Vay nóng Tima

Truyện:Ta Là Đại Pháp Sư - Chương 062

Ta Là Đại Pháp Sư
Trọn bộ 120 chương
Chương 062: Thái điểu đồ long đội
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Shopee


"Long cốc" nằm ở cực nam của Thánh Ma đại lục, bốn bề hàng trăm dặm toàn là núi non hoang dã không hề có dấu chân người. Ngay cả bóng dáng các loài động vật khác cũng chẳng thấy đâu cả.

Rồng là loại sinh vật cực kỳ cường hoành trên Thánh Ma đại lục, tuổi thọ hàng chục năm. Vì chúng đã sống hàng ngàn năm nên dần dần cũng có trí tuệ, tuổi càng cao thì trí tuệ càng cao. Những con đã sống trên năm ngàn năm không những thông minh gần bằng con người mà còn có thể sử dụng một loại Long ngữ ma pháp đặc thù của Long tộc, thành một gia tộc uy lực cực kỳ cường đại.

Vậy nên từ xưa đến nay ngoài Thần và Ma, Long tộc đã thành một chủng tộc rất mạnh mẽ và là đối tượng cả hai giới Thần Ma đều toàn lực tranh thủ, nhưng chịu cho bọn họ sai bảo chỉ có những con rồng dưới ngàn năm tuổi không có trí tuệ.

Rồng rất kiêu ngạo.

Do đó, "Long cốc" nơi quần long tụ tập cư ngụ đã thành một nơi cấm địa rất nguy hiểm ở Thánh Ma đại lục. Nhưng vẫn thường có một ít nhân vật thuộc loại Đồ long dũng sĩ hay Diệt long pháp sư không biết trời cao đất dày tiến vào để "đồ long". Kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được.

Cạnh một tảng đá lớn ở cốc khẩu của "Long cốc", một con bạch sắc địa long đang buồn chán ngửa mặt lên trời mà ngáp, bộ dạng uể oải.

Ôi, đừng tưởng Đại Bạch nó tuy là một địa long không có gì đáng chú ý nhưng tốt xấu gì đến nay nó cũng đã tròn tám ngàn tuổi rồi, đã được xem là trưởng lão của Long tộc, điều này có thể coi là độc nhất vô nhị trong địa long gia tộc. Vậy mà hắn chỉ có thể ở đây chơi với mấy con kiến, thật chán chết đi được.

Bạch sắc địa long nổi danh Đại Bạch lại ngáp một cái to, lắc lư thân hình phì nộn mấy cái, thật là sung mãn, đúng tiêu chuẩn của một Long đại soái, nếu không thì những tên rồng khác sao lại toàn gọi mình là "Phì Bạch" chứ?

Nhất định là bọn chúng ghen tị với tấm thân vĩ đại của mình rồi.

Trong lúc hắn đang tự than vãn thì thính giác mẫn tiệp đặc thù của Long tộc làm hắn nghe thấy một âm thanh lạ, tức thì tinh thần hưng phấn phi thân lên ngọn sơn phong trên đỉnh cốc.

Mặc dù thân hình hắn trông phì nộn nhưng hành động thì thật sự nhanh như gió lốc.

Bằng vào thị lực tinh tường gấp mười mấy lần so với chim ưng của Long tộc, Đại Bạch đã thấy có một đoàn người cưỡi ngựa bôn hành ở một nơi cách "Long cốc" khoảng mười mấy dặm.

Khôi giáp của kẻ ngồi trên lưng ngựa phản chiếu ánh sáng lọt vào mắt Đại Bạch, hắn tức thời trở nên hưng phấn. Lại có Đồ long dũng sĩ đến làm đồ chơi xứng đáng cho hắn rồi. Thật là hay quá, phải đến vài trăm năm rồi hắn vẫn chưa được chơi đùa cùng Đồ long dũng sĩ.

Bọn người đang đến tổng cộng có sáu người, phân biệt thành một kỵ sĩ, hai kiếm sĩ, một ma pháp sư, một cung tiễn thủ và một thần quan, là một đội ngũ mạo hiểm qui mô nhỏ hoàn toàn thích hợp với nghề này.

