đứng lên đem tấm bạch bào trên mặt đất cách không thu vào trong tay, nói: "Ngoại trừ Lộ Tây Pháp ra, bất luận là ai cũng đều không biết được chân diện mục của ta, cũng không biết được mối quan hệ của chúng ta lúc đó, việc này ngẫm lại cũng không phải là nguyên nhân đặc biệt gì nhưng thật sự ta không muốn để cho Lộ Tây Pháp dùng ngoại nhân nhìn thấu được lòng ta, vì thế đó là lý do tại sao trong lúc Lộ Tây Pháp cùng ta gãy đổ đã có rất nhiều tin đồn khác với sự thật sinh ra, ngay cả bọn "Sí thiên sứ" cũng vẫn luôn cho rằng Lộ Tây Pháp muốn soán vị nên mới... Sau khi Lộ Tây Pháp bỏ đi, ta mới phát hiện ra chính mình đã hoài thai. Cũng vì quan hệ đến thể chất đặc thù nên ta phải mang thai suốt ngàn năm mới có thể sanh hạ được đứa nhỏ ấy, hay cũng chính là ngươi đấy Lâm Toa."

Chư Thần Chi Vương phẩy tay mang bạch bào bay lên người phủ lấy tấm thân xinh đẹp quyến rũ của mình, sau đó lại đội chiếc mũ che đầu lại. Bà liếc về phía Lâm Toa đang đứng thẩn thờ tại chỗ một cái rồi dời bước rời khỏi đại sảnh.

Lâm Toa ngơ ngác tại nơi ấy, đầu óc trống rỗng. Chân tướng mà mẫu thân vừa kể lại quả thật quá kinh người, ngay cả một người vốn lý trí và tĩnh táo như nàng trong lúc nhất thời cũng không cách nào tiếp nhận được.

Nàng, Lâm Toa công chúa mà hàng vạn người thiên giới ngưỡng mộ, lại chính là nữ nhân của Ma vương Lộ Tây Pháp...

Thiên giới – "Bắc Cực Thần Điện"

Nam phương chủ sanh, Bắc phương chủ tử, "Bắc Cực Thần Điện" nơi cực bắc của thiên giới tọa lạc trên một ngọn núi băng là một tòa kiến trúc do vĩnh đống hàn băng vô cùng dày đặc kiến tạo mà thành, là nơi bảo tồn thi thể của những thiên sứ đã chết, vốn bình thường rất hiếm có dấu tích của con người, nhưng hiện tại bên trong thần điện lại có đến ba sinh mạng thể, ba gã Ma tộc chiến sĩ – "Hắc ám long kỵ binh" lục - hải - không tam tướng: Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy và Hạ Nông.

Ba người bị nhốt trong một gian băng thất. Bọn họ bị phong ấn tất cả lực lượng bản thân sở hữu kể cả lực lượng tinh thần, so với người bình thường cũng không khác mấy, trong gian băng thất vô cùng sâm hàn này căn bản không có cách nào có thể kháng cự sự ăn mòn của hàn khí, có điều bọn họ vẫn bất khuất đứng vững tại nơi ấy, mặc dù không ngừng lập cập run rẩy nhưng bọn họ vẫn kiên trì ôm ghì lấy nhau để tranh thủ sưởi ấm từ nhiệt độ cơ thể đối phương.

Bọn họ đang gắng duy trì sự tôn nghiêm của một vị Ma tộc chiến sĩ.

"Tiểu Nông, muội còn có thể duy trì được không?"

Lạp Cáp Nhĩ Đặc mắt thấy Hạ Nông mặt mũi tái nhợt như tờ giấy, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy liền quan tâm truy hỏi, kinh mạch Hạ Nông vốn đã bị thương, lại không nhận được sự trị liệu thích hợp cho nên so với bọn Lạp Cáp Nhĩ Đặc hai người, lực đề kháng của nàng yếu hơn rất nhiều. Dưới sự ăn mòn của hàn khí, nàng tựa như một bụi cỏ nhỏ nhoi trong cơn băng tuyết thật khiến lòng người đau xót vạn phần.