Đại Bạch hưng phấn dùng phương thức tâm linh truyền tấn hướng về quần long trong "Long cốc" thông báo sự tình và cực lực muốn để hắn tự xử lí vụ này. Những con rồng khác hiển nhiên không nghĩ cái tiểu đội nhỏ bé sáu người ở phía trước có thể ra oai, dù là lão bất tôn Đại Bạch trưởng lão đi xử lí cũng ổn thoả rồi.

Tiểu đội sáu người càng lúc càng đến gần "Long cốc", vị kỵ sĩ thủ lĩnh cầm trường thương của kỵ sĩ trong tay hướng về năm người kia nói: "'Long cốc' đã ở đằng trước, mọi người cẩn thận."

Tất cả các thành viên trong đội đều trở nên khẩn trương. Một thiếu niên tóc vàng tuổi chừng mười bảy mười tám mặt còn búng ra sữa nhỏ giọng nói: "Lão đại, ta thấy bọn mình nên quay về thôi..."

Gã kỵ sĩ có niên kỷ lớn hơn hắn một chút giơ tay cốc lên đầu hắn một phát tức muốn phì khói, mắng: "Bây giờ lại muốn trốn à, muộn rồi. Ban đầu thằng nào đề xuất đến "Long cốc" trở thành Đồ long dũng sĩ để bọn học sinh quí tộc đó phải quan tâm đến hả? Chúng ta bí mật trốn học sau đó mới đến được đây chẳng dễ chút nào, bây giờ "Long cốc" đã ở ngay trước mắt, nếu bây giờ quay lại sẽ bị bọn quí tộc đáng ghét đó chế giễu chết thôi, thà liều một phen.

Một thanh âm ôn ôn nhu nhu cất lên: "Địch Nặc, huynh không cần phải nói A Bảo nữa, bọn ta chỉ mới là học sinh lớp trung cấp, nếu như bây giờ đi giết rồng thì muội sợ lắm a."

Kẻ vừa nói là thiếu nữ vận thần quan trường bào toàn thân trắng tinh, khuôn mặt bé nhỏ bầu bĩnh ửng hồng. Mặc dù nàng không đẹp như thiên tiên mĩ nữ nhưng cũng rất thanh tú, thập phần khả ái.

Thiếu niên kiếm sĩ tóc vàng nói với thiếu niên kỵ sĩ: "Huynh xem, Bình Quả đã nói như vậy, chúng ta..."

Thiếu niên kỵ sĩ đột nhiên ngắt lời gã, kêu lên: "Ngươi muốn về thì cứ về đi, thảo nào ai cũng bảo ngươi là A Bảo lá gan bé xíu. Hây..."

Gã thúc vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng dài, lao đi điên cuồng.

Gã ma pháp sư tức giận nói với thiếu niên kiếm sĩ: "A Bảo, ngươi có phải là không biết Địch Nặc rất muốn nhất cử thành danh không. Chúng ta ngày nào cũng bị bọn quí tộc đó khi phụ, chẳng thà đánh một trận oanh liệt khiến chúng nó không dám coi thường chúng ta nữa."

Thiếu niên kiếm sĩ A Bảo trầm mặc một lát rồi gọi to: "Địch Nặc, đợi đệ chút."

Gã thúc ngựa đuổi theo thiếu niên kỵ sĩ, bốn người còn lại cũng vội vã đuổi theo.

Sáu tên thiếu niên này đều là học sinh của "Thiên tinh học viện" nằm trên một hải đảo phía nam của Thánh Ma đại lục, không lệ thuộc vào bất kỳ một quốc gia nào, do một trong thất đại ma pháp sư của Thánh Ma đại lục là Mạc Phi, đại kiếm sĩ Tang Tư Đặc cùng thánh kỵ sĩ A Bỉ Địch cùng nhau sáng lập. Nhiều ma pháp sư, kiếm sĩ và kỵ sĩ ưu tú của Thánh Ma đại lục đều xuất thân từ "Thiên tinh học viện", như công chúa Phỉ Âu Á của Lôi Nhân Công Quốc là một học sinh xuất sắc thuộc phân viện kiếm sĩ của "Thiên tinh học viện".

Thiên tinh học viện tuyển những học sinh là những kẻ ưu tú, bất luận xuất thân ra sao chỉ cần thông qua được cuộc khảo nghiệm thì đều có thể vào trường nhập học. Nhưng học sinh quí tộc và học sinh bình dân luôn luôn bất hoà, song phương thường hay mâu thuẫn với nhau.

Bởi vì học sinh quí tộc trang bị đều tốt hơn xa học sinh bình dân, thêm vào đó học sinh bình dân lại có số lượng lớn hơn nhiều nên học sinh bình dân luôn bị học sinh quí tộc coi thường và áp bức.

Địch Nặc, A Bảo, Tái Lạp (là nữ hài Bình Quả), Lai Tinh Đốn, Lỗ Lâm, Tô Phàm sáu người đều xuất thân bình dân, khó khăn lắm mới qua được kỳ thi để vào "Thiên tinh học viện" nhưng ở đâu cũng bị học sinh quí tộc coi thường. Do đó, bọn họ quyết định cần phải làm một việc kinh thiên động địa, nhất cử thành danh trấn áp bọn học sinh quí tộc.

Sáu người thảo luận một thời gian cuối cùng mới chọn "Long cốc", chỉ cần có thể tiến vào "Long cốc" giết được một con rồng là có thể được phong danh hiệu "Đồ long dũng sĩ", lúc đó thì có thể vênh vang tự hào rồi.

Do vậy, kiến tập kỵ sĩ Địch Nặc, kiến tập kiếm sĩ A Bảo, Lỗ Lâm, kiến tập thần quan Tái Lạp, kiến tập ma pháp sư Lai Tinh Đốn và kiến tập cung tiễn thủ Tô Phàm sáu người đã lén lút chuẩn bị, xuất phát đến "Long cốc".

Bọn họ chỉ là học sinh lớp trung cấp của học viện. Giờ đây đến được "Long cốc" đáng sợ trong truyền thuyết, A Bảo sợ hãi chịu không được đã đề xuất thoái lui, nhưng cuối cùng vì lòng tin có thể chiến đấu để chứng tỏ bản lĩnh của học sinh bình dân đã khiến họ tiếp tục tiến lên phía trước.

Bọn họ lúc đó tuyệt nhiên không biết vận mệnh của mình nhờ vậy mà đã thay đổi hoàn toàn, trở thành "Lục sứ giả của Ma Thần vương" uy chấn Thánh Ma đại lục sau này.

Vừa thấy "Long cốc" ở trước mặt, sáu người liền tim đập thình thịch, vội siết chặt binh nhận trong tay.

Long khí truyền xuất từ Long cốc làm ngựa của bọn họ sợ hãi hí loạn lên, bất luận làm thế nào cũng không dám tiến lên nửa bước.

Sáu tên thái điểu này chẳng có cách nào cả, bèn xuống ngựa đi bộ.

Ngay khi bọn họ vừa thận trọng tiến vào cốc khẩu của "Long cốc", trước mắt đột nhiên thấy bạch quang loé lên, thấy một con bạch sắc địa long màu trắng mập ú xuất hiện ngay trước mặt, miệng rồng há to để lộ ra những chiếc răng rồng trắng ởn và cái lưỡi đỏ lòm.

Kiến tập kiếm sĩ A Bảo thấy thế lập tức hai mắt trợn ngược té xỉu.

Kiến tập kỵ sĩ Địch Nặc nâng gã dậy và vả cho gã một cái ù cả tai. A Bảo tức thì kêu thảm một tiếng rồi tỉnh lại.

Địch Nặc buông gã ra, một tay nâng kỵ sĩ thương chĩa vào bạch sắc địa long nói: "Tên gia hoả vô dụng, đây chỉ là một con địa long đẳng cấp cực kỳ thấp. Chúng ta chỉ cần hợp lực lại nhất định sẽ hạ được nó."

Kiến tập kiếm sĩ Lỗ Lâm cùng kiến tập cung tiễn thủ Tô Phàm đều chĩa binh khí về địa long chuẩn bị chiến đấu. Kiến tập ma pháp sư Lai Tinh Đốn cùng thần quan Tái Lạp phân ra vịnh xướng chú văn ma pháp công kích và phòng ngự.

Mặc dù trái tim đang đập loạn lên chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng bọn chúng vẫn cố gom hết dũng khí đối diện với con rồng mà họ mới chỉ thấy trong tranh thôi.