Trên gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Hạ Nông tràn đầy nét bất khuất và gan dạ, nàng cố sức lắc đầu nói: "Các ngươi hãy yên tâm, ta còn chịu được, cửa ải nhỏ nhoi này căn bản không làm khó được ta đâu. Hơn nữa, ta tin chủ nhân nhất định sẽ đến cứu chúng ta, mặc dù ta hy vọng rằng người có thể không để ý đến chúng ta mà trực tiếp trở về Ma giới, nhưng với tính cách của chủ nhân thì..."

La Duy cắt ngang cười khổ nói: "Đúng vậy, với tính cách 'kéo không đi đánh không lùi' của Ma Thần Vương đại nhân mà nói thì nếu người không đến cứu chúng ta mới là chuyện khó hiểu."

Ba người cùng nhìn nhau cười mà không nói, hàn khí thấu xương trong băng thất tuy có thể đông cứng thân hình bọn họ nhưng quyết không thể nào khiến linh hồn của họ khuất phục dù chỉ một chút, tại nơi mà ba thứ dụng cụ lạnh như băng ấy vây phủ lấy thân xác bọn họ cũng chính là nơi mà ba bó lửa nóng hừng hực đang bừng bừng cháy sáng.

Trong không gian yên tĩnh của "Bắc Cực Thần Điện" đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân vội vã, thanh âm cước bộ tuy cực nhẹ nhưng tại một nơi yên lặng chết chóc như "Bắc Cực Thần Điện" thì tại vùng phụ cận lắng nghe vẫn có thể cảm nhận được âm thanh vang rền.

"Kẻ nào!"

Một gã thiên sứ chiến sĩ đảm nhiệm việc canh gác từ một nơi bí mật vọt đến dừng ngay trước mặt kẻ xâm nhập.

Kẻ xâm nhập này chính là một vị tiểu sữ sinh thập phần thanh tú đáng yêu, đối với sự xuất hiện đột ngột của vị thiên sứ chiến sĩ trước mặt mình, nàng hiển nhiên kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há to ra trên gương mặt hoảng sợ.

Thiên sứ chiến sĩ nhận ra thân phận vị tiểu nữ sinh này, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Là người sao Trình Trình tiểu thư? Người đến nơi đây làm gì?"

Vị tiểu nữ sanh này đúng là vị thị nữ thân cận của thiên giới đệ nhất mỹ nữ Lâm Toa công chúa – Trình Trình.

Trình Trình từ vẻ hoảng sợ ban đầu đã phục hồi lại, đôi mỹ mục của nàng đảo tròn một cái, nói: "Thích khách của Ma giới có phải bị nhốt ở đây không? Công chúa điện hạ để ta đến quan sát một chút, ngàn vạn lần không thể để cho bọn chúng chạy thoát được."

Thiên sứ chiến sĩ không hề nghi ngờ đáp: "Người trở về bẩm báo với công chúa điện hạ, thỉnh nàng hãy an tâm, ba gã thích khách đều được chính tay thần vương bệ hạ phong ấn tất cả lực lượng, bên trong "Bắc Cực Thần Điện" này ngoại trừ ta còn có bốn gã chiến sĩ nữa canh gác, tuyệt đối an toàn."

Trình Trình nói: "Hiểu rồi, ta sẽ hồi bẩm công chúa điện hạ chi tiết, nhưng ta cần phải đi nhìn sơ qua ba tên thích khách ấy mới an tâm, xem xem bọn chúng gan lớn trùm đời đến thế nào."

Thiên sứ chiến sĩ thoáng chút do dự nhưng cũng mở đường cho đi, hơn nữa bốn gã khác đang ẩn tàng tại những nơi bí mật gần đó cũng không phát ra tiếng động nào, hiển nhiên đã chấp thuận.

Trình Trình lắc mình một cái tiến nhập vào bên trong "Bắc Cực Thần Điện", nhưng khi vừa bước vào cửa, hàn khí thấu xương bên trong làm nàng không tự chủ được phải rùng mình. Nàng vội vàng ngưng tụ phát ra làn thánh quang nhàn nhạt tiến hành chống cự, tình hình lập tức tốt hơn trước rất nhiều.