Nghe thấy gã thiếu niên kỵ sĩ gọi mình là con rồng cấp thấp, Đại Bạch lập tức thấy trong lòng rất khó chịu. Địa long xác thực là cấp thấp trong Long tộc nhưng Đại Bạch hắn lại không phải là một địa long bình thường. Hắn là một trưởng lão của Long tộc đã có tám ngàn năm tuổi, nào ngờ lại bị một lũ tiểu tử coi thường như vậy.

"Grào!"

Đại Bạch tức giận gầm lên một tiếng phun xuất kĩ năng đặc biệt của rồng là "Long viêm". Mặc dù hắn mới chỉ dùng tới một phần trăm lực lượng của mình nhưng vẫn có một luồng hoả diễm đỏ rực từ cái miệng khổng lồ phun thẳng về phía thiếu niên kỵ sĩ mà hắn nhìn không thuận mắt chút nào cả.

Lai Tinh Đốn vội phát xuất một hoả diễm cầu hướng về phía "Long viêm", Tái Lạp mở một kết giới phòng ngự Thánh quang hệ bảo vệ quanh thân của sáu người.

"Long viêm" bị hoả diễm cầu ngăn lại một thoáng rồi vẫn phún xạ lên trên kết giới. Kết giới ngay lập tức bị phá huỷ. May là Đại Bạch kịp thời thu hồi phần lớn lực lượng, chỉ để lại một tia lực lượng tàn dư thôi động"Long viêm", vậy mà khi phun trúng thì kết giới cũng bị biến mất.

Nếu Đại Bạch mà tăng thêm một chút lực lượng thôi thì sáu tên thái điểu này đã sớm hoá thành tro bụi rồi.

Long tộc trưởng lão tám ngàn năm tuổi đức cao vọng trọng a, ngay cả đại ma pháp sư còn không phải là đối thủ của hắn, huống hồ gì lũ thái điểu này sao?

Lũ thái điểu tuyệt không biết là Đại Bạch đã "miệng" hạ lưu tình mới giữ lại được một mạng, lại còn nghĩ là lực lượng của mình cũng đủ để đối kháng với rồng, lập tức tinh thần đại chấn. Địch Nặc quát lên một tiếng lớn, nâng trường thương hướng thẳng tới Đại Bạch địa long.

Lỗ Lâm, A Bảo hai kiếm sĩ huy động trường kiếm chém ra theo Địch Nặc, trường cung của Tô Phàm cũng nhằm chuẩn vào Đại Bạch bắn ra một mũi tên.

Đại Bạch đối với công kích của bọn chúng chẳng thèm liếc lấy một cái, khép cái mi mắt phải dày sụ lại. Kỵ sĩ thương, trường kiếm, tên đánh vào vẩy rồng ngân lên những tiếng đinh đang bất tuyệt.

Kiến tập thần quan Tái Lạp, người mà bọn Địch Nặc vẫn gọi là "Bình Quả" yêu kiều vịnh xướng chú văn "Thần thánh tán mĩ thi" để trợ giúp năm gã đồng bọn tập trung tinh thần và để khích lệ đấu chí của chúng ("Thần thánh tán mĩ thi" tác dụng trên nhục thể cùng "Thần thánh chi quang" tác dụng trên tinh thần đều là ma pháp phụ trợ để chiến sĩ gia tăng lực công kích.

Được sự chi viện của "Thần thánh tán mĩ thi" của Tái Lạp, bọn Địch Nặc đấu chí ngang trời công kích lực tức thời gia tăng rất nhiều, nhưng đối với Đại Bạch mà nói thì chỉ như gãi ngứa mà thôi. Hắn ngược lại còn nhắm cả hai mắt lại khoan khoái chảy cả nước dãi ra.

Thần thánh tán mĩ thi thuộc về trung cấp ma pháp Thánh quang hệ, ma lực của cái loại kiến tập thần quan như Tái Lạp sao có thể chi trì lâu được, ma lực toàn thân rất nhanh đã tiêu tán hết, không còn sức để vịnh xướng nữa.

Bị một lũ thái điểu vây công một lúc lâu, Đại Bạch cũng thấy chán. Hắn đột nhiên mở hai mắt, tức thời phát xuất một cỗ long khí cực kỳ cường đại. Địch Nặc, A Bảo, Lỗ Lâm ba người bị chấn bay đi, hoả diễm cầu của Lai Tinh Đốn và tên của Tô Phàm giữa chừng đều bị hoá giải rơi xuống đất.

Chơi đến đây Đại Bạch đã thấy hơi bực mình, mở miệng phát ra một tràng âm thanh vịnh xướng chú văn cổ quái, năng lượng ma pháp cường đại tức thì ngưng tập về phía hắn.

Lai Tinh Đốn kinh hãi hô: "Không hay rồi, con này chí ít cũng là loại rồng năm ngàn năm tuổi rồi, chúng ta thật sự đã húc đầu vào đá rồi..."

Trước khi đến "Long cốc", bọn họ từng tìm xem qua rất nhiều tài liệu ở thư viện liên quan đến rồng, tự nhiên hiểu rằng những con rồng có tuổi thọ năm ngàn năm nghĩa là gì, Long ngữ ma pháp là loại ma pháp cực kỳ đáng sợ. Giờ đây sau khi thấy biểu hiện của Đại Bạch, bọn họ lập tức kinh hoảng biến sắc. Lũ thái điểu này sợ đến ngây người.

Ma pháp của Đại Bạch đã hoàn thành, cái miệng to lớn phát ra một tiếng long ngâm chấn thiên, một hoả cầu siêu lớn đỏ rực phún xuất về hướng lũ thái điểu.

Đó chính là "Long nộ hống" trong Long ngữ ma pháp, có lực tàn phá của Hoả hệ cao cấp ma pháp. Bọn thái điểu căn bản không thể chạy thoát, chỉ còn biết giương mắt nhìn chờ chết.

Khi ta đang cưỡi Tra Tra điểu đến "Long cốc", ở trên không thấy một con bạch sắc địa long đang phun xuất một luồng hoả diễm về phía mấy thiếu niên đáng thương không người giúp đỡ, tình hình cực kỳ khẩn cấp.

Không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều, ta từ trên lưng Tra Tra điểu hạ thẳng xuống, trong thoáng chốc đã đứng chắn ngay trước mặt bọn thiếu niên, chớp mắt đã vận "Ma đấu khí" đến cực hạn rút Á Dạ kiếm chém một phát về phía đại hoả cầu.

"Phá hoả nhất kiếm"

Mặc dù lúc đó ta tuyệt không biết hoả cầu siêu lớn đó lại là "Long nộ hống" trong Long ngữ ma pháp, nhưng từ ký ức của Ngô Lai ta cảm ứng được ma pháp ba động cường đại ẩn chứa bên trong nên ta không thể không toàn lực ứng phó bằng "Kiếm ma" lần đầu mới ngộ ra trong quá trình tìm kế sinh nhai suốt nửa năm nay.

Lực lượng của ta hiện tại tuy so ra còn hơn cả đại kiếm sỹ, "Phá hoả nhất kiếm" lại chuyên môn dùng để phá giải hoả diễm công kích, nhưng uy lực của "Long nộ hống" lúc này ta vẫn chưa có thể đối phó được. May mà Đại Bạch mới dùng có gần một nửa ma lực của hắn, hoả cầu dưới tác dụng của "Ma đấu khí" ta đã quán chú vào Á Dạ kiếm đã bị tiêu tán. Nhưng ta cũng chịu không nổi liên tiếp thối lui mấy bước, lực lượng toàn thân phảng phất trong một kích đó đã mất đi hết.

Đại Bạch không ngờ giữa chừng lại lòi ra một gã đã hoá giải mất "Long nộ hống" của hắn, trong lòng nửa ngạc nhiên nửa tức giận, đang muốn tiếp tục công kích lần nữa thì một cỗ hoả nhiệt ép thẳng xuống đỉnh đầu. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên thấy một con hoả phượng hoàng mỹ lệ đang bắn ra vô số tia lửa xuống hắn.

Mặc dù trong truyền thuyết rồng và phượng hoàng là thánh thú, nhưng rồng là một quần thể nhiều chủng loại khác nhau, còn phượng hoàng được gọi là bất tử điểu chỉ có một loại, không hề lai vãng qua lại gì với long tộc. Đại Bạch không thể ngờ rằng lại có thể gặp hoả phượng hoàng ở đây.