Bởi vì "Bắc Cực Thần Điện" là địa phương lưu giữ thi thể thiên sứ, cho nên trong tòa kiến trúc băng lãnh này tìm kiếm ba sinh mệnh thể mang thân nhiệt cũng không mấy khó khăn, Trình Trình rất nhanh dùng linh giác tập trung đã phát hiện ra vị trí của bọn họ, vội lắc mình lao đến như điện xẹt.

Lạp Cáp Nhĩ Đặc ba người tuy lực lượng bị mất đi nhưng căn bản thính giác vẫn còn. Trình Trình vừa mới tiếp cận gây kinh động bọn họ, bọn họ theo bản năng lập tức lộ xuất ra tư thế chiến đấu, trong lúc nhất thời cũng quên bén đi chính mình đã chẳng còn chút lực lượng nào hết.

Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người đến chính là Trình Trình, bọn họ ba người đều không khỏi sửng sốt. Mặc dù mới chỉ ở cạnh bên Trình Trình có ba ngày nhưng bọn họ đối với vị tiểu thiên sứ ngây thơ đáng yêu này đều hết sức yêu thích, giữa bọn họ đã phát sinh những cảm tình sâu đậm, không tưởng lại có thể trông thấy nhau tại đây vào lúc này.

Trình Trình chuyển thân đi đến phía ngoài băng thất nơi giam giữ Lạp Cáp Nhĩ Đặc ba người. Băng thất tuy đã bị phong bế nhưng bởi vốn trong suốt nên trong ngoài đều có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

"La Duy... Quả nhiên là các ngươi..."

Trình Trình thở dài sâu kín, nét mặt ai oán nhìn về phía ba người bên trong băng thất.

Lạp Cáp Nhĩ Đặc ba người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng La Duy hỏi: "Trình Trình, muội đến đây làm gì?"

Trong đôi mỹ mục của Trình Trình tràn ngập những thứ tình cảm phức tạp, nàng nói: "Các ngươi... các ngươi thật sự là thích khách của Ma giới?"

La Duy gật gật đầu đáp: "Ta là Ma giới "Hắc Ám Long Kỵ Binh" hải chiến tướng, còn bọn họ chính là lục chiến tướng và không chiến tướng. Trình Trình... xin lỗi."

Gương mặt của Trình Trình nhất thời biến thành một mảnh tái nhợt, thân thể mảnh khảnh yếu đuối cũng sắp lảo đảo muốn ngã. Lời nói của La Duy đã mang chút lửa hy vọng cuối cùng trong lòng nàng dập tắt đi, nàng đã từng mong mỏi biết bao cho đây chỉ là một chuyện hiểu lầm a.

Nàng thật sự không thể nào tiếp nhận được cái sự thật đáng sợ này. Sau một tiếng nấc nghẹn ngào, nàng xoay người bỏ chạy ra ngoài, từng bước chân chập choạng ấy đang biểu hiện cho cõi lòng nàng lúc này đang thống khổ ra sao.

Nhìn bóng lưng mảnh mai của Trình Trình, Lạp Cáp Nhĩ Đặc thương cảm nói: "Xem ra chúng ta đã làm tổn thương sâu sắc tới nàng rồi, nàng thật sự coi chúng ta là bằng hữu nhưng chúng ta lại..."

Trong lòng La Duy cũng vạn phần thương cảm. Từ lúc hắn đến Thiên giới, ny tử Trình Trình này luôn quấn quít bên cạnh hắn, nửa bước cũng không rời, tuy nói đây chỉ là sự sùng bái mê luyến của thiếu nữ nhưng trong đó cũng không thiếu sự thật tâm thật tình, cho dù đã từng trông thấy qua những trường hợp như thế nhưng La Duy cũng không khỏi có phần áy náy động tâm.

Tiếng bước chân của Trình Trình rất nhanh đã biến mất."Bắc Cực Thần Điện lạnh giá lại trở về sự yên lặng vốn có của nó, sự yên lặng của cái chết.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-120)