Đại Bạch vội vàng phát xuất long khí chống cự lại hoả vũ đang tuôn xuống nghiêng trời lệch đất, đồng thời lại vịnh xướng chú văn Long ngữ ma pháp. Một luồng khí lưu cuồng bạo xuất hiện xung quanh thân hắn, cát đá bay lên mù mịt.

Tra Tra điểu niên kỷ so với Đại Bạch lớn hơn nhiều đã nhận ra đó là "Bạo long kính" trong Long ngữ ma pháp (Công kích hoả diễm đối với phượng hoàng không có hiệu lực, điều này Đại Bạch biết rất rõ), không dám sơ suất, kêu to một tiếng toàn thân liệt diễm khởi phát bắn thẳng về phía Đại Bạch đang vịnh xướng chú văn.

Một kích này của Tra Tra điểu tuy uy lực không được như "Hoả phượng hoàng chi ca" lúc hợp lực cùng với ta, nhưng lúc này Đại Bạch đang vịnh xướng chú văn "Bạo long kính" không có lực phản kích, mắt thấy đã bị Tra Tra điểu đánh trúng. Đột nhiên có một thân ảnh cực lớn lăng không hạ xuống từ sau lưng hắn, trực diện nghênh đón.

Trong chớp mắt, hoả diễm nhiệt độ siêu cao bắn văng tung toé tứ phía. Tra Tra điểu trong không trung bị bắn trúng kêu thảm một tiếng. Vài chiếc lông phượng hoàng đỏ rực bay phất phơ trong không trung.

Một thanh sắc cự long có thể hình gấp ba bốn lần so với Đại Bạch đang đứng trước hắn, trên đầu rồng có một phiến giáp cốt thanh mang thiểm thước trông như một chiếc mũ sắt.

Lão là Thanh Nha, một trong hai mươi trưởng lão của Long tộc, là một "Thiết giáp đầu long", thiên sinh đã có sức lực mạnh mẽ vô cùng sở trường về tấn công, đã ngầm ám kích Tra Tra điểu.

Thanh Nha vốn tính tình chất phác và trung thành, giao tình rất tốt với lão bất tôn Đại Bạch ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ngày nào cũng hay dạo chơi với nhau. Lão nghe thấy Đại Bạch gặp Đồ long dũng sĩ thì rất hưng phấn, kích động chạy đến cứ ngỡ là xí được một phần, lại thành vừa hay cứu được Đại Bạch.

Ta vì hoá giải "Long nộ hống" của Đại Bạch mà tựa hồ thoáng chốc đã mất hết sức lực (phần này thuộc về Vô Danh), gần như suýt ngã. Một giọng ôn ôn nhu nhu đột nhiên vang lên bên tai ta: "Vị tiên sinh này không bị sao chứ? Ta chữa trị cho tiên sinh nhé."

Một bàn tay trắng muốt đặt trên ngực ta xuất ra một luồng bạch mang nhu hoà chớp động. Chỉ thấy một tiểu nữ thân vận trường bào thần quan khả ái dễ ưa đang tập trung toàn bộ tinh thần thi triển khôi phục ma pháp Thánh quang hệ. Khuôn mặt nhỏ bé bầu bĩnh của nàng đỏ hồng như một đại bình quả (quả táo), thập phần khả ái.

Lúc đó thể nội chân khí của ta hoàn toàn không bị thụ thương. Khôi phục ma pháp Thánh quang hệ đối với ta căn bản không hề có tác dụng gì. Ta gỡ tay của tiểu thần quan ra cười: "Tiểu thư, ta không sao, không cần trị liệu đâu."

Năm thiếu niên còn lại cũng vây quanh ta, biểu tình trên khuôn mặt đầy cảm kích việc được ta cứu thoát.

Á Dạ kiếm trong tay ta dưới hoả diễm nhiệt độ siêu cao bị nung chảy biến thành một cục vặn vẹo, ta liếc mắt nhìn nó một cái chán nản rồi vứt đi đồng thời nói với Ngô Lai ở trong tâm linh không gian: "Chân khí của ta không có cách nào tái chiến nữa rồi. Tiếp theo phải xem xem ngươi thế nào đấy, đại pháp sư."

Một khắc sau, ta đã biến thành "Ma thần vương" Ngô Lai.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-120